Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 03: Dương Châu Thành

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Mưa xuân lất phất bay, màn mưa bao phủ lên cổ thành Dương Châu.

Tại vị trí dựa vào cửa sổ tầng hai của Dương liễu trà xã nằm ở khu phố cổ của thành Dương Châu, Đằng Thanh Sơn mắt đeo kính đang yên lặng ngồi tại đó. Phía trước mặt hắn đặt một cốc sữa đậu nành và một lồng bánh bao.

“Hành tung của ta đã bị tiết lộ, dự đoán một hai ngày tới sát thủ cũng sẽ có thể tìm thấy ta.” Đằng Thanh Sơn đáy lòng rất biết rõ năng lực của đệ nhất quốc tế tình báo – Hắc Ám Chi Thủ. An Nghi huyện thành chính là một tiểu huyện dưới quyền của Dương Châu hạt, tối qua hắn cũng chỉ là từ huyện thành đi đến thị khu cách đó hơn trăm dặm mà thôi. Không phải hắn không thể chạy trốn mà là hắn không muốn chạy trốn!

Bởi vì, Dương Châu nơi đây có người mà hắn rất muốn nhìn thấy!

“Thanh Hà!”

Đằng Thanh Sơn nhìn vào một dãy nhà hai tầng cũ tại nơi xa.

Ăn xong bánh bao, uống hết cốc sữa đậu nành. Thậm chí hắn còn gọi thêm một cốc trà, vừa uống vừa chờ. Nước trà đã thêm vào ba lần thì đã là mười một giờ trưa và Đằng Thanh Sơn vẫn không phát hiện ra người hắn muốn tìm.

“Trở về!”

Đằng Thanh Sơn liền lập tức trả tiền rồi rời khỏi trà xã, về đến nơi ở tạm của hắn tại Dương Châu.

Đây là một khu dân cư tại Tây thành khu của Dương Châu. Trên thị trường loại nhà này tiền thuê một tháng đại khái là một nghìn nguyên (1000 RMB), Đằng Thanh Sơn chỉ muốn ở ba tháng nhưng lại lấy ra một vạn khối (1 vạn RMB). Chủ nhà thấy vậy liền không lại yêu cầu nhìn thân phận chứng (CMND) của Đằng Thanh Sơn nữa, thậm chí còn không nói nhảm một câu. Hắn đã giao nhiều tiền như vậy thì chủ nhà còn phải sợ hãi điều gì?

Đằng Thanh Sơn nằm trên ghế xô pha trong phòng khách, vừa pha một chén trà thì điện thoại di động vang lên. Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Điện thoại này là hắn mới mua để dùng tạm, biết số điện thoại này chỉ có hai người, một là Lâm Thanh, một là Lưu di tại cô nhi viện. Lúc đó hắn cũng là vì muốn liên hệ với cô nhi viện nên mới mua chiếc điện thoại này.

“A lô! Đằng Thanh Sơn à, trưa nay mình cùng đi ăn trưa nhé!” Một thanh âm quen thuộc vang lên.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu bất lực cười, liền mở miệng nói: “Rất áy náy, Lâm Thanh. Hiện tại tôi đã rời khỏi An Nghi huyện thành đến nơi khác rồi.”

“Cái gì?” Trong điện thoại truyền đến một tiếng kêu lớn.

“Anh làm sao lại đến nơi khác? Hôm qua không phải là vẫn tại … “ Lâm Thanh có chút vội vã hỏi.

“Lâm Thanh, huynh đệ của tôi hôm qua gọi điện khẩn cấp nói là trong nhà có chuyện vì vậy tôi phải vội về nhà, hơn nữa lúc đó trời đã tối nên tôi cũng không muốn thông báo làm phiền cô.” Đằng Thanh Sơn tùy tiện bịa lý do, hắn không muốn khiến cho những người bình thường này tham gia đến thế giới của hắn.

“Vậy à …” Lâm Thanh thanh âm hạ xuống hiện ra có chút thất vọng, lát sau mới lại mở miệng nói, “Đằng Thanh Sơn, nhà của anh ở đâu? Nếu có thời gian có khi tôi sẽ đến đó du lịch.”

“Nhà của tôi ở tại vùng núi rất xa xôi, có nói ra cô cũng không biết đâu.” Đằng Thanh Sơn nói, “Lâm Thanh, chờ sau này tôi lại đến An Nghi huyện thành, đến lúc đó nhất định sẽ tìm cô. À, tôi đi ăn trưa đây, sau này có thời gian và cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.” Nói xong Đằng Thanh Sơn cũng dập máy.

Đằng Thanh Sơn tự chế diễu cười, ném điện thoại lên mặt bàn.

Sau đó hắn lấy từ trong cổ áo ra một chiếc tiểu đỉnh kích cỡ bằng đầu ngón tay đeo tại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đỉnh, giống như là đang vỗ về tình nhân.

“Tiểu Miêu, nam nhân của nàng mị lực lớn không? Nhanh như vậy đã có nữ hài theo đuổi rồi.”

Đằng Thanh Sơn như vậy nhìn tiểu đỉnh, lẩm bẩm nhẹ giọng nói: “Tiểu Miêu, ta đã ở tại An Nghi huyện thành gần một tuần, ta cũng đã nhìn thấy Viện trưởng nãi nãi, người vẫn từ tường như lúc đó. Nhìn thấy Viện trưởng nãi nãi ta cũng tính là đã hoàn thành một tâm nguyện. Hiện tại vẫn còn lại một tâm nguyện khác đó là gặp lại đệ đệ Thanh Hà. Thanh Hà ở ngay tại Dương Châu, dự đoán ta chắc phải có thể nhìn thấy nó.”

“Chờ ta nhìn thấy đệ đệ Thanh Hà xong thì ta sẽ không lại có tiếc nuối nữa!”

“Đến lúc đó ta sẽ đi khắp tổ quốc Đại giang Nam – Bắc, theo đuổi võ đạo đỉnh cao. Đương nhiên là sẽ có nàng liên tục đi cùng ta!”

Đằng Thanh Sơn mặc dù nhìn từ bề ngoài trông giống như một người trẻ tuổi vừa mới rời khỏi cổng trường đại học nhưng trên thực tế hắn đã gần ba mươi tuổi, chính là bởi vì tu luyện nội gia quyền đạt đến trình độ cực cao, quá khứ khổ tu dẫn đến trên thân thể một chút vết chai, da cũ bong ra, cả người hắn lại từ đầu tràn đầy sức sống, trẻ tuổi rất nhiều.

Hắn cầm lấy túi đồ bên cạnh, lấy laptop từ trong đó ra.

Sau khi cắm điện mở máy tính hắn liền mở chương trình nghe nhạc, sau đó liền đặt laptop tại trên bàn.

“Ta là một con sói đến từ phương Bắc, đi tại nơi cuồng dã không một dấu vết, thê lương hú lên tại phương Bắc …” một loạt giai điệu của bài hát “Lang” vang lên trong gian phòng. Ca khúc này Đằng Thanh Sơn rất thích bởi vì trong gần hai mươi năm thời gian hắn chỉ có một cái tên – Lang!.

Giống như người hắn yêu dấu chỉ có một danh tự – Miêu!

Từ khi bị mang đến Siberia – Nga, “Thanh Sơn” cái tên này đã trở thành quá khứ. Tại trải qua vô số sinh tử rèn luyện sàng lọc xuống, từ trong đống xác chết bước ra thì hắn mới có tư cách sở hữu một biệt danh – Lang!

Trước bảy tuổi, hắn vô ưu vô lự và là hài tử của cô nhi viện.

Năm bảy tuổi hắn bị thu dưỡng, vốn cho rằng sinh hoạt sẽ tốt đẹp hơn nhưng hắn chính lại tiến vào địa ngục và trở thành hậu tuyển giả của tổ chức sát thủ. Vòng sàng lọc đầu tiên, một đám hài tử chém giết nhau chỉ vì một chút thức ăn. Ba trăm sáu mươi người chỉ còn sống sót một trăm mười ba người. Sau đó hắn lại bị tống vào huấn luyện doanh đáng sợ – Siberia.

Tại năm hắn mười tuổi, một trăm mười ba người lúc đó chỉ còn ba mươi tám người còn sống. Hắn dựa vào ý chí chống đỡ và đã tồn tại, đồng thời được tặng cho một cái tên – Lang! Cũng là năm đó hắn gặp đến sư phụ, một vị Hoa kiều Hình Ý quyền đại sư “Đằng Bá Lôi”. Đằng Bá Lôi lúc đó thu bốn người, ba người khác chỉ là ký danh đệ tử, chỉ có hắn là Đằng Bá Lôi thân truyền đệ tử! Một điểm này ngay cả tổ chức sát thủ đều không biết.

Năm mười sáu tuổi hắn trở về tổ chức sát thủ, bắt đầu con đường của chân chính sát thủ.

Ngụy trang, ẩn nấp… các loại kĩ năng đều là do hắn tại trên bờ sinh tử không ngừng học tập, không ngừng nâng cao.

Trong những ngày tháng dài dằng dặc đó, hắn liên tục có một nữ hài cùng độ tuổi là “Miêu” làm bạn. Bọn họ đều là từ một đám ba trăm sáu mươi người lúc đó cùng một chỗ trải qua sàng lọc, cùng một chỗ trải qua sinh tử huấn luyện, cùng một chỗ làm môn hạ học tập tại Đằng Bá Lôi sư phụ, cùng một chỗ tại trong sát thủ tổ chức… cùng nâng đỡ, giúp đỡ lẫn nhau trải qua khó khăn.

Trên con đường sát thủ hắc ám đó không biết là từ khi nào bọn họ hai người ai cũng không thể rời khỏi nhau.

Vốn bọn họ kế hoạch là sẽ có một ngày hai người có thể rời khỏi tổ chức và trải qua tự do sinh hoạt. Chính là …

Đầu năm hắn hai mươi chín tuổi thì ác mộng giáng xuống.

Ngọn lửa phát ra từ vụ nổ tung đó khiến cho Đằng Thanh Sơn tuyệt vọng. Khi đó một nửa sinh mệnh của hắn, nữ sát thủ có tên “Miêu” đã chết! Đó chính là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, là sự tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn! Cái chết của “Miêu” khiến cho Đằng Thanh Sơn lâm vào trạng thái điên cuồng đến cùng cực, khiến cho Đằng Thanh Sơn biến thành một con sói cô độc và điên cuồng trên đường báo thù. Hắn không quan tâm tất cả mà bắt đầu báo thù!

Giết, giết chết tất cả những lãnh đạo cao cấp của tổ chức đã thiết lập ra kế hoạch này!

Hắn ôm tất cả suy nghĩ tiến đến báo thù nhưng nào biết tại giây phút sinh tử cuối cùng, tuyệt kĩ phi đao của hắn lại đột phá, vậy mà vẫn còn sống từ trong căn cứ của tổ chức chạy trốn ra.

Cái chết của “Miêu” khiến cho tâm cảnh của Đằng Thanh Sơn hoàn toàn thay đổi. Lần này hắn âm thầm trở về tổ quốc chính là muốn gặp người thân như mẫu thân “Viện trưởng nãi nãi” và gặp thân đệ đệ “Thanh Hà” của hắn. Khi hoàn thành xong hai tâm nguyện Đằng Thanh Sơn liền không có gì vướng mắc nữa, nhất tâm theo đuổi võ đạo.

Đằng Thanh Sơn lắng nghe xong ca khúc một lần liền hít sâu một hơi, cẩn thận từng chút đặt tiểu đỉnh vào trong lòng sau đó hắn tắt chương trình nghe nhạc đồng thời mở kết nối mạng. Đằng Thanh Sơn thành thạo mở một trang web nước ngoài, tràn ngập trang web đều là tiếng Anh.

Đằng Thanh Sơn vô cùng quen thuộc click chuột và nhập ký tự. Hắn nhập vào những ký tự tiếng Anh một cách rất thành thạo.

“Mỗi lần muốn cùng Elena liên hệ đều phiền phức như vậy. Phần mềm “Giáp Trùng” (bọ cánh cứng) này mỗi lần đều phải download.” Đằng Thanh Sơn download phần mềm Giáp Trùng xong liền tiến hành cài đặt trên máy tính. Giáp Trùng là một loại công cụ chat tương tự với Yahoo, QQ …

Bất quá, phần mềm Giáp Trùng do bằng hữu của Đằng Thanh Sơn là “Elena” một mình tự viết ra.

Nếu như nói QQ có hàng nghìn, hàng vạn tài khoản sử dụng thì công cụ chat Giáp Trùng này chỉ có hai tài khoản – một là Elena, một là Đằng Thanh Sơn. Phần mềm này chính là chỉ đơn thuần vì hai người tán gẫu mà lập trình nên.

Hắn khởi động phần mềm chat Giáp Trùng.

Toàn bộ màn hình đột nhiên hiện lên một mảng đen nhánh chỉ có hai giọt máu thê lương nhỏ xuống, sau đó lộ ra ô đăng nhập tài khoản và mật mã. Hắn liền đăng nhập tài khoản.

“Elena” Đằng Thanh Sơn nhập vào từ tiếng Anh xong liền chờ đợi đối phương trả lời.

Chỉ chốc lát, đối phương đã trả lời.

“Lang! À, hiện tại chắc phải gọi anh là Đằng Thanh Sơn.” Nơi xa xôi tại Châu u, trong một tòa biệt thự vùng ngoại ô của Luân Đôn, một mĩ nữ tóc vàng để chân trần mặc đồ ngủ đang gõ bàn phím, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

“Elena, lần nước cô nói cho tôi biết một cô nhi tên là “Thanh Hà” hiện chính ở tại Dương Châu đúng không?” Đằng Thanh Sơn lại một lần dò hỏi.

“Đương nhiên, anh hoài nghi tình báo của tôi à? Khi đó tại cô nhi viện hắn được gọi là Thanh Hà, sau này được dưỡng phụ và dưỡng mẫu nhận nuôi nên đã đổi tên là “Tần Hồng“. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì hắn bước vào quân ngũ, sau này lại gia nhập một bộ môn đặc thù của quốc gia, hiện tại đang phụ trách khu vực Dương Châu. Địa chỉ mà tôi đưa cho anh tuyệt đối không có vấn đề.” Elena vô cùng tin tưởng trả lời.

Đằng Thanh Sơn gật đầu. Hôm nay hắn đã chờ nửa ngày, mặc dù không chờ được nhưng lại không có nghĩa là đệ đệ của hắn không ở tại Dương Châu.

“Đúng rồi, Lang. Tôi phải nhắc nhở anh một lần nữa! Gia tộc Redmayne cường đại không có khả năng để cho anh còn sống. Lần này anh chẳng khác nào là đã hung hãn tát một cái lên mặt của Redmayne gia tộc. Tử vong liêm đao tổ chức đã nhận nhiệm vụ giết chết anh. Hai đại siêu cấp cường giả trong tổ chức của bọn họ sớm đã âm thầm tiến đến Trung Quốc, anh phải vô cùng cẩn thận. Một khi hành tung của anh bộc lộ thì phải lập tức chạy thật xa.”

“Ồ, hai đại siêu cấp cường giả của Tử vong liêm đao tổ chức? Là “Thần Thương Thủ” Tôn Trạch và “Toái Thể Cơ” Dole Goth Grove phải không.” Đằng Thanh Sơn gõ bàn phím trả lời.

“Thông minh, chính là hai người bọn họ. Đó chính là hai sát thủ S cấp, mỗi người thực lực đều không hề yếu hơn anh. Anh không thể sơ ý.” Elena nhắc nhở.

Đằng Thanh Sơn trong mắt bạo phát ra một tia tinh mang: “Tử vong liêm đao tổ chức ngoại trừ hai người này thì những người khác tôi căn bản không để trong mắt. Bất quá khi mà đã đến thì đúng lúc cùng tôi chiến đấu một trận.”

“Khoa trương như vậy? Hắc hắc, không hổ là “Phi Đao” cô lang. Hiện tại danh vọng của anh không hề yếu kém so với bọn họ, chính là anh cũng chỉ có một người mà thôi. Bọn họ là hai người, một người cận chiến một người viễn công phối hợp với nhau uy lực tăng gấp bội. Lang, tôi dùng bằng hữu thân phận nhắc nhở anh, một khi hành tung tiết lộ thì anh phải lập tức chạy trốn thật xa.” Elena khuyên nhủ nói.

“Cô khuyên đã chậm rồi, hành tung của tôi đã bộc lộ từ hôm qua.” Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra một nụ cười rất đặc biệt. Từ khi thê tử “Tiểu Miêu” chết đi, Đằng Thanh Sơn hắn tối coi trọng chính là võ đạo. Có thể cùng với siêu cấp cường giả chiến đấu hắn cầu còn không được.

“Cái gì? Đã tiết lộ à. Anh phải nhanh chóng chạy trốn đi thôi!” Elena cấp thiết nói.

“Ha ha, chạy cái gì mà chạy? Tôi chính tại Dương Châu, đứng đây chờ hai người bọn họ … đến chiến đấu với tôi!” Đằng Thanh Sơn ánh mắt bắt đầu hiện lên nét sắc bén.

Thê tử đã chết, hắn không có gì vướng mắc cả. Giờ đây đã đến mức này, Đằng Thanh Sơn hắn còn sợ điều gì?

Đến bao nhiêu người Đằng Thanh Sơn hắn đều tiếp bấy nhiêu.

Cùng lắm là liều đến cùng. Tại Dương Châu thành này hắn đứng chờ toàn thế giới siêu cấp cường giả tiến đến. Đến một người thì chiến một người, đến hai người thì giết một đôi!

“Ta rất muốn nhìn xem là ai có thể giết được ta!” Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc như dao.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky