– Ừm!
Đằng Thanh Sơn gật đầu đồng ý.
Hình Ý môn của mình, chủ yếu thu hút rất nhiều tinh anh nội gia quyền khắp Cửu Châu đại địa, thu đồ đệ khắp cả Cửu Châu. Đặc biệt là Hình Ý môn chỉ vừa mới bắt đầu vài năm, những đại tông phái của Cửu Châu đại địa cũng chưa ý thức được đặc thù của nội gia quyền, cho nên cũng không ngăn trở những đệ tử chạy tới Hình Ý môn.
Đợi đến khi phát hiện ra đặc thù của nội gia quyền, các đại tông phái lại dùng các loại phương pháp để thu hút đệ tử nội gia quyền trong địa bàn của mình thì đã chậm, lúc đó căn cơ của Hình Ý môn đã thành.
Với tinh anh cả Cửu Châu tạo thành Hình Ý môn, tự nhiên là thu hút được nhiều nhân tài hơn Quy Nguyên tông.
– Thanh Sơn! Ta về trước, đợi sự tình xử lý xong, ta sẽ đem mọi việc nói cho ngươi biết.
Sau khi ổn định tâm lý cho Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng lập tức bỏ đi.
“Két!”
Lý Quân từ cửa hông phòng khách đi ra.
– Thanh Sơn, sư phụ chàng đi rồi, y nói gì thế?
– Sư phụ lo ta tức giận.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.
– Chàng không giận thì ta cũng giận.
Lý Quân tuy cười nhưng mặt đầy vẻ giận dữ“
– Đám đệ tử tới tận hội quán chửi bới, Quy Nguyên tông thật sự quá kỳ cục, căn bản là lấy oán trả ơn.
Đằng Thanh Sơn cầm tay Lý Quân, nhìn thê tử.
– Thế gian có nhiều người mơ hồ lắm, rất ít người có thể chân chính hiểu được sự thật. Nàng giận họ, e rằng mỗi ngày đều giận tới mức ăn không ngon. Việc chúng ta cầm làm bây giờ là tra ra chân tướng, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, sau đó hành động diệt trừ.
– Được rồi Tiểu Quân! Hồng Vũ đâu?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
– Ở sau viện luyện quyền.
Nhắc tới nhi tử, Lý Quân liền khẽ mỉm cười.
– Luyện quyền à?
Đằng Thanh Sơn hơi ngạc nhiên.
– Đi, đến xem!
Đằng Thanh Sơn cùng thê tử về phía hậu viện.
Giữa hậu viện, Hồng Vũ trên mặt vẫn còn có chút sắc giận dữ. Lúc trước hắn cũng nghe thấy tiếng đám người đến trước Thanh Sơn hội quán chửi bới.
“Dám nói cha ta ngang ngược à! Nói cha ta là đệ tử phản tông, không nhớ tình cũ à!“
Hồng Vũ cắn răng. Hắn luôn luôn tự hào vì cha, trong lòng hắn, Đằng Thanh Sơn cha hắn là nhân vật phong hoa tuyệt đại cao cao tại thượng. Bây giờ cha hắn lại là nạn nhân của tin đồn đại bậy bạ, bị người ta chửi bới.
Đằng Thanh Sơn có thể không giận, nhưng Hồng Vũ thì giận.
Giận dữ thay cho cha!
“Đều do ta không lo học quyền. Trong thiên hạ không biết bao nhiêu người mộng có thể được cha ta tự mình dạy quyền. Trong môn phái, những người đạt tới cảnh giới tông sư cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thể được cha ta dạy. Còn ta có thể tùy thời được cha dạy, lại căn bản không chịu học, ngược lại muốn đi buôn bán.“
Hồng Vũ bây giờ đã hối hận.
“Nếu ngay từ đầu ta chăm luyện quyền, mỗi ngày bỏ nhiều thời gian hơn để luyện quyền, không biết chừng đã bước vào cảnh giới tông sư. Đến lúc đó, có thể khống chế khí huyết, làm sao có thể trúng độc chứ? Huống hồ, căn bản sẽ không bị đao đả thương.“
Hồng Vũ hoàn toàn hối hận.
Hắn luôn luôn sống dưới đôi cánh của cha, do đó hắn có thể làm thứ mà hắn muốn làm là buôn bán. Song Cửu Châu đại địa có vô số anh hùng hào kiệt, ai nấy đều ra sức chém giết, không có vũ lực muốn buôn bán cũng không thể làm được.
“Phải có chỗ đứng!“
“Đừng dựa vào cha mẹ, phải giống như cha, trở thành cao thủ chân chính!“
“Chờ ngày nào đó ta trở thành cao thủ chân chính, quay trở lại buôn bán cũng không muộn.“
Trong lòng Hồng Vũ rốt cuộc đã có quyết tâm, chính thức mong ước trở thành cường giả tuyệt thế, lập tức ở trong hậu viện chăm chú luyện quyền.
– Phù!
Hồi lâu, Hồng Vũ rốt cuộc thu thế lại.
– Cha! Mẹ!
Hồng Vũ nhìn thấy cha mẹ đang đứng gần đó khá lâu rồi.
– Hồng Vũ, khó thấy con luyện quyền buổi chiều nhỉ.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cười.
– Cha!
Hồng Vũ hít sâu một hơi, nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Con nghĩ rồi, phải tập trung luyện quyền, toàn tâm luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt không dám tin, nhìn thê tử Lý Quân bên cạnh. Hai vợ chồng đều giật mình.
Đằng Thanh Sơn khi vừa sinh con trai đã đặt nhiều hi vọng vào nó, từ bé đã giúp nó mở rộng gân cốt, buộc nó luyện quyền.
Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng có một ý nghĩ, sau khi con trai lớn lên, muốn làm gì là do nó tự quyết định lấy.
Theo Đằng Thanh Sơn, khi còn nhỏ nhi tử không có năng lực phán đoán thị phi, cha có thể cưỡng ép buộc luyện quyền. Nhưng khi hài tử đã lớn, có thể tự mình suy nghĩ, khi đó bức bách cũng không tốt.
Nếu muốn chính thức có được thành tựu lớn, phải tự mình có khát vọng.
Nhi tử muốn buôn bán, Đằng Thanh Sơn mặc dù thất vọng nhưng cũng không ngăn trở. Hắn biết, cưỡng ép bức bách nhi tử luyện quyền, nhưng trái tim của nhi tử không đặt ở quyền pháp, căn bản không thể có thành tựu lớn được. Chỉ có chính thức chuyên tâm vào quyền pháp, nếu có thể chăm chỉ cố gắng, hơn nữa có một chút nhận thức, đặc biệt là được Đằng Thanh Sơn tự mình chỉ dạy, không có thành tựu mới là chuyện lạ.
– Hồng Vũ, con thật sự muốn toàn tâm luyện quyền, không phải hùng hổ nhất thời đó chứ?
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng hỏi.
– Cha!
Hồng Vũ nhìn Đằng Thanh Sơn, hai mắt tỏa sáng:
– Con nghĩ rồi, đây là Cửu Châu, cường giả như mây, không có tuyệt thế vũ lực thì làm gì cũng không thể có thành tựu đỉnh cao. Hơn nữa cũng vì cha, con không muốn cha vì con mà bị người ta chửi, chịu những lời đồn bậy.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy ấm áp, nhi tử nói như vậy còn làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ linh đan diệu dược nào.
– Hay lắm Hồng Vũ!
Đằng Thanh Sơn hai mắt tỏa sáng:
– Chỉ cần con chuyên tâm luyện quyền, cha sẽ toàn lực bồi dưỡng cho con, nhưng có được đại thành hay không thì phải dựa vào chính mình. Cha sẽ là sư phụ tốt nhất, đối thủ tốt nhất, dạy quyền pháp tốt nhất cho con. Sau này, con rốt cuộc có thể đi đến bước nào thì phải trông vào con thôi.
– Cha, con sẽ không cho cha thất vọng đâu!
Trong lòng Hồng Vũ cũng dâng lên một luồng hào khí.
Đằng Thanh Sơn rất thoải mái.
Mình có hai đứa con. Nói về tâm tính, nhi tử rõ ràng tốt hơn con gái nhiều. Con gái mặc dù có thiên phú về việc luyện quyền, mặc dù cũng thích luyện quyền, nhưng hiển nhiên nghị lực hơi yếu.
Trong quan niệm của Đằng Thanh Sơn, tâm tính còn quan trọng hơn thiên phú.
oOo
Quy Nguyên tông có truyền thống thu đồ đệ hai ngày, ngày sáu tháng chạp và ngày mười tháng sáu. Nhưng ngày sáu tháng chạp lần này, mặc dù không ít võ giả từ trời nam đất bắc đã tề tụ ở Vĩnh An quận, hoặc có vài cha mẹ đưa hài tử đến đây, nhưng lần này Quy Nguyên tông lại tuyên bố hoãn lại một tháng.
Ngày sáu tháng một sẽ tiến hành nhập tông sát hạch, thu đệ tử.
Đêm khuya ngày tám tháng chạp, trong mật thất âm u của Quy Nguyên tông.
Trong địa lao, chỉ có những cây đuốc cắm vào hai bên vách tường thông đạo, ánh lửa chập chờn rọi xuống, chốc chốc lại chiếu sáng những phạm nhân bẩn thỉu trong địa lao, soi sáng những vết máu dính trên vách tường.
– A!
Một tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong địa lao, mãi không tan.
“Xoẹt!“
Thanh âm tương tự như thịt mỡ bị nướng trên dầu chợt phát ra.
Nơi này chính là nơi giam phạm nhân quan trọng của Quy Nguyên tông.
Gia Cát Nguyên Hồng đứng trong đại sảnh địa lao chuyên dùng hình phạt. Một lão giả cung kính nói:
– Tông chủ, đây là những việc đã tra được.
Nói rồi lão giả đưa ra một xấp giấy. Gia Cát Nguyên Hồng nhận lấy, dưới ánh đuốc u ám chiếu rọi, lấy lên một tờ sau đó lật xem.
Trong đại sảnh tra khảo vô cùng yên tĩnh.
Bên cạnh là mật thất tra khảo, chốc chốc lại vang lên một vài tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta run sợ.
Hồi lâu sau.
– Ừm, làm tốt lắm!
Gia Cát Nguyên Hồng khẽ gật đầu.
– Đem nguyên nhân chính thức cái chết của hắn nói cho Nghê trưởng lão đi!
Gia Cát Nguyên Hồng phân phó.
– Vâng thưa tông chủ!
Lão giả bên cạnh gật đầu nói.
Nghê Hàn Sơn trưởng lão, tuyệt không phải là tức chết.
Nên biết Nghê Hàn Sơn vốn là cao thủ nội kình, hơn nữa còn đang tuổi tráng niên, cũng có vợ tuyệt đẹp, hoàn toàn có thể sinh thêm hài tử, há có thể giận tới mức thổ huyết mà chết? Dựa vào phẩm hạnh của Nghê Hàn Sơn, cũng căn bản không phải là loại người này. Quả nhiên, những tin tức do Quy Nguyên tông tra ra đã nói lên tất cả.
“Rõ là thủ đoạn ghê gớm!” – Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng lạnh đi.
Ngày chín tháng chạp, trời dần sáng, không ít đệ tử chạy tới quảng trường trước đại điện.
– Tông chủ nói hôm nay sẽ tuyên bố tất cả chân tướng. Sư đệ, ngươi nói xem ở đây có chân tướng gì?
– Ai mà biết! Ta lo là tông chủ sẽ gỡ tội cho Đằng Thanh Sơn.
Một bộ phận đệ tử Quy Nguyên tông trong lòng sớm đầy oán giận. Quy Nguyên tông bị đuổi ra khỏi Giang Ninh, di chuyển tới Vĩnh An quận, Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp bị cướp đi không trả về, tất cả những việc này làm đám đệ tử sớm đã hậm hực trong lòng. Hơn nữa ở Dương châu, bây giờ thanh thế của Hình Ý môn rõ ràng là áp đảo Quy Nguyên tông, càng làm cho họ phẫn uất.
Theo họ, Đằng Thanh Sơn vốn là đệ tử Quy Nguyên tông, phản tông ra sáng lập ra Hình Ý môn thì thôi, còn quay trở lại áp chế bọn họ.
Uất ức!
Khó chịu!
Bọn họ cho rằng Đằng Thanh Sơn thật sự hiếp người quá đáng.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người tới. Vô số đệ tử, hoặc có oán khí với Đằng Thanh Sơn, hoặc là ủng hộ Đằng Thanh Sơn đều chạy đến. Ở Quy Nguyên tông, trong vài chục vạn đệ tử cũng có không ít đệ tử luôn luôn cho rằng Đằng Thanh Sơn làm không sai, cho rằng Đằng Thanh Sơn có đại ân đức với Quy Nguyên tông.
Về việc đem Hỏa Lưu chiến giáp đi cũng chỉ là việc nhỏ.
– Đừng nói nữa, đợt lát nữa xem tông chủ nói như thế nào!
– Sợ là sợ tông chủ sẽ nói cho Đằng Thanh Sơn.
Cả quảng trường rì rào, giống như một nồi nước sôi, không ngừng huyên náo. Khi Gia Cát Nguyên Hồng mặc một bộ quần áo xanh dẫn đầu, tám chấp pháp trưởng lão đều mặc y phục màu tím đi sau xuất hiện ở cửa đại điện Quy Nguyên tông thì tiếng ầm ĩ phía dưới đã giảm xuống nhanh chóng. Chỉ thời gian vài hơi thở, toàn bộ đã hoàn toàn yên tĩnh.
Yên tĩnh không một tiếng động.
Thậm chí còn có thể nghe tiếng gió mùa đông lạnh lẽo rít lên. Những đệ tử không thể đếm hết đều ngẩng đầu nhìn lên Gia Cát Nguyên Hồng đứng trên cửa đại điện.
– Chư vị đệ tử Quy Nguyên tông!
Thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng trong thiên địa.
– Hiện nay, vì việc ở Tam Trọng lâu, mọi người vẫn luôn bất mãn với Đằng Thanh Sơn, thậm chí còn không ít người tới gây huyên náo ở Thanh Sơn hội quán. Sau khi ta biết được việc này, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Gia Cát Nguyên Hồng vừa nói thế, phía dưới lại ồ lên. Tông chủ nói xấu hổ không chịu nổi? Các đệ tử quả không dám tin.
– Ta và Thanh Sơn vốn là thầy trò, rất nhiều việc các ngươi không biết mà ta thì biết.
– Nếu nói lúc trước Thanh Sơn muốn khai sơn lập phái, chư vị trưởng lão Quy Nguyên tông thương nghị, đều lo Thanh Sơn sau khi khai sơn lập phái ngược lại sẽ chiếm đoạt Quy Nguyên tông. Tin rằng mọi người cũng thấy sự cường thịnh của Hình Ý môn.
Gia Cát Nguyên Hồng vừa nói như thế, liền đụng đến vết thương trong lòng nhiều người.
Hình Ý môn thật ra là rất mạnh, quá mạnh.
Mười vạn Huyết Lang quân đều là võ giả nhất lưu, đến cả ngũ trưởng cũng phải là võ giả nhất lưu, quân đội như thế đủ để tung hoành thiên hạ rồi.
– Thanh Sơn nghĩ tới ngày hôm nay, do đó lúc trước đã tuyên bố, Hình Ý môn của y vĩnh viễn không tranh bá thiên hạ, vĩnh viễn không ra khỏi phạm vi năm quận.
Thanh âm vang vọng của Gia Cát Nguyên Hồng vang lên bên tai các đệ tử.
– Hình Ý môn không tranh bá thiên hạ, tự nhiên Quy Nguyên tông ta không cần phải lo.
Không ít đệ tử nghe thế giật mình.
– Còn nhớ, năm đó chiến dịch Đại Duyên Sơn.
Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng chợt rơm rớm:
– Lần đó, con gái ta Thanh Thanh chết đi. Lần đó, Quy Nguyên tông ta vì muốn bảo vệ Thanh Sơn mà còn trở thành mục tiêu công kích của rất nhiều tông phái. Quy Nguyên tông lúc đó chỉ là Quy Nguyên tông ở một quận, quận Giang Ninh, há có thể chống lại những tông phái như Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc? Do đó, Thanh Sơn buộc phải phản tông… tuyên bố tất cả việc này không quan hệ gì với Quy Nguyên tông. Đằng Thanh Sơn lúc đó bắt đầu đào vong khắp thiên hạ, bị Thanh Hồ đảo đuổi giết khắp nơi. Còn Quy Nguyên tông ta thì sao? Không hề trợ giúp gì được cho y, hơn nữa ngược lại còn nhận được Bắc Hải Chi Linh.
Vài chục vạn đệ tử phía dưới ồ lên.
Bắc Hải Chi Linh?
Một giọt Bắc Hải Chi Linh đủ để làm cho người ta đạt tới cảnh giới võ giả nhất lưu sao?
Kỳ thật việc xuất hiện Long Cương quân, các đại tông phái trên Cửu Châu đại địa đã biết, Quy Nguyên tông khẳng định đã có được Bắc Hải Chi Linh rồi. Việc này không còn là bí mật, do đó cũng không cần giữ bí mật nữa
– Đúng, chính là Bắc Hải Chi Linh chỉ một giọt có thể làm cho người ta đạt tới cảnh giới võ giả nhất lưu. Thanh Sơn lưu lại cho Quy Nguyên tông ta Bắc Hải Chi Linh, nhờ đó Quy Nguyên tông ta mới có Long Cương quân hoàn toàn do võ giả nhất lưu tạo thành. Ta chỉ có một quận Quy Nguyên tông mà có thể tiêu diệt Thanh Hồ đảo, tất cả đều nhờ có Bắc Hải Chi Linh mà Thanh Sơn lưu lại. Còn Thanh Sơn, lúc đó lại chạy trốn tận chân trời góc bể. Ta làm sư phụ cảm thấy rất xấu hổ.
Gia Cát Nguyên Hồng vừa nói thế, những người phía dưới đều yên lặng.
Việc này cũng không còn là bí mật với các đại tông phái, nhưng với những đệ tử bình thường thì rất ít người biết.
– Việc này thì thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu thở dài nói:
– Mấy năm sau Thanh Sơn trở về, lấy thân phận cường giả hư cảnh trở về, giúp cho Quy Nguyên tông ta bao nhiêu lần sinh tử dưới Giang Ninh quận thành, chắc mọi người đều biết.
Ngàn vạn đệ tử phía dưới đều trầm tư.
Những người lúc trước chửi mắng Đằng Thanh Sơn, cũng nghĩ tới việc Đằng Thanh Sơn đánh nhau với những hư cảnh.
– Thanh Sơn liều mạng bảo vệ Quy Nguyên tông ta, Gia Cát Nguyên Hồng ta luôn luôn cảm kích. Nhưng cái làm cho ta xấu hổ nhất, không chịu nổi chính là… mấy năm nay, Quy Nguyên tông ta luôn luôn truyền lưu một lời đồn rằng Đằng Thanh Sơn độc chiếm Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp của Quy Nguyên tông, không trả về.
Gia Cát Nguyên Hồng than:
– Ta nghe thế…
Gia Cát Nguyên Hồng nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ biết cười một tiếng.
– Lại nói việc chế tạo ra Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp. Trên cả Cửu Châu đại địa, những tông phái khác không hề có Hỏa Lưu Thiết, chỉ có Quy Nguyên tông và Hình Ý môn mới có, đó là vì sao? Lúc đó Quy Nguyên tông ta chỉ là một tông phái nhỏ chỉ chiếm được một quận. Đến cả Thiên Thần cung lẫn Vũ Hoàng môn cũng không có một chút Hỏa Lưu Thiết nào, Quy Nguyên tông dựa vào cái gì mà có?
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn xuống rất nhiều đệ tử phía dưới, nhất thời rất nhiều đệ tử đều khiếp sợ.
Đúng!
Quy Nguyên tông năm đó chỉ chiếm có một quận, dựa vào cái gì mà có được Hỏa Lưu Thiết?
– Hỏa Lưu Thiết này chính là một thứ đặc thù mà ở nơi của phượng hoàng sống mới có. Thanh Sơn năm đó chạy trốn tận chân trời góc bể, ngẫu nhiên kết bạn với Bất Tử Phượng Hoàng.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng bên tai các đệ tử:
– Bất Tử Phượng Hoàng tặng cho Thanh Sơn Hỏa Lưu Thiết, sau đó Thanh Sơn trở về, liền đem Hỏa Lưu Thiết giao cho Quy Nguyên tông ta, bảo Quy Nguyên tông luyện áo giáp.
– Cái gì!
– Hỏa Lưu Thiết là do Đằng Thanh Sơn giao cho à?
Các đệ tử đều sững người.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn xuống vô số đệ tử phía dưới.
– Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp hầu hết đều ở Quy Nguyên tông, chỉ có chút ít ở Hình Ý môn. Mấy năm nay có được chiến giáp, ta luôn luôn cảm kích Thanh Sơn. Nhưng không ít đệ tử lại nói là Thanh Sơn độc chiếm Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp của Quy Nguyên tông ta. Ta cảm thấy rất xấu hổ.
– Y để tông phái của mình vĩnh viễn không tranh bá, đánh nhau sống chết cho Quy Nguyên tông ta, lưu lại Bắc Hải Chi Linh cho Quy Nguyên tông bồi dưỡng ra Long Cương quân, còn lưu lại kỳ bảo Hỏa Lưu Thiết. Hỏa Lưu Thiết vốn là của người ta, các ngươi lại nói là người ta độc chiếm của Quy Nguyên tông.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu thở dài không thôi.
Ngàn vạn đệ tử phía dưới ngây ra.
Con người ai cũng có thể diện.
Luôn nói là người ta độc chiếm Hỏa Lưu Thiết, kết quả là Quy Nguyên tông độc chiếm của người ta, hơn nữa lúc trước còn được hưởng bao nhiêu ân huệ.
“Lúc trước ta còn chửi Đằng Thanh Sơn.”
Vừa nghĩ tới việc lúc trước mình cao giọng chửi Đằng Thanh Sơn là vô sỉ, hiếp người quá đáng, mấy chục vạn đệ tử ai nấy đều ngẩn người ra.