Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 289: Lời mời của Thiên Thần

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

“Ta không phải không muốn công kích! Mà vì quyền pháp công kích của ta còn rất yếu!”

Rất bất lực. Bây giờ trong Ngũ Hành Thiên Địa, Hành Thổ Chi Quyền mới lĩnh ngộ tới đoạn thứ hai, làm Đằng Thanh Sơn khi thi triển quyền pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí có uy lực lớn hơn rất nhiều! Nhưng bốn loại Ngũ Hành Thiên Địa kia thì Đằng Thanh Sơn chẳng lĩnh ngộ được thứ nào cả.

Sơn đạo Thiên Thần Sơn gập ghềnh.

Đằng Thanh Sơn và Lý nhanh chóng đi về Thần Nữ điện.

Trên Sinh Tử Nhai, những cao thủ bị ảnh hưởng ngất xỉu cũng chẳng mấy chốc đã tỉnh lại. Họ tự mình cảm thụ của uy lực Lôi Thần Hàng Thế, trong lòng càng thán phục. Mặt khác lại càng kính ngưỡng ác ma A Lạp Đạt, người có thể đánh bại đệ nhất Thần Tướng. Đám người ở đó đàm luận vô cùng hưng phấn.

Có người hưng phấn, cũng có người bất mãn. Tên hắc y thần sứ Vạn Thiên Dương nhìn theo bóng Đằng Thanh Sơn và Lý rời đi, trong lòng càng khó chịu!

“Hô Hòa, ngươi gây động tĩnh lớn như vậy, nhưng ngươi lại không có thế lực, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ bị người khác giết chết. Nhất định như vậy!”

Vạn Thiên Dương thầm chửi, một mình lặng lẽ bỏ đi, lần này hắn cảm thấy rất khó chịu khi xem cuộc chiến này.,

– Đại sư huynh, tên Hô Hòa đó chỉ chống lưng một cái, thế mà lập tức đã đánh bại ngươi rồi sao? Sao ta không thấy rõ gì cả.

Đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ bị vấn đề này làm băn khoăn mãi. Những Thần Tướng khác cũng đều nhìn đệ nhất Thần Tướng. Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục bản thân quay sang đám sư đệ lộ nụ cười bất lực:

– Tới giờ, ta cũng không biết một chiêu đó của hắn tại sao lại có thể đánh ra được!

– Đại sư huynh, ngươi không cố ý thả hắn đó chứ? – Đệ bát Thần Tướng cười hắc hắc nói với Nhật Lôi Mục.

Nghe thế, đệ tam Thần Tướng trừng mắt, liền nói:

– Bát sư đệ, đừng nói lung tung. Đại sư huynh có phải là loại người này không?

– Tiểu tử nhà ngươi! Nói ta thả ai chứ. Ngươi đi nếm thứ cái chống lưng của tên Hô Hòa đó đi là biết?

Nhật Lôi Mục cười mắng. Tám đại Thần Tướng một đường đàm tiếu trên sơn đạo. Trận này mặc dù thua… Nhưng Nhật Lôi Mục ngược lại rất vui.

Đang lúc tám người đi tới.

Đột nhiên…

– Tám vị đại nhân!

Ba thiếu niên, tóc ngắn một tấc, ai cũng đều mặc trường bào màu xám ngăn giữa đường.

Tóc ngắn một tấc đại biểu là đệ tử Mật Tông. Còn trường vào màu xám ở có chỉ vàng viền ở bâu áo, có nghĩa là người thân cận với Thiên Thần.

– Thiên Thần bảo tám vị Thần Tướng đại nhân lập tức tới Thiên Thần tháp! – Tên thiếu niên cầm đầu nói.

Tám đại Thần Tướng nhìn nhau nghi hoặc, nhưng không ai dám chậm trễ, lập tức chạy về phía Thiên Thần tháp.

******

Trong khách xá Đằng Thanh Sơn.

Khi Đằng Thanh Sơn và Lý vừa đi vào trong phòng, Lý liền quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, không kìm được reo lên:

– Đằng đại ca! Người đó là đệ nhất Thần Tướng đó! Một nhân vật có thực lực xếp trong ba hạng đầu Thiên Bảng. Đằng đại ca hôm nay mới mười tám tuổi, lại đánh bại hắn! Quá… Quá tài ba!

Cho dù là người không hảo cảm với Đằng Thanh Sơn, phỏng chừng khi biết chiến tích này cũng sẽ sững người.

Còn Lý vốn đáy lòng đã hâm mộ Đằng Thanh Sơn. Thành công này của Thanh Sơn càng phóng đại gấp nhiều lần trong lòng nàng!

– Nếu hắn chạy trốn thì ta đuổi không kịp. – Đằng Thanh Sơn cười nói.

Lý cười nói:

– Cường giả không thể chạy trốn được, trừ phi nào họ yếu hơn ngươi thôi!

Đằng Thanh Sơn phì cười.

Tâm tình Đằng Thanh Sơn lúc này rất tốt. Qua trận này, Đằng Thanh Sơn đã hiểu rõ hơn về thực lực mình:” Ta vừa đốn ngộ ý cảnh đoạn thứ hai Hành Thổ Chi Quyền, chưa dung nhập trăm phần trăm vào thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí. Cho dù chỉ như thế, cũng đủ cho ta ngăn cản được ba hạng đầu Thiên Bảng rồi. Ta bỏ thêm chút thời gian, thực lực còn có thể tăng lên nữa! Lướt mắt khắp Cửu Châu Đại Địa, cường giả Thiên Bảng cũng không có ai có thể làm ta sợ hãi! Con đường mình đi là nội gia quyền nhất mạch!”

Khác hẳn đạo gia, Phật Tông! Mặc dù con đường này rất khó khăn, nhưng nhất định khi hắn đốn ngộ ra, có được đột phá, thực lực sẽ rất mạnh!

“Bây giờ cả Cổ Ung lẫn Triệu Đan Trần lại đây, ta cũng có thể đánh bay tung cả đám!”

Đằng Thanh Sơn không khỏi nghĩ đến ” Hạt Tử Kiếm Thánh “ của Thanh Hồ Đảo trong truyền thuyết.

“Hạt Tử Kiếm Thánh là một một trong những nhân vật đỉnh cao nhất trên Cửu Châu Đại Địa, ta bây giờ chưa thể về Quy Nguyên Tông được!”

Nhưng Đằng Thanh Sơn không nhụt chí.

“Nội gia quyền nhất mạch.., bây giờ ta vận dụng “ nội gia cương kình ” rất dễ dàng! Bất luận là Phật Tông hay đạo gia, đều có thể thi triển khinh công! Còn nội gia cương kình, cũng có thể kích thích huyệt vị, thậm chí còn còn có thể kích thích gân cốt cơ bắp. Theo lý thuyết… Về lý luận thì có thể sáng chế ra khinh công thân pháp còn cường đại hơn!”

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. Đạo Gia, Phật Tông đều có rất nhiều bí tịch về khinh công thân pháp.

Nhưng…

Khinh công và thân pháp của nội gia quyền nhất mạch, lại chẳng có gì cả! Tất cả đều phải chờ vào Đằng Thanh Sơn khai sáng!

“Trừ việc này ra, Hành Thổ Chi Quyền ẩn chứa hành Thổ chi đạo trong Ngũ Hành Thiên Địa. Hành Thổ chi đạo này không chỉ riêng có thể dùng vào quyền pháp và thương pháp phòng ngự. Hẳn là cũng có thể vận dụng vào khinh công!”

Đằng Thanh Sơn mơ hồ cảm giác được, trong lúc đắm chìm trong luồng ý cảnh đốn ngộ.

Đằng Thanh Sơn có loại cảm giác —

Mình có lẽ có thể một bước đã lao đi rất xa. Nhưng Đằng Thanh Sơn còn chưa thể sáng chế ra loại khinh công này!

“Đạo, ta đã có rồi! Bây giờ ta cần phải có đủ thời gian, ta tiếp tục sáng tạo không ngừng!”

Đằng Thanh Sơn hùng tâm bừng bừng,

“Nếu ta cảm ngộ được tất cả Ngũ Hành Thiên Địa… Đến lúc đó, ta cũng sẽ trở thành cao thủ cường đại nhất trên Cửu Châu Đại Địa. Đến lúc đó, cần gì phải sợ tên Hạt Tử Kiếm Thánh kia?”

Đằng Thanh Sơn vô cùng chờ mong một ngày khi mình thành công có thể trở về Cửu Châu, trở về Dương Châu!

Tranh thủ thời gian, đợt lát nữa ăn vài món ăn dân dã, buổi chiều sẽ ly khai Thiên Thần Sơn.

– Tiểu!

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý. Lý lúc này đang ở hành lang lầu hai, về xuống phía dưới hạ lệnh cho thị nữ.

Lý cười đi vào phòng:

– Đằng đại ca, ta đi bảo người chuẩn bị cơm trưa. Đã hơn một ngày rồi ngươi chưa ăn gì cả.

– Tiểu, ta chuẩn bị chiều nay sẽ đi. – Đằng Thanh Sơn nói thẳng.

Lý rùng mình.

– Chiều…

Lý có vẻ hơi bất ngờ.

Mấy ngày nay, hôm nay là ngày nàng vui vẻ nhất!

Có thể được Đằng đại ca ăn cơm, cùng nhau nói chuyện.

Có thể lặng lẽ đứng xa xa nhìn Đằng đại ca tu luyện.

Có thể đi làm việc cho Đằng đại ca, tỷ như đi tìm một món binh khí.

Mặc dù Lý biết, Đằng Thanh Sơn phải xuất hải, nhưng trong tiềm thức, nàng không muốn nghĩ tới việc này. Vì vừa nghĩ tới việc Đằng Thanh Sơn phải ly khai là trong lòng Lý rất khó chịu.

Phải đi!

Cuối cùng cũng phải đi rồi! Hơn nữa lần này xuất hải, thời gian có thể rất dài. Mấy năm sau này, thậm chí còn dài hơn nữa sẽ không được gặp Đằng Thanh Sơn!

– Đúng, là chiều nay. Tiểu, ta đi rồi ngươi vẫn còn không ít đồng môn ở Thiên Thần Sơn, còn có đám yêu thú nữa.

Đằng Thanh Sơn an ủi. Lý lộ vẻ tươi cười, gật đầu nói:

– Ừm, đồng môn đối xử với ta cũng rất tốt. Đại Hắc Đại Bạch và đám yêu thú dữ dằn, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời ta nói,.

Đằng Thanh Sơn phát hiện ra tâm tình Lý không tốt lắm.

Lý đột nhiên nghiến chặt răng, mặt đỏ tới mang tai, thì thào nói:

– Đằng đại ca…

– Hả?

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý,

– Chuyện gì, nói đi.

Lý nhẹ giọng nói:

– Nếu ngươi phải xuất hải, ta sẽ…

Lời còn chưa nói xong.

– Thần Nữ điện hạ, Thiên Thần bảo ngươi đưa Hô Hòa đại nhân lên Thiên Thần tháp!

Phía dưới bỗng truyền đến một thanh âm vang dội.

– Thiên Thần tháp?

Đằng Thanh Sơn hơi giật mình,

– Thiên Thần muốn gặp ta?

Lý mặt đỏ như gấc, bị tiếng hô này làm gián đoạn, không thể nói hết được, hơi khựng lại một chút, rồi nói:

– Đằng đại ca, Thiên Thần muốn gặp anh. Anh nên theo ta đi gặp Thiên Thần đi! Ở Thiên Thần Sơn, muốn chạy cũng không thoát đâu!

Đằng Thanh Sơn cũng đồng ý về điểm này.

Một cường giả hư cảnh nếu muốn đối phó với mình thì chỉ phẩy tay là xong! Tìm mình hẳn là sẽ không có chuyện gì xấu cả.

– Đi thôi!

Đằng Thanh Sơn lúc này đi ra ngoài phòng. Lý cũng đi với Đằng Thanh Sơn.

******

Đỉnh núi Thiên Thần Sơn, trong một tòa tháp cao màu đỏ đứng sừng sững… Thiên Thần tháp, đại điện ở tầng thứ nhất.

Đằng Thanh Sơn và Lý cùng tiến vào trong đại điện.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn liếc mắt phát hiện ra. Trong đại điện trống trải, ngoại trừ những thị nữ hầu hạ, còn có tám đại Thần Tướng.

– Hô Hòa huynh đệ!

Tám đại Thần Tướng vừa thấy tới Đằng Thanh Sơn, đồng loạt đứng lên! Họ không tới tiếp đón Lý, ngược lại mọi ánh mắt đều nhìn Đằng Thanh Sơn! Đối với Thần Tướng… Lý tuy có địa vị cao, nhưng dù sao cũng chỉ là hậu thiên. Tận đáy lòng, những Thần Tướng này vẫn chỉ coi trọng thực lực!

Có thể đánh bại đệ nhất Thần Tướng, làm những Thần Tướng này rất kính trọng với nam nhân được xưng là ác ma A Lạp Đạt.

– Nhật Lôi Mục lão ca.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

– Vị này là đệ ngũ Thần Tướng Nga Nhật Tề Nhĩ huynh đệ rồi. Mấy vị khác… Vì ta vừa tới Thiên Thần Sơn nên vẫn chưa biết.

Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục vỗ vai Đằng Thanh Sơn rất hào sảng, cười nói:

– Ta giới thiệu nhanh với ngươi nhé. Vị này là Nhị sư đệ của ta, cũng chính là đệ nhị Thần Tướng ” Hải Nhật Cổ Đặc”! Vị này là Tam sư đệ ta…

Lời còn chưa nói xong, trên tháp cao truyền đến tiếng bước chân.

– Sư phụ xuống rồi.

Nhật Lôi Mục lập tức cung kính đứng nghiêm.

– Thiên Thần tới rồi.

Lý cũng nói nhỏ bên tai Đằng Thanh Sơn.

Tám đại Thần Tướng, Đằng Thanh Sơn, và Lý, tổng cộng mười người cung kính đứng nghiêm trong đại điện chờ đợi, không ai dám nói tiếng nào.

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đằng Thanh Sơn cũng thấy được lão giả từ trên toà nhà hình tháp đi xuống.

Lão già mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, gương mặt mịn màng phúng phính, trông tựa như trẻ con. Trên gương mặt lão hiện lên vẻ tươi cười, một đôi đôi mắt nhỏ như luôn cười tủm tỉm… Khi Đằng Thanh Sơn vừa thấy gương mặt Thiên Thần, hắn không tự chủ được cảm thấy tinh thần rất sung sướng, đồng thời sinh ra hảo cảm cực độ với Thiên Thần!

“Đây là chuyện gì?” Đằng Thanh Sơn lập tức giật mình tỉnh lại.

Kiếp trước đã trải qua việc huấn luyện kháng cự lại với các loại thuốc men mê huyễn, Đằng Thanh Sơn lập tức phát hiện ra có gì không ổn.

“Kinh dị thật. Chỉ cần một nụ cười, đã ảnh hưởng tới tâm tình ta!” Đằng Thanh Sơn không dám tin.

Thiên Thần mỉm cười, nhìn đám Thần Tướng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đằng Thanh Sơn:

– Ngươi tên là Hô Hòa à?

– Đúng rồi, Thiên Thần. – Đằng Thanh Sơn nói vẻ cung kính hữu lễ.

– Ngươi là hung thủ giết chết gần hai vạn binh vệ của Kim Lang đế quốc, được truyền là ác ma A Lạp Đạt hả? – Thiên Thần lại nói.

– Đúng rồi. – Đằng Thanh Sơn không chút do dự.

– Ngươi từ tông phái nào ra thế? Ai có thể dạy ra được đệ tử xuất sắc như ngươi. – Thiên Thần hỏi tiếp.

– Vô môn vô phái. – Đằng Thanh Sơn trả lời.

Thiên Thần nở nụ cười, khẽ gật đầu:

– Tốt lắm, Thiên Thần Sơn ta bây giờ có tám Thần Tướng. Ngươi có thể đáp ứng làm Thần Tướng thứ chín cho Thiên Thần Sơn không?

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky