Dịch: suthat
– Xuân Thân gia tộc? – Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau.
Trên Cửu Châu đại địa, các tông phái luôn có vị trí rất cao. Có thể có một ít gia tộc ở trong tông phái có chút địa vị. Thế nhưng ra ngoài giết chóc thực sự là không thể nào để lộ chiêu bài của gia tộc như thế.
Đằng Thanh Sơn giương buồm, điều chỉnh chuẩn phương hướng.
– Mọi người trên đảo thuộc gia tộc nào vậy? – Đằng Thanh Sơn cũng ngồi xuống boong thuyền, dò hỏi.
Tiểu nữ hài nhìn Đằng Thanh Sơn và Lý rồi thận trọng nói:
– Trên hải đảo chính là Hắc Thiết Hà gia và Lưu Thị gia tộc sau khi chiến bại, đem cả tộc chạy trốn tới trên hải đảo, nghỉ ngơi lấy lại sức. Không nghĩ tới Xuân Thân gia tộc một mạch truy sát tới trên hải đảo, đem Hắc Thiết Hà gia, Lưu gia toàn bộ giết sạch.
– A! Muội không phải người Lưu gia sao?- Đằng Thanh Sơn từ trong ngữ khí của tiểu nữ hài phán đoán.
Tiểu nữ hài cúi đầu, trả lời:
– Muội là gia nô mà Lưu gia mua về.
– Gia nô? – Đằng Thanh Sơn không lấy làm lạ. Nhìn tiểu nữ hài ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao vàng vọt, trên mặt lại còn có sẹo, hiển nhiên là sinh hoạt chắc chắn không được tốt lắm.
Bất quá, còn nhỏ như thế mà nói năng gãy gọn như vậy quả thực là khó.
Lý nắm tay tiểu nữ hài, nhìn nó nói:
– Từ nay về sau, muội không phải là gia nô nữa.
– Muội tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? – Lý hỏi.
– Muội tên Tiểu Bình. Năm nay chín tuổi. – Cô bé trả lời.
– Chín tuổi?
Lý có chút kinh ngạc. Hiện tại cô bé thân thể gầy gò xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn chừng sáu bảy tuổi. Căn bản không tưởng được đã chín tuổi. Cô bé cắn cắn môi:
– Muội bị bán ba lần. Bình thường ăn không đủ no. Cho nên…
– Bị bán ba lần? – Lý nghe thế, giật mình. Càng thêm xót thương.
Đằng Thanh Sơn con mắt nheo lại, liếc nhìn qua cô bé. Lý mới sửng sốt nói thất thanh “Chín tuổi”. Cô bé liền hiểu ngay suy nghĩ của hai người lập tức nói cho biết bị bán ba lần, ăn uống không đủ no, cho nên mới gầy bé. Chỉ riêng điều này ở một đứa trẻ chín tuổi cũng đủ khiến Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.
Đêm.
Gió biển thổi nhẹ nhàng. Ô Mộc thuyền thẳng hướng bắc đi tới. Cô bé Tiểu Bình dựa lên đùi Lý ngủ. Đằng Thanh Sơn tựa như một pho tượng điêu khắc, đứng đầu thuyền nhìn về phía xa, không một chút động.
Gió biển thổi bay quần áo. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn bất chợt nhắm vào một điểm nhỏ nơi xa.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng với thị lực trong bóng đêm của Đằng Thanh Sơn thì có thể nhìn thấy rất rõ ở phía trước có một con thuyền lớn. Hình dáng đó chính là cỗ chiến thuyền lúc trước rời khỏi hải đảo.
Thuyền gỗ kích thước nhỏ. Tốc độ, nhanh hơn so với đại chiến thuyền nên khoảng cách không ngừng thu hẹp lại.
– Hừ? – Còn cách xa vài dặm. Đằng Thanh Sơn đã có thể nhìn rõ chiến kỳ (cờ chiến) treo cao. Trên chiến kỳ có hai chữ đại tự như rồng bay phượng múa.
“Chắc là hai chữ Xuân Thân” – Mặc dù không nhận ra, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn có thể đoán được.
Đằng Thanh Sơn mở miệng lẩm bẩm.
– Có việc gì thế? – Lý ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Huynh ra ngoài một chuyến. Chờ một chút sẽ lại về thuyền. – Đằng Thanh Sơn vừa cười, vừa nói. Lý nghe xong kinh ngạc nói:
– Đằng đại ca! Quá nửa đêm rồi, huynh còn muốn xuống biển luyện quyền?
– Không! Chờ một chút muội sẽ biết.
Đằng Thanh Sơn đi xuống khoang thuyền. Lấy ra cây Hắc Diễm Côn. Với thương pháp hiện tại của Đằng Thanh Sơn. Cho dù sử dụng hắc côn. Cao thủ cấp bậc Hoàng Phủ Ngọc Giang hay đệ nhất thần tướng “Nhật Lôi Mục” cũng không phải đối thủ của hắn.
“Vù” một cái, Đằng Thanh Sơn nhảy lên cao, lao thẳng xuống đáy biển.
Tốc độ của Đằng Thanh Sơn ở nước như thế nào?
Một chiếc hải thuyền khổng lồ, lớn tới năm mươi trượng. Nhìn nó như một con cự thú khổng lồ ở trên mặt biển, đang từ từ tiến tới. Một đạo thân ảnh hỏa hồng sắc bám ở đáy thuyền. Nhìn kĩ có thể thấy đó chính là Đằng Thanh Sơn.
– Năng lực chế tạo thuyền không kém gì Cửu Châu. – Đằng Thanh Sơn thân hình bám lấy cạnh thuyền. Cẩn thận lắng nghe các thanh âm ầm ĩ ở trên thuyền.
Trên chiến thuyền này rất nhiều người, thanh âm cũng hỗn loạn.
– Lão tử có ba cửu.
– Ha. Thật khéo. Ta lại có ba thập. Không ai muốn tiếp à? Chậc chậc. Còn Trương lão nhị? Chuyển tiền chuyển tiền nhanh nào.
Đằng Thanh Sơn nghe thấy vậy trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười. Cờ bạc? Trên Cửu Châu đại địa cũng có mấy sòng bạc. Chơi súc sắc, chơi bài đều có cả. Bất quá nghe ra, quy tắc bài bạc trên Cửu Châu đại địa và Bắc Hải này có khác biệt.
– A…a… – Lẫn trong đó có cả tiếng nữ nhân kêu gào.
– Lão tam. Tới đây cạn một chén. Hôm nay, còn thiếu một đao đó, bằng không đã bị lão già Lưu gia đó phế rồi. – m thanh uống rượu đổi chén cũng góp phần trong đống hỗn tạp đó.
Một đám người ở trên thuyền. Đích xác hỗn loạn.
“Quả nhiên là Xuân Thân gia tộc.” – Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Thân hình hắn tựa như quỷ mị, nháy mắt liền biến mất.
Trên chiến thuyền của Xuân Thân gia tộc có hơn mười tên lính canh gác trên boong thuyền. Bất quá bọn chúng kẻ nào cũng nhàn nhã. Ở trên biển. Còn lo lắng có người đánh lén sao?
– Bọn phế thải Xuân Thân. Tất cả lăn ra đây.
Một đạo thanh âm chát chúa lạnh lùng bất chợt xuyên qua toàn bộ chiến thuyền, vang vọng trong mỗi khoang thuyền. Lập tức đám binh lính đang nhàn tản đều biến sắc. Kẻ nào cũng như linh cẩu điên dại (yếu phong đích dã lang = sói hoang muốn nổi điên), nhìn về nơi có âm thanh phát ra.
– Kẻ nào?
– Thằng nào dám đến chỗ chúng ta làm loạn?
Một tràng tiếng thét phẫn nộ. Cùng với đó là hàng loạt binh lính từ trong khoang thuyền ào ạt lao ra. Đa phần bọn chúng tụ tập trên khoảng boong tàu dài mấy chục trượng. Kẻ nào cũng đều cầm đại khảm đao. Ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm đạo hắc ảnh ở đầu thuyền.
– Yên lặng. – Một tráng hán thấp lùn mặc hắc sắc khải giáp giơ cao tả thủ. Mấy trăm người trên bong thuyền thoáng cái im lặng.
Chỉ là kẻ nào cũng vẫn cứ như trước gắt gao nhìn chằm chằm vào hắc ảnh ở đầu thuyền. Phảng phất như muốn đem hắc ảnh đó ăn tươi nuốt sống.
– Ngươi là ai? – Tráng hán thấp lùn nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Hải tặc chặn đường cướp của. – Thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị của hắc ảnh vang lên.
– Toàn bộ tiền tài, cả thư tịch, địa đồ các loại, tất cả nộp hết ra. Bằng không… – Thanh âm tựa như sắt thép va chạm, trong đêm đen thăm thẳm khiến người ta kinh hãi.
Thế nhưng mấy trăm binh lính trên thuyền, đều là quân sĩ tinh anh của Xuân Thân gia tộc, há có thể dễ dàng khuất phục vậy sao?
– Dám đánh cướp Xuân Thân tộc chúng ta. Chỉ có một mình ngươi đến cướp thôi sao? – Tráng hán thấp lùn điên cuồng cười lớn. Mấy trăm binh sĩ cũng đều há miệng cười. Tráng hán thấp lùn tuy rằng cười to, nhưng lại ngầm thăm dò kẻ đến gây chuyện.
Một thân hắc y, vóc người cao gầy, đứng tại đó lại như một cây thương thẳng tắp. Trên tay phải của hắn, nắm một cây trường côn ám hồng sắc.
“Cao thủ dùng côn? Cho dù là tiên thiên cường giả. Cũng sẽ không bao giờ một thân một mình đánh cướp một thuyền đầy binh sĩ tinh anh. Trong các kẻ đối địch với Xuân Thân gia tộc ta hình như không có tiên thiên cường giả dùng côn.” Tráng hán lùn đó thầm nghĩ.
– Ta đếm tới ba. Còn chưa giao ra tiền tài vật chất thì đừng có trách. – Thanh âm càng thêm lạnh lẽo.
– Một.
Hắc ảnh hét lên.
– Các huynh đệ. Giết hắn đi. – Tráng hán thấp lùn rống lên.
Tựa như một bầy chó sói, mỗi tên lính đều cầm đại khảm đao. Kết hợp mấy người thành một tổ, hình thành nên một quân trận đơn giản. Mọi người đều rít lên. Trong hai con ngươi tràn đầy sát ý, xông thẳng về hướng hắc ảnh trước mặt.
Hắc sắc trường côn trong tay người đó mạnh mẽ vung lên.
“Oành.”
Như tiếng sấm nổ vang. Tức thì mấy tên lính bị đánh thành một cục. Lực do một côn này đánh ra, còn làm mấy chục người ở phía sau bị đánh bay, âm thanh thảm thiết vang vọng khắp chiến thuyền. Trong đêm đen máu tươi đỏ sẫm bay tung tóe. Hắc ảnh đó ngay lập tức tiến lên hướng bên trái vung trường côn.
Thanh âm liên tiếp vang lên. Máu tươi văng tung tóe. Lại một đám người bị đánh bay.
Không ít thịt nát xương gãy rơi trên bong thuyền, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn thuyền. Mấy trăm binh sĩ đang điên cuồng, thoáng cái sắc mặt tái xanh. Họ hoàn toàn bị hai côn của đối thủ chấn trụ. Kẻ nào cũng đứng sững lại.
– Ngươi muốn đánh ta? – Thanh âm băng lãnh lại vang lên.
Tráng hán thấp lùn trên trán chảy mồ hôi hột, vội đáp:
– Không. Không.
Chưa kịp dứt lời, tráng hán thấp lùn đó tựa như một bao cát bị đánh bay ra ngoài. “Bụp, ục” một tiếng rơi vào trong biển.
Thanh âm băng lãnh của hắc ảnh vang lên. Lúc này đám binh sĩ nhớ ra, cường giả đáng sợ trước mắt, đếm tới “ba” là sẽ giết sạch bọn họ.
– Chúng ta nộp. Chúng ta nộp.
– Tiền của nộp hết.
– Thư tịch địa đồ chúng ta cũng nộp.
Mặc dù không rõ đối phương vì sao muốn thư tịch địa đồ. Nhưng lúc này không ai dám nhiều lời. Vũ lực của đối phương đã chứng minh tất cả.
– Lấy nhanh một chút. Nếu thiếu, các ngươi cũng sẽ chết. – Thanh âm băng lãnh vang lên.
Chỉ chốc lát, các rương lớn vàng bạc toàn bộ xếp đống trên boong thuyền, có cả không ít thư tịch, địa đồ cũng chất đống tại đó.
Đằng Thanh Sơn nhìn vàng bạc và thư tịch, địa đồ trước mắt:
– Không ngờ Bắc Hải đại lục này cũng là dùng vàng bạc làm tiền tài. Nhiều vàng bạc như vậy chắc là do tàn sát Hắc Thiết Hà gia mới lấy được.
– Các ngươi đồ sát Lưu gia lại chỉ kiếm có chút này thôi sao? – Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
– Kim phiếu đâu?
Đám các binh sĩ đó ai cũng kinh hoảng không yên. Chỉ sợ đối phương phát hiện bọn họ có vàng bạc không nộp. Quả thực, bọn họ có giấu đi không ít. Bởi vì nếu như thực sự giao hết ra, bọn họ trở về Xuân Thân gia tộc sẽ cực thảm.
Hơn nữa, bọn họ cho rằng, cường giả này không có khả năng biết được, bọn họ rốt cuộc kiếm được bao nhiêu vàng bạc.
– Kim phiếu? – Một chỉ huy trong số đó nghi hoặc hỏi.
– Kim phiếu là cái gì?
Đằng Thanh Sơn vừa nghe, tức thì minh bạch. Tại Bắc Hải đại lục phỏng chừng còn chưa có các loại cửa hàng vàng bạc:
– A! Không lẽ Bắc Hải đại luc này phi thường hỗn loạn? Không có thế lực đủ sức, đủ vốn để thành lập cửa hàng vàng bạc?
– Dùng túi lớn. Mang các thứ toàn bộ xếp gọn. – Đằng Thanh Sơn phân phó.
– À! Chỉ xếp vàng thôi.
Rất nhanh, đám binh sĩ đó đều mang lượng lớn hoàng kim xếp đầy ba bao tải. Về phần thư tịch lại không có mấy. Ra đi đánh chém ai mang sách? Chỉ có mươi cuốn. Địa đồ thì lại có không ít. Tất cả đều là địa đồ đi lại.
Đằng Thanh Sơn đem Hắc Diễm Côn mang ở sau lưng. Sau đó, tay trái cầm hai túi tiền lớn. Tay phải cầm một túi.
Vù.
Toàn thân phát ra tiên thiên chân nguyên hỏa hồng sắc, nhảy thẳng vào trong đại hải vô biên u ám. Mấy trăm tên lính đều chạy tới mạn thuyền, nhìn xuống phía dưới.
– Cuối cùng cũng đi.
– Hù chết lão tử rồi.
Lũ binh sĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
– Đại ca! Bị lấy đi nhiều vàng như vậy. Chúng ta làm sao trở về bây giờ?
– Thằng ngu! Gặp phải cường giả như vậy mà còn mạng sống mang vàng bạc về cho gia tộc như thế, gia tộc còn không vừa lòng sao? Chúng ta xem ra tốt số. Nếu như kẻ này cùng Lưu gia có giao hảo. Sợ rằng chúng ta hôm nay toàn bộ đều chết sạch. Con mẹ nó. Không ngờ chỉ một gậy đánh chết nhiều người như vậy. Chẳng lẽ là tiên thiên kim đan cường giả? – Một gã chỉ huy đầy mặt râu ria liếm môi, nghĩ mà sợ.
…
Trên Ô mộc thuyền, Lý và cô bé đang cùng nhau nói chuyện Đằng Thanh Sơn. Bỗng nhiên…
Một đạo thân ảnh từ trên trời rơi xuống. “Uỵch” một tiếng rơi trên boong tàu. Khiến cả chiếc tàu chấn động hai ba lần. Đằng Thanh Sơn tiện tay ném xuống ba túi tiền lớn. Các thỏi vàng trong túi rơi ra tung tóe. Ánh sáng của các thoi vàng khiến cô bé nhìn tới hoa cả mắt.Ngay cả Lý cũng giật nảy cả người.
– Hừ! Tại Bắc Hải đại lục, chút vàng bạc này chắc là đủ tiêu rồi. – Đằng Thanh Sơn nói.