Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 29: Thương thuật của Đằng Thanh Sơn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Cà Chua: Hiện tại bảng đề cử đang cạnh tranh rất kịch liệt. Các huynh đệ, có phiếu đề cử thì cứ bầu cho phiên gia, liều mạng mà bầu, trực tiếp nhảy lên hạng nhất đi.

Đằng Vĩnh Phàm có chút bực tức nói:

– Trong các loại binh khí, thương là khó luyện nhất. Thanh Sơn, sao con lại cố chấp thế?

– Cha, ông ngoại!

Đằng Thanh Sơn cười nói:

– Kỳ thật, từ nhỏ con nhìn thấy các vị thúc thúc bá bá luyện tập trường thương tại luyện võ trường, cảm thấy rất ngưỡng mộ. Cho nên, con nhân lúc cha mẹ không ở nhà, dùng mộc côn làm trường thương chơi đùa, cũng đã được hai ba năm rồi. Con rất thích sử dụng trường thương, hơn nữa thương pháp hiện tại của con hẳn là không kém các vị thúc thúc bá bá đâu.

Nhìn vẻ mặt của Đằng Thanh Sơn, mọi người trong phòng đều bật cười.

Lời của tiểu hài tử có thể là thật sao?

– Ha ha… Thanh Sơn, trẻ con không nên học nói khoác!

Đằng Vĩnh Tương cười nói:

– Các thúc thúc bá bá của cháu không ai là không luyện thương vài chục năm, cơ sở rất vững chắc, không phải một đứa bé như cháu có thể so sánh được!

Mặc dù nam nhân trong Đằng gia trang không tính là cao thủ thương pháp, nhưng mỗi người đều đã luyện tập mười mấy hai mươi năm, cũng không thể xem thường được.

Đằng Vĩnh Phàm đứng bên cạnh cười ha hả nói:

– Thì ra là như vậy! Chẳng trách mẹ nói con thường xuyên ở nhà một mình, đóng cửa đình viện lại, thì ra là để luyện tập thương pháp. Con sợ bị chúng ta nhìn thấy trêu chọc nên mới giấu mọi người sao?

Trẻ con đều thích chơi đùa, nhưng Đằng Thanh Sơn thì lại thường ở lỳ trong nhà, chuyện này kỳ thật đã khiến cho vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan chú ý, nhưng bọn họ cũng không nói gì,

– Nếu mọi người không tin thì có thể xem thử thương pháp của con!

Đằng Thanh Sơn nói. Hắn quả thật không có biện pháp khác, muốn trưởng bối đồng ý để hắn học tập thương pháp, hắn chỉ có thể làm như vậy. Kỳ thật ở nhà hắn đều luyện tập Hình Ý quyền, căn bản chưa từng luyện qua thương pháp.

– Được! Chúng ta sẽ xem thử cháu rốt cuộc lợi hại đến mức nào.

Đằng Vân Long cười ha hả:

– Đi, đến phòng chứa binh khí!

Mọi người liền rời khỏi nơi ở của Đằng Thanh Sơn.

Phòng chứa binh khí là một căn phòng rộng, thuần túy dùng đá tảng xây thành. Phòng cao gần hai trượng, rộng bốn trượng, chiều dài đến mười trượng.

– Tộc trưởng!

Cửa phòng chứa binh khí bình thường đều có tộc nhân trông coi.

– Mở cửa!

Đằng Vân Long ra lệnh.

Chỉ thấy hai cánh cửa sắt to lớn ầm ầm mở ra. Đằng Vân Long mỉm cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Tiểu Thanh Sơn, đi! Trước tiên hãy chọn một thanh trường thương mà cháu thích nhất. Ta muốn xem thử cháu lợi hại đến mức nào!

Nói đoạn, nhóm người Đằng Vân Long bao gồm cả Đằng Thanh Sơn đều đi vào phòng chứa binh khí.

“Oa!” Tiểu Thanh Vũ trong lòng Viên Lan kinh ngạc nhìn bốn phía.

Nền của phòng chứa binh khí được lát bằng đá xanh, trên tường treo hàng loạt binh khí, trọng phủ, cửu tiết giản, hậu bối khảm đao, cự hình thuẫn bài, cung tiễn… nhưng nhiều nhất vẫn là trường côn. Từng thanh trường côn hoặc dài hoặc ngắn, hoặc bằng gỗ hoặc bằng sắt đều dựa vào tường, kỳ quái chính là…

Không có một thanh trường thương nào!

Còn tận sâu trong phòng chứa binh khí là một đống rương sắt lớn, mỗi chiếc đều chỉ dài rộng chừng bốn thước, căn bản không thể cất được trường thương.

– Thương ở đâu vậy?

Đằng Thanh Sơn nghi hoặc nhìn ông ngoại Đằng Vân Long.

– Đây không phải sao?

Đằng Vân Long chỉ vào đống trường côn đang dựng trên tường, cười ha hả nói:

– Thanh Sơn! Đây đều là cán thương, còn mũi thương thì được bảo quản cẩn thận trong rương sắt. Cháu hãy chọn một cán, ta sẽ chọn cho cháu mũi thương thích hợp!

Đằng Thanh Sơn lúc này mới sực hiểu.

– Vóc dáng Thanh Sơn quá nhỏ, còn những cán thương này thì đều quá dài.

Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày nói. Một đứa bé sáu tuổi học múa thương? Trong tộc không hề có thương ngắn như vậy.

– Thanh Sơn, hiện tại khí lực của con còn yếu, tốt nhất là nên chọn cán thương bằng gỗ mềm!

Đằng Vĩnh Phàm nói:

– Trong số các loại trường thương bằng gỗ, cán thương làm bằng hợp nhuyễn mộc là nhẹ nhất, hơn nữa đầu thương cũng chỉ có năm sáu cân, với khí lực của con cũng có thể sử dụng được. Thanh Sơn, con chọn cây đó làm gì? Đó là thanh nam mộc, là loại nặng nhất, con dùng không nổi đâu.

Cán thương bằng gỗ trong phòng binh khí của Đằng gia trang chủ yếu phân thành thanh nam mộc, bạch lạp mộc, hợp nhuyễn mộc, ba loại này đều thích hợp làm nguyên liệu chế tạo cán thương. Trong đó hợp nhuyễn mộc là nhẹ nhất, bạch lạp mộc đứng thứ hai, còn thanh nam mộc là loại nặng nhất.

Đương nhiên thanh nam mộc cũng là loại tốt nhất, bền chắc co dãn vô cùng tốt, hơn nữa cán thương còn có thể ẩn giấu lực lượng. Một cây thương làm bằng thanh nam mộc tốt bình thường đều sinh trưởng hơn năm mươi năm.

Cũng may là Đằng gia trang ở gần núi nên mới có thể tìm được nguyên liệu tốt như vậy.

– Cây này đi!

Đằng Thanh Sơn cầm cán thương làm bằng thanh nam mộc:

– Ông ngoại tìm giúp cháu mũi thương đi!

– Cây thương này cộng thêm mũi thương chắc cũng nặng khoảng mười lăm mười sáu cân.

Đằng Vân Long lo lắng nói:

– Muốn sử dụng được thanh nam thương nặng mười lăm mười sáu cân, khí lực của cháu hiện tại sợ rằng vẫn chưa đủ.

Theo Như Đằng Vân Long thấy, cháu ngoại của mình mặc dù có trăm cân khí lực, nhưng nếu muốn sử dụng trường thương nặng mười lăm mười sáu cân thì vẫn còn chưa đủ.

– Ông ngoại, ông giúp cháu tìm mũi thương đi!

Đằng Thanh Sơn cũng không nói nhiều.

– Được rồi, để cho cháu thử! Rồi cháu sẽ sẽ hết hy vọng thôi.

Đằng Vân Long tiến lên, nhìn ký hiệu trêm cán thương, sau đó mở một chiếc rương, lật lật một chút lấy một mũi thương ra. Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn, chỉ thấy mũi thương dẹt hình hạt lúa, sống cao, lưỡi sắc, mũi nhọn, trên còn có rãnh máu, nếu như đâm vào trong người chỉ sợ sẽ thành một lỗ máu, bên dưới còn cột tua đỏ.

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu: “Mũi thương dẹp, đâm, chém, cắt đều có thể sử dụng. Rãnh máu có thể giúp cho đầu thương đâm vào cơ thể không bị cơ nhục hút lại, không xuất hiện tình huống rút không ra. Tua đỏ này có thể ngăn ngừa máu của đối phương dính lên cán.” Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt một cái đã phán đoán ra, công nghệ chế tạo mũi thương này rất cao.

– Để ta giúp cháu!

Đằng Vân Long nói xong, liền cầm lấy cán thanh nam thương và mũi thương ghép lại, gõ trên đất mấy cái, sau đó lấy ra một cái đinh, dùng búa sắt đóng chặt lại.

– Tốt rồi!

Đằng Vân Long mỉm cười đưa trường thương lại cho Đằng Thanh Sơn:

– Thanh nam thương này nặng mười lăm cân, dài khoảng bảy thước. Thanh Sơn, cháu dùng được không?

Đối với chiều cao của trẻ con, cây thương gần bảy thước thật sự là hơi dài.

– Ông cứ xem đí!

Kỳ thật Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp. Cây thương này đối với hắn mà nói thì quả thật hơi dài, thế nhưng thương ngắn hơn thì đều làm bằng hợp nhuyễn mộc, hắn không muốn dùng loại thương như vậy. Với thực lực của Đằng Thanh Sơn, một khi toàn lực thi triển, chỉ sợ có thể đánh gãy cán thương làm bằng hợp nhuyễn mộc.

– Mọi người lùi lại một chút đi!

Đằng Thanh Sơn nói.

Những trưởng bối trong tộc lập tức lùi ra bốn phía, nhưng trên trên mặt bọn họ đều có ý cười, hiển nhiên đều cho rằng tiểu giá hỏa này đang làm trò.

“Hô!” Đằng Thanh Sơn một tay vung lên, không ngờ chỉ dùng một tay nắm lấy điểm cuối của cán thương, giơ ngang toàn bộ cây thương.

“Lực cánh tay thật mạnh!” Đám người Đằng Vân Long đều tròn mắt.

Muốn nâng một thanh thường thương nặng mười lăm cân, chỉ cầm vào cuối cán, giơ thẳng không trầm xuống, cần phải có lực cánh tay rất mạnh

“Tiểu tử này tại lễ mừng năm mới vẫn còn ẩn giấu thực lực.” Đám người Đằng Vân Long thầm nghĩ.

Đằng Thanh Sơn một tay nắm lấy cán thương, cảm nhận được “kình” của cây thương này, liền yên lặng cảm nhận trong chốc lát, sau đó âm thầm gật đầu.

Tay trái vươn ta, nắm lấy giữa cán thương. Tay phải lay động, tay trái nâng lên. Trong nháy mắt, thanh nam thương phảng phất như có linh tính, hóa thành từng con độc xà bay múakhắp bốn phương. Đằng Thanh Sơn quay người lại, hai tay trượt xuống, thanh nam thương liền vẽ thành một vòng tròn, sau đó đập xuống thật mạnh.

“Bách!” Trường thương đánh vào nền nhà bằng đá.

Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc bén, nắm tay liền lay động thân thương. Trường thương lập tức giống như tia chớp, “vù” một tiếng đâm về phía trước, thậm chí còn sinh ra tiếng rít gió phá không.

– Ông ngoại, cha, tam gia gia… Mọi người thấy con dùng thương thế nào?

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía mọi người.

Đám người Đằng Vân Long và Đằng Vĩnh Tương đều không nên lời, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Đằng Thanh Sơn vừa rồi sử dụng trường thương giống như nước chảy mây trôi. Thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng tại đây, Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Tương, Đằng Vĩnh Phàm có ai không phải là người trong nghề? Có ai không từng luyện tập trường thương suốt mấy chục năm? Bọn họ hoàn toàn nhìn ra được thương thuật bất phàm của Đằng Thanh Sơn.

Chỉ riêng động tác hai tay trượt xuống, đã khiến cho chiều cao của Đằng Thanh Sơn không còn là hạn chế khi thi triển thanh nam thương. Một cái trượt đó, không có mấy năm khổ công thì không làm nổi. Vô luận là đập thương, hay là nhất đâm cuối cùng, tất cả đều cực kỳ lăng lệ.

“Thiên tài!” Đằng Vân Long lẩm bẩm.

“Lão thiên.” Đằng Vĩnh Tương cũng hoàn toàn ngây ngốc.

Khí lực có thể là do trời sinh, nhưng thương thuật thì phải cần thời gian tập luyện. Tục ngữ có nói: “Côn tháng, đao năm, thương cả đời!”. Muốn sử dụng tốt một cây thương lớn, chỉ riêng công phu cơ bản cũng phải mất đến mấy năm, nếu không thì chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi. Chiêu thức của Đằng Thanh Sơn mặc dù đơn giản, nhưng trong đó đã ẩn chứa công phu thực sự, mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng.

– Thanh Sơn, cháu ngoại của ta, cháu đúng là thiên tài!

Đằng Vân Long ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn:

– Thương pháp này của cháu làm thế nào luyện được vậy?

– Cháu, cháu là ở nhà hay dùng mộc côn tùy ý luyện tập, sau đó học trộm thương pháp của các vị thúc thúc bá bá ở luyện võ trường.

Đằng Thanh Sơn đã sớm chuẩn bị lý do. Hơn nữa thương thuật của hắn vừa rồi mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ tương đương với trình độ của các vị thúc thúc bá bá mà thôi.

– Học trộm? Trên đời này thật sự có kỳ tài như vậy!

Đằng Vĩnh Phàm không nhịn được sợ hãi than.

Mặc dù thương thuật của Đằng Thanh Sơn biểu hiện so với Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương vẫn còn có chênh lệch, nhưng so với đám thúc bá bình thường trong tộc thì đã không thua kém bao nhiêu.

– Ngoại công, cha, mọi người đồng ý cho con luyện thương chứ?

Đằng Thanh Sơn lên tiếng.

– Đương nhiên là đồng ý! Thanh Sơn con chính là sinh ra vì thương mà.

Đằng Vân Long lập tức nói. Hài đồng sáu tuổi đã có thương thuật như thế, tuyệt đối là trời sinh để dùng thương.

Đằng Thanh Sơn cười.

Kỳ thật luyện tập thương thuật, căn bản chính là công pháp cơ bản của Hình Ý quyền. Bản thân Hình Ý quyền chính là “thương quyền”, vô luận là băng quyền, toản quyền, pháo quyền, hoành quyền, bổ quyền, không cái nào là không ẩn chứa thương ý. Luyện thương đến mức lĩnh hội “Ngũ Hành quyền”, đây là lời dạy của sư phụ ‘Đằng Bá Lôi’ kiếp trước.

Mặc dù Đằng Thanh Sơn kiếp trước không hao phí nhiều thời gian cho “thương thuật”, nhưng hắn là Hình Ý tông sư, đạt đến cảnh giới thì thương thuật cũng như thuyền lên theo nước.

Đương nhiên… hôm nay Đằng Thanh Sơn chỉ thoáng hiển lộ một chút công phu cơ bản, nhưng một chút hiển lộ này cũng đã đủ khiến cho các trưởng bối trong tộc kinh hô thiên tài.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky