Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 182: Dòng Nước Ngầm Mãnh Liệt

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Nơi đóng quân của Quy Nguyên tông, là nơi Đại Vận Hà chia Vũ Dương làm hai, phạm vi nơi đóng quân, đại khái dài khoảng mười hai dặm.

Mỗi buổi tối, những nam thanh nữ tú trong Quy Nguyên tông rất thích đi chơi đêm trên kênh đào.

Quy Nguyên Tông, bên cạnh bến tàu Long Cương.

Đằng Thanh Sơn cùng muội muội ‘Thanh Vũ’ tới đây, nhìn những chiếc du thuyền bập bềnh trên kênh đào, những đôi thanh niên nam nữ đang tiến vào những con du thuyền.

– Nhiều du thuyền thật – Đằng Thanh Sơn cảm khái.

– Đúng thế! Huynh cả ngày ôm cây Luân Hồi thương, khó biết được tình hình bên ngoài. Thanh Vũ có vẻ cảm khái, rồi lập tức thấy xa xa có hai thân ảnh, vẫy tay lia lịa nói: “Mau đi tới, bên này!”

Đằng Thanh Sơn liếc mắt thấy người đang đi tới chính là huynh muội Gia Cát Vân.

– Thanh Sơn đại ca hẳn là lần đầu tiên đi chơi đêm trên kênh đào. Gia Cát Vân cười nói: “Đi, đi tới bến tàu.” Bốn người cùng nhau đi về phía bến tàu. Vừa tới bến tàu, họ dừng lại trước một du thuyền treo đèn lồng đỏ, đang đợi khách. Gia Cát Vân hô: “Vương Bá, thuyền của ngươi để chúng ta bao nhé.”

– Được thôi! – Người chèo thuyền tóc hoa râm cười đáp.

Bốn người Đằng Thanh Sơn theo nhau lên thuyền.

“Hử?” Đằng Thanh Sơn vừa đi vào đã phát hiện căn buồng nhỏ trên tàu có những hành lang, mà hai bên những buồng nhỏ trên tàu đều được ngăn bằng những bình phong, chia thuyền làm bốn khối khu vực. Theo lý, bốn khu vực này đủ để cho bốn đôi tình lữ xem cảnh đêm kênh đào.

“Ca, huynh và tiểu Thanh ở bên kia đi. Huynh phụ trách chiếu cố cho tiểu Thanh nhé…” Thanh Vũ cười nói, rồi lập tức nàng và Gia Cát Vân kéo một bình phong xuống, làm Đằng Thanh Sơn, Thanh cô nương căn bản không nhìn thấy họ. Tương tự… hai người Thanh Vũ cũng nhìn không thấy hai người Đằng Thanh Sơn.

Người chèo thuyền ở bên ngoài boong tàu, có bình phong che chắn, cũng nhìn không thấy cảnh bên trong.

– Đích xác là một nơi hẹn hò rất tốt – Đằng Thanh Sơn không khỏi cười khổ. “Biện pháp này phỏng chừng là do đứa nhỏ tiểu Vũ nghĩ ra.”

– Đằng đại ca, chúng ta ngồi xuống đi – Gia Cát Thanh rất dũng cảm ngồi xuống trước. Nếu hai người đã có tình ý, bình thường là ngồi cùng bên dựa sát vào nhau, nhưng Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh hiển nhiên còn chưa tới bước đó. Hai người ngồi đối diện. Ở giữa có một cái bàn nhỏ.

Trên bàn bày biện đủ thứ trái cây, các loại bánh trái và các món ăn bình dân, còn có một cái đèn lồng đỏ treo một bên.

“Rào rào… “ Sóng nước rì rào.

Quay đầu có thể thấy nước sông bên dưới, trong ánh đèn lồng mông lung, Gia Cát Thanh như một nàng tiên lẳng lặng ngồi đối diện, cảnh này đích xác rất mộng ảo.

– Phong cảnh thật đẹp – Đằng Thanh Sơn khen. “Tiểu Thanh, ăn vài thứ đi” Đằng Thanh Sơn lấy mấy cái bánh được bày biện trên bàn ra mời.

Gia Cát Thanh “Ừm” Một tiếng, rồi cầm lấy một cái bánh ngọt xinh xinh, nhè nhẹ cắn một miếng.

Hiển nhiên, trước mặt Đằng Thanh Sơn, nàng cũng hơi thận trọng, mặt hơi đỏ lên.

– Đằng đại ca, ngày mai cha sẽ công khai vị trí chấp pháp trưởng lão cho huynh trên đại điện. Sau khi làm chấp pháp trưởng lão, chức vị đệ nhất thống lĩnh huynh còn tiếp tục làm chứ? – Gia Cát Thanh mở miệng, dù sao đi chơi đêm trên kênh đào là cả một thời gian dài, chẳng lẽ cứ lẳng lặng xấu hổ mãi như vậy?

– Theo lời sư phó nói, tạm thời cứ làm như trước – Đằng Thanh Sơn nói.

– Làm thống lĩnh Hắc Giáp quân cũng hơi khổ cực, còn làm chấp pháp trưởng lão dễ dàng hơn, địa vị cao cả hơn, hơn nữa bình thường căn bản không có việc gì – Gia Cát Thanh cảm thán nói

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, đạt tới tiên thiên, mới là chấp pháp trưởng lão.

Nhưng tiên thiên cường giả, cũng chia làm ba bậc ‘Hư Đan”Thực Đan’ ‘Kim Đan’. Quy Nguyên Tông đương nhiên sẽ không để chấp pháp trưởng lão bị bận rộn vì quá nhiều việc vặt mà chậm trễ việc tu luyện của chấp pháp trưởng lão. Dù sao đó cột trụ của một tông phái chính là mấy tiên thiên cường giả. Dựa vào họ, Quy Nguyên Tông mới có thể đảm bảo địa vị.

– Ủa, nhìn kìa, ở kia hình như là Đằng thống lĩnh.

– Đúng là Đằng thống lĩnh rồi.

– Hắn ngồi đối diện với… Là con gái tông chủ Thanh cô nương hả?

Lúc này, hai cái du thuyền lần lượt lướt qua, trên một con thuyền khác có vài nam nữ thanh niên đang ngồi, rõ ràng thấy được Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh.

– Sư muội, sư tỷ muội ngươi đừng nghĩ lung tung nữa nhé, Đằng thống lĩnh đã có Thanh cô nương rồi.

– Sư ca, sư tỷ muội ta cũng đã nghĩ rồi, chỉ mơ mộng một chút thôi. Đằng thống lĩnh là thiên tài, Thanh cô nương cũng là thiên tiên, họ mới là trời sinh một đôi. Trước đây ta còn không biết hai người họ có gì với nhau, trong tông phái tựa hồ cũng không đồn đại gì, nhưng hôm nay đã để chúng ta bắt gặp.

Tiếng thảo luận từ hai con thuyền xa dần, càng lúc càng nhỏ.

Thanh cô nương nghe thế đỏ bừng hai tai.

Đằng Thanh Sơn thấy Thanh cô nương như thế: “Tiểu cô nương này, quả là mỏng mặt quá.” Trong ánh đèn lồng mông lung, một cô nương thẹn thùng tuyệt đẹp ngồi đó, chung quanh ngoại trừ tiếng gió, tiếng nước, không còn gì khác. Loại không khí này đích xác rất mập mờ.

Trong buồng nhỏ, Thanh Vũ và Gia Cát Vân, đang cười trộm.

– Tiểu Vân, vừa mới nghe được mấy người kia nói, hắc hắc, chờ chuyện tình giữa ca ca ta và tiểu Thanh truyền khắp cả Quy Nguyên Tông, đến lúc đó… -Thanh Vũ cười cười nheo một mắt một cách tinh quái.

– Ừm, cho dù hai người đó không xẩy ra việc gì, nhưng truyền thì cứ truyền, tình huống cũng sẽ biến đổi thôi. Huống chi, muội muội ta đích xác thích ca ca của ngươi. hơn nữa, muội muội ta là một cô gái tuyệt đẹp khó tìm trong Giang Ninh quận thành… Đương nhiên, Thanh Vũ cũng đẹp như muội muội ta vậy. – Gia Cát Vân liền nói.

“Hừ!” Thanh Vũ lúc này mới hài lòng, hừ một tiếng yêu kiều.

Những cô nương trẻ có dung mạo tuyệt đẹp kỳ thật có rất nhiều. Nhưng… Khí chất tinh khiết như thiên sơn tuyết liên của Gia Cát Thanh thì quả là độc nhất.

Lần đầu tiên thấy Gia Cát Thanh, Đằng Thanh Sơn cũng hơi chấn động trong lòng, mà cả đám Đằng Thanh Hổ cũng nhìn đến ngây người.

Ái mộ Gia Cát Thanh, đó là việc bình thường. Giống như Bạch đô thống, có ai không theo đuổi Gia Cát Thanh chứ?

Tuyệt đại đa số đều tự thẹn mình thua kém khi đứng trước mặt Gia Cát Thanh, như Đằng Thanh Hổ, tuy có tâm ái mộ, cũng biết rằng chênh lệch giữa hai người là quá lớn.

Ái mộ là việc bình thường!

Không thích Gia Cát Thanh mới là không bình thường!

Du thuyền chậm rãi trôi trên kênh đào. Một lúc lâu sau, có rất nhiều người trong Quy Nguyên Tông đã bắt đầu đi ngủ, nhiệt độ cũng giảm xuống nhiều. Trên kênh đào, gió đêm càng lạnh giá.

“Phù,phù!”

Từng đợt gió đêm thổi qua, Gia Cát Thanh bị gió thổi không khỏi cả người run lên, sắc mặt cũng tái đi. Tố chất thân thể nàng từ nhỏ vốn đã không tốt.

– Biết ban đêm trời lạnh, thế mà không mặc áo dày một chút.

Đằng Thanh Sơn đứng dậy, cởi tấm áo màu xanh sậm, khoác vào người Gia Cát Thanh. Cái áo này, chính là do Gia Cát Thanh lúc trước tặng cho Đằng Thanh Sơn, bên trong là tơ tằm, mặc dù quần áo rất nhẹ, nhưng cũng rất ấm.

Thanh cô nương cầm lấy cái áo, cuộn tròn cả người vào cái áo, cảm thụ nhiệt độ cơ thể bên trong cái áo.

Đây là nhiệt độ cơ thể của Đằng Thanh Sơn!

Thanh cô nương cắn môi, nhìn Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn chỉ mặc một cái áo ngắn không có tay, cho dù là gió lạnh thổi vù vù, Đằng Thanh Sơn vẫn không lạnh một chút nào. Năm đó đến cả Bích Hàn Đàm mà Đằng Thanh Sơn còn dám đi vào, chút gió lạnh như thế thì thấm vào đâu?

Hồi lâu sau.

– Trước là tới bờ rồi – m thanh ồ ồ của người chèo thuyền truyền đến.

Thanh Vũ và Gia Cát Vân đứng dậy, đi ra, vừa thấy Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Thanh, không khỏi cười cười.

– Ca, y phục của huynh, sao lại bay tới người tiểu Thanh như thế – Thanh Vũ cố ý nói.

– Thôi, lên bờ đi. – Đằng Thanh Sơn cũng đứng dậy, trong không khí mập mờ trong du thuyền, lại là cô nam quả nữ, Đằng Thanh Sơn thừa nhận, loại không khí mập mờ này, lại thêm một cô nương đẹp như thiên tiên như thế nào, đích xác có thể hòa tan lòng người. Đã qua một giờ mà Đằng Thanh Sơn cũng không có cảm giác gì, thời gian cứ thế trôi đi.

“Ừm.” Gia Cát Thanh cũng đứng dậy cùng Đằng Thanh Sơn, “Đằng đại ca, cái áo này… “

– Cô mặc nó đi, đợi lần sau đưa lại cho ta – Đằng Thanh Sơn nói.

“Ừm. “ Thanh cô nương gật gật đầu, có vẻ vẻ tươi cười. Hai người Gia Cát Vân, Thanh Vũ bên cạnh thấy thế không khỏi nhìn nhau cười. Kế hoạch tối hôm nay, xem ra đã có hiệu quả.

Trong Quy Nguyên tông có không ít nam nữ, không có việc gì thì chơi đêm trên kênh đào, người nắm quyền lực cao nhất quận Giang Ninh —— Gia Cát Nguyên Hồng, lúc này đang cau mày.

Đêm tối, bên trong thư phòng.

Ánh nến hôn ám chập chờn, Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trên chiếc bàn sách, cau mày.

– Tình huống, đã tới nông nỗi nghiêm trọng như vậy rồi à – Gia Cát Nguyên Hồng nhìn chằm chằm vào mảnh mật tín trên chiếc bàn viết.

Một trung niên áo bào tro đứng ở trước bàn viết, gật đầu nói: “Tông chủ, một thời gian trước, những người tiềm phục của Quy Nguyên Tông ta đã có phát hiện một chút động tĩnh ở Từ Dương quận và Thiên Nam quận rồi, nhưng chỉ là chớm phát hiện thôi. Nhưng… Hôm nay, các thành trì ở Từ Dương quận, Thiên Nam quận, đều bắt đầu giết chóc, đã chết không ít người rồi.”

Trong mười ba quận Dương Châu, chín quận do Thanh Hồ Đảo thống trị, một quận do Quy Nguyên Tông thống trị, một quận do Thiết Y Môn thống trị. Còn lại ‘Từ Dương quận”Thiên Nam quận’ đều trong tình trạng hỗn loạn.

Cùng một ngày, Từ Dương quận, Thiên Nam Quận, đều phát hiện ra rất nhiều cuộc giết chóc, đây không phải là một việc nhỏ.

– Nhất định là do Thanh Hồ Đảo làm à? – Gia Cát Nguyên Hồng hỏi lại.

– Không xác định, người động thủ, theo chúng ta tìm hiểu sơ lược, những người động thủ này dùng đủ loại thân phận, như bang phái, tiểu tông phái…. – Trung niên áo bào tro nói: “Nhưng, kết hợp với nhiều nguồn tin tức, rất hiển nhiên, đây là một hành động thống nhất, tốc độ mau chóng kinh người, ta không thể tưởng được một thế lực nào khác, chỉ có Thanh Hồ Đảo thôi!”

Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng nhìn về phía phía nam: “Thanh Hồ Đảo đã chuẩn bị việc này lâu lắm rồi, không phát động thì thôi, một khi phát động…”

Dương Châu đệ nhất tông phái là Thanh Hồ Đảo!

Nhưng Thanh Hồ Đảo, chỉ thống lĩnh chín quận, Thanh Hồ Đảo không có một ngày nào không nghĩ đến việc tiêu diệt Quy Nguyên Tông, Thiết Y Môn, hoàn toàn thống nhất Dương Châu. Nhưng Thanh Hồ Đảo phải nghĩ tới việc… Một khi chém giết, Thanh Hồ Đảo cho dù có thể tiêu diệt được Quy Nguyên Tông, Thiết Y Môn, cũng sẽ nguyên khí đại thương.

Thanh Hồ Đảo nguyên khí đại thương, còn có tư cách bảo vệ cho cả Dương Châu sao?

Một trong tám Đại tông phái, trấn thủ Thanh Châu là ‘Tiêu Dao Cung’, chẳng lẽ không làm con chim sẻ rình mồi phía sau sao?

– Thanh Hồ Đảo này ẩn nhẫn nhiều năm như vậy rồi – Gia Cát Nguyên Hồng nói: ” Một khi đã động thủ, tuyệt đối không đơn giản như vậy! Mặc dù chỉ là nhằm vào Từ Dương quận, Thiên Nam quận, nhưng tình huống đã rất không ổn! Rất có thể vì vậy mà sẽ phát sinh một cuộc chiến tranh lan khắp cả Dương Châu!”

Trung niên áo bào tro cũng có vẻ rất nghiêm túc.

Vừa nghĩ tới ‘Thanh Hồ Đảo’ khổng lồ, Quy Nguyên Tông cho dù là ai, cũng không thể dễ dàng đối phó được.

Người ta chiếm cứ chín quận, nhân mã vượt xa Quy Nguyên Tông, Thiết Y Môn.

– Bảo các đệ tử ở Từ Dương quận, Thiên Nam quận cẩn thận điều tra! Khi có phát hiện trọng yếu, phải lập tức truyền tới đây! – Gia Cát Nguyên Hồng ra lệnh.

“Vâng.” Trung niên áo bào tro tuân lệnh.

– Ngươi lui xuống trước.

Bên trong thư phòng chỉ còn lại có Gia Cát Nguyên Hồng, Gia Cát Nguyên Hồng nhìn xuyên qua cửa sổ vào bầu trời đêm, ánh mắt mờ ảo, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Cứ thế đứng mãi cho đến lúc sáng hôm sau.

Chọn tập
Bình luận