Tại Cửu Châu có mười ba quận. Nam Tinh là một trong những quận thành của Cửu châu.
Trong Phong Lưu lâu, nơi các cô nương cao cấp nhất đang ở đó.
Tiếng đàn vọng ra uyển chuyển, khi thì nhẹ nhàng lướt nhanh, khi thì thong thả nhu hòa. Tiếng đàn trầm bổng làm cho tâm tình của con người thấy thoải mái, cầm nghệ có thể đạt tới trình độ này có thể nói một câu bất phàm. Cô gái lục y đang đánh đàn nhìn qua chỉ có thể coi khá thanh tú nhưng cầm nghệ của nàng lại đặt nàng vào địa vị cao.
Trong căn lầu, ngoại trừ lục y đang đánh đàn còn có một thanh niên tuấn tú mặc bạch sam. Thanh niên tuấn tú này mắt đang nhắm mắt, chăm chú lắng nghe tiếng đàn.
Đột nhiên.
Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Lục Y. Cô lui ra trước đi. “ Thanh niên tuấn tú nhẹ nhàng nói nhỏ
“Dạ. “ Cô nương Lục y đó khéo léo lui ra.
Gã thanh niên tuấn tú đó có một dự cảm không tốt, trong khi gã nghe tiếng đàn thì không cho phép hạ nhân tới quấy rầy, trừ phi có đại sự phát sinh. Lúc này làm sao lại có đại sự phát sinh? ‘Việc làm ăn của mình ở Lan Trạch hồ? Hay là việc chém giết cướp hàng của Cửu ca?’ Thanh niên tuấn tú suy nghĩ.
“Lão gia. “ Một lão giả đi vào, khom người bẩm báo.
“Ừm “ Thanh niên tuấn tú nhìn lên.
“Mạnh lão đã bị đô thống Hắc Giáp quân là Đằng Thanh Sơn giết. Một trăm tên sát thủ chỉ còn có mười ba tên còn sống. “ Lão giả báo cáo.
Thanh niên tuấn tú gương mặt hơi đổi sắc, rồi lập tức lại lạnh nhạt nói: ” Được rồi. Lão lui ra.”
“Dạ. “ Lão giả thối lui.
Trong lầu chỉ còn lại có một người, gã vuốt chiếc nhẫn Ngọc ban đang đeo trên ngón tay cái mình nhưng ánh mắt lại không nhìn vào đó, rõ ràng gã đang suy tính đến việc gì đó.
“Cửu ca ơi là Cửu ca! Vận khí của huynh thật là tốt! Có thể mời được cao thủ cỡ như Đằng Thanh Sơn. Quy Nguyên Tông có một thiên tài cao thủ như vậy lại được Gia Cát thúc thúc dạy bảo, Quy Nguyên Tông sau này có thể càng mạnh hơn! Mạnh lão…… chết cũng hơi đáng tiếc. Nhưng đao pháp của lão ta đã học hết. Chết thì cũng đã chết rồi!” Thanh niên tuấn tú đột nhiên mở miệng nói. ” Lục Y đàn một bản cho ta. “
Trong chốc lát, cô nương lục y đi dọc theo thang lầu lên đó.
“Công tử muốn nghe gì?” Lục y mở miệng hỏi.
“Thập diện mai phục!” Thanh niên tuấn tú cười khẽ nói.
Lục y cảm thấy đáy lòng rung động, cô bắt đầu gảy.
Thanh niên tuấn tú nhếch mép cười: ” Cửu ca ơi Cửu ca. Huynh lòng dạ thâm sâu, được cấp mười năm nhưng hơn phân nửa thời gian huynh đều ở hải ngoại. Quả thật là có nghị lực rất lớn! Huynh biết ‘ma đao bất ngộ khảm tài công’ (cái này bản tiếng trung gõ nhầm. Thành ngữ đúng là ma đao bất ngộ khảm sài công, có nghĩ là có mài dao cũng không làm chậm trễ việc bổ củi. Nghĩa bóng là nếu chuẩn bị kỹ lưỡng thì sẽ đạt được mục tiêu) cũng nên biết đạo lý ‘Cây cao gió cả’ chứ. Huynh ở hải ngoại chịu đựng vài năm, tin rằng đám đại ca ai cũng kiêng kỵ. Có nhiều huynh đệ ngầm liên thủ chống lại huynh, không biết huynh có phải là người cười cuối cùng hay không!”
Đằng Thanh Sơn giết chết Mạnh Điền đối với thanh niên tuấn tú này cơ bản không phải chuyện lớn.
Bởi vì gã là thương nhân!
Một cao thủ hậu thiên cho dù có thể liệt vào nhóm Địa Bảng nhưng cũng chỉ là cao thủ hậu thiên thôi. Hai quyền khó địch bốn tay, một khi gặp phải hàng trăm hàng ngàn mũi tên cùng phóng một lúc cũng có thể bị bắn hạ.
Về phần thương nhân mà luyện võ đối với họ thì là hình thức tự bảo vệ mình.
Chu Đồng từng nói qua, không thể bỏ tất cả trứng vào một rổ. Cho dù có thuê hộ vệ cũng không thể đem sự an toàn của mình hoàn toàn đặt cả vào cao thủ hộ vệ. Mình cũng nên có năng lực tự bảo vệ mình.
”””””
Cót két! Cót két!
Tiếng bánh của xe hàng lăn đều, tiến dần trên quan đạo. Trên trán quân sĩ Hắc Giáp quân đều đổ mồ hôi hột.
Trời ạ!
Hôm nay tháng sáu, đúng ngay mùa hè nóng bức! Lúc này lại đúng vào buổi chiều, nhiệt độ cao nóng đến phát điên.
Quân sĩ Hắc Giáp quân ai cũng mặc trọng giáp dày cộp, kín mít. Bên trong trọng giáp giống như một hỏa lò. Những trọng giáp này lại có màu đen, màu đen có thể hấp thu nhiệt cao. Cả đám giáp quân đều đã quen, cũng không có ai cất mũ sắt, chỉ mở những nơi kết nối ở trọng giáp ra một chút để thoát nhiệt ra.
May mà quân sĩ Hắc Giáp quân thể chất đều rất tốt, họ cũng có nội kình, do đó mới có thể chống đỡ được.
Thường nhân làm sao dám dưới ánh mặt trời chói chang mùa hạ, mặc hắc sắc trọng giáp chứ? Chỉ có nước bị quay sống.
“Quá nóng!” Đằng Thanh Hổ lau trán, mồ hôi chảy ròng ròng. ” Thanh Sơn, làm sao mà biểu đệ chẳng chảy một giọt mồ hôi nào thế?”
“Thanh Hổ, huynh so với đô thống à?” Đỗ Hồng bên cạnh cười hỏi.
Đằng Thanh Sơn chính xác là không sợ nóng. Bất kể mùa đông hay mùa hè, hắn chưa từng bị ảnh hưởng. Phải biết rằng đến cả Bích Hàn đầm với nhiệt độ thấp kinh người đến như vậy mà thể chất Đằng Thanh Sơn vẫn có thể chịu được. Nhiệt độ như thế, hắn mặc dù mặc huyền thiết nội giáp, lại thêm cả trang phục màu đen theo thể thức của Hắc Giáp quân cũng chẳng nhỏ ra một giọt mồ hôi nào.
Rèn luyện thân thể tới mức này ngay cả đặt vào ngọn lửa bình thường mà nướng, Đằng Thanh Sơn cũng chẳng bị sao.
Nhiệt độ thấp, hắn có thể chịu được tới mức cực thấp.
Nhiệt độ cao, hắn cũng có thể tiếp nhận nhiệt độ cao mấy trăm độ.
Trừ phi lửa với nhiệt độ cực cao thì Đằng Thanh Sơn mới chịu không nổi.
“Chu huynh! Nóng như vậy, sao huynh không vào thùng xe nghỉ tạm?” Đằng Thanh Sơn cười nói.
Chu Sùng Thạch lắc đầu: ” Nóng chừng này thì đã là cái gì? Ở vài hòn đảo nhỏ ở hải ngoại còn nóng hơn ở đây nhiều, tại hạ cũng đã từng phải chịu đựng rồi. Thanh Sơn huynh đệ, lần này huynh khổ cực rồi. Đến tối hôm nay chúng ta có thể qua địa giới Từ Dương quận tiến vào Sở quận rồi. Tầm tối mai chúng ta sẽ tới nơi. “
Từ sau trận chiến ở Thạch khách sạn, đoàn xe không còn gặp phải nguy hiểm gì nữa.
Thuận buồm xuôi gió.
“Đến lúc đó Thanh Sơn huynh đệ có thể nghỉ ngơi ở chỗ tại hạ. Lần này, huynh thiệt thòi nhiều quá. “ Chu Sùng Thạch lòng tràn đầy cảm kích.
“Ha ha…… muốn tạ ơn tại hạ vậy chờ tới chỗ của huynh đi. Để các huynh đệ của tại hạ nghỉ ngơi cả đêm. Nửa tháng nay liên tục mệt nhọc, mọi người cũng thèm ngủ lắm rồi nhưng không ai dám thư giãn. “ Đằng Thanh Sơn vừa cười vừa nói. Bây giờ mọi người tâm tình đều rất thoải mái, khoảng cách với mục tiêu đã rất gần.
Thời gian dần trôi qua, đến khi mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời bắt đầu chạng vạng Đằng Thanh Sơn đã tới biên cảnh Từ Dương quận.
“Đi thêm vài dặm nữa là vượt qua Từ Dương quận. Đi thôi!”
Trên mặt Chu Sùng Thạch tràn đầy vẻ vui sướng.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên nhướng mày, nhìn về phía một thôn trang gần đó. Nơi đó đang vọng đến những tiếng khóc, hơn nữa có rất nhiều người khóc.
Chẳng mấy chốc, Chu Sùng Thạch cũng nghe được.
“Phía trước có chuyện gì thế?” Chu Sùng Thạch kinh ngạc hỏi.
“Có rất người người khóc. Kể cả khi trong nhà có người chết cũng không có nhiều người khóc như vậy. “ Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng mặc dù nghi hoặc mọi người vẫn đi gấp, chẳng việc gì phải mua thêm việc. Tiếp tục đi tới không tới nửa canh giờ, Đằng Thanh Sơn đi tới một khách sạn, nơi tiếp giáp giữa Từ Dương quận và Sở quận.
Vân Lai khách sạn! Bốn chữ thêu rõ ràng trên lá cờ bay phấp phới.
“Các vị khách quan mời, mời vào!” Lập tức hai tiểu nhị chạy ra nghênh đón. Đến cả chưởng quỹ cũng chạy đến rất nhanh, thái độ nhiệt tình.
Theo cách cũ.
Đám hộ vệ vào hậu viện ăn cơm, đồng thời trông coi hàng hóa. Quân sĩ Hắc Giáp quân thì ở lầu một trong đại sảnh khách sạn cơm nước. Hôm nay còn sớm mọi người cũng không sốt ruột, nên có thể từ từ thưởng thức.
“Này! Tiểu nhị, ta hỏi ngươi chuyện này?” Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
“Khách nhân xin cứ hỏi. “ Tiểu nhị sớm bị bộ dạng của Hắc Giáp quân dọa sợ hết hồn, đương nhiên rất ngoan ngoãn.
“Trên đường chúng ta tới đây đại khái cách vài dặm có một thôn trang. Nơi đó có phải đã xảy ra đại sự gì không? Ta nghe thấy tiếng khóc rất thê thảm?” Đằng Thanh Sơn dò hỏi. Nhất thời đám quân sĩ Hắc Giáp quân chung quanh cũng nhìn tên tiểu nhị, đương nhiên họ cũng muốn biết đáp án.
Tên điếm tiểu nhị vừa nghe, cười bất lực: ” Khách quan! Nói đến việc này … Kim gia trang … Chà! Thật đúng là thảm. Tầm một tháng trước, Kim gia mỗi ngày đều vô duyên vô cớ có một người mất tích. Phải nói là sống không thấy người, chết không thấy thi thể. Đến cả vết máu cũng không có nốt!”
“Ồ!” Đám người Đằng Thanh Sơn đều nghe rất chăm chú.
“Tầm nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày đều có một người mất tích! Có người nói là có chó sói trên hỏa diệm sơn bên cạnh xuống ăn thịt người. Như vậy thì phải có xương thịt, phải có vết máu chứ. Ít nhất người có chết, cũng phải kêu một tiếng chứ! Nhưng không ai thấy gì cả. Không ai nghe gì cả. Người bỗng nhiên mất tích, tộc nhân của Đại Kim trang đương nhiên rất sợ hãi! Điểm chết người là, nửa tháng trước bắt đầu mỗi ngày lại hư không tiêu thất hai người!”
Đằng Thanh Sơn nghe mà cả kinh.
Người biến mất không có chút tung tích gì, việc này quá không hợp lý với lẽ thường.
“Vẫn tiếp tục như vậy, không ai biết nguyên nhân gì. Nếu người còn sống không thể không tìm thấy. Như đêm qua Đại Kim trang thoáng cái mất đi ba người!” Điếm tiểu nhị thở dài nói tiếp. “Ba người đó lại mất tích! Nếu tiếp tục như thế, Đại Kim trang làm gì còn ai sống sót?”
Đám người Đằng Thanh Sơn nghe mà cả kinh.
Người mất tích một cách vô cớ?
Ngay từ đầu mỗi ngày mất tích một người, sau đó mỗi ngày hai người. Đêm qua bắt đầu một ngày mất đi ba!
“Nghe nói các tộc nhân Đại Kim trang đều đang thương lượng. Muốn di chuyển dời làng. “ Điếm tiểu nhị lắc đầu. ” Mặc dù Đại Kim trang đã ở vùng đất này mấy trăm năm rồi, còn mồ mả tổ tông, không ai muốn rời nơi này. Nhưng cuộc sống như vậy quá sợ hãi. Ta thấy mấy ngày tới Đại Kim trang có lẽ sẽ bàn cách rời khỏi nơi này. “
Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rất rõ. Cả một đại thôn trang muốn toàn bộ rời hỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình là gian nan biết bao nhiêu.
Bởi vì một khi di chuyển thì việc ăn uống của tộc nhân phải làm sao? Không có ruộng tốt cày cấy? Tất cả đều rất khó khăn.
Nếu có tiền tài vậy thì dễ làm. Nhưng thôn trang bình thường nếu không có ruộng đồng làm sao có thể nuôi được chừng đó tộc nhân? Quá trình di chuyển cũng là một quá trình rất gian nan.
“Nói thật khách sạn chúng ta cũng rất sợ, nhưng chúng ta chưa mất một ai cả. Tất cả mọi người đều cho là mình may mắn. Nếu ngày nào đó chúng ta cũng mất đi một người, vậy những người ở đây sợ đều sẽ phải ly khai. “ Tiểu nhị lắc lắc đầu, rồi đi vào trong.
Đám người Đằng Thanh Sơn tới tấp nghị luận, rồi cũng chỉ có thể thở dài.
Bất kể là cao thủ giết người, hay là dã lang hổ báo ăn thịt người cũng không có khả năng không gây một tiếng động, thậm chí không có một vết máu.
……
Đoàn xe cần phải đi gấp. Mọi người cũng chỉ biết cảm thán than thở một phen. Sáng sớm hôm sau, đám người Đằng Thanh Sơn bèn đi tiếp, đến khi trời tối bước trên địa giới Sở quận mọi người tâm tình thả lỏng rất nhiều.
Tại cửa sơn trại của đệ nhất bang phái ” Hồng Thạch bang “, trong Hòe thành ở Sở quận.
Rất nhiều cường đạo thổ phỉ trùng trùng điệp điệp dưới sự chỉ huy của ba vị đương gia cùng kéo ra ngoài.
“Chu huynh. Mục tiêu là nơi này à?” Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi. Chu Sùng Thạch chỉ cười thần bí.
“Đại ca!” Đại đương gia liếc mắt nhìn Chu Sùng Thạch, mắt hơi đỏ lên. ” Mấy năm chưa thấy đại ca, đại ca đã đen đi nhiều!” Hai vị đương gia phía sau Đại đương gia đều khom người: ” Lão gia!”
Đằng Thanh Sơn thấy thế, lập tức hiểu ngay.
Bang phái này chính là nhân mã dưới trướng Chu Sùng Thạch. Hóa ra khi Chu Sùng Thạch ra hải ngoại lưu lạc, đồng thời cũng ra lệnh cho tâm phúc thành lập bang phái mã tặc.
Chu Sùng Thạch và vị Đại đương gia đó ôm nhau, cả hai kích động phi thường.
“Thanh Sơn, đây là anh em kết nghĩa của ta Lưu Hổ! Nhị đệ, vị này là đô thống Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông Đằng Thanh Sơn! Là một cao thủ có tên trên Địa Bảng. Nếu không phải có Thanh Sơn huynh đệ. Sợ là mấy năm ở hải ngoại của ca ca ngươi đều đổ sông đổ biển cả. “ Chu Sùng Thạch giới thiệu.
Lưu Hổ hiểu rất rõ, chuyến hàng hóa này có ỹ nghĩa như thế nào với đại ca mình.
Không đơn giản là Chu Sùng Thạch chỉ ra hải ngoại chịu khổ vài năm. Đồng thời cũng đại biểu cho việc gã có thể lấy được chức Chu gia gia chủ tương lai hay không.
“Thanh Sơn huynh đệ!” Đại đương gia ‘Lưu Hổ’ chắp tay. “Huynh đệ bảo vệ hàng hóa của đại ca, đại ân này, Lưu Hổ cả đời sẽ không quên! Phàm có việc gì, huynh cứ việc phân phó. Lưu Hổ tuyệt đối làm theo không nháy mắt!”