Trong Vũ Châu, tuyết rơi dầy khắp nơi, trời đất một màu trắng tinh.
Bên cạnh một bãi đất hoang trên quan đạo, đội buôn Đằng Thanh Sơn đang nghỉ ngơi. Bởi vì chung quanh không có khách sạn, bọn họ chỉ có thể uống nước và ăn bánh bao lớn.
– Hát!
– Hắc!
Một bé trai đang cầm một cây mộc côn, không ngừng đập về phía trước.
Đằng Thanh Sơn, lão Trương và vài người bên cạnh, dựa vào xe kéo ăn bánh bao, đồng thời cười cười nhìn hài đồng luyện tập.
– Tiểu Hạ này thật là chăm chỉ!
Lão Trương khen ngợi.
Đằng Thanh Sơn cười, gọi:
– Tiểu Hạ, đừng luyện nữa! Trước tiên hãy nghỉ một chút. Tới đây, ăn mấy cái bánh bao nhé, ta còn có dưa muối nữa này.
– Sư phụ bảo con phải luyện một ngàn lần. Bây giờ không luyện, buổi tối sẽ không còn thời gian để ngủ nữa.
Nam đồng vuốt cái mũi đã đỏ rực, căn bản không nghe lời đám người Đằng Thanh Sơn. Mẫu thân y chỉ ở nguyên một bên nhìn mà không nói gì. Qua một hồi lâu, khi thật sự không thể múa mộc côn được nữa, nam đồng này mới dừng lại.
– Tới đây, Hạ nhi, ngồi xuống!
Mẫu thân y lập tức xoa bóp hai tay nhi tử mình.
Ngay lúc này, tên dã nhân đã thay đổi trang phục, từ từ đi tới.
– Sư phụ!
Nam đồng lập tức đứng lên.
– Ừm. Ăn đùi gà này. Vừa nướng xong đó. Còn nóng.
Tên dã nhân xé ra một đùi gà to đưa cho nam đồng.
– Cảm ơn sư phụ!
Nam đồng kinh hỉ đáp, rồi cầm lấy đùi gà, há mồm thật to cắn vài miếng.
– Mẹ. Mẹ ăn này!
Nam đồng ăn non nửa rồi đưa cho mẫu thân.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn cảnh này. Tên dã nhân và người đàn bà, hài tử đó gia nhập vào đội buôn cũng đã mười ngày rồi. Trong vòng mười ngày, đám người Đằng Thanh Sơn cũng biết quan hệ giữa ba người. Nam đồng tên là “Đàm Hạ”. Còn người đàn bà kia thì bọn người Đằng Thanh Sơn đều gọi là “Đàm phu nhân”.
Về phần tên dã nhân, hắn có tên là “Mã Cẩm Khiếu”.
Mẹ con Đàm Hạ là người đang chạy trốn. May mà gặp được cao thủ Mã Cẩm Khiếu mới bảo tồn được tính mạng mình.
– Mã huynh đệ! Tới đây uống vài ly cho nóng người lên.
Lão Trương gọi.
Mã Cẩm Khiếu cũng cười đi tới, nhận ly rượu trong tay lão Trương, uống hai hớp:
– Ừm, rượu không tệ, thoải mái thật.
– Mã huynh đệ, đến giờ ta vẫn không hiểu… Mấy ngày hôm trước, Tiểu Hạ muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi lại không chịu. Ngày hôm qua, đứa nhỏ này quì cả một đêm giữa mùa đông, hơn nữa là một đêm tuyết lớn. Ta cũng cảm thấy đau lòng. Tới lúc đó, ngươi mới đồng ý. Không phải ta nhiều chuyện, chứ ngươi hành hạ đứa nhỏ này hơi quá.
Lão Trương than thở.
Thanh niên râu quai nón “Hắc Tử” bên cạnh chen lời:
– Lão Trương, cái này ngươi không đúng rồi! Cao thủ thu đồ đệ, đương nhiên phải khảo nghiệm đồ đệ cho kỹ!
Mã Cẩm Khiếu lắc đầu nói:
– Không phải, kỳ thật ta vốn không muốn thu đồ đệ.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn cũng nhìn Mã Cẩm Khiếu.
– Nhưng ta nghĩ thông rồi. Hơn nữa, ta cũng thích Tiểu Hạ.
Mã Cẩm Khiếu nhìn thoáng qua nam đồng đang đứng với mẹ,
– Tiểu Hạ cũng đưa bánh cho mẹ… Kỳ thật, một đứa hài tử bảy tám tuổi, cửa nát nhà tan, trước mặt cường đạo còn có thể đứng che trước người mẹ nó. Sau khi được ta cứu, lại vì bái sư mà có thể kiên trì như vậy… Chỉ cần nghị lực đó, cũng đủ làm đệ tử ta rồi.
Ánh mắt Mã Cẩm Khiếu nhìn Đàm Hạ hơi mờ ảo, tựa hồ đang nghĩ đến chuyện khác.
“Kẻ này chắc có chuyện gì trong lòng.” Đằng Thanh Sơn tiếp xúc với y trên mười ngày, nên cũng hơi hiểu một chút về Mã Cẩm Khiếu.
Ít nhất, Đằng Thanh Sơn xem ra, thực lực Mã Cẩm Khiếu phải được xếp tên trong tốp mười ở Địa Bảng!
Đằng Thanh Sơn hiểu…
Phàm có thể có tên xếp vào mười hạng đầu Địa Bảng, mỗi một người đều có nghị lực, thiên phú cực cao. Họ sở dĩ không thể bước vào tiên thiên cảnh giới, chính là không biết về đạo “dưỡng thần”. Giống như cả ngày luyện kiếm luyện đạo, đối với “Thần” cũng không có gì thích hợp, ngược lại còn tiêu hao “Thần” đi.
Muốn “Thần” mạnh đạt đến cánh cửa tiên thiên là quá trình rất không dễ dàng.
…
Trong Thanh Châu, khi thì đội buôn thẳng đường đi về phía hướng bắc, khi thì về phía tây bắc, lại thêm vài ngày nữa.
Bầu trời xanh thẳm, tựa như một mảnh sứ tinh khiết.
Trên quan đạo đơn điệu, một đội buôn đang di chuyển.
Xích Hỏa Mã cũng đang tản bộ rất thoải mái.
Đằng Thanh Sơn cười cười, ngồi trên lưng ngựa, có vẻ rất thong dong. Nhưng không ai biết… kỳ thật trạng thái này của Đằng Thanh Sơn là tu luyện trên lưng ngựa. Chính là do hắn đắm chìm vào cảnh giới “nhất thể” nên Đằng Thanh Sơn sinh ra nụ cười hạnh phúc.
– Tần đại thúc! Tần đại thúc!
Đột nhiên từ bên cạnh vọng đến tiếng gọi non nớt.
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, chính là Đàm Hạ đang ngồi trên xe.
– Tiểu Hạ, có việc gì? – Đằng Thanh Sơn cười nói.
– Đại thúc, sao dọc đường chú không nói lời nào cả? Cũng sắp tới Hổ Dược quận thành rồi, tất cả mọi người đều cao hứng mà.
Đàm Hạ hỏi thăm.
– Đi đường mệt chết đi, Tần thúc ít nói là đang nghỉ ngơi đó.
Đằng Thanh Sơn cười hướng mắt nhìn về phía bắc, chỉ thấy ở xa xa, đã có thể mơ hồ thấy được tường thành nối liền nam bắc. Tường thành trải dài hơn mười dặm, làm cho người ta nhìn không thấy điểm cuối.
Tựa như một con quái thú đáng sợ đang trấn giữ.
– Ồ!
Đàm Hạ giật mình, ra vẻ hiểu.
– Tần ca!
Thanh niên “Hắc Tử” râu quai nón bên cạnh gọi:
– Phía trước chính là quận thành Hổ Dược quận. Cũng là nơi cuối cùng mà đội buôn chúng ta đi tới. Tới quận thành này, tất cả mọi người chúng ta phải tách ra! Tần ca… Chúng ta cùng đường với nhau một tháng rồi. Sau này, cũng khó gặp lại Tần ca.
– Ừm, Tần Nguy phải về quê nhà ở Yến Châu. Chúng ta ở Thanh Châu… Tần Nguy, trưa hôm nay, mấy huynh đệ chúng ta uống rượu nhé!
Lão Trương hô hào.
– Được, hôm nay chúng ta không say không về!
Thời gian một tháng qua, Đằng Thanh Sơn cũng có thâm tình với vài thương nhân.
Sau này, sợ thật sự cũng khó gặp lại.
Vốn đám người Đằng Thanh Sơn tổng cộng có năm thương nhân, hai thương nhân ở cảnh nội Thanh Châu, những người ở thành trì khác đã rồi đội. Bây giờ Lão Trương và Hắc Tử đều ở lại quận thành Hổ Dược quận. Lúc này đã đến điểm cuối cùng, đội buôn tối thiểu cũng đã giảm gần một nửa số thương nhân.
Không bao lâu sau, đám người Đằng Thanh Sơn sẽ tới cửa nam thành Hổ Dược quận.
Kỳ thật từ xa Đằng Thanh Sơn đã phát hiện ra trên tường thành quận thành Hổ Dược quận đang đứng đầy binh vệ, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Ở cửa thành cũng tụ tập hơn trăm binh vệ, xem xét từng người vào thành.
“Tra xét nghiêm ngặt như vậy để làm gì?” Đằng Thanh Sơn nghi hoặc trong lòng, “Chắc không phải là muốn tìm ta đó chứ?”
Ngay cả ở cảnh nội Dương Châu, địa bàn của Thanh Hồ Đảo, Đằng Thanh Sơn cũng không phát hiện ra bất kỳ cửa thành nào lại nghiêm ngặt như vậy. Phải biết là đám tiên thiên cường giả có thể tùy tiện lướt qua tường thành.
Do đó, tra xét cửa thành căn bản cũng vô dụng.
– Cửa thành sao có nhiều binh vệ như vậy nhỉ?
Hắc Tử thì thầm.
– Dọc theo đường đi, ở những thành khác, cũng không có như vậy. Sợ là đã xảy ra chuyện.
Lão Trương nhíu mày đáp.
Đám người Đằng Thanh Sơn theo hàng, đi về phía cửa thành.
– Ủa, Hà lão!
– Diêm huynh! Đây đều là thương nhân độc lập đi ra ngoài buôn bán, mọi người từ Dương Châu một đường tới đây, cũng phải hai ba tháng rồi. Mệt chết được! Sao lại còn tra xét nhiều như vậy?
Người tổ chức đội buôn nói vẻ rất thoải mái. Vị sĩ quan binh vệ vung tay với đám binh vệ cho phép đoàn buôn nhập thành.
– Các huynh đệ, nhanh lên.
Lập tức tốc độ vào thành nhanh hơn.
Tới nhóm người Đằng Thanh Sơn, đám binh vệ cũng chỉ liếc vài lần, rồi cho đám người Đằng Thanh Sơn vào.
– Các vị, chúng ta là cửa hàng Hà Thị, lần này đi Dương Châu, cả đi cả về cũng phải mấy ngàn dặm. Mọi người cũng đều trở về an toàn cả, đây là việc rất vui. Ha ha… hôm nay không ít người ăn mừng. Chúng ta cũng chia tay ở đây.
Người tổ chức sang sảng hô.
Lập tức tiếng cười vang dội, rất nhiều người tự mình tách ra.
– Mã huynh đệ!
Lão Trương nhiệt tình gọi:
– Ngươi mang theo hai mẹ con họ, phỏng chừng cũng muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. Đừng vội, ta rất quen thuộc quận thành này, bây giờ không vội. Đi, trước tiên chúng ta ăn cơm trưa! Ăn cơm xong sẽ tìm chỗ ngủ, ta sẽ an bài ổn thỏa cho các ngươi.
– Vậy làm phiền lão Trương nhé!
Mã Cẩm Khiếu cũng cười.
Lão Trương nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Tần Nguy, đi … ngươi có muốn về quê nhà Yến Châu thì chắc cũng không phải đi ngay hôm nay đó chứ? Theo chúng ta cùng đi ăn cơm trưa… Nghỉ ngơi thoải mái một ngày, ngày mai tính tiếp.
– Được!
Đằng Thanh Sơn cũng cười ha ha.
Lúc này mấy người được lão Trương và Hắc Tử dẫn đi tới một tòa tửu lâu rất khá. Lão Trương mời khách, trực tiếp lên lầu hai chọn một gian phòng trang nhã.
Tính cả hài đồng “Đàm Hạ”, tổng cộng sáu người.
Lão Trương chọn vài món quen, vừa chọn vừa tán dương đây là thức ăn nổi tiếng ở Hổ Dược quận:
– Ừm, tốt lắm… rượu, cứ đem từng hồ thì quá chậm, mang tới đây hẳn một vò! Mấy người chúng ta hôm nay uống cho thống khoái.
– Dạ dạ, Trương lão gia, ngài chờ một lát, thức ăn lập tức được đưa lên ngay.
Hiển nhiên Tiểu nhị rất quen với lão Trương.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được đưa lên.
Mọi người ăn thoải mái, cũng uống vui vẻ.
Đã có thể đi qua mấy ngàn dặm mà vẫn an toàn trở về, đương nhiên phải vui vẻ rồi. Hắc Tử hưng phấn kể về thê tử hắn, kể về nhi tử hắn. Lão Trương cũng có vẻ tự hào, đàm luận việc con cái của mình.
Đằng Thanh Sơn nhìn đường phố ngựa xe bên ngoài cửa sổ.
“Đã là tháng chạp rồi, thêm vài ngày nữa là Tết rồi. Không biết bây giờ cha mẹ như thế nào?”
Gặp không khí vui vẻ này, Đằng Thanh Sơn lại nhớ cha mẹ, hắn thầm lắc đầu, “Bây giờ ta mà ở bên cạnh cha mẹ thì chỉ khiến cho cha mẹ gặp tai nạn, chẳng có gì tốt cả! Im lặng tu luyện đi. Với tốc độ của ta bây giờ, trong vòng mười năm nhất định có thể đạt tới tiên thiên kim đan.”
Đằng Thanh Sơn rất tự tin.
Hắn đã hiểu được bí mật về dưỡng thần để cường thần, hơn nữa ngày ngày đều tu luyện trên lưng ngựa, buổi tối luyện tập Tam Thể Thức, nên “Thần” đang được nâng cao với tốc độ kinh người, lại không hề gián đoạn.
Chỉ sau nửa tháng hiểu được bí mật, Đằng Thanh Sơn đã có cảm giác rõ ràng “Thần” của mình trở nên mạnh hơn không ít.
“Trong vòng hai năm, có thể đạt tới tiên thiên thực đan. Trong vòng mười năm, đạt tới tiên thiên kim đan! Với cường độ thân thể ta, phối hợp với nội kình, ít nhất ta có thể vô địch trong nhóm dưới hư cảnh.” Đằng Thanh Sơn rất tự tin. Nếu người khác biết được, chỉ sợ họ sẽ hết hồn.
Phải tới ba mươi tuổi, Gia Cát Nguyên Hồng mới đạt tới tiên thiên.
Còn Đằng Thanh Sơn, lại bảo mình đạt tiên thiên kim đan trước ba mươi tuổi!
– Tần Nguy, ngẩn người ra làm gì thế? Nào, chúng ta uống một ly!
Lão Trương đập vào bả vai Đằng Thanh Sơn gọi.
Vừa dứt lời….
– Ầm….
Một tiếng nổ to mãnh liệt từ xa truyền đến.
Thậm chí Đằng Thanh Sơn còn cảm giác được cả tửu lâu cũng rung lên.
– Vụ nổ này ở rất xa, hẳn là ngoài mười dặm! Thế mà vọng được tới đây lại vẫn còn uy lực như thế…
Đằng Thanh Sơn cả kinh, đứng lên.
– Xảy ra chuyện gì thế?
Những người khác cũng đều chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.