Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 618: Nâng Cốc Dạ Đàm (thượng)

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Cha!

Khi Bùi Tam đang kích động sảng khoái vui vẻ cười lớn thì Bùi Tuyết Liên cũng cười khanh khách đi lên lầu. Vừa tới nơi, Tuyết Liên đã hỏi:

– Việc gì khiến cha mừng như vậy, nói cho con nghe nào!

Thú Vương Ô Hầu cười nói:

– Sư muội. Ở cảnh nội Sở quận Dương Châu, vùng Dã Lang Sơn có một người thần bí, chung quanh thân thể có sương mù vờn quanh, được dân bản xứ truyền là Thần linh. Vì người này ngồi dưới một gốc cây quế, còn cây này thì không ngừng đâm chồi nảy lộc, thậm chí nở hoa. Sau đó, cây quế này lại khô héo nhanh chóng.

Nghe thế, Bùi Tuyết Liên vô cùng chấn động.

Ô Hầu cười nói tiếp:

– Người của Hình Ý Môn cũng đã tới đó phong tỏa cả khu vực. Dựa theo phán đoán của chúng ta, người thần bí đó chính là Đằng Thanh Sơn.

– Đúng, khẳng định là Đằng Thanh Sơn.

Bùi Tam cười ha ha:

– Trên đời này, người có thể đạt tới chuyển hoán Sinh Tử trong nháy mắt, cũng chỉ có ta và Đằng Thanh Sơn! Thật không ngờ, trước ngày mười tám tháng chạp Đằng Thanh Sơn lại có thể đột phá thật. Không làm ta thất vọng, không làm ta thất vọng!

– Chúc mừng cha!

Bùi Tuyết Liên vội cười nói.

Bùi Tam mỉm cười.

– Được rồi, cha, Đằng Thanh Sơn so với Tần Thập Thất lúc trước thì ai lợi hại hơn?

Bùi Tuyết Liên vội hỏi.

– Đương nhiên là Đằng Thanh Sơn!

Bùi Tam cười khẽ nói:

– Vào lúc chiến đấu sinh tử Tần Thập Thất mới có thể đột phá. Nhưng mức độ dung hợp âm dương lực của Tần Thập Thất cũng không phải là cao. Lúc đó là chiến đấu sinh tử, hắn cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu củng cố. Còn Đằng Thanh Sơn khác hẳn. Hắn cảm ngộ trong khổ tu, hơn nữa xem ra còn đang tiếp tục tìm hiểu, tiếp tục đề cao mức độ dung hợp, tới mức hoàn toàn quen thuộc. Mức độ dung hợp thế giới lực Sinh Tử chi đạo của Đằng Thanh Sơn sau này sẽ vượt qua Tần Thập Thất! Lúc đó mới là đối thủ chính thức của ta!

Bùi Tuyết Liên chấn động:

– Cha, Đằng Thanh Sơn lợi hại như vậy sao? Cha có chắc thắng không?

Trận trước, Tần Thập Thất đã đánh trọng thương Bùi Tam, làm Bùi Tam phải dưỡng thương mất mấy tháng. Tuy như vậy, nhưng Bùi Tam kỳ thật vẫn nắm chắc phần thắng.

Nhưng Đằng Thanh Sơn còn lợi hại hơn Tần Thập Thất, vậy Bùi Tam có còn chắc thắng nữa không?

– Không nắm chắc, có lẽ xem ra hiên nay ta còn mạnh hơn hắn một chút, nhưng đến ngày mười tám tháng chạp, còn tới ba tháng nữa. Ba tháng, đủ để hắn đạt tới mức giống như ta. Rất tiếp cận với cảnh giới Chí Cường Giả!

Bùi Tam lắc đầu đi đến lan can, nhìn thiên địa khôn cùng, trong mắt có một luồng ánh sáng chói mắt.

“Đối thủ! Lúc này mới thật là đối thủ! Không nắm chắc mới tốt, không có lấy một chút chắc chắn nào, không biết sinh tử. Chỉ có như thế, mới có thể tiến vào cực hạn chính thức, tinh thần tăng lên tới cực hạn, mới có thể bước vào Chí Cường Giả!”

Nhìn cha đứng ngoài lan can hướng mắt nhìn lên thiên địa rộng mở, Bùi Tuyết Liên không khỏi cắn môi. Từ khi hiểu biết, Bùi Tam trong lòng bà cũng giống như một tòa núi cao hùng vĩ, có thể ngăn trở tất cả nguy hiểm. Không có việc gì mà cha bà không làm được. Còn trong lòng bà cũng luôn luôn sùng bái cha cực độ. Cho dù cha muốn tiêu diệt thiên hạ đệ nhất tông phái “Ma Ni Tự”, bà vẫn tin tưởng cha mười phần. Ma Ni Tự quả nhiên bị cha bà tiêu diệt.

Cha bà đưa ra việc ước chiến với tam đại cường giả trong thiên hạ, nhưng Bùi Tuyết Liên xem ra tam đại cường giả đó chắc chắn sẽ bị cha bà đánh bại. Hơn nữa cha bà ‘Bùi Tam’ luôn luôn tự tin mười phần. Đích xác, Hoàng Thiên Cần, Tần Thập Thất đều trước sau bị hạ. Còn cha bà trở thành người thắng lợi cuối cùng.

Nhưng… cha bà vừa nói ‘không hề nắm chắc’.

Bùi Tam luôn tin tưởng mười phần, đối mặt với tất cả nguy hiểm đều chuyện trò vui vẻ, mọi việc đều tính trước kỹ càng, lúc này lại không hề chắc chắn khi đánh với Đằng Thanh Sơn!

Trong đầu Bùi Tuyết Liên không khỏi hiện lên hình ảnh của Đằng Thanh Sơn. Đối với nam tử luôn luôn tràn ngập đủ loại kỳ tính truyền kỳ này lại cướp đi ái đồ bên người mình, Bùi Tuyết Liên mặc dù không thích, nhưng cũng phải thừa nhận, tên Đằng Thanh Sơn đó, thật ra là một trong những nhân vật phong hoa tuyệt đại bậc nhất trong lịch sử Cửu Châu.

Song!!!

Cha bà, lại là người mạnh nhất Cửu Châu! “Cha không có việc gì đâu, nhất định sẽ thắng”, “Nhất định sẽ thắng!” Bùi Tuyết Liên không ngừng thầm nhủ trong lòng.

– Cha!

Bùi Tuyết Liên đột nhiên gọi to.

Bùi Tam dựa lan can, quay đầu cười cười nhìn con gái.

Bùi Tuyết Liên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào cha, trịnh trọng:

– Cha, ngày mười tám tháng chạp, người nhất định phải thắng! Nhất định phải thắng!!!

Bùi Tam nhìn con gái, trong mắt lệ quang lóe ra, lòng không khỏi thầm run lên.

– Tuyết Liên, tới đây!

Thanh âm Bùi Tam trở nên nhu hòa.

Bùi Tuyết Liên bước tới.

Bùi Tam đưa tay nhè nhẹ kéo con gái vào ngực. Bùi Tuyết Liên ôm cha, vùi đầu vào ngực cha, không kìm được nước mắt.

Bùi Tam ôm con gái, nhẹ giọng:

– Tuyết Liên! Cha hứa, ngày mười tám tháng chạp, cha nhất định sẽ thắng!

– Ừm.

Bùi Tuyết Liên nhè nhẹ gật đầu, càng ôm chặt cha hơn.

Hai cha con như một bức tượng, ôm nhau hồi lâu.

Dương Châu Vĩnh An quận, trong Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng ngẩng đầu nhìn trời.

Trên bầu trời có vài sợi mây nhỏ phiêu đãng.

“Ngồi dưới tàng cây quế sinh trưởng rồi khô cằn trong nháy mắt. Thanh Sơn đột phá rồi.” Gia Cát Nguyên Hồng tự nhủ. “Xem ra Thanh Sơn sẽ không bỏ qua trận mười tám tháng chạp. Hắn đã đột phá rồi. Như vậy, đến lúc đó e rằng sẽ thật sự đánh với Bùi Tam một trận rồi! Hắn đánh với Bùi Tam không biết sinh tử như thế nào?”

Vì Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng dưới tình huống không chứng cớ gì lợi dụng tay của Đằng Thanh Sơn diệt Xạ Nhật Thần Sơn thôi. Mặc dù nói Gia Cát Nguyên Hồng là vì Quy Nguyên Tông, nhưng trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng vẫn cảm thấy hơi áy náy với Đằng Thanh Sơn. Dù sao ông đã nhìn Đằng Thanh Sơn trưởng thành, đặc biệt là khi Đằng Thanh Sơn còn ở Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng đã cố tình bồi dưỡng Đằng Thanh Sơn thành tông chủ của Quy Nguyên Tông, thậm chí còn muốn gả con gái Gia Cát Thanh cho Đằng Thanh Sơn.

Con rể bằng nửa con trai.

Gia Cát Nguyên Hồng chẳng phải không coi Đằng Thanh Sơn như nhi tử của mình sao? Nhưng thế sự trêu người.

“Không biết sẽ sinh tử thế nào…” Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Trên Cửu Châu, Gia Cát Nguyên Hồng vô cùng kiêng kỵ Bùi Tam, người luôn luôn được coi là sức mạnh tuyệt đối, đồng thời thần bí khôn lường. Lần lượt Hoàng Thiên Cần, rồi Tần Thập Thất bị giết, càng làm cho Gia Cát Nguyên Hồng khiếp sợ sự cường đại của Bùi Tam. “Xem ra, Đằng Thanh Sơn sẽ quyết chiến với Bùi Tam rồi. Đợi Thanh Sơn chấm dứt tu luyện dưới tàng cây quế, trở về Đại Duyên Sơn, ta sẽ đến thăm hắn.” Gia Cát Nguyên Hồng thầm nghĩ.

Cảnh nội Sở quận Dương Châu, vùng Dã Lang Sơn.

Một đám đệ tử Hình Ý Môn cường tráng như những bức tượng sắp hàng dài, chỉ là đôi mắt chốc chốc đảo qua những người tò mò từ các nơi đổ về. Những người này vì nghe nói về câu chuyện thần linh, rồi lại biết “bất tử Phượng Hoàng” của Hình Ý Môn cũng đến, nên lại càng hấp dẫn người từ các nơi tìm tới. Ai nấy đều trò chuyện ồn ào, nhưng không dám xúc phạm vào nhân mã Hình Ý Môn.

Khu vực do vô số đệ tử Hình Ý Môn bao quanh phong tỏa, ở giữa chợt có mùi hoa quế nồng đậm tràn ngập. Bất tử Phượng Hoàng, Lý Quân cùng với Hồng Lâm, hai vợ chồng Hồng Vũ, kể cả cha mẹ Đằng Thanh Sơn Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều đứng một bên chờ đợi.

– Cha, khi nào thì ông nội tỉnh lại a?

Thanh âm non nớt từ một cô bé mặc áo bông màu đỏ bên cạnh Hồng Vũ vang lên.

– Tú Tú, để cha đưa con về nhà nhé?

Hồng Vũ cười.

– Không.

Tiểu nha đầu lắc đầu lia lịa.

Lúc này, chung quanh vùng núi đầy tuyết. Nhóm Lý Quân đã tới nơi đây đợi một tháng rồi, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn chìm trong cảm ngộ. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể lặng lẽ cùng nhau chờ đợi.

Cây quế lần lượt sinh trưởng, khô héo. Mỗi một lần sinh trưởng, đều phả ra mùi hoa quế thơm lừng. Bây giờ, đến cả trong phạm vi phương viên một hai dặm cũng có thể ngửi được mùi hoa. Trong mùa đông lạnh lẽo, có thể ngửi được mùi hoa quế quả là một kỳ sự.

Sinh…

Tử.

Trong thế giới lực xám đục ẩn chứa chút khí hắc bạch, song ‘Sương mù’ lúc này bắt đầu nhanh chóng thu vào người Đằng Thanh Sơn. Chỉ trong nháy mắt, ‘sương mù’ đã hoàn toàn tràn vào trong cơ thể Đằng Thanh Sơn. Còn cây quế phía sau Đằng Thanh Sơn cũng đình chỉ ở giai đoạn nẩy mầm.

– Thanh Sơn!

– Cha!

– Sư phụ!

Đám người Lý Quân đều vội đứng lên. Chờ đợi ở đây trên một tháng, họ cuối cùng cũng chứng kiến rõ ràng mọi diễn biến của Đằng Thanh Sơn. Lúc này y phục trên người Đằng Thanh Sơn đã rách nát tả tơi, rất bẩn thỉu. Trên mặt đầy râu ria, thoạt nhìn như một tên khất cái lưu lạc.

Đặc thù duy nhất là da Đằng Thanh Sơn trông trong suốt rực lỡ giống như châu ngọc.

“Sinh tử hỗ trợ lẫn nhau.”

“Không có sinh, sao có tử chứ?”

“Không có tử, sao lại có sinh?”

Đằng Thanh Sơn từ từ mở đôi mắt, trong mắt mờ ảo có quang mang kỳ dị lưu chuyển, ẩn chứa ma lực đặc thù hấp dẫn con người. Vốn đám người đang kích động Lý Quân, Hồng Vũ cùng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, đều không tự chủ được bị đôi mắt của Đằng Thanh Sơn ảnh hưởng, thần trí hơi không tỉnh táo được. Đằng Thanh Sơn lúc này mới bừng tỉnh, đôi mắt khôi phục lại vẻ bình thường.

– Tiểu Quân!

Đằng Thanh Sơn đứng lên.

– Thanh Sơn.

Vẻ mặt kích động, Lý Quân vội chạy tới vươn tay ôm chặt lấy Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng chấn bay toàn bộ bụi bẩn bám trên y phục hóa thành một đống đất bùn rơi xuống đất.

– Ông nội.

Một thanh âm trong trẻo vang lên. Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.

Một em bé gái mặc áo bông màu đỏ đang mở to con mắt đen lúng liếng nhìn Đằng Thanh Sơn rồi nói:

– Mắt người đẹp lắm, nhìn rất xinh!

Đằng Thanh Sơn giật mình.

Đám đồ đệ Đằng Thú bên cạnh ai nấy không kìm được há miệng cười phá lên.

– Mắt tuyệt đẹp?

Đằng Thanh Sơn lần đầu tiên gặp người đánh giá mình như vậy.

– Tú Tú lại đây, hai năm không gặp mà lớn như vậy rồi.

Đằng Thanh Sơn cười bước tới, vươn tay ôm lấy em bé. Trong lòng Đằng Thanh Sơn, Tú Tú giơ tay giật giật râu Đằng Thanh Sơn, rất kinh hỉ nói:

– Râu của ông nội thật dài. Râu phụ thân không dài như vậy.

Đám người chung quanh phì cười.

– Cha, mẹ!

Đằng Thanh Sơn chào cha mẹ,

– Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ?

– Hôm nay đã là mười sáu tháng mười rồi. Còn cách mười tám tháng chạp hai tháng nữa.

Đằng Vĩnh Phàm đáp.

– Hai tháng…

Mình còn có hai tháng sẽ đánh với Bùi Tam của Thiên Thần cung một trận!

Nhưng sau lần cảm ngộ này, Đằng Thanh Sơn cũng không hề e ngại Bùi Tam nữa.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn chung quanh, cười nói:

– Đi thôi, chúng ta về nhà!

Đằng Thanh Sơn vừa ly khai, đám đệ tử Hình Ý Môn vốn phong tỏa khu vực này tự nhiên cũng bắt đầu ly khai. Điều này làm những người tò mò vội vọt tới cạnh cây quế. Nhưng cả đám đều thất vọng khi phát hiện ra vị “Thần linh” đã tự nhiên biến mất. Cây quế cũng không còn nhanh chóng sinh trưởng, hoặc khô héo nữa.

Đám người Đằng Thanh Sơn rầm rộ về tới Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn.

Đêm, trong Đông Hoa Uyển.

Hai người Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cùng lẳng lặng đi bách bộ trong Đông Hoa Uyển.

– Thanh Sơn, mười tám tháng chạp, huynh sẽ đánh một trận với Bùi Tam thật à?

Lý Quân không kìm được hỏi.

– Ừ

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

– Nắm chắc được bao nhiêu phần?

Lý Quân liền hỏi tiếp.

Đằng Thanh Sơn cầm tay thê tử xiết nhẹ, cười nói:

– Yên tâm đi, Tiểu Quân! Xem ra ngoại trừ Chí Cường Giả, không ai có thể giết chết được ta!

Lúc trước dưới tàng cây quế, khi vừa mới bắt đầu tìm hiểu thì cảnh giới Đằng Thanh Sơn cũng tương đương với Tần Thập Thất khi vừa đột phá. Còn sau khi trải qua thời gian tìm hiểu và củng cố hơn một tháng, Đằng Thanh Sơn thấy mình đã vô cùng tiếp cận với Chí Cường Giả rồi!

– Ta thậm chí còn có thể cảm giác được, cái gì gọi là Chí Cường Giả nữa, sự cường đại, tự do, tránh thoát được ràng buộc của thiên địa.

Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra chút hy vọng.

Lý Quân nghe mà cũng chỉ tỉnh tỉnh mê mê.

– Nhưng.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu.

– Thấy rồi, nhưng không cảm giác được. Ta nói tóm lại là như thế này. Ta có thể cảm giác được Chí Cường Giả, nhưng lại không thể tự mình đạt tới được. Vẫn còn một cửa khẩu cuối cùng! Ta nghĩ, tên Bùi Tam cũng gặp phải một cửa khẩu cuối cùng. Đông Bắc Vương Hồng Thiên trong lịch sử, và một vài nhân vật cường giả cảnh giới động hư lợi hại trong các thế hệ lịch sử, sợ cũng không ít người bị khựng lại ở cửa này.

Lý Quân liền nói:

– Thanh Sơn, xem ra còn cách ngày đại chiến hai tháng nữa. Hai tháng này, huynh có thể đột phá không?

– Ha ha… Cửa cuối cùng này! Đừng nói là hai tháng, không biết chừng cả hai trăm năm sợ cũng không thể đột phá. Chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

– Ta chuẩn bị từ ngày mai bắt đầu đem cảm ngộ về ‘đạo’ của ta chuyển thành một bộ quyền pháp. Bộ quyền pháp này sẽ vô cùng hữu ích cho Hình Ý Môn ta!

Bổn nguyên của Hình Ý Quyền là Tam Thể Thức.

Đằng Thanh Sơn từ lúc đạt cảnh giới rất gần với Chí Cường Giả cho tới bây giờ, sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ Sinh và Tử có thể hỗ trợ lẫn nhau, tiếp xúc lẫn nhau dù ý cảnh khắc chế, mới đem Tam Thể Thức mài giũa tìm hiểu thấu đáo! Tam Thể Thức vừa thành công, Hình Ý Quyền trong mắt Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không còn gì bí mật nữa.

Sáng tạo ra quyền pháp là việc rất dễ dàng.

Thời gian trôi qua, mỗi ngày trừ lúc ăn cơm và vui chơi với vợ con, trò chuyện với cha mẹ, còn thời gian khác Đằng Thanh Sơn đều ở trong thư phòng, chốc chốc thì diễn luyện quyền pháp, chốc chốc ghi lại toàn bộ một bộ quyền pháp. Ôn cố tri tân, sau khi giác ngộ “đạo”, trong quá trình chuyển thành quyền pháp, một lần nữa Đằng Thanh Sơn lại được tinh luyện.

Ngày một tháng mười một.

Trong thư phòng ở Đông Hoa Uyển.

Đằng Thanh Sơn đang vẽ lại quyền pháp trên giấy, đôi khi cũng chua lại một vài chú thích. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu, trong mắt có vẻ kinh hỉ:

– Sư phụ tới à?

Hắn đã lâu không gặp sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng.

Đằng Thanh Sơn vội buông giấy bút, ra khỏi thư phòng. Còn lúc này, Gia Cát Nguyên Hồng mang theo nhi tử Gia Cát Vân và Thanh Vũ, vừa vào Đông Hoa Uyển.

– Ca!

Thanh Vũ từ thật xa đã thấy Đằng Thanh Sơn, vội chạy tới.

– Tiểu Vũ.

Đằng Thanh Sơn cười nhìn muội muội. Xem ra bây giờ muội muội cũng trở nên trưởng thành hơn nhiều. Dù sao con của Thanh Vũ cũng sắp thành thân rồi.

– Ca, hai năm qua anh luôn luôn vắng mặt ở Đại Duyên Sơn. Lúc em về thăm cha mẹ, tìm anh mà không gặp…

Thanh Vũ nắm tay Đằng Thanh Sơn, thanh âm đột nhiên thấp đi.

– Ca, mười tám tháng chạp, anh phải đánh với Bùi Tam một trận thật à?

Thanh Vũ nhìn anh, trong ánh mắt có chút lo lắng.

– Tiểu nha đầu…

Đằng Thanh Sơn cười vuốt đầu muội muội.

– Yên tâm, phải tin ca ngươi chứ…

– Dạ…

Thanh Vũ gật gật đầu.

– Tiểu Quân, muội đưa Thanh Vũ vào nhà ngồi chơi đi.

Thấy Lý Quân bước ra, Đằng Thanh Sơn vội nói một tiếng. Lý Quân đưa Gia Cát Vân, Thanh Vũ vào nhà, còn Đằng Thanh Sơn và sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng đi với nhau.

Quan hệ giửa hai thầy trò khá là kỳ diệu.

Nói là thầy trò, kỳ thật Gia Cát Nguyên Hồng cũng không hề truyền tài nghệ gì cho Đằng Thanh Sơn, nên cũng không có gì ràng buộc dù có danh nghĩa là thầy trò. Nhưng Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng đều quý tình cảm của nhau. Gia Cát Nguyên Hồng sớm đã coi Đằng Thanh Sơn là đồ đệ, thậm chí còn trở thành con rể.

Đằng Thanh Sơn tự nhiên cũng rất kính trọng Gia Cát Nguyên Hồng.

– Nắm chắc chứ?

Gia Cát Nguyên Hồng mở lời hỏi.

– Tàm tạm. Đấu với Bùi Tam, không ai dám nói nắm chắc cả.

Đằng Thanh Sơn cười khẽ.

Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, cười nụ:

– Thanh Sơn, chúc ngươi thành công.

– Ừm, sư phụ! Đến lúc đó người cứ xem!

Đằng Thanh Sơn cũng cười.

Chọn tập
Bình luận