Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 112: Nàng là ai?

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đằng Thanh Sơn ở lại nhà một canh giờ, sau đó mang theo muội muội Thanh Vũ cùng cưỡi Thanh Tông Đạp Tuyết mã, cùng với Đằng Thanh Hổ, dưới sự đưa tiễn của các tộc nhân rời khỏi Đằng gia trang đi đến Nghi Thành.

Từ Đằng gia trang chạy đến Nghi Thành chưa đầy nửa canh giờ

“Cộp cộp…”

Hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ giảm bớt tốc độ, phía trước đã là cổng thành của Nghi Thành.

– Mau tránh ra! Mau tránh ra!

Những thành vệ vừa nhìn thấy trang phục và chiến mã của hai người Đằng Thanh Sơn, lập tức quát những người xung quanh tránh sang hai bên, sau đó cung kính để cho hai người cưỡi ngựa vào thành.

– Ca!

Thanh Vũ tròn mắt quay đầu lại nhìn tên vệ binh kia:

– Hắc Giáp quân đúng là lợi hại, ngay cả thành vệ cũng không dám thu tiền!

– Thu tiền?

Đằng Thanh Hổ bên cạnh cười nói:

– Thanh Vũ! Cho dù là thành chủ Nghi thành cũng không có tư cách thu tiền của Thanh Sơn, Thanh Sơn hiện tại là đô thống, dựa theo cấp bậc quan chức, thành chủ Nghi thành cũng chỉ ngang hàng với Thanh Sơn mà thôi!

Bất kể là quan phủ hay là Hắc Giáp Quân đều thuộc sự khống chế của Quy Nguyên Tông. Cho nên cấp bậc cũng phân ra cao thấp.

Giang Ninh quận tổng cộng có chín thành lớn, địa vị của chín thành chủ này tương đương với đô thống của Hắc Giáp Quân. Còn quận thủ (1) của thành chính “Giang Ninh quận thành”, địa vị so với thống lĩnh của Hắc Giáp quân không sai biệt lắm.

(1) Ngày xưa quan đứng đầu một quận được gọi là “thái thủ”, vì vậy đời sau cũng gọi quan tri phủ là “quan thủ”.

Có điều, cho dù là đô thống hay thống lĩnh đều thuộc Hắc Giáp Quân, cho nên các thành chủ và quận thủ trong lòng tự nhiên đều cảm thấy thấp hơn một chút.

– Đô thống đại nhân!

Trước cửa tửu lâu đã có một nhóm quân sĩ tụm năm tụm ba trò chuyện, vừa nhìn thấy hai con chiến mã chạy đến, lập tức có quân sĩ hô lên.

– Tiểu Vũ! Xuống ngựa đi!

Sau khi Thanh Tông Đạp Tuyết mã hoàn toàn dừng hẳn, Thanh Vũ mới cẩn thận nhảy xuống. Dù sao Thanh Tông Đạp Tuyết mã này cũng cao hơn tám thước, có chút hơi cao so với nàng.

Đằng Thanh Sơn vừa xuống ngựa, lập tức có quân sĩ chạy đến cầm lấy dây cương.

– Đô thống đại nhân! Thành chủ Nghi Thành vẫn đang đợi ngài tại tửu lâu bên trái!

Có quân sĩ thấp giọng bẩm báo.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy thành chủ Nghi thành Dương Kha đang dẫn theo không ít người ra khỏi tửu lâu đi về phía mình. Có lẽ vừa rồi hắn đi trên đường đã bị quân sĩ trong tửu lâu phát hiện báo lại cho vị thành chủ kia.

– Ha ha! Đằng đô thống! Vì đợi ngài mà rượu phải hâm lại ba lần rồi.

Dương Kha tiến đến vừa cười vừa nói:

– Nhưng mà cuối cùng thì cũng gặp được đô thống trẻ tuổi nhất của Hắc giáp quân chúng ta. Đáng tiếc… lúc này đã không còn sớm, nếu không ta nhất định sẽ cùng ngài uống một trận thống khoái!

– Đợi lần sau ta trở lại Nghi Thành, nhất định sẽ cùng Dương thành chủ uống thỏa thích một phen!

Đằng Thanh Sơn cười nói.

– Thanh Sơn lão đệ!

Một giọng nói từ phía sau Dương Kha vang lên.

“Ấy! giọng nói này là…” Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên nhìn về phía sau Dương Kha. Chỉ thấy một trung niên nam tử trên mặt có vết đao từ trong đám người phía sau Dương Kha bước ra.

– Lưu Tam lão ca!

Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười.

– Ha ha! Lúc trước Thanh Sơn lão đệ gia nhập Hắc Giáp quân, ta đã biết là đệ tiền đồ vô lượng, nhưng ta cũng ngờ được chưa đến nửa năm mà đệ đã trở thành đô thống!

Lưu Tam lập tức liếc nhìn số đông quân sĩ Hắc Giáp quân đang ra khỏi tửu lâu.

Đằng Thanh Sơn chắp tay cười nói:

– Dương Thành chủ! Lưu Tam lão ca! Hiện tại đã không còn sớm, để lần sau ta nhất định sẽ chiêu đãi hai vị thật tốt. Vậy ta xin đi trước!

Lập tức, trước sự đưa tiễn của đám người Dương Kha và Lưu Tam, bọn Đằng Thanh Sơn đều leo lên chiến mã.

– Tiểu Vũ! Ôm chặt vào!

Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói, sau đó cao giọng hét lên:

– Xuất phát!

Lập tức, năm trăm quân sĩ Hắc Giáp quân trùng trùng điệp điệp dưới sự dẫn dắt của Đằng Thanh Sơn bắt đầu rời khỏi Nghi Thành. Vừa ra khỏi thành liền thúc ngựa chạy như bay, dùng tốc độ cực nhanh tiến về quận Giang Ninh.

……

Khi sắc trời trở nên lờ mờ, đám người Đằng Thanh Sơn mới đến cổng thành phía đông của Giang Ninh quận thành. Quân doanh của Hắc Giáp quân ở sát cổng thành phía đông. Sau khi vào thành, nhóm người Đằng Thanh Sơn lập tức tiến vào quân doanh. Năm trăm quân sĩ đều giải tán trở về nơi ở.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đằng Thanh Sơn vừa xuất hiện tại giáo trường thì đã có không ít bách phu trưởng hảo hữu và một số đô thống đến chúc mừng.

– Thanh Sơn huynh đệ! Xin chúc mừng!

– Thanh Sơn huynh đệ! Hiện tại đệ là đô thống trẻ tuổi nhất, chờ thêm mươi mười năm nữa Ký Hồng thống lĩnh thoái vị, vị trí thống lĩnh của đệ nhất lĩnh chúng ta đệ nhất định có hy vọng!

– Trở thành đô thống rồi, Thanh Sơn huynh đệ không khao mừng sao?

– Đúng! Phải ăn mừng lớn một phen!

Người đến chúc mừng không phải là ít, có người thành tâm, cũng có người ngầm châm biếm. Một người khi chiếm được vị trí cao sẽ có người sùng bái khâm phục, cũng sẽ có người ganh tị.

“Không bị người ghen ghét thì chỉ là kẻ kẻ tầm thường”, lời này không phải là giả. Đằng Thanh Sơn đương nhiên sẽ không để ý.

Bất kể như thế nào, Đằng Thanh Sơn cũng là nhân vật trung tâm của buổi tập luyện sáng sớm hôm nay. Mọi người đều biết hắn đã trở thành đô thống.

– Các vị! Tối nay ta sẽ bày yến tiệc tại Lãm Nguyệt lâu, đến lúc đó mời mọi người nể mặt đến tham gia!

Đằng Thanh Sơn cất cao giọng nói. Nhất thời chung quanh không ngừng vang lên những tiếng hưởng ứng.

Tại Hắc Giáp quân Đằng Thanh Sơn cũng rất được lòng người, lúc ngày mọi người đều vui vẻ hưởng ứng. Ai cũng muốn xây dựng quan hệ với vị đô thống tiền đồ vô lượng này.

– Đằng đô thống!

Một quân sĩ Hắc Giáp quân chạy đến cung kính nói:

– Thống lĩnh đại nhân có lệnh, mời đô thống đại nhân đến nhận vật phẩm và nhà ở của đô thống. Đô thống đại nhân! Ngài chỉ cần theo thuộc hạ là được!

– Dẫn đường đi!

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, theo quân sĩ Hắc Giáp quân này rời khỏi giáo trường.

Đến Hắc Giáp quân đã gần nửa năm, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn chưa biết đô thống ở tại nơi nào.

– Đô thống đại nhân! Tòa nhà này chính là nơi ở của ngài sau này, đã được quét dọn sạch sẽ rồi. Xích Huyết mã và hàn thiết trọng giáp của ngài cũng ở trong đình viện. Xin đô thống đại nhân hãy chuẩn bị Thanh Tông Đạp Tuyết mã và xích thiết trọng giáp cho tốt, có lẽ một lát nữa sẽ có người đến thu hồi!

Đằng Thanh Sơn gật đầu

– Đô thống đại nhân! Đây là chìa khóa cửa lớn và các gian phòng.

Quân sị Hắc Giáp Quân kia liền đưa chìa khóa ra.

Đằng Thanh Sơn nhận lấy chìa khóa, liền mở cửa lớn ra, tham quan kỹ lưỡng một vòng.

Tòa nhà tại Giang Ninh quận thành cũng xem như không tệ, có tiền đình, trung đình, hậu đình ba đình viện. Phía trước nhà có ba gian phòng. Phía sau còn có hai tầng lầu nhỏ, trên dưới tổng cộng có gian sáu phòng. Cả tòa nhà tống cộng có chín gian phòng.

Đình viện có ba cái, đặc biệt là trong đó còn có ao, trong ao có trồng hoa thủy tiên.

Sau đình viện còn có ngựa, chính là Xích Huyết mã kia.

“Nơi ở của đô thống so với bách phu trưởng tốt hơn rất nhiều” Đằng Thanh Sơn lập tức trở về nơi ở cũ, gọi muội muội Thanh Vũ và biểu ca Thanh Hổ của mình bắt đầu chuyển nhà, đem y phục và một số vật dụng chuyển đến nhà mới.

Hao phí nửa canh giờ mới làm xong.

“Oa!” Thanh Vũ lăn qua lăn lại trên giường:

– Ca! Giường này thật êm, thật là thoải mái!

– Nơi ở của đô thống so với bách phu trưởng chúng ta thì xa xỉ hơn nhiều.

Đằng Thanh Hổ nhìn chung quanh than thở:

– Thanh Sơn! Đệ có nhiều phòng như vậy, có thể cho ta ở với được không?

– Đệ không cho phép thì huynh sẽ không ở sao?

Đằng Thanh Sơn cười đùa nói.

Đằng Thanh Hổ cũng cười gãi gãi đầu.

Đúng lúc này…

– Thanh Sơn Đại ca! Thanh Sơn đại ca!

Một giọng nói từ ngoài cửa đình viên vang lên. Ba người Đằng Thanh Sơn liền cùng nhau bước ra ngoài.

“Két két!”

Cừa mở ra, bên ngoài chính là hai người Gia Cát Vân và Gia Cát Thanh.

– Thanh Sơn đại ca! Đệ biết huynh được thăng lên đô thống, sẽ chuyển đến chỗ ở mới, cho nên đặc biệt đến chúc mừng huynh đây!

Gia Cát Vân nói, đột nhiên phát hiện muội muội Gia Cát Thanh của mình bên cạnh có vẻ không thoải mái.

Gia Cát Thanh lúc này đang nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, bởi vì nàng thấy Thanh Vũ đang ôm cánh tay của Đằng Thanh Sơn, có vẻ rất thân mật.

Gia Cát Thanh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Thanh Sơn đại ca! Nàng ta là ai vậy?

– Muội nói Tiểu Vũ?

Đằng Thanh Sơn nở nụ cười.

Gia Cát Thanh vừa nghe Đằng Thanh Sơn nói gọi thân mất là “Tiểu Vũ”, trong lòng không khỏi run lên.

– Thanh Thanh cô nương!

Đằng Thanh Hổ bên cạnh liền nói:

– Đây là muội muội của Thanh Sơn, gọi là Thanh Vũ!

“Đây là muội muội của huynh ấy?” tâm tình của Gia Cát Thanh trong phút chốc trở nên thoải mái, liền chạy đến nắm lấy tay Thanh Vũ:

– Ta nghe nói Thanh Sơn đại ca có một muội muội, thì ra gọi là Thanh Vũ. Tên ta cũng có một chữ “Thanh” giống như tên của cô, chúng ta chắc ta có duyên với nhau!

Đằng Thanh Vũ nhìn Gia Cát Thanh:

– Tên cô là Gia Cát Thanh phải không?

“Ừm!” Gia Cát Thanh liền gật đầu.

– Hôm qua ta có nghe ca ca nhắc đến tên cô!

Đằng Thanh Vũ nói.

– Thật vậy sao?

Gia Cát Thanh trong lòng mừng thầm.

Đằng Thanh Sơn bên cạnh nhìn thấy Gia Cát Thanh và muội muội Thanh Vũ của mình vừa gặp đã rất hợp nhau, trong lòng không khỏi cao hứng, liền nhìn về phía Gia Cát Vân:

– Tiểu Vân! Đây là muội muội Đằng Thanh Vũ của ta. Lần này ta đưa muội ấy từ nhà đến đây. Có điều tại Hắc Giáp quân nữ nhân quá ít, chỉ toàn là nam nhân, cho nên ta nghĩ… có thể nào cho muội ấy gia nhập Quy Nguyên tông, trở thành đệ tử của Quy Nguyên tông hay không?

Dựa theo quy củ của Quy Nguyên Tông, đối với việc thu nhận đệ tử bên ngoài, bình thường đều phải dưới mười tuổi.

– Chuyện này không thành vấn đề!

Gia Cát Vân sảng khoái nói:

– Thanh Vũ là muội muội của huynh, mà huynh lại là đô thống của Hắc Giáp Quân chúng ta, cũng xem như là người nhà của Quy Nguyên Tông. Chút chuyện nhỏ này thì có là gì!

Đằng Thanh Vũ cũng mừng rỡ.

Đằng Thanh Sơn cũng vừa nói chuyện này với muội muội của mình vào tối qua. Dù sao tại Quy Nguyên tông cũng không có việc gì làm, không bằng học tập nội kình bí tịch. Nhưng “Mãng Ngưu Đại Lực quyết” thì lại không thích hợp cho nữ nhân học. Mà muội muội Thanh Vũ trong lòng cũng muốn học, đương nhiên là không phản đối đề nghị của Đằng Thanh Sơn.

– Tiểu Vũ!

Gia Cát Thanh cũng nói:

– Chuyện này chỉ cần ta nói một tiếng là được, không cần đến Thanh Sơn đại ca ra mặt đâu!

Gia Cát Thanh chính là con gái của tông chủ, một chút chuyện nhỏ này thì có là gì.

“Ừm!” Thanh Vũ mững rỡ liên tục gật đầu:

– Cảm ơn cô, Tiểu Thanh!

Đằng Thanh Sơn nhìn hai nữ hài tử này. Mới gặp nhau chưa được bao lâu đã xưng hô thân mật “Tiểu Vũ, Tiểu Thanh”, đúng là nam nữ có nhiều cái khác nhau.

– Tiểu Vũ! Cô tới Quy Nguyên tông của ta, còn chưa được đi tham quan phải không?

Gia Cát Thanh nói:

– Ta dẫn cô đến Long Cương chơi, còn có đê sông dài mười dặm, có thể ngồi thuyền du ngoạn. Đến buổi tối thì còn nhiều thứ hấp dẫn nữa!

– Hay quá!

Thanh Vũ liên tục gật đầu:

– Ca ca căn bản không có thời gian đưa ta đi chơi!

Gia Cát Thanh quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Thanh Sơn đại ca! Muội dẫn Tiểu Vũ ra ngoài dạo chơi trước nhé!

– Được, được!

Đằng Thanh Sơn vui vẻ đồng ý. Gia Cát Thanh từ nhỏ lớn lên tại Quy Nguyên Tông, Thanh Vũ ở cùng với nàng nhất định rất nhanh sẽ quen được một đám bằng hữu, mình cũng không cần quá lao tâm.

Chọn tập
Bình luận