Nghi thành, giữa nội viện phủ đệ của Đằng Thanh Sơn.
– Ầm ầm!
Trên bầu trời đầy mây đen chợt vang lên những tiếng kêu. Những tia chớp như những sợi dây leo uốn éo đánh xuống, mưa mịt mù kín cả trời đất. Trong lúc nhất thời cả thiên địa vô tận cùng tựa như chìm cả trong mưa. Giữa nội viện cả Gia Cát Nguyên Hồng, Đằng Thú, Lý Quân, Tiết Tân đều đứng ở hành lang, trên mặt bốn người đều không dấu được vẻ ưu tư.
– Sư mẫu, sư phụ nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo.
Tiết Tân chịu không nổi không khí áp lực, vội thầm thì trấn an.
– Ừm.
Lý Quân nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng, cất nhẹ giọng:
– Gia Cát gia chủ, người nói Thanh Sơn …
– Lý Quân, con yên tâm! Thanh Sơn có Lục Túc Đao Trì hỗ trợ. Hơn nữa, hắn còn có Bất Tử thảo. Kỳ bảo cỡ này, cho dù không giết được địch nhân, cũng có thể tự bảo vệ được bản thân mình. Đều chủ yếu nhất là chạy tới được Thiên Vân Sơn thì coi như không sao rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng nói như vậy, nhưng bản thân ông cũng cảm thấy không có sức thuyết phục. Trong lòng ông cũng không chắc chắn lắm.
Sự kỳ dị của Lục Túc Đao Trì đã sớm bị truyền bá.
Địch nhân dám can đảm tới đây, chứng tỏ có biện pháp đối phó với Lục Túc Đao Trì và Đằng Thanh Sơn.
‘Thanh Sơn, con nhất định không thể chết được, không thể chết được! ‘ Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng thầm kêu.
Lý Quân nhè nhẹ xoa bụng mình. Trong bụng nàng đang có một tiểu sinh mạng còn chưa xuất thế, trong lòng cũng thầm nói: ‘ Thanh Sơn, hài tử chúng ta còn chưa xuất thế, muội không muốn hài tử chúng ta sinh ra lại không có cha. Huynh mau trở về đi! Van huynh, hãy mau trở về đi. ‘ Trong hai mắt nàng đã rơm rớm nước.
‘Sư phụ.’
Đằng Thú, Tiết Tân cũng ngẩng đầu lặng lẽ chờ đợi.
Họ không thể giúp gì cho Đằng Thanh Sơn, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng mưa rơi trên mặt đất lộp bộp, liên tục không dứt vang mãi bên tai, cả thiên địa tựa như chỉ còn có âm thanh này.
– U…
Một tiếng hót cao vút vang dội, vui vẻ kích động từ một nơi vô cùng xa xôi xuyên qua màn nước mưa vô tận, truyền thẳng tới giữa nội viện.
Thanh âm quen thuộc trong nháy mắt làm cho hai người Lý Quân, Đằng Thú lộ ra vẻ vui mừng.
– Là Tiểu Thanh.
Đằng Thú vội ngẩng đầu nhìn lên.
– Tiểu Thanh tới rồi, Tiểu Thanh tới rồi
Lý Quân thậm chí còn bất chấp nước mưa, vọt thẳng ra luyện võ trường trống trải vội ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời tiếng miệng phát ra một tiếng hót vang.
– Ô ô.. ô ô u…
Thanh âm bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lại vang lên, đồng thời giữa trời mưa như trút nước mờ ảo có một đạo lưu quang đỏ rực đang bay tới rất nhanh.
Lý Quân quay phắt đầu lại, mái tóc dài bị nước mưa làm ướt đẫm chợt bắn nước ra tung tóe. Nàng vui mừng nói với Đằng Thú và Gia Cát Nguyên Hồng:
– Thanh Sơn không có việc gì, Thanh Sơn không có việc gì rồi, huynh ấy bình an.
Nói xong nàng lại vội ngẩng đầu lên nhìn trời cao, chỉ thấy mấy đạo lưu quang cơ hồ trong nháy mắt cùng phủ xuống giữa luyện võ trường.
Hai đầu thần điểu khổng lồ tắm mình trong ngọn lửa màu đỏ rực, uy áp tự nhiên của bất tử Phượng Hoàng làm cho không khí cả nội viện đều ngưng đọng lại.
– Xoẹt xoẹt…
Nước mưa chung quanh lập tức hóa thành sương mù. Những giọt nước mưa không thể chạm được vào bất tử Phượng Hoàng. Trong lúc nhất thời, cả luyện võ trường bốc lên màn sương mù mù mịt. Giữa sương mù chợt xuất hiện Lục Túc Đao Trì, thương thế của nó đã đỡ nhiều, cùng với Vân Mộng Chiến Thần Mục Đào vác chiến đao khổng lồ đầu sói còn có Đằng Thanh Sơn vác Khai Sơn Thần Phủ.
– Thanh Sơn…
Lý Quân vừa thấy Đằng Thanh Sơn mắt đã đỏ lên, lập tức chạy như bay tới đón, ôm chầm lấy Đằng Thanh Sơn, vùi đầu vào lòng hắn. Lúc trước dù chờ đợi trong lo lắng sợ hãi nàng vẫn nín lặng không khóc, nhưng lúc này vừa thấy Đằng Thanh Sơn bình an trở lại, nàng lại không kìm được lại bật khóc.
– Tiểu Quân, huynh không sao đâu, không có việc gì mà.
Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vuốt mái tóc Tiểu Quân rồi mỉm cười.
Trên mặt Lý Quân nước mắt lẫn với nước mưa, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Thanh Sơn, muội sợ quá, muội sợ quá, sợ huynh không chạy kịp đến Thiên Vân Sơn. Khoảng cách giữa Đại Duyên Sơn và Thiên Vân Sơn xa như vậy. Nếu huynh … muội … muội cũng không sống nổi nữa. Còn có hài tử chúng ta chưa xuất thế.
– Không sao đâu.
Đằng Thanh Sơn cất nhẹ giọng, nói rất từ từ nhưng vô cùng kiên định:
– Sau này sẽ không tái diễn việc này nữa.
– U…
Một tiếng tiếng kêu vang dội có vẻ bất mãn. Một con chim tựa như đội vương miện trên đầu, đôi mắt như mộng ảo sắc thái có vẻ bất mãn đang nhìn chằm chằm vào Lý Quân.
– Tiểu Thanh.
Lý Quân vừa thấy liền vội đưa tay ôm lấy bất tử Phượng Hoàng, ôm cổ Tiểu Thanh, ve vuốt vẻ thương yêu, dùng mặt cọ vào bộ lông ở cổ bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.
Lúc này bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh mới vui vẻ kêu lên. Mặc dù lúc trước đi theo Đằng Thanh Sơn, căn cứ vào quyền pháp Đằng Thanh Sơn để tìm hiểu ‘Đạo’, nhưng dù sao thì Lý Quân cũng biết thú ngữ. Đối với Đằng Thanh Sơn, bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh coi là bằng hữu, trở thành người có ơn với mình. Có đối với Lý Quân thì bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh mới coi là một bạn thân.
– Thanh Sơn.
Gia Cát Nguyên Hồng đi tới, mỉm cười chào.
Chỉ nhìn Gia Cát Nguyên Hồng lúc này không thể tưởng tượng được lúc trước trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng lo lắng ra sao.
– Sư phụ…
Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.
– Sau này không có việc gì nữa đâu. Sư phụ, con giới thiệu với người một chút …
Nói rồi, Đằng Thanh Sơn đi tới bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bên cạnh:
– Sư phụ, đây là bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh mà con thường nói với người, năm đó cùng con lênh đênh phiêu bạc trên biển, tiến vào Đoan Mộc Đại Lục. Còn đây là con bất tử Phượng Hoàng mà lịch sử Cửu Châu Đại Địa có ghi lại. Chính là bất tử Phượng Hoàng đi theo chí cường giả Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rất thiện ý gật đầu chào Gia Cát Nguyên Hồng.
Nhưng Phượng Hoàng mẹ chỉ lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Nguyên Hồng, rồi không để ý nữa, nó có vẻ rất kiêu ngạo.
– Bất tử Phượng Hoàng … lại có hai con à.
Trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng cũng thán phục vô cùng. Không hổ là thần thú trong truyền thuyết đã từng đi theo chí cường giả.
– Sư phụ, vị này chính là người mà ta từng nói với người, Vân Mộng Chiến Thần Mục Đào ở Đoan Mộc Đại Lục. Cũng là bạn tốt của con đã kết giao ở Đoan Mộc Đại Lục. Mục Đào, vị này chính là sư phụ đệ – Gia Cát Nguyên Hồng.
Đằng Thanh Sơn cười giới thiệu.
Mục Đào bạc đầu cười ha ha rồi chắp tay:
– Gia Cát huynh thật là lợi hại, có thể dạy ra được môn đồ khó lường như thế, bội phục bội phục.
– Môn đồ?
Gia Cát Nguyên Hồng trong lòng nghi hoặc, nhưng ông vẫn cười chắp tay.
– Mục tiền bối có thể ra tay giúp cho Thanh Sơn, Gia Cát này vô cùng cảm kích.
– Ha ha, không đáng để nhắc tới. Hơn nữa, ta cũng không động thủ. Việc giết chết hai hư cảnh đại thành đó chẳng quan hệ gì tới ta. Là nhờ vào sự lợi hại của hai con bất tử Phượng Hoàng.
Mục Đào cười.
– Giết chết hai hư cảnh đại thành?
Gia Cát Nguyên Hồng giật mình, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn gật đầu nói:
– Dưới Thiên Vân Sơn, chủ yếu là dựa vào Phượng Hoàng mẹ đã giết chết Thân Công Đồ của Xạ Nhật Thần Sơn. Còn có cả Vũ Đồng Hải của Vũ Hoàng môn nữa. Thực lực của Phượng Hoàng mẹ thật sự vô cùng lợi hại. Chỉ phun ra hai luồng hỏa diễm đã làm cho hai cường giả hư cảnh đại thành bị đốt thành tro bụi
– Thân Công Đồ và Vũ Đồng Hải…
Trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng như cuộn sóng
– Họ … chết rồi à?
Trên Cửu Châu Đại Địa cường giả hư cảnh cực kỳ khó chết, chứ đừng nói là hư cảnh đại thành.
Muốn giết hư cảnh đại thành bình thường đều phải nhờ động hư ra tay, hoặc là nhờ yêu thú hư cảnh đại thành ra tay. Hoặc dựa vào vài hư cảnh đại thành liên thủ. Nói tóm lại là vô cùng khó khăn. Chứ đừng nói một lần giết hai hư cảnh đại thành, mà có một người đến từ Vũ Hoàng môn nữa.
– Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn nhìn vẻ mặt sư phụ, liền trịnh trọng nói:
– Giết hai người bọn chúng đã thấm vào đâu. Chẳng lẽ, chỉ cho chúng tới giết ta, mà không cho chúng ta giết chúng sao?
– Thanh Sơn, sư phụ không trách con, sư phụ chỉ có chút không dám tin thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu nói.
Đằng Thanh Sơn bất lực cười:
– Sư phụ, kỳ thật chỉ là việc nhỏ… Lần này chuyện lớn nhất, mà là…
– Chuyện gì?
Gia Cát Nguyên Hồng phát hiện có điểm không hợp lý.
– Bởi vì Mục Đào huynh vừa mới tới Cửu Châu không biết thân phận của con, do đó lúc gặp liền gọi con một tiếng là ‘Thanh Sơn lão đệ’. Do đó Liễu Hạ Vũ Hoàng môn đã chạy mất cũng biết thân phận thực của con. Nói cách khác, từ hôm nay trở đi con rốt cuộc không thể ngụy trang thân phận, phải khôi phục lại thân phận thật.
Đằng Thanh Sơn trả lời.
– Cái gì?
Gia Cát Nguyên Hồng cả kinh.
Hư cảnh hai mươi mốt tuổi. Việc này chấn động ra sao thì cả bát đại tông phái ai mà chẳng biết.
– Việc này cũng là chuyện tốt.
Gia Cát Nguyên Hồng hít sâu một hơi:
– Con cũng không thể vĩnh viễn che dấu tên mình được. Bây giờ, cũng là một cơ hội tốt để công khai. Từ hôm nay trở đi Thanh Sơn cứ khôi phục lại tên cũ Đằng Thanh Sơn là được.
– Vâng, sư phụ!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Ta bây giờ lo nhất là Vũ Hoàng môn.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày lo lắng:
– Vũ Hoàng môn có thể tồn tại vượt qua sáu ngàn năm, là tông phái cổ xưa nhất cả Cửu Châu, tuyệt đối không thể đơn giản như bề ngoài đâu… còn thân phận của Thanh Sơn đã bị họ biết rồi. Không biết họ sẽ làm như thế nào.
…….
Ngoài thành Vũ Thành, trong Hùng Hạt Tử sơn mạch.
Trong Thánh điện.
– Chết rồi à? Đồng Hải đã chết à?
Hoàng Thiên Cần mặc hoàng bào sắc mặt đại biến.
– Ừm, chúng ta căn bản không có biện pháp.
Liễu Hạ cũng nghiến răng, hai mắt ửng đỏ:
– Sư bá, hai con bất tử Phượng Hoàng đồng thời xuất hiện, đặc biệt có một con bất tử Phượng Hoàng vô cùng lợi hại. Chỉ một luồng lửa đã đốt Thân Công Đồ thành tro, không có chút lực hoàn thủ nào. Chúng con lúc đó phân tán ra chạy trốn, Đồng Hải bị đuổi theo, trước mặt bất tử Phượng Hoàng hắn chắc chắn phải chết.
Sắc mặt Hoàng Thiên Cần rất khó coi.
Vũ Đồng Hải có địa vị đặc thù ở Vũ Hoàng môn. Trong Vũ Hoàng môn mặc dù nhận rất nhiều đệ tử, trong ba người đạt tới hư cảnh là Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải, Hoàng Thiên Cầm và Liễu Hạ mặc dù từ bé đã được bồi dưỡng, nhưng tuyệt không phải là huyết mạch của Vũ Hoàng! Còn Vũ Đồng Hải lại là huyết mạch của Vũ Hoàng! Trong Vũ Hoàng môn, y có địa vị rất đặc biệt.
– Hơn nữa, Kinh Ý chính là Đằng Thanh Sơn!
Liễu Hạ trầm giọng nói.
– Cái gì?
Hoàng Thiên Cần sững sờ.
– Chính là Đằng Thanh Sơn lúc trước bị Thanh Hồ Đảo khắp thiên hạ đuổi giết. Năm ngoái hắn mới hai mươi mốt tuổi đã trở thành cường giả hư cảnh.
Liễu Hạ sầm mặt xuống.
– Sư bá, cho dù là tứ đại Chí cường giả cũng không ai đáng sợ như vậy.
Vẻ mặt Hoàng Thiên Cần không ngừng biến ảo.
Từ tái nhợt trở nên xám đi, rồi sau đó lại trở về vẻ âm trầm như ban đầu
– Con ra ngoài trước đi.
Hoàng Thiên Cần quát khẽ.
Liễu Hạ không dám nhiều lời, quay đầu ra ngoài.
Tĩnh thất trong Thánh điện chỉ còn lại có Hoàng Thiên Cần. Hoàng Thiên Cần cung kính khom người về phía trước rất sùng bái, giọng thầm thì:
– Tôn giả, tôn giả, đệ tử có chuyện mời tôn giả chỉ điểm.
– Hả? Tại sao lại gọi ta dậy.
Một âm thanh trầm thấp, giống như từ sâu dưới đất truyền lên, hùng hậu vang vọng trong tĩnh thất.