Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 179: Bùi Tam

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Sư phụ! Con tạm thời không muốn nghĩ với việc thành thân. – Đằng Thanh Sơn nói.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn thật sâu, rồi sau đó cười rộ lên:

– Ha ha… Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao tên tiểu tử nhà ngươi mới mười bảy tuổi có thể đạt tới tiên thiên rồi! Ngươi giống hệt như Hạng Phàm Trần kia, toàn thân tinh lực đều bỏ vào việc tập luyện. Nhưng Thanh Sơn, ta phải nhắc nhở con, dựng vợ gả chồng cũng là đại sự của nhân sinh. Con không được quên điều đó đâu đấy.

– Vâng! Con biết. – Đằng Thanh Sơn kỳ thật cũng đau đầu.

Thanh cô nương đúng là một cô gái tốt, khí chất như tiên nữ, rất tinh khiết. Một cô gái như vậy, trong thời loạn thế như thế này rất ít khi gặp được. Bởi vì khi đã trải qua những sự việc chém giết máu me, rất khó bảo toàn được sự thuần khiết như vậy. Còn Gia Cát Thanh là con gái tông chủ nên mới có được cuộc sống an nhàn. Hơn nữa, Gia Cát Nguyên Hồng dạy con rất tốt, nên mới có thể có được khí chất như vậy.

Thế nhưng, Đằng Thanh Sơn chỉ quan tâm tới Thanh cô nương như một muội muội, tuyệt không hề để ý đến tình cảm nam nữ.

Song lời của sư phụ nói thì Đằng Thanh Sơn cũng hiểu. Dựng vợ gả chồng đúng là chuyện đại sự!

Lúc này hắn đang sống trong một xã hội cổ đại. Mà trong cái xã hội này có ba thứ bất hiếu trong đó không có con là một tội lớn! Khi còn ở Đằng gia trang, cha hắn – Đằng Vĩnh Phàm từng ép Đằng Thanh Sơn sớm thành thân. Nhưng khi thấy Đằng Thanh Sơn tiến vào Quy Nguyên Tông phải dốc sức phấn đấu, nên mới cho trì hoãn vài năm.

Dù gì cũng phải nghĩ tới việc nhà, cũng cần có người hương khói. Rồi cũng phải cho cha một đứa cháu trai. ” Đằng Thanh Sơn thầm thở dài nghĩ: “ Mặc kệ ra sao. Vài năm nữa từ từ cưới vợ cũng được“. Hắn cũng không chắc mình có tìm được một người giống như Tiểu Miêu, một người có thể làm cho mình cảm động.

Đằng Thanh Sơn khẳng định cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý cho hắn cả đời này độc thân. Đồng thời với hiếu tâm của hắn vẫn không dám đoạn tuyệt hương khói trong nhà

– Sư phụ! Lúc con trở về có đi qua Vũ An Quận Thành, ở đó gặp phải một cao thủ, da đen, thân thể cường tráng, có tên là Thiết Tháp. Hắn khiêu chiến với con… Con phát hiện người này hẳn là tiên thiên cường giả. – Đằng Thanh Sơn đem ý nghĩ vẫn chôn trong bụng nói ra.

Gia Cát Nguyên Hồng chấn động:

– Tiên thiên cường giả khiêu chiến với ngươi? Chẳng lẽ hắn biết ngươi đạt tới tiên thiên rồi?

– Trước đó chắc cũng không biết đâu. – Đằng Thanh Sơn nói.

– Nhưng sau khi đấu với con hẳn là hắn đã biết. “

Mình có thể ngăn được một thiết giản, Thiết Tháp đương nhiên có thể đoán ra thực lực của Đằng Thanh Sơn.

– Kỳ quái là khi hắn bộc lộ thực lực chính thức, trong mắt hiện lên một đạo kim quang. – Đằng Thanh Sơn nghi hoặc hỏi.

– Trong mắt hiện lên kim quang? – Gia Cát Nguyên Hồng nghe xong nhíu mày nói.

– Ừm! Nghe ngươi nói như vậy thì tên Thiết Tháp này hẳn là người của Ma Ni Tự!

– Ma Ni Tự? – Đằng Thanh Sơn có chút kinh ngạc.

– Ừm! Tám đại tông phái trong thiên hạ, chỉ có Ma Ni Tự là phật tông. Bảy đại tông phái khác như chúng ta đều là luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần. Còn trong mắt hiện lên kim quang, cũng chỉ có người của Ma Ni Tự thôi. Dù sao, phật tông Ma Ni Tự theo đuổi việc hình thành xá lị, còn chúng ta tu luyện thì cầu Tiên Thiên Kim Đan. Trong mắt có kim quang lóe lên, thì trong phật tông chỉ cần đạt tới cấp La Hán, có thể làm được rồi. Nếu là chúng ta, phải đạt tới Tiên Thiên Kim Đan mới có thể làm được.

Đằng Thanh Sơn nghe mà không hiểu lắm. Bởi vì hắn không hiểu về việc tu luyện của Phật tông. Tựa hồ, phương pháp tu luyện của Ma Ni Tự hoàn toàn khác hẳn những tông phái khác.

– Tóm lại, gã Thiết Tháp đó một trăm phần trăm là người của Ma Ni Tự. – Gia Cát Nguyên Hồng nói.

– Sư phụ! Thiết Tháp làm hộ vệ cho một trung niên gọi là Bùi Tam. – Đằng Thanh Sơn nói ngay.

– Ngày đó, ở Vũ An Quận Thành, Bùi Tam này bỏ ra một vạn lượng hoàng kim, mua lấy một hoa khôi. Hơn nữa, Bùi Tam này rất xem thường thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Thế Hữu.

– Cao thủ cấp La Hán làm hộ vệ? – Gia Cát Nguyên Hồng hơi giật mình.

– Bùi Tam có phải là đại nhân vật của Ma Ni Tự không nhỉ? Nhưng Ma Ni Tự lại rất phản đối việc lãng phí tiền tài. Dùng một vạn lượng hoàng kim mua một hoa khôi, sợ Ma Ni Tự sẽ không cho phép.

Gia Cát Nguyên Hồng cũng kinh ngạc. Ma Ni Tự chính là tông phái đứng đầu trong tám đại tông phái!

– Ta cũng nhìn không thấu. Dưới trướng Ma Ni Tự cũng có người kiếm tiền. Nhưng cho dù có tiền, họ cũng không dám tiêu phí một vạn lượng hoàng kim mua lấy một hoa khôi… Thậm chí còn đắc tội với thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo nữa! – Gia Cát Nguyên Hồng rất biết điều đó. Những người đứng đầu của Ma Ni Tự có thể xem thường Thanh Hồ Đảo, cũng có thể dùng rất nhiều tiền tài. Nhưng, có thể vào được cấp lãnh đạo, khẳng định phải bắt đầu là những tăng nhân bên trong tự. Đã là tăng nhân bên trong tự, vậy phải cấm nữ sắc chứ đừng nói tới việc xài tiền mua hoa khôi.

Về phần đệ tử thế tục, không khỏi gần nữ sắc, nhưng chắc chắn không có khả năng có vị trí cao ở Ma Ni Tự. Những đệ tử thế tục này cũng không dám xem thường thiếu đảo chủ Thanh Hồ Đảo.

– Có hai khả năng, một là Bùi Tam có đại ân với Ma Ni Tự, làm Ma Ni Tự phái một cao thủ cấp La Hán đến làm hộ vệ. Thứ hai, Bùi Tam là siêu cường giả, hoặc là trưởng bối của hắn. Nếu là siêu cường giả, vậy phải lợi hại tới mức có thể trộm được phật tông bí điển của Ma Ni Tự, cho hộ vệ của mình tu luyện. Hơn nữa còn có thể làm cho hộ vệ đạt tới tiên thiên! – Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng thất kinh. Hai khả năng này, mặc kệ cái nào cũng đều kinh người.

– Thanh Sơn! Không có việc gì thì hãy đi về trước nghỉ ngơi đi. – Gia Cát Nguyên Hồng cười nói.

– Vâng, sư phụ. – Đằng Thanh Sơn rời khỏi thư phòng.

Dương Châu, Vũ An Quận Thành.

Trong một phủ đệ nghỉ mát hào hoa xa xỉ, Cổ Thế Hữu mặt xanh rờn ngồi trên ghế đá. Trước mặt hắn có tráng hán râu rậm cung kính đứng yên.

Từ ngày Bùi Tam mang theo hộ vệ Thiết Tháp, Mộng Đỗ Quyên hai người rời đi, Cổ Thế Hữu liền lập tức cử mấy ngàn người đi tìm. Về sau, thậm chí còn cử trên vạn người. Với thân phận của mình, Cổ Thế Hữu điều ra vạn người cũng chỉ là một việc nhỏ.

Trong khu vực Thanh Hồ Đảo, sử dụng tới vạn người, vậy mà tới buổi sáng ngày thứ hai mới tìm được bọn người Bùi Tam. Đến giữa trưa, tin tức đã truyền tới chỗ Cổ Thế Hữu.

– Lý tướng quân! – Cổ Thế Hữu nhìn tráng hán râu rậm.

– Ngươi nói xem, mấy ngàn Thành Vệ Quân vây kín đám người Bùi Tam vậy mà bị giết chết mấy trăm người. Tên đội trưởng chỉ huy mấy ngàn người còn bị người ta bắt sống?

Cổ Thế Hữu sắc mặt trầm xuống.

– Quả thực trở thành chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ! Mặt mũi của Thanh Hồ Đảo chúng ta đã bị các ngươi phá mất hết rồi! Đối phương chỉ có ba người lại còn có một người đàn bà nhu nhược, trong khi đó các ngươi có mấy ngàn người. Nếu là ta, sớm đã cắt cổ tự tử rồi!

Tráng hán râu rậm liền nói:

– Thiếu đảo chủ, tráng hán đen là tiên thiên cường giả, toàn thân tạo thành một cái lồng khí, cung tiễn không bắn trúng được, dễ dàng bắt được tên đội trưởng chỉ huy.

– Tiên thiên? – Cổ Thế Hữu giận đến nghiến chặt răng.

– Tất cả đều là giảo biện, ham sống sợ chết thôi! Tiên thiên thì đã làm sao? Hắn chẳng lẽ có thể thoáng cái giết sạch mấy ngàn người à? Tiên thiên chân nguyên là có hạn, mấy ngàn người cùng lao lên, tên hộ vệ tiên thiên đó nhiều nhất giết được mấy trăm người. Những người khác không bắt được Bùi Tam hay sao?

Tráng hán râu rậm khổ sở nói:

– Thiếu đảo chủ! Thành Vệ Quân ta tuyệt không phải nhát gan sợ chết, nhưng Bùi Tam còn lợi hại hơn cả hộ vệ của hắn.

Cổ Thế Hữu khựng người lại.

– Người chúng ta cùng lao lên, nhưng Bùi Tam vung đao một cái, lập tức giết chết hơn mười người. – Tráng hán râu rậm nói.

– Ánh đao ly thể sao? Cũng là tiên thiên cường giả. – Cổ Thế Hữu sắc mặt không khỏi đại biến.

Một tiên thiên hộ vệ, kỳ thật đã làm cho Cổ Thế Hữu cảm thấy kiêng kỵ. Nhưng Bùi Tam lại cũng là tiên thiên cường giả. Cổ Thế Hữu cần phải suy nghĩ kỹ… Ngay cả Thiết Y Môn tổng cộng mới có ba tiên thiên cường giả. Quy Nguyên Tông cộng cả Đằng Thanh Sơn cũng mới có bốn tiên thiên cường giả.

Tiên thiên, rất khói đạt tới. Nhưng Bùi Tam, hai người chủ tớ đã là hai tiên thiên.

– Thế này là thế nào? – Cổ Thế Hữu do dự.

– Thiếu đảo chủ! Tên Bùi Tam còn bảo người của chúng ta truyền lời cho thiếu đảo chủ một câu. – Tráng hán râu rậm nói.

– Nói. – Cổ Thế Hữu bình tĩnh nói.

– Bùi Tam nói… – Tráng hán râu rậm cười khổ nói:

– Nói cho Cổ Thế Hữu kia biết, nếu không muốn chết, thì đừng tới làm phiền ta!

– Khẩu khí ghê gớm thật. – Cổ Thế Hữu nheo mắt lại.

Tráng hán râu rậm cảm thấy thấp thỏm. Với những gì hắn biết về thiếu đảo chủ, gặp phải loại vũ nhục này, khẳng định hắn sẽ nổi giận xung thiên.

– Cho tất cả mọi người lui về. – Cổ Thế Hữu âm thanh lạnh lùng nói.

– Còn nữa… Đợi lát nữa ta muốn trở về Thanh Hồ Đảo. Ngươi đi thông báo cho sư muội ta một chút.

– Vâng. – Tráng hán râu rậm lập tức thối lui.

Trong con sông An Dương Hà, một cái du thuyền cao hai tầng chậm rãi tiến lên. Mộng Đỗ Quyên ngồi trên đó đánh Thất huyền cầm, tiếng đàn quanh quẩn hai bên bờ An Dương Hà. Một người chèo thuyền mặc hắc y đứng ở đuôi tàu lái qua lại, còn nam tử áo tím Bùi Tam thì nằm trên boong tàu phía trước, thích ý ngả người trên chiếc ghế, nghe tiếng đàn, rung đùi đắc ý, trong miệng ê a hát.

– Lão gia! Ngài nói Cổ Thế Hữu đó có dám phái người tới đây nữa không? – Tráng hán Thiết Tháp đứng ở phía sau Bùi Tam hỏi.

Bùi Tam từ từ nhắm hai mắt ê a một tiểu khúc:

– Hả? Yên tâm, nếu tên Cổ Thế Hữu ngu tới trình độ đó, thì hắn là không thể có được tên trong Địa Bảng đâu. Nhưng lần này tới Dương Châu, chơi một chuyến thật là sướng. Đằng Thanh Sơn còn mạnh hơn những gì ta đoán trước, lại còn tìm được một nhạc công tài hoa như Đỗ Quyên cô nương.

– Đằng Thanh Sơn đó mới mười bảy tuổi đã tới tiên thiên, đích xác rất lợi hại. Chỉ có yêu tăng Hạng Phàm Trần mấy trăm năm trước là có thể so sánh được. – Tráng hán Thiết Tháp cũng tán dương.

– Nhưng Đằng Thanh Sơn luyện thương, còn Quy Nguyên Tông, về thương pháp lại rất bình thường. Lão gia, thiên phú của Đằng Thanh Sơn, bị Quy Nguyên Tông lãng phí mất rồi.

– Cứ nhìn mà xem! Cứ chờ thêm mười năm nữa, chẳng phải sẽ biết sao? – Nói xong, Bùi Tam lại híp mắt, hừ hừ ca một tiểu khúc.

Du thuyền chậm rãi đi về phía tây.

Quy Nguyên Tông, trong khuê phòng Gia Cát Thanh. Sau giờ ngọ ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Gia Cát Thanh đang ngồi cạnh bàn khâu một bộ quần áo. Đây là một bộ áo ngoài màu xanh, xem ra cũng sắp xong. Gia Cát Thanh lúc này đang cầm kim khâu, bàn tay đưa lên đưa xuống rất nhịp nhàng.

Đằng đại ca chắc cũng trở lại từ Man Hoang rồi… ” Trên mặt Gia Cát Thanh không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Một bộ áo ngoài màu xanh, là do nàng tự mình chọn nguyên liệu, thậm chí còn may cả lớp lót trong là một tầng tơ tằm trắng như tuyết. Khi mặc ngoại bào này, hiệu quả giữ ấm có thể so với áo lông cừu thượng đẳng, hơn nữa cũng có thể phòng ngự cung tiễn bình thường.

Cha nói là sẽ giúp ta… Không biết Đằng đại ca… ” Gia Cát Thanh vừa nghĩ tới đây mặt đã đỏ lên.

Ngay lúc này, Gia Cát Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy xa xa có một bóng người đang đi tới.

– Cha? – Gia Cát Thanh buông kim, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

– Thanh Thanh! Chiều nay không luyện kiếm à? – Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười hỏi.

– Dạ. – Gia Cát Thanh gật đầu, đương nhiên không luyện kiếm, nàng đang may quần áo.

– Được rồi! Thanh Sơn sư huynh ngươi hôm nay vừa trở về. – Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Chọn tập
Bình luận