Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 392: Nữ Vũ Thánh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

“Sau này ta trở về Cửu Châu. Thế cục của Cửu Châu so với Đoan Mộc đại lục hỗn loạn hơn nhiều (*). Nếu như ta muốn tiêu diệt Thanh Hồ Đảo để Quy Nguyên Tông của ta thế chỗ, ngoài việc cường giả Hư Cảnh cạnh tranh lẫn nhau còn cần có quân đội cường đại.” Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng điểm này.

Nếu như vẻn vẹn chỉ một cường giả Hư Cảnh, một kẻ cô độc lẻ loi muốn tranh bá, đó chính là kẻ ngốc nói mê.

Một tông phái có cường giả Hư Cảnh, lại có cả quân đội cường đại, mới có thể tung hoành thiên hạ. Trước đây Đông Bắc Vương “Hồng Thiên” suất lĩnh tám vạn U Yến thiết kỵ chinh phục hơn một nửa Cửu Châu, tất nhiên là nhờ thực lực bản thân của Đông Bắc Vương “Hồng Thiên”, nhưng chính tám vạn U Yến thiết kỵ dưới trướng mới là thanh lợi kiếm chinh phục thiên hạ.

“Nếu ta có vũ lực của Đông Bắc Vương ‘Hồng Thiên’, dùng ‘Bắc Hải Chi Linh’ và ‘Hỏa Lưu Thiết’ tạo ra một vạn Tiên thiên thiết kỵ, đến lúc đó, cho dù không thể hoàn toàn chinh phục Cửu Châu, nhưng để vì Quy Nguyên Tông của ta mà kiếm lấy một lãnh thổ thực lớn, vì sự truyền thừa của dòng Nội gia quyền của ta mà lưu lại một cơ nghiệp, tuyệt chẳng phải việc khó gì.” Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ đến đó, không khỏi hùng tâm vạn trượng.

Chiến giáp Hỏa Lưu Thiết mà cường giả Tiên thiên hư đan cũng không cách nào phá vỡ. Thiết kỵ mặc chiến giáp như vậy, xưng là “Tiên thiên thiết kỵ” tuyệt đối không có gì quá đáng. Cho dù là trên một trăm tiên thiên cường giả cũng bị một vạn thiết kỵ đạp chết.

Trong phòng, Phó Đao đang tiếp tục kể chuyện:

– Đoan Mộc đại lục chúng ta, tới nay đã bao nhiêu năm rồi, Hỏa Lưu Thiết được phát hiện thấy cực kỳ là ít ỏi, lại còn tới chín phần đã bị Thiên Phong gia tộc độc chiếm. Tuy độc chiếm, cũng chẳng có bao nhiêu bởi vì tổng số lượng quá ít.

– Nhưng hôm nay trong biên giới Đông Hoa Vực, trong dãy núi của Ngưu Đầu Sơn gần kề Hỏa Diễm Lĩnh, lại phát hiện mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết. Đó còn là một mỏ Hỏa Lưu Thiết lớn.

Phó Đao có chút không kiềm chế nổi sự háo hức.

– Bữa trước, thợ săn trong một cái sơn thôn dưới chân núi Ngưu Đầu Sơn tùy tiện đào móc, đã được tới hơn một nghìn cân Hỏa Lưu Thiết, chừng đó đủ làm được ba bốn chục bộ áo giáp. Mà những thôn dân đó mới đào bới một bộ phận rất nhỏ của lớp vỏ bên ngoài của mỏ quặng mà thôi.

Đằng Thanh Sơn nghe rồi không khỏi mừng. Bất kể thế nào, bản thân phải nghĩ biện pháp chiếm một phần mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết này.

– Ha ha! Đằng tiên sinh!

Đạm Đài Hoa Ngạn ở cạnh cười nói.

– Tầm quan trọng của mỏ Hỏa Lưu Thiết không phải nói nhiều. Hiện giờ các đại gia tộc Đông Hoa Vực đều muốn đoạt lấy mỏ này. Bất quá, muốn đoạt rất khó, ngoại trừ quân đội ra, còn cần bàn tay của tiên thiên Võ thánh. Cho nên, Phó Đao tiên sinh và Đạm Đài gia của ta, đều tới thỉnh tiên sinh.

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Phó Đao:

– Phó Đao, ngươi làm việc cho gia tộc nào vậy?

– Phó gia của ta.

Phó Đao mở miệng nói.

– Phó gia?

Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn hắn.

– Không phải thế thì lần trước ta tốn hao nhiều hoàng kim như vậy mua bộ Ngốc thạch đó về làm gì?

Phó Đao cười nói.

– Tuy nhiên, Phó gia của ta ở Đông Hoa Vực cũng không phải là đại gia tộc mà chỉ là gia tộc mới nổi lên một hai năm gần đây mà thôi.

Đạm Đài Tình ở cạnh cười khẽ:

– Phó Đao tiên sinh cũng không thể coi thường bản thân. Có Lôi Đao Vũ Thánh tọa trấn, chẳng mấy lúc mà Phó gia sẽ lớn mạnh.

Đại gia tộc trong thiên hạ có Võ Thánh tiên thiên kim đan cực kỳ ít ỏi. Phó gia có Phó Đao, hưng thịnh đích xác không phải việc khó.

Bỗng nhiên…

Cốp. Cốp. Cốp.

Bên ngoài vang đến tiếng chân thú. Vừa nhìn ra bên ngoài, Đạm Đài Hoa Ngạn không khỏi sắc mặt khẽ biến, liền đó cười nói:

– Đằng tiên sinh, Ngô gia đó.

“Ngô gia?” Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu lại, vừa nhìn sắc mặt biến đổi.

Trong những người dẫn đầu đám người mới tới kia, có một nữ nhân tư thế oai hùng hiên ngang mặc giáp nhẹ màu xanh, lưng đeo một thanh trường kiếm cổ xưa đơn giản.

Chú thích của người dịch: (*)Cửu châu đích thủy. Dã bỉ giá canh hồn canh thâm (Nguyên văn: 九州的水。也比这更浑更深 = Nước của Cửu Châu, so với nơi này càng đục càng sâu hơn =>ý nói một cách văn vẻ về chuyện ở Cửu Châu hỗn loạn hơn ở Đoan Mộc Đại lục).

Thanh Sơn nhìn người phụ nữ xa xa. Nói về khí chất, người phụ nữ này tạo cảm giác rất lãnh khốc sắt máu, tương tự như thê tử Tiểu Miêu của mình. Về phần dung mạo, mặc dù không tính là hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có bảy tám phần tương tự.

Nhìn thấy Nữ Vũ Thánh, Đằng Thanh Sơn không khỏi khó thở.

Dù sao ở kiếp trước, mình có một người yêu rất giống như thế.

“Nàng chính là Nữ Vũ Thánh? Phụ nữ mạnh nhất Đoan Mộc Đại Lục?”

Đằng Thanh Sơn thầm nhủ. Khi nói chuyện phiếm với các trưởng lão Húc Nhật Thương Hành, những trưởng lão ấy cũng đề cập qua, nói là hình dáng của Lý và Nữ Vũ Thánh rất giống nhau, đặc biệt là khí chất lại càng giống.

– Nữ Vũ Thánh tới rồi.

Phó Đao khẽ cười nói.

Nữ Vũ Thánh và một nam tử nho nhã tủm tỉm cười cùng đi tới. Khi đến cửa phòng, nam tử nho nhã cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Đằng tiên sinh, tại hạ là gia chủ nhà họ Ngô, Ngô Bạch Vĩ. Đây là thê tử tại hạ Giang Nhạn, xin ra mắt tiên sinh.

– Ngô Gia chủ, ngươi thật lợi hại.

Đạm Đài Hoa Ngạn cười nói:

– Số người theo đuổi Nữ Vũ Thánh rất nhiều. Không ngờ, cuối cùng vẫn bị ngươi lấy được.

Nữ Vũ Thánh lạnh lùng liếc nhìn Đạm Đài Hoa Ngạn, không nói gì.

– Ngô đại thúc quả là bền lòng. Theo đuổi Nữ Vũ Thánh tiền bối suốt hai mươi năm. Từ hai mươi tuổi tới bốn mươi tuổi. Ngô đại thúc suốt hai mươi năm không cưới, năm ngoái các vị mới thành thân. Vãn bối không dự được, bây giờ xin được chúc mừng hai vị ở đây vậy.

Đạm Đài Tình mỉm cười nói.

Ngô Bạch Vĩ nghe thế mỉm cười. Hai mươi năm theo đuổi, hắn quả là rất kiên trì.

“Nữ Vũ Thánh này là thê tử hắn à?” Đằng Thanh Sơn nhìn, rồi mở lời mời:

– Hai vị, mời ngồi xuống!

Lúc này, bên bàn ngồi sáu người. Đằng Thanh Sơn, Đạm Đài Hoa Ngạn, Đạm Đài Tình, Phó Đao, Ngô Bạch Vĩ, Nữ Vũ Thánh “Giang Nhạn”.

– Đằng đại ca…

Lý ở trong phòng vừa đi ra, thấy Nữ Vũ Thánh không khỏi sửng sốt.

Nữ Vũ Thánh thấy Lý cũng giật mình.

Hai ngươi phụ nữ nhìn nhau.

– Đằng đại ca. Vị này chính là Nữ Vũ Thánh sao?

Lý cười, đi đến cạnh Đằng Thanh Sơn, đưa khay gỗ đựng trà lên trên bàn, sau đó ngồi một bên, cười nói.

– Ta nghe nói Nữ Vũ Thánh có dung mạo rất giống với ta. Hôm nay vừa thấy thì quả là như vậy.

– Rất giống.

Thanh âm Nữ Vũ Thánh hơi khàn khàn.

– Các vị.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn như lợi kiếm, đảo qua mấy người chung quanh.

– Ta đã biết ý đồ của các vị. Sau khi phát hiện mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết, các đại tộc đều muốn có được nó nên tới đây mời ta giúp. Ta rất muốn biết, tại sao ta phải giúp các vị?

Đằng Thanh Sơn đi thẳng vào vấn đề.

– Nghe nói Đằng tiên sinh rất thích bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Vũ Hoàng. Ngô Gia ta đã chuẩn bị một bản. Nếu như tiên sinh hỗ trợ, Ngô Gia chúng ta có thể để tiên sinh mượn bản khắc đá này mười năm thậm chí hai mươi năm.

Ngô Bạch Vĩ mỉm cười đáp.

– Bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên.

Mình đã nhận thức được những sự liên hệ giữa sáu bản khắc đá có được từ Húc Nhật Thương Hành. Bốn thức giữa Khai Sơn Tam Thập Lục Thức có khó khăn cực cao. Mình hy vọng có được một vài chiêu thức đầu.

– Là thức thứ mấy?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

– Thức thứ hai mươi bảy.

Ngô Bạch Vĩ cười đáp.

Đằng Thanh Sơn vừa nghe không khỏi thầm than. Đến cả thức thứ mười bảy tới thức thứ hai mươi mà hắn đã cảm thấy rất khó khăn rồi, thức thứ hai mươi bảy mà vào tay mình thì có nhìn chắc cũng không hiểu.

– Đằng tiên sinh!

Đạm Đài Tình cười dài nhìn Đằng Thanh Sơn. Thanh âm thánh thót như nước suối vang lên:

– Đạm Đài gia chúng ta cũng đã chuẩn bị cho tiên sinh một bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Nếu tiên sinh nguyên ý giúp Đạm Đài gia của ta, cho dù Tiên sinh mượn xem trăm năm vẫn được.

– À?

Đằng Thanh Sơn nghe thấy thế bèn hỏi:

– Là thức thứ mấy?

Đạm Đài Tình cười đáp:

– Thức thứ năm.

– Thức thứ năm?

Đằng Thanh Sơn không khỏi vô cùng kích động.

Khai Sơn Tam Thập Lục Thức lấy hành Thổ chi đạo làm gốc. Nói cách khác, những chiêu thức đầu ẩn chứa hành Thổ chi đạo. Sau đó dần dần nhập vào hành Kim chi đạo. Dựa theo Đằng Thanh Sơn phỏng chừng, thức thứ năm này hẳn là có một bộ phận miêu tả về hành Thổ chi đạo rất cao thâm.

– Tiên sinh!

Phó Đao ngồi bên cạnh cười, cất tiếng:

– Phó gia của ta cũng chuẩn bị cho tiên sinh một bản khắc đá.

– Ngươi cũng có à?

Đằng Thanh Sơn hơi giật mình.

Đột nhiên. Đằng Thanh Sơn hiểu ra.

Ba mươi sáu bản khắc đá rất khó hư hao, cho dù có sứt mẻ cũng sẽ tự khôi phục. Còn các đại gia tộc trong thiên hạ cũng chỉ có mấy bộ. Như vậy có không ít gia tộc dấu kỹ bản khắc đá này. Lần này họ tới mời mình, cho dù không có bản khắc đá, cũng có thể bỏ giá đắt mua lại một bản khắc đá từ gia tộc khác.

– Phó Đao. Phó gia của ngươi có bản khắc đá thức thứ mấy?

Đằng Thanh Sơn cười hỏi.

– Là thức thứ mười một.

Phó Đao đáp.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn vô cùng kinh hỉ.

Vì thức thứ mười hai trong sáu bản khắc đá có được từ Húc Nhật Thương Hành rất thâm ảo, nên Đằng Thanh Sơn chỉ lĩnh ngộ được một chút, không thể nghiên cứu sâu hơn. Do đó chuyển sang nghiên cứu bốn thức khác.

“Có được thức thứ mười một, đơn giản hơn thức thứ mười hai một chút, lại rất gần, như vậy đủ để cho Hành Thổ chi đạo và hành Kim chi đạo của ta tiến thêm một bước dài. Nói không chừng, ta có thể đạt tới hư cảnh.”

Đằng Thanh Sơn mừng thầm. Thức thứ mười một này và thức thứ năm của Đạm Đài, quả có tác dụng rất lớn với mình.

Đương nhiên, mình không để ý tới thức thứ hai mươi bảy của Ngô Gia.

– Nếu tiên sinh đáp ứng hỗ trợ, một khi Phó gia ta đoạt được mỏ khoáng, đến lúc đó, những phần quặng đào được, Phó gia ta nguyện ý để lại cho tiên sinh một thành (một phần mười).

Phó Đao lại đề nghị.

Lập tức, Đạm Đài gia tộc và Ngô thị gia tộc đều giật mình nhìn về phía Phó Đao.

Chia một thành quặng Hỏa Lưu Thiết?

– Tiên sinh không có gia tộc, có nhiều quặng Hỏa Lưu Thiết cũng không có chỗ dùng.

Ngô Bạch Vĩ cười nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Nếu tiên sinh cần Hỏa Lưu Thiết, một khi Ngô Gia chúng ta có được, Ngô Gia nguyện ý để hai thành quặng đào được cho tiên sinh.

Ngô Bạch Vĩ đáng thương không biết Đằng Thanh Sơn sớm đã bỏ qua hắn rồi.

– Ha ha. Không ngờ mọi người tới nhanh như vậy.

Một tiếng cười sang sảng vang lên. Một bóng người đi tới rất nhanh.

– Nghiêm Bạch Thú?

Ba phương Đạm Đài gia tộc, Ngô thị gia tộc và Phó gia đều cả kinh.

– Nghiêm Bạch Thú ra mắt Đằng tiên sinh!

Một hán tử râu quai nón hào phóng, mặc áo da màu trắng, chắp tay cười nói.

– Nghiêm gia ở phương bắc Đông Hoa Vực. Mặc dù một mình ta một ngày một đêm chạy tới đây, vẫn muộn hơn bọn họ. Nhưng, tấm lòng của Nghiêm gia ta mời tiên sinh, lại vô cùng thành khẩn.

– Thành khẩn như thế nào?

Đằng Thanh Sơn cười lớn. Có vẻ hắn có hảo cảm với hán tử phóng khoáng này.

Nghiêm Bạch Thú thấy thế, trong lòng mừng thầm, vội nói tiếp:

– Nghiêm gia đã nói chuyện với gia tộc khác, tổng cộng tập hợp ba bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Nếu tiên sinh nguyện ý giúp Nghiêm gia chúng ta, ba bản khắc đá này sẽ để tiên sinh mượn hơn mười năm.

Chọn tập
Bình luận