Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 188: Xích Hổ Bào

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Biện pháp gì, ngươi dám giao thủ với Gia Cát Nguyên Hồng à?

Trung niên áo tro cười khẩy.

– Không, đương nhiên không phải!

Đại hán cường tráng cười nói:

– Hồ trưởng lão! Gia Cát Nguyên Hồng là tông chủ, hẳn y phải trấn thủ Giang Ninh quận thành, chắc không thể ở thành Duyên Giang được. Biện pháp của ta là… làm giảm nhuệ khí Hắc Giáp quân, để nội bộ chúng bắt đầu rạn nứt.

Trung niên áo tro, Thiết trưởng lão cùng nhìn hắn lưu tâm.

– Ta thấy, tin tức Thiết Y Môn bị diệt phỏng chừng chỉ có lãnh đạo cao cấp của Quy Nguyên Tông mới biết, họ không dám nói với các đệ tử. Nếu để các đệ tử tuyệt vọng, sợ hãi, vậy có thể có không ít tiểu đệ tử thiếu can đảm sẽ suy sụp, đào ngũ.

Đại hán cường tráng phân tích.

Đích xác… Nếu để các đệ tử nhỏ tuổi biết Thiết Y Môn bị diệt trong một đêm, chỉ sợ sẽ có không ít người Quy Nguyên Tông sợ hãi.

Dù sao, ngay cả Đằng Thanh Sơn với Yến trưởng lão đều cảm thấy không thể xoay chuyển tình thế, chứ đừng nói là đệ tử bình thường.

– Ý của ngươi là?

Trung niên áo tro sáng mắt.

– Khiêu chiến trước trận!

Đại hán cường tráng cười nói:

– Hơn nữa công khai tin tức Thiết Y Môn bị diệt! Làm rúng động lòng quân!

“Khiêu chiến trước trận”! Bình thường, đối với trận chiến giữa những tông phái cỡ lớn, khi hai bên đang giằng co, cao thủ thủ lĩnh sẽ có tác dụng rất lớn. Nếu đánh bại, thậm chí giết chết thủ lĩnh đối phương, có thể khiến cho tinh thần đối phương sụp đổ.

– Công khai tin tức Thiết Y Môn bị diệt… Ừm, được lắm. Ngươi nói khiêu chiến trước trận à?

Trung niên áo tro nhíu mày.

– Ý của ta là…

Đại hán cường tráng lập tức nói ngay.

******

Buổi sáng. Mặt trời đã mọc.

Thành Duyên Giang, ba ngàn Hắc Giáp quân đang ở trên đầu tường. Ai nấy đều dùng điểm tâm. Trên tường thành còn những vết máu của trận chiến hôm qua. Dưới chân thành, đại quân Thanh Hồ Đảo đã bắt đầu tập kết.

– Họ muốn công thành?

Đằng Thanh Sơn đứng trên tường thành, nhìn đại doanh Thanh Hồ Đảo xa xa.

– Công thành có gì không tốt? Có thể giết thêm được vài tên.

Yến trưởng lão cười khẽ, đáp.

Ầm …

Dưới chân thành vọng đến tiếng chấn động.

– Hử??!

Đằng Thanh Sơn chăm chú nhìn xuống dưới chân thành.

Chỉ thấy đại quân Thanh Hồ Đảo xa xa đã tập kết xong, lúc này lại bắt đầu chậm rãi chỉnh tề hành quân đến gần thành Duyên Giang. Trên vạn quân sĩ Ngân Giao quân như một dòng lũ đen chậm rãi áp tới gần. Quân sĩ Ngân Giao quân mặc trọng giáp cùng màu đen, chỉ là mảnh che tay, mũ trụ thì có vài viền màu bạc.

– Đề phòng!

Đằng Thanh Sơn hô lớn.

– Rào! rào!

Vốn đám quân sĩ Hắc Giáp Quân đang ăn điểm tâm hoặc đang dựa vào vách tường thành ngủ lấy sức đều vội vàng vùng đứng lên. Mọi binh sĩ đều nắm chắc binh khí, nhìn xuống Ngân Giao quân phía dưới đang áp tới gần. Ba ngàn Hắc Giáp quân, đấu với một vạn Ngân Giao quân! Đương nhiên bên mình có lợi thế tường thành.

– Dừng!

Một tiếng hét lớn. Đoàn Ngân Giao quân dừng lại, đứng cách tường thành tám mươi trượng.

Một lão giả mặc áo bào màu trắng, hai mai tóc hoa râm đi đến trước hàng quân Ngân Giao, ngửa đầu nhìn về phía thành Duyên Giang.

– Hắn muốn làm gì?

Hai người Đằng Thanh Sơn, Yến trưởng lão đều cảm thấy rất nghi hoặc.

– Ta là chấp pháp trưởng lão của Thanh Hồ Đảo “Thiết Vạn Mậu”, ta báo cho các ngươi một tin… Đêm qua, đại quân Thanh Hồ Đảo ta đã bình định được Sở quận thành, tiêu diệt Thiết Y Môn. Thiết Y Môn môn chủ Niếp Dung cùng với hai vị chấp pháp trưởng lão đều đã chết, hầu như đệ tử trung tâm, Thiết Y quân cũng chết sạch… Từ nay về sau, trong thiên hạ không còn Thiết Y Môn nữa!

Thiết trưởng lão nói sang sảng.

Thanh âm vang to khắp nơi, ba ngàn Hắc Giáp quân đều nghe rõ.

– Không có khả năng!

– Một đêm bị diệt?

– Tiêu diệt Thiết Y Môn, tiếp theo là Quy Nguyên Tông chúng ta.

Không ít quân sĩ Hắc Giáp Quân hoảng loạn, quân sĩ bình thường chưa biết tin Thiết Y Môn bị diệt… Lúc này mới biết.

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn, Yến trưởng lão đại biến.

– Không ổn!

Hai người nhìn nhau, đều hiểu được ý đồ của đối phương.

Ngay cả Đằng Thanh Sơn và Yến trưởng lão lúc vừa mới nhận được tin này mà cũng bị chấn động, cảm thấy vô lực, trời đất quay cuồng, huống chi là quân sĩ bình thường? Quy Nguyên Tông, Thiết Y Môn đều tồn tại trên một ngàn năm. Quân sĩ Hắc Giáp quân đều nghĩ rằng, cho dù bị diệt, cũng không thể dễ dàng như vậy.

Nhưng không ngờ, Thiết Y Môn đã bị diệt trong một đêm!

Còn Quy Nguyên Tông thì sao?

Loại không khí sợ hãi, bất an tràn ngập cả Hắc Giáp quân.

– Ăn nói bừa bãi!

Yến trưởng lão quát lớn:

– Thiết Y Môn một đêm bị diệt? Sao chúng ta không biết? Bản lĩnh nói khoác của Thanh Hồ Đảo các ngươi thật là càng lúc càng thêm lớn. Ngươi nói Thiết Y môn bị diệt, ta nói… các ngươi đi tấn công Thiết Y Môn, bị tổn thất trầm trọng. Đừng có ở đây mở miệng nói khoác!

Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân vừa nghe thế, trong lòng hơi dễ chịu một chút … có lẽ, thật sự là đối phương bịa đặt tin tức.

– Nói khoác? Ha ha… Yến Mạc Thiên! Ta hỏi ngươi: Hồ trưởng lão của Thanh Hồ Đảo muốn ra đây đấu với ngươi một trận, ngươi có dám không?

Thiết Vạn Mậu ngay trước trận lớn tiếng hỏi. Lúc này, trung niên áo tro cũng nhìn về phía Yến Mạc Thiên.

Trên tường thành, Yến Mạc Thiên nhướng mày.

Hồ trưởng lão?

Khả năng thắng lão rất thấp. Một khi hắn tiêu đời, cả ba ngàn Hắc Giáp quân cũng tiêu theo.

– Ha ha…

Thiết Vạn Mậu phía dưới cười vang,

– Thanh Hồ Đảo của ta cao thủ nhiều như mây, có rất nhiều người mạnh hơn ta. Nhưng hôm nay Thiết Vạn Mậu ta ở đây, Quy Nguyên Tông các ngươi có ai dám đấu với ta một trận không?

Ánh mắt đảo qua đám người trên tường thành, dần dần trên mặt hắn hiện lên nụ cười khinh miệt.

Trên tường thành Hắc Giáp quân ồ lên.

– Một tên hề thôi!

Một tiếng cười lạnh, một cái bóng đen từ trên tường thành vọt ra, đáp xuống mặt đất.

Dưới chân thành Duyên Giang, trên đồng tuyết, một bóng đen cả người mặc huyền thiết trọng giáp và Thiết Vạn Mậu một thân áo bào trắng đứng nhìn nhau.

– Hãy xưng tên!

Thiết Vạn Mậu quát, đồng thời trong lòng hắn cũng thấy kỳ quái. Dựa theo kế hoạch… Nếu Yến Mạc Thiên xuất hiện, hắn sẽ nhận thua, để cho Hồ trưởng lão lên. Nhưng căn cứ vào tình hình hắn nắm được, Quy Nguyên Tông có ba tiên thiên cường giả, căn bản là không có ai đảm nhiệm chức thống lĩnh Hắc Giáp quân.

Do đó hắn tiếp chiến sẽ đảm bảo thắng, hơn nữa còn có thể đả kích nhuệ khí đối phương.

– Quy Nguyên Tông, Đằng Thanh Sơn!

Đằng Thanh Sơn một thân huyền thiết trọng giáp, cầm trong tay Luân Hồi thương, lạnh lùng đáp:

– Nhớ tên ta, đến khi gặp Diêm Vương thì biết đường mà báo.

– Tiểu tử kiêu ngạo thật.

Thiết Vạn Mậu cười khẩy, khi biết đối thủ là Đằng Thanh Sơn, hắn càng tự tin hơn.

Đằng Thanh Sơn, mười bảy tuổi, đệ nhất Tiềm Long Bảng!

– Hậu thiên mà thôi, thật sự là muốn chết. Còn mặc trọng giáp mà đấu với ta, không biết mặc trọng giáp sẽ ảnh hưởng tới tốc độ à?

Thiết Vạn Mậu cười chế diễu, lập tức rút chiến đao của mình, cất cao giọng:

– Đằng Thanh Sơn! Đây là “Phong Lôi Đao”, là đao sẽ lấy mạng ngươi.

Đằng Thanh Sơn giơ ngang thanh Luân Hồi thương, mũi thương chỉ vào Thiết Vạn Mậu:

– Trong vòng ba chiêu, nhất định ta sẽ lấy mạng ngươi!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra!

– Ba chiêu!

Bàng Sơn hét lớn một tiếng.

– Ba chiêu!

Nhất thời tất cả Hắc Giáp quân đều hô lớn lên.

Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân, trước đây bị Thiết Vạn Mậu sỉ nhục, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Thiết Vạn Mậu khiêu khích… khiến đám quân sĩ Hắc Giáp Quân rất khó chịu, nhưng bọn chúng thật sự không ai dám xông ra. Khi Đằng Thanh Sơn xuất chiến, thậm chí còn khẳng định “trong vòng ba chiêu, nhất định ta sẽ lấy mạng ngươi”, mọi người đều cảm thấy thống khoái.

– Ba chiêu!

– Ba chiêu!

Ai nấy đều hô to.

Hai quân dàn trận, Đằng Thanh Sơn cùng Thiết Vạn Mậu đối chiến trước trận.

– Tiểu tử kiêu ngạo!

Thiết Vạn Mậu cười phẫn nộ:

– Ta chỉ cần một chiêu là lấy mạng ngươi rồi!

Gầm lên giận dữ, Thiết Vạn Mậu cầm Phong Lôi Đao, thân hình như thiểm điện lao vào Đằng Thanh Sơn. Còn Đằng Thanh Sơn toàn thân huyền thiết trọng giáp, cầm Luân Hồi thương lặng lẽ đứng tại chỗ, tựa như một tòa núi lớn.

– Xoẹt xoẹt!

Thanh âm quái dị chói tai vang lên.

Một ánh đao màu xanh theo một quỹ tích kỳ diệu không ngừng chấn động, đồng thời bảy cái lỗ trên Phong Lôi Đao, do múa cực nhanh đã sinh ra âm thanh ầm ĩ chói tai, trong nháy mắt đã tới gần Đằng Thanh Sơn. Thanh âm do Phong Lôi Đao phát ra ì ầm “Ầm! ầm!…” nghe như tiếng sấm vang lên bên tai.

– Khoe mẽ?

Thiết Vạn Mậu cười chế diễu trong lòng.

– Muốn chết!

Ba ngàn Hắc Giáp quân nín thở, ai cũng nhìn xuống Đằng Thanh Sơn phía dưới, họ khát vọng Đằng Thanh Sơn đại diện được cho Quy Nguyên Tông chiến đấu, chiến thắng vì họ!

Vốn đứng nguyên tại chỗ, rốt cục bây giờ Đằng Thanh Sơn đã động!

– Ầm!

Ngoài thân Đằng Thanh Sơn bộc phát ra sóng khí màu đỏ rực, cả người tựa như biến thành một người lửa.

– Tiên thiên!

Thiết Vạn Mậu trong lòng thất kinh.

– Tiên thiên? Tiên thiên mười bảy tuổi?

Hồ trưởng lão đang ở xa xa cũng chấn động.

– Một!

Một tiếng quát trầm thấp vang vọng khắp nơi.

Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn mang theo một luồng hỏa quang. Hắc Giáp quân, Ngân Giao quân đang xem cuộc chiến chỉ cảm thấy mắt hoa lên, hào quang màu đỏ rực và hào quang màu xanh đã giao vào nhau, hào quang màu xanh lại lui về phía sau!

– Lực đạo quái dị thật.

Thiết Vạn Mậu lập tức lùi lại.

– Vèo!

Từ phòng ngự trong nháy mắt chuyển sang công kích, Hỗn Nguyên Nhất Khí chuyển thành Như Ảnh Tùy Hình, nhanh như một tia chớp phóng ra, nhắm ngay yết hầu của Thiết Vạn Mậu.

– Hai!

– Nhanh quá!

Thiết Vạn Mậu liền lắc mình né tránh.

Đằng Thanh Sơn như một Hỏa Thần chìm trong ngọn lửa, hai tròng mắt lộ ra hai luồng hàn quang:

“Chính là lúc này!”

Trong Luân Hồi thương sinh ra một kình đạo rất quỷ dị.

– Oàng!

Cán thương rung động liên tục.

Tùy ý!

Không có qui luật!

– Xoẹt xoẹt …

Tiên thiên chân nguyên hình xoắn ốc màu đỏ rực dọc theo mũi thương xoay tròn, tựa như một mũi dùi, lập tức nén lại rồi nhanh chóng tụ tập, tụ ở mũi thương thành một điểm màu đỏ chói mắt. Luân Hồi thương chỉ trong chốc lát tựa như một con rồng lửa bắn ra thật mạnh, tốc độ cực nhanh, Thiết Vạn Mậu căn bản không kịp né tránh.

– Phốc!

Mũi thương đâm vào ngực Vạn Mậu, rồi trong nháy mắt xuyên thấu nội giáp.

Thiết Vạn Mậu trợn trừng.

– Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tiên thiên chân nguyên màu đỏ rực xoay tròn, mang theo kình đạo xoắn ốc bắn vào khu vực phía trước. Đám Ngân Giao quân xa xa vội né tránh. Đến khi tiên thiên chân nguyên tiêu tán, quân sĩ Ngân Giao quân mới đứng lại, ai nấy nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cả người đang bao phủ trong trọng giáp.

Đằng Thanh Sơn giơ Luân Hồi thương, quát to:

– Ba!

– Ba chiêu!

– Ba chiêu!

Tất cả quân sĩ Hắc Giáp Quân đều phấn khởi, ai nấy đều hoan hô ầm ĩ.

Ánh mắt Đằnng Thanh Sơn đảo qua đám quân sĩ Ngân Giao quân, sau đó liếc nhìn mặt đất. Trên mặt đất, Thiết Vạn Mậu đã bị tiên thiên chân nguyên tụ tập đến cực hạn sinh ra nhiệt độ cao kinh người thiêu cháy, chỉ còn lại một vài khúc xương. Nội giáp, Phong Lôi Đao vương vãi khắp nơi.

– Vù!

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, nhảy lên cao, lướt ngang qua độ cao mười trượng, hạ thân trên tường thành.

Y xoay người nhìn đám Ngân Giao quân xa xa dưới chân thành.

Đám quân sĩ Hắc Giáp Quân hoan hô không dứt, còn quân sĩ Ngân Giao quân thì rõ ràng tinh thần bị trấn áp thê thảm.

– Uy lực của Xích Hổ Bào quả nhiên như ta đã đoán trước. Chỉ cần ba thành uy lực là có thể dễ dàng giết chết Tiên Thiên Hư Đan.

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. Kỳ thật ngày đó, Đằng Thanh Sơn suy nghĩ tới “Xích Hổ Bào” rồi linh quang chợt lóe. Đợi theo Gia Cát Thanh du ngoạn kênh đào xong, lúc về y đã thử nghiệm thương pháp mới này. Quả nhiên như đã đoán trước, vừa thử đã thành công ngay.

Trên tường thành.

– Yến trưởng lão! Bây giờ nhuệ khí của Hắc Giáp quân ta lên cao. Ngân Giao quân dám công thành thì chỉ có nước chịu chết.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nói với Yến trưởng lão.

– Thanh Sơn, ngươi xem, đây là tin tức vừa được đưa tới khi ngươi đang tỷ thí.

Yến trưởng lão đưa một tờ mật thư.

– Mật thư?

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nhận lấy, cúi đầu xuống đọc:

“Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung suất lĩnh đại quân tập kích. Lập tức triệt thoái khỏi thành Duyên Giang, toàn quân cấp tốc về Giang Ninh!”

Lời tác giả: xong ba chương rồi … không ngờ để viết chương thứ ba, Cà Chua lại mệt như vậy, phù phù … Ừm, thiên bốn “Xích Hổ Bào” đã xong. Thiên thứ năm sắp bắt đầu! Có thể nói như thế này: thiên thứ năm và thiên thứ sáu là phần cao trào nhất trong cả quyển Cửu Đỉnh Ký! Cao trào sắp tới rồi, chuẩn bị chưa? Ha ha…

Chọn tập
Bình luận