Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 44: Cầm Tặc Thủ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đám cung thủ thổ phỉ lùi hết về phía sau cùng, bọn chúng thấy Đằng Thanh Sơn giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế như chẻ tre, liên tục giết mười sáu người, sau đó lại xông về phía tên thủ lĩnh khiến cho bọn chúng hoảng sợ cuống cả lên.

“Bắn chết nó đi!” Gã thanh niên tuấn tú vội vàng kêu to.

“Hưu!” “Hưu!” “Hưu!” “Hưu!”

Những mũi tên bay veo veo như đàn châu chấu bắn về phía Thanh Sơn.

Vì Đằng Thanh Sơn đã thu hút được sự chú ý của đối phương nên áp lực đối với các tộc nhân khác giảm hẳn. Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Hổ thấy vậy lại càng khẩn trương hơn, Đằng Thanh Hổ hét: “Bọn chúng vây công Thanh Sơn rồi, mọi người đồng loạt xông lên!”

“Giết!”

Đám nam nhân Đằng gia trang mắt ai cũng đều ửng đỏ.

Do được huấn luyện từ nhỏ nên tình trạng hiện giờ đối với họ có tác dụng rất lớn, mọi người đều tự động lập nên trận hình, trường thương giương tua tủa đâm về hướng đám thổ phỉ đang tập kích.

o0o

“Hừ.” Đằng Thanh Sơn không thèm để ý những mũi tên này, hắn vung tấn thiết thương trong tay lượn một vòng mang theo một cỗ đạo kình kỳ dị, hễ mũi tên nào tới gần thì tất cả đều bị lượn sang một bên.

Thương pháp – Hỗn Nguyên Nhất Khí.

Tên thủ lĩnh cười gằn: “Tiểu tử, ngươi đi tìm chết!” Gã không hề trốn tránh mà ngược lại còn nổi giận gầm một tiếng, đại khảm đao dày chắc trong tay vẽ lên một đường vòng cung mang theo tiếng gió rít sắc bén mạnh mẽ bổ về phía Thanh Sơn. Tấn thiết thương trong tay Thanh Sơn hệt như có sinh mệnh, đầu mũi thương vừa vặn chặn lên sống thanh đại khảm đao.

“Sức quả là mạnh.” Sắc mặt tên thủ lĩnh đột nhiên đại biến, “Đao của ta…” gã chỉ cảm thấy thanh đại khảm đao dày sau khi cùng mũi thương đối phương va chạm dường như rơi trong dòng nước xoáy, không tự chủ được đã lệch hẳn sang một bên.

“Hửm?”

Đằng Thanh Sơn cũng không ngờ khi chạm vào đại khảm đao của đối phương, động tác đó khiến thanh trường thương thoáng biến hình, trường thương trong tay Thanh Sơn xoay tròn nhưng tốc độ vẫn không giảm mà trực tiếp đâm về phía yết hầu tên thủ lĩnh.

Tốc độ nhanh như tia chớp!

“Phù!” Trơ mắt nhìn mũi thương đâm tới, trong lòng tên thủ lĩnh hoảng sợ: “Làm sao có thể như vậy?”

Đối với sức mạnh bản thân tên thủ lĩnh rất tự tin vào một đao của gã, trường thương của đối phương cho dù ngăn được đao thì cũng phải bị gạt sang một bên, tại sao lại có khả năng mũi thương vừa xoay nhưng tốc độ không giảm vẫn trực tiếp đâm tới được? Gã vĩnh viễn không hiểu được sự ảo diệu ẩn chứa trong cú xoay mũi thương kia.

Đó là thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình’, thực ra ảo diệu trong chiêu này chính là ‘Nhất Chuyển’.

‘Nhất Chuyển’ nói chính xác là một cỗ kình khí hình xoắn ốc.

Thương pháp ‘Như Ảnh Tùy Hình’ vốn là từ ‘Băng quyền’ trong Ngũ Hành quyền biến hóa mà ra, bản thân hắn là Hình Ý quyền cấp bậc tông sư, Đằng Thanh Sơn vẫn phải tốn vài năm công phu mới thành công biến hóa ‘Băng quyền’ thành thương pháp ‘Như Ảnh Tùy Hình’.

‘Băng quyền’ vốn nhanh như tên bắn, điểm đặc trưng đầu tiên của thương pháp ‘Như Ảnh Tùy Hình’ này chính là nhanh! Phóng như tên bắn, nhanh như ảo ảnh!

Đặc trưng thứ hai chính là trong trường thương ẩn chứa một cỗ khí kình hình xoắn ốc.

Địch nhân cho dù dùng đao kiếm chém hoặc trường thương đâm tới thì trường thương trong tay Thanh Sơn cũng hoàn toàn có thể dễ dàng ngăn cản, hơn nữa nương theo đạo kình hình xoắn ốc, đạo kình sẽ xoay chuyển vũ khí địch nhân sang một bên, mà vũ khí của hắn gần như không bị ngăn cản vẫn trực tiếp đâm vào chỗ yếu hại tiêu diệt đối phương ngay lập tức.

Giết địch chỉ cần một chiêu!

Một chiêu này nhìn tưởng rất đơn giản nhưng lại khảo nghiệm trên rất nhiều phương diện, chẳng hạn như ‘Thính kình’ phải phát giác được đạo kình của đối phương, hơn nữa có thể mượn lực khiến đạo kình của đối phương xoay chuyển sang một bên, vũ khí của mình liền thuận thế giết chết đối thủ. Chỉ riêng chiêu này đã cần phải đạt đến cảnh giới ‘Nhân thương hợp nhất.”

Thứ hai, đó chính là bắt buộc phải đạt đến cảnh giới cực cao về phương diện khí kình hình xoắn ốc, như vậy mới có thể đẩy vũ khí đối phương sang một bên.

Bắt buộc phải là ‘Băng quyền’ cấp bậc tông sư đạt đến mức ‘Nhân thương hợp nhất’ lúc đó mới có thể hoàn mỹ thi triển được chiêu này.

Lúc chiến đấu thực sự giết người chỉ cần một chiêu. Mà chiêu này nhìn thì cực kỳ đơn giản nhưng trên thực tế lại cần phải nghiên cứu nghiền ngẫm nhiều năm mới ngộ ra.

“A!!!” Tên thủ lĩnh đối mặt với tình cảnh sắp phải chết liền rú một tiếng, cánh tay trái của gã không ngờ lại bắt lấy mũi thương của Đằng Thanh Sơn.

“Xuy!” Tấn thiết thương đâm thủng lòng bàn tay tên thủ lĩnh, chịu ảnh hưởng từ lòng bàn tay, đầu mũi thương tiếp tục đâm xuyên qua cơ bắp, gân cốt, xuyên suốt bả vai, máu tươi của gã phun mạnh ra.“Hừ!” Thanh Sơn vừa dụng lực vào trường trương, mũi thương ép cả người tên thủ lĩnh ngã xuống đất, vết thương phần vai của gã càng rộng ra thêm.

Hắn rút trường thương, mũi thương chĩa vào đôi mắt tên thủ lĩnh.

“Dừng tay!” Đằng Thanh Sơn quát to.

Trên cánh đồng trống trải, đám cường đạo đang say máu lập tức chấn kinh khi nhìn thấy cảnh này, mạng lão Đại của mình không ngờ lại nằm trong tay một tên tiểu tử. Không tự chủ được, đám cường đạo đều dừng tay lại và lùi về sau.

Còn tên thủ lĩnh với vết thương phần vai khiến cho gã đau đớn đến nỗi nét mặt co quắp lại, rồi trong ánh mắt gã bỗng nổi lên một tia hung tàn. Gã vẫn nằm trên mặt đất, đại khảm đao nơi tay phải đột nhiên vung lên, “Hô!” Thanh đại khảm đao dày bổ thẳng về phía bắp đùi Thanh Sơn.

“Ngươi muốn đi tìm chết?”

Đằng Thanh Sơn quát to, chân phải nhanh như chớp đá lên cổ tay tên thủ lĩnh, nội kình trong cơ thể hắn bắn ra.

“Cách!” vang lên tiếng khớp xương bị vỡ vụn!

Đại khảm đao bị ném bay rơi xuống mặt đất xa xa.

Tay phải tên thủ lĩnh rủ xuống, bên trong khớp xương đã hoàn toàn vỡ nát.

“Ngươi còn nhúc nhích thêm một lần nữa, ta sẽ róc xương ngươi!” Ánh mắt Thanh Sơn sáng rực nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh.

Trong lòng tên thủ lĩnh thực sự đã nổi giận, nhưng lúc này lại bị ánh mắt của Thanh Sơn dọa cho sợ hãi, gã cảm giác được… nếu như gã chỉ cần hơi nhúc nhích, thiếu niên này sẽ một thương đâm xuyên đầu hắn. Trong lúc hoảng hốt, tên thủ lĩnh cảm thấy thiếu niên cầm thương này giống như là Hồng Tứ gia của Bạch Mã bang.

Hồng Tứ gia, thời niên thiếu đã từng cùng ba vị huynh đệ tung hoành thiên hạ, cũng giành được ác danh ‘Hồng gia tứ huynh đệ’, vô số người đã chết trong tay họ, đám thổ phỉ bình thường chỉ cần Hồng Tứ gia liếc mắt một cái lập tức bị dọa đến nỗi nhũn cả chân.

Mà lúc này khí thế, ánh mắt của Thanh Sơn tương tự giống như Hồng Tứ gia khiến tên thủ lĩnh thổ phỉ hoảng sợ.

“Cha, không sao chứ ạ?” Đằng Thanh Sơn vội vàng hỏi.

Đám người Đằng Vĩnh Phàm cũng vừa chạy tới, đồng thời nâng đỡ những tộc nhân đang bị thương, Đằng Vĩnh Phàm từ xa liền hô to: “Những người khác không sao, chỉ là…” Ánh mắt Thanh Sơn vừa lướt qua, lập tức nhìn thấy có một tộc nhân cả chân phải bị chặt đứt đã được băng bó, còn có một tộc nhân trên mặt bị quẹt vài đao, một con mắt cũng bị hỏng, vết thương sâu hoắm trông rất đáng sợ.

Gần như trên người tất cả tộc nhân đều dính máu.

Điều may mắn là mọi người trong tộc tương trợ lẫn nhau hợp thành thương trận nên không có người chết. Nếu không phải Đằng Thanh Sơn tóm được tên thủ lĩnh trì hoãn thêm thời gian thì đám tộc nhân chắc cũng hy sinh vài người.

“Hừ! Thanh Sơn, chúng ta giết mấy tên này đi.” Đằng Thanh Hổ tức giận nói.

Đằng Thanh Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm, thực ra vừa rồi thời gian giao chiến rất ngắn, may là hắn ngay từ đầu đã chế trụ được tên thủ lĩnh khiến cho sự việc không có biến hóa thêm. Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn về phía tên thủ lĩnh nằm gục trên đất, quát: “Nói, vì sao muốn xuống tay với chúng ta? Nếu nói dối, ta sẽ cho ngươi biết tay.”

“Chúng ta là thổ phỉ, đương nhiên muốn cướp bóc.” Tên thủ lĩnh kia vẫn ngẩng đầu đáp.

“Vút!”

Trường thương thoáng động, tên thủ lĩnh lập tức vang lên tiếng kêu rên một hồi, trường thương của Thanh Sơn lại đâm thủng bả vai phải của gã, máu tươi lại tuôn ra, hắn vừa rút trường thương máu tươi liền phun lên thành vòi.

“Mẹ kiếp! Các ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc hả?” Đằng Thanh Hổ bên cạnh cũng gầm lên, “Lão tử vào thành nhiều lần như vậy mà chưa từng đụng phải thổ phỉ đến cướp đám thợ săn như chúng ta! Nếu không giải thích rõ, đệ đệ ta không giết ngươi thì ta sẽ đâm chết ngươi.” Đằng Thanh Hổ tức giận cầm trường thương xông tới.

Đám tộc nhân Đằng gia trang cũng hiểu rõ, đám thợ săn vốn nghèo nhưng lại dũng mãnh, cường đạo bình thường sẽ không động thủ.

Đám tộc nhân Đằng gia trang đã cố ý đi vòng qua ruộng mà đám thổ phỉ này vẫn động thủ, dĩ nhiên đám thổ phỉ ẩn núp ở đó chính là rình đợi họ.

Cuối cùng điều gì khiến những tên thổ phỉ này tới cướp, giết đoàn thợ săn?

Tộc nhân Đằng gia trang đã nghĩ tới tấm ngân phiếu một vạn lượng! Cũng chỉ có một vạn lượng ngân phiếu mới đáng để cho bọn thổ phỉ động thủ.

“Thả lão Đại chúng ta ra.” Đám thổ phỉ kia cũng sốt ruột.

“Câm miệng!” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét qua.

Lúc trước Đằng Thanh Sơn đã giết bọn chúng với tốc độ nhanh như chớp nên đã hoàn toàn chấn nhiếp bọn chúng. Ngay cả lão Đại cũng nằm trong tay Thanh Sơn chỉ sau một hiệp đấu, cho nên bọn chúng làm gì còn có tâm trí đối diện với hắn nữa? Cả đám chỉ biết sốt ruột nhưng lại không dám lên tiếng. Không ít kẻ hung hăng nhìn chằm chằm vào tên hán tử mắt cheo.

Tên hán tử mắt cheo cũng có chút sợ hãi.

Gã cũng không thể tưởng tượng nổi, một tên thiếu niên mà gã coi thường trong ba mươi mốt thợ săn lại là sát thần đáng sợ nhất.

“Ta nói.” Tên thủ lĩnh cuối cùng đã khuất phục, gã quay đầu nhìn chằm chằm vào tên hán tử mắt cheo ở xa, “Chính là hắn, Nhị Cẩu Tử! Mẹ kiếp! Tên láo toét kia là thủ hạ trong Đại Diêm thương, hắn nói cho ta rằng các người có ngân phiếu một vạn lượng trong tay! Hai tay lão tử bị phế đều là do tên Nhị Cẩu Tử này ban cho!”

Tên thủ lĩnh đương nhiên hận tên hán tử mắt cheo nhất.

Hai tay của gã đều bị phế bỏ, hai bên vai cũng bị đâm thủng, cả cuộc đời gã coi như đã đi tong.

“Quả nhiên là vậy!” Đằng Thanh Sơn cũng không thấy bất ngờ.

Biết bọn họ có ngân phiếu vạn lượng ngoại trừ người trong tộc ra cũng chỉ có người của Đại Diêm thương.

“Tên gia hỏa đó tên là Tần Tam!” Đằng Thanh Sơn vẫn nhớ rõ lúc ở Dương Châu thương hội, nhớ kỹ cả tên của thủ lĩnh kỵ binh kia, “Chắc chắn chính là hắn.”

“Nhị Cẩu Tử là ai?” Ánh mắt Thanh Sơn lướt về phía những tên thổ phỉ khác.

“A!” Tên hán tử mắt cheo sợ đến nỗi sắc mặt đại biến, gã xoay người muốn bỏ trốn. Nhưng một tên thổ phỉ khác đứng cạnh gã đã tung một cước vào mông khiến gã ngã sấp trên mặt đất.

“Còn muốn trốn sao?” Chỉ thấy thanh niên tuấn tú trong đám thổ phỉ tóm lấy tên hán tử mắt cheo trực tiếp lôi gã đến bên người Thanh Sơn, ném vèo xuống bên cạnh Thanh Sơn.

Thanh niên tuấn tú kia chắp tay nói với hắn: “Tiểu huynh đệ, chúng ta cũng chỉ nghe theo lời tên Nhị Cẩu Tử này là có ‘dê béo’ mới cho các huynh đệ xuất động. Nếu đã đụng chạm đến huynh đệ của người, các huynh đệ của Hổ Sơn Khâu chúng ta thành thật xin nhận lỗi! Mong tiểu huynh đệ thả ca ca ta ra, mọi chuyện chúng ta từ từ bàn bạc!”

Chọn tập
Bình luận