Trong đại trướng của Thiết Kiếm Vũ Thánh thuộc quân doanh của Nghiêm gia.
Thiết Kiếm Vũ Thánh đang khoanh chân ngồi trên tấm thảm đỏ sậm mềm mại. Hai đầu gối của gác ngang một thanh thiết kiếm khổng lồ, y từ từ nhắm hai mắt chìm vào tĩnh tu.
– Thiết Kiếm Vũ Thánh khiêu chiến. Ông nói xem Đằng tiên sinh đó có dám tiếp chiến không?
– Ai mà biết được! Không biết chừng Đằng tiên sinh chỉ là tốt mã rẻ cùi, rồi sợ tới mức không dám tiếp chiến. Đợi ngày mai hắn không ra tiếp chiến, sau đó tìm một cái cớ nói là vừa có việc gấp không thể tham chiến cũng chẳng có gì lạ.
Giác quan Thiết Kiếm Vũ Thánh rất nhạy cảm, mặc dù những tiếng xì xầm bàn tán do những binh lính tuần tra ở cách xa đại trướng, nhưng Thiết Kiếm Vũ Thánh vẫn có thể nghe được rất rõ.
– Mạnh thật hay là đồn bậy, chẳng mấy chốc nữa là sẽ biết. – Thiết Kiếm Vũ Thánh thầm nhủ.
Đột nhiên…
– Phụng mệnh Đằng tiên sinh, ta được tới đây thông cáo. Chuyện ngày mai Thiết Kiếm Vũ Thánh khiêu chiến, Đằng tiên sinh sẽ tiếp nhận!
Thanh âm ầm ầm vang vọng cả bầu trời quân doanh Nghiêm gia. Phó Đao sau khi có được câu trả lời của Đằng Thanh Sơn, tự nhiên sẽ không làm Đằng Thanh Sơn mất uy phong, cũng phái ra cao thủ nội kình tới tiếp lời.
Lúc trước Nghiêm gia phái người tới, chỉ nhìn từ quần áo trang phục là có thể phán đoán ra đó là người Nghiêm gia.
Còn câu trả lời của Đằng Thanh Sơn được người truyền lệnh cố ý lớn tiếng nói thật to, cả quân doanh Nghiêm gia ai nấy đều thảo luận.
– Nhất định sẽ gặp?
Bên trong đại trướng, Thiết Kiếm Vũ Thánh đang khoanh chân tĩnh tọa chợt mở mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
– Đằng Thanh Sơn… Hy vọng ngươi đừng làm Hách Liên Hạo Duyên ta thất vọng!
Đằng Thanh Sơn được xưng là Vũ Thánh Tối cường thần bí, tỷ thí với đệ nhất Vũ Thánh Thiết Kiếm Vũ Thánh vốn thanh danh đã sớm vang lừng Bắc Hàn Vực. Trận đấu tiến hành sáng sớm ngày mai ở Hỏa Lưu Thiết hợp cốc Ngưu Đầu Sơn. Tin tức này được nhanh chóng truyền khắp nơi, không chỉ riêng quân doanh Nghiêm gia và Phó gia, đến cả vài đại gia tộc khác lúc này cũng đã biết việc này.
Một người là Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên đã thành danh hơn mười năm, tương lai sẽ nắm gia tộc Thiên Phong…!
Một người là cao thủ cực kỳ thần bí rất ít ra tay, đột nhiên quật khởi – Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn!
Hai đại cường giả, rốt cuộc ai mạnh ai yếu?
Hách Liên Hạo Duyên năm đó bại dưới tay Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng, đã nếm mật nằm gai thực lực tiến thêm một tầng. Ngày mai rất có thể sẽ đánh bại Đằng Thanh Sơn vừa mới đột khởi!
Được xưng là Vũ Thánh Tối cường nhưng Đằng Thanh Sơn lại không có đủ chiến tích. Nếu ngày mai có thể đánh bại Hách Liên Hạo Duyên, có thể chứng minh được mình có thực lực xứng đáng với chữ Vũ Thánh Tối cường!
Tất cả đợi tới sáng mai, ở Hỏa Lưu Thiết hợp cốc sẽ biết!
Trên Đoan Mộc Đại Lục vốn gió bão vần vũ, hai đại tuyệt thế cường giả sắp đối chiến nhất thời khiến cho các đại gia tộc đều xôn xao. Không ít vũ giả lợi hại hoặc những thiếu niên của một vài gia tộc mơ trở thành Vũ Thánh, ai nấy đều đợi tới trời rạng sáng ngày hôm sau sẽ tới Ngưu Đầu Sơn, Hỏa Lưu Thiết hợp cốc.
…
Phó gia, ngoài đại trướng của Đằng Thanh Sơn.
Lý Quân và hai đại môn đồ Đằng Thú, Dương Đông của Đằng Thanh Sơn, cùng với Phó Vũ Bình và Lôi Đao Vũ Thánh ‘ Phó Đao’ đều đứng ở ngoài đại trướng. Lúc này trời đã dần sáng, nhưng vai chính ngày hôm nay là ‘ Đằng Thanh Sơn’ người sắp đánh một trận lại vẫn ở trong đại trướng.
– Đằng đại ca. – Lý Quân hô.
– Ha ha… Ha ha…
Trong đại trướng đột nhiên truyền ra tiếng cười lớn. Điều này làm Lý Quân mặt lộ vẻ đầy nghi hoặc, nàng nhìn những người khác bên cạnh.
– Đằng đại ca. – Lý Quân lại gọi một tiếng.
Rào!
Màn cửa đại trướng được kéo lên. Đằng Thanh Sơn mặc áo da màu xanh đậm bình dị, vẻ mặt tươi cười bước ra, vừa thấy đám Lý Quân, Phó Đao nhất thời giật mình:
– À, thế ra mấy người tới đây vì trận đấu ở Hỏa Lưu Thiết hợp cốc Ngưu Đầu Sơn đấy à?
Đằng Thanh Sơn hiển nhiên vẫn còn nhớ việc này.
– Đằng đại ca, tới giờ đi rồi. – Lý Quân cười khổ nói.
– Ha ha… Tiên sinh vừa rồi cười to, có phải vì đã nắm chắc sẽ đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh phải không?
Phó Đao cười nói. Cho dù đã từng giao thủ với Đằng Thanh Sơn nhưng Phó Đao vẫn không thể cho rằng Đằng Thanh Sơn lúc trước có thể dùng một chiêu đánh bại y, cũng có thể một chiêu là đánh bại được Thiết Kiếm Vũ Thánh. Dù sao, Thiết Kiếm Vũ Thánh là đệ nhất Vũ Thánh ở Bắc Hàn Vực. Hơn nữa là người đứng đầu gia tộc Thiên Phong trong tương lai!
– Vừa rồi khi tìm hiểu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức tại hạ có chút lĩnh ngộ, do đó vui quá không tự kìm hãm được nên không khỏi cười lớn
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Mấy người ở đây không khỏi kinh ngạc.
Đại chiến sắp tới lại còn có tâm tư tìm hiểu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức à?
– Bây giờ chính là lúc mấu chốt của tại hạ, theo lý mà nói nên thừa cơ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn mới tốt. Nhưng… Thiết Kiếm Vũ Thánh quả là đáng ghét.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
– Đi thôi, tới Hỏa Lưu Thiết hợp cốc sớm đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh một chút, cũng có thể về sớm hơn.
Phó Đao giật mình, không khỏi cho rằng thái độ của Đằng Thanh Sơn là hơi càn rỡ.
Nhưng y không đứng ở góc độ Đằng Thanh Sơn nên không thể có cùng quan điểm với Đằng Thanh Sơn.
Đối với Đằng Thanh Sơn thì việc đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh không hề làm cho Đằng Thanh Sơn có chút hưng phấn nào.
Biết sao được… Lúc trước lúc tỉ thí với Vân Mộng Chiến Thần, đến cả Vân Mộng Chiến Thần lúc đó cũng khiếp sợ cho rằng Đằng Thanh Sơn đã đạt tới hư cảnh! Nói cách khác, cương kình và sức mạnh thân thể Đằng Thanh Sơn mà kết hợp, bây giờ đã có thể so được với cường giả vừa mới tiến vào hư cảnh. Một cường giả như thế mà đánh bại một Vũ Thánh thì có gì đáng để hưng phấn?
– Chúng ta đi đi.
Đằng Thanh Sơn vào đại trướng lấy Luân Hồi thương ra, cười nói:
– Phó Đao, Hỏa Lưu Thiết hợp cốc ở đâu? Tại hạ vẫn chưa biết. Mời ông đi phía trước dẫn đường nhé.
– Ha ha… việc ấy Phó gia đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi. – Phó Đao cười ha ha.
Lúc này nhóm người Đằng Thanh Sơn cưỡi chiến đà nhanh chóng ly khai quân doanh Phó gia, chạy tới Hỏa Lưu Thiết hợp cốc ở Ngưu Đầu Sơn.
…
Hỏa Lưu Thiết hợp cốc vốn là một hẻm núi vô danh rất bình thường, nhưng từ khi thiếu niên tên là A Vũ dùng mũi thương đâm xuống đất, phát hiện ra một khối quặng Hỏa Lưu Thiết trở đi… Hỏa Lưu Thiết hợp cốc nhất định sẽ lưu danh trong lịch sử Đoan Mộc Đại Lục. Lúc này lại còn trận đấu giữa Vũ Thánh Tối cường và Thiết Kiếm Vũ Thánh càng làm hẻm núi này trở nên sáng chói trong lịch sử.
Trong Hỏa Lưu Thiết hợp cốc sớm đã tụ tập rất nhiều cao thủ, các gia tộc đều phái người tới xem.
Thứ nhất muốn thăm dò nhìn xem thực lực hai đại Vũ Thánh. Hai là… đã là vũ giả, trận đánh đỉnh cao nào quá hấp dẫn với họ.
…
– Nhị ca, hai Vũ Thánh sao còn chưa tới?
– A Đồng, đừng nóng! Vũ Thánh Tối cường và Thiết Kiếm Vũ Thánh đều là đại nhân vật, sao lại tới sớm như chúng ta được chứ.
Hai người ở giữa đám người bồn chồn chờ đợi. Để quan sát trận này đêm qua họ chưa từng ngủ ngon, trời còn chưa sáng đã đi theo nhân mã gia tộc tới đây rồi. Kỳ thật không chỉ riêng họ, đám vũ giả các đại gia tộc ở đây đều sốt ruột chờ đợi hai đại Vũ Thánh hiện thân.
– Nhị ca, nhìn bên kia.
Thiếu niên tên là A Đồng chỉ vào một phương gần đó, y hưng phấn vô cùng.
– Đó là Nữ Vũ Thánh.
– Ồ!
Nhị ca của y cũng sáng mắt lên.
Thiếu niên A Đồng hưng phấn mặt đỏ bừng:
– Nữ Vũ Thánh là đệ nhất Vũ Thánh ở Đông Hoa Vực chúng ta, quá lợi hại! Không biết Nữ Vũ Thánh có mạnh hơn Thiết Kiếm Vũ Thánh và Vũ Thánh Tối cường không?
A Đồng, nhìn kìa! Người đã tới.
– Nhị ca của y vội kéo tay y.
Lúc này cả đám người đều ồ lên, tất cả mọi người đều rất kích động. Hai huynh đệ cũng theo dòng người nhìn về phía cửa vào hợp cốc. Chỉ thấy Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên một thân áo da màu đen, lưng đeo thiết kiếm khổng lồ, người kia là Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn, áo da màu xanh sậm, lưng đeo một cây trường thương màu bạc, cơ hồ cùng song hành lướt tới.
Sau lưng hai người là hai đội nhân mã.
– Oa!
Thiếu niên A Đồng nhìn hai đại tuyệt thế cường giả, mắt tỏa sáng.
– Thật là lợi hại. – Nhị ca của y cũng nhìn rất hưng phấn.
Chỉ cần hai đại Vũ Thánh hành tẩu trong hợp cốc đã tự nhiên sinh ra một luồng khí thế. Khí thế là do khí chất, tinh thần của một người kết hợp hình thành. Luồng khí thế đó thuộc về bản thân họ, cũng tương tự như người thường mà thấy hoàng đế tự nhiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
Tuyệt thế cường giả này cũng có khí thế của bản thân họ.
– Nhị ca, huynh nói ai trong số họ lợi hại hơn?
Thiếu niên A Đồng hỏi.
– Không biết. Huynh chỉ biết Vũ Thánh Tối cường từng bắt Đổng Triết Tử mà thôi. Nhưng huynh biết khá nhiều về Thiết Kiếm Vũ Thánh. Thiết Kiếm Vũ Thánh năm đó mười sáu tuổi một kiếm một người đã phá Thiết Hải Vực, hai mươi ba tuổi đã đạt tới cảnh giới tiên thiên, bốn mươi tám tuổi đánh với Húc Nhật Vũ Thánh một trận. Sau trận đại chiến rất lâu, sau đó bại trận trong tiếc nuối. Năm mươi hai tuổi đại chiến với Huyết Phủ Vũ Thánh, hai người chẳng phân thắng bại… Tóm lại, người trong thiên hạ có thể đánh bại Thiết Kiếm Vũ Thánh chỉ sợ chỉ có Húc Nhật Vũ Thánh, người được xưng là đệ nhất dưới chiến thần. Về phần Đằng Thanh Sơn? Hắn quá thần bí, nhưng địa vị hắn phải cũng chờ xem thực lực thế nào mới chứng minh được. Do đó huynh tin là Thiết Kiếm Vũ Thánh có thể thắng.
– Đệ cho rằng Vũ Thánh Tối cường có thể thắng. – Thiếu niên A Đồng nói.
Gã Nhị ca kinh ngạc hỏi:
– Tại sao?
– Hắn… Hắn…
Thiếu niên A Đồng ngẫm nghĩ một lát, nhưng lại không thể nghĩ ra Đằng Thanh Sơn có chiến tích gì lợi hại.
– Đừng nói nữa, họ sắp động thủ rồi.
…
Ở giữa hẻm núi trống trải, trong phạm vi năm mươi trượng không có bất kỳ ai.
Đằng Thanh Sơn và Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên đứng cách xa nhau hơn mười trượng, đang đứng giằng co.
– Hách Liên Hạo Duyên.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ mở lời.
– Ngươi gọi khiêu chiến tại hạ. Nói thật tại hạ rất bất ngờ, nhưng… các hạ đã khiêu chiến rồi. Các hạ cũng là một nhân vật thành danh trên Đoan Mộc Đại Lục, trận này có tuyệt chiêu gì thì cứ việc dùng hết. Nếu không các hạ không cơ hội thi triển đâu.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thiết Kiếm Vũ Thánh không khỏi lộ ra sắc mặt giận dữ.
Theo y, hai đại cường giả đối chiến hẳn là phải khen nhau vài câu, nói vài lời phù hợp với thân phận rồi mới đánh. Ai biết Đằng Thanh Sơn trực tiếp như vậy.
– Đằng Thanh Sơn, danh hiệu Vũ Thánh Tối cường không phải là người bình thường có thể có được đâu. – Thiết Kiếm Vũ Thánh nói.
Ý của y rất rõ ràng.
Hiển nhiên y cho rằng Đằng Thanh Sơn có được danh hào chẳng phải là thực lực, mà hoàn toàn là do Sát Thủ Đường tuyên truyền ra một danh hiệu, chứ tuyệt không phải như Húc Nhật Vũ Thánh năm đó, một tràng đại chiến rồi mới được người trong thiên hạ công nhận.
– À, các hạ thử xem sẽ biết.
Đằng Thanh Sơn một tay nắm thương, cười nhạt nhìn Thiết Kiếm Vũ Thánh.
Ánh mắt Thiết Kiếm Vũ Thánh lạnh đi.
– Choang!
Tiếng vang trong trẻo.
Thiết kiếm khổng lồ sau lưng Thiết Kiếm Vũ Thánh chợt thoát khỏi vỏ kiếm bay ra. Thiết Kiếm Vũ Thánh một tay xòe ra, một tay cầm thiết kiếm khổng lồ. Rồi sau đó hai tay nắm chặt, hướng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói:
– Đằng Thanh Sơn, xem ra ngươi đích xác quả rất ngông cuồng. Ta cũng hy vọng ngươi có thực lực để ngông cuồng, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng!
– Chà…
Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.
– Trên đời luôn luôn có nhiều người tự cho là đúng như vậy
– Ầm ầm…
Đất đá nổ tung ra, những tảng đá như ám khí bắn tung lên chụp về phía Đằng Thanh Sơn.
Đại chiến đã bắt đầu!