Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 339: Gặp họa

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Ông chủ?

Lão Uông nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Đằng đại ca, phía trước có gì vậy? – Lý cũng vén rèm cửa xe hỏi.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước, tại đó có vô số quân sĩ đang đóng quân dày đặc. Họ đang quân ở phía vùng đất trống trải trống trải bên trái quan đạo. Thoạt nhìn người do chuyển rất tấp nập, nhưng nhìn kỹ mặc dù có vô số quân sĩ đóng quân ở đó mà quan đạo không hề bị ngăn lại.

Người qua lại vẫn có thể thông hành.

– Là một nhóm quân đội đang đóng quân. – Đằng Thanh Sơn cười.

– Trời còn chưa tối hẳn, họ đã đóng quân rồi à? – Lý kinh ngạc nói.

Lão Uông bên cạnh cười khà khà:

– Tiểu cô nương, hai bên quan đạo có nơi là hoang sơn, có nơi là đồng ruộng. Nhiều quân sĩ như vậy mà muốn đóng quân thì cần một nơi rất lớn. Kiếm được một nơi như vậy cũng khó! Nếu họ tiếp tục đi tới, chỉ sợ không có nơi đóng quân nghỉ ngơi nữa.

Lý nghe xong bừng mặt.

– Tiếp tục đi! – Đằng Thanh Sơn thúc.

Cộp! Cộp! Cộp!

Hai con Xích Phong Chiến kéo xe ngựa đi nhanh về phía trước. Thiếu niên mãnh thú đang cưỡi đà thú, miệng vẫn luôn luôn lẩm nhẩm:

– A Hú… A Hú…

Dần dần đã đi đến gần chỗ đóng quân.

Quan đạo gần chỗ đó có không ít quân sĩ đang cầm kiếm hoặc trường mâu. Họ cũng nhìn đám Đằng Thanh Sơn đi ngang qua trước mặt với vẻ không mấy lịch sự. Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi trước xe ngựa vẻ tiêu diêu tự tại, tay phải cầm Luân Hồi thương! Lý thì nhìn qua cửa sổ.

– Ha ha…. Tiểu mỹ nhân, cười với tiểu gia một cái nào!

– Chậc chậc… Cô nương đẹp quá!

Đám này vừa ăn xong cơm chiều, ai nấy đều rảnh rỗi cười cợt chọc ghẹo.

– Hừ.

Lý lập tức kéo rèm cửa che cửa sổ lại, không còn thò đầu ra ngoài nữa.

– Tiểu mỹ nhân tức giận rồi!

– Tiểu mỹ nhân, đừng nóng chứ!

Đám lính này thấy Lý dấu mặt đi không khỏi cười ngặt nghẽo. Mặc dù chúng cười hỉ hả trêu đùa nhưng không có một tên nào dám ngăn trở đám người Đằng Thanh Sơn. Bởi vì quân đội có quân quy, trên quan đạo cũng không ít người đi đường lui tới. Lãnh đạo quân đội đương nhiên cấm nhân mã dưới trướng ngăn trở người khác.

– Kỷ luật của quân đội này hẳn là rất nghiêm.

Đằng Thanh Sơn miệng vẫn tươi cười đi tới. Bỗng sắc mặt hắn sầm lại, cau mày một chút.

Trên xe ngựa Đằng Thanh Sơn liếc sơ đã thấy…

Ở giữa đám quân đội đóng cạnh quan đạo có vô số nô lệ, hai tay bị trói chặt bởi một sợi dây, có nam nhân có phụ nữ, hầu hết đều là người trưởng thành hoặc thiếu niên. Không thấy hài đồng và lão nhân. Mặt mũi tất cả nô lệ đều trông xơ xác, y phục trên người rách nát. Vô số quân sĩ đang vây quanh canh chừng.

Có rất nhiều nô lệ bị chia làm những cụm khác nhau!

Mỗi cụm có hơn một ngàn nô lệ!

– Nhiều nô lệ thế à?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày, hỏi thầm.

– Ông chủ.

Lão Uông bên cạnh thì thào:

– Bây giờ các đại gia tộc đang đánh nhau, bên chiến bại sẽ bị trở thành nô lệ. Chỉ nhìn qua quân đội này thì chắc là chuyên áp giải nô lệ đi Nam Sơn Thành!

Nam Sơn là thành trì phồn hoa nhất trên cả Đoan Mộc Đại Lục.

Mua bán nô lệ đương nhiên cũng phát đạt nhất ở Nam Sơn Thành.

– Nô lệ…

Xe ngựa đi tới, Đằng Thanh Sơn đột nhiên thấy phía trước có cụm nô lệ khác, một tên sĩ quan đang từ từ đi tới đó.

Tên sĩ quan này cẩn thận nhìn nhìn, rồi vươn tay chụp lấy một nữ tử mảnh mai, vén mái tóc rối bời của nàng.

– Ngẩng đầu lên!

Sĩ quan quát lạnh một tiếng, nhìn mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười rồi lạnh nhạt bảo thuộc hạ:

– Đưa nữ nhân này tới đại trướng của ta!

Trong mắt nữ nô lệ này tràn đầy vẻ hoảng sợ.

– Dạ, đại nhân.

Phía sau y, hai tên lính lập tức tuân lệnh bắt ngay nữ nô lệ này.

– Không… Không… Đại nhân tha cho tiểu nữ đi, tha cho tiểu nữ đi mà!

Nữ nô lệ này vội khẩn cầu. Nhưng hai tên lính vốn rất khỏe, chúng căn bản không thèm để ý tới tới sự cầu xin của nữ nô này. Một tên nắm lấy hai vai nữ nô, một tên nắm lấy hai chân nữ nô trực tiếp nhấc bổng cô lên!

– Buông cô ấy ra!

Bên cạnh có một nam nhân gầm to.

– Buông muội muội của ta ra!

Có hai nam tử mặc dù bị trói tay nhưng cố giãy dụa rất mạnh, va vào một tên lính làm hắn ngã lăn.

– Phản rồi, ngươi phản rồi!

Mấy tên lính trông coi nô lệ lập tức vung trường tiên quất mạnh vào người nam nhân nô lệ.

Chát! Chát!

Roi quất vào da thịt, thanh âm rít lên làm những nô lệ khác run rẩy. Còn hai nô lệ nam thì bị đánh cho lăn lộn trên đất.

– Mẹ kiếp! mạnh vào, dám va trúng lão tử à!

– Nhanh lên!

Tên sĩ quan lạnh lùng quát.

– Đại nhân tha cho họ đi, tiểu nữ sẽ cùng đi với các người, tiểu nữ cùng đi với các người.

Nữ nô lệ đã hoàn toàn lạnh giá.

– Có bổn sự thì giết ta đi, chết cũng không phải chuyện lớn. Đồ chó chết.

Nam tử nô lệ bị roi quất vẫn còn gào lên.

Thấy cảnh này Đằng Thanh Sơn thầm than. Trên Đoan Mộc Đại Lục có rất nhiều nô lệ, đích xác… Nô lệ có thể nói là chẳng có quyền tự chủ gì, sinh tử đều bị người khác khống chế.

– Những người này chắc cũng vừa bị bắt làm nô lệ, còn có thể phản kháng.

Lão Uông lắc đầu thở dài:

– Khi họ ăn đủ mùi đau khổ, trái tim khô cứng thì lúc đó họ chỉ biết chịu đựng. Không ai có thể giúp được nô lệ, cho dù là Lôi Đao Thiên Thần ‘Đoan Mộc cường đại cũng không thể trợ giúp họ.

Lúc này Đằng Thanh Sơn và lão Uông quên béng mất việc chú ý tới thiếu niên mãnh thú. Vì thiếu niên mãnh thú ở phía trước xe ngựa, Đằng Thanh Sơn lại không nhìn thấy được mặt tên thiếu niên mãnh thú lúc này đang dữ tợn như thế nào!

– Gừ gừ….

Thiếu niên mãnh thú nhìn như đóng đinh vào cảnh phía trước. Trong đầu hiện lên những cảnh tượng lúc nhỏ bị đám buôn nô lệ bắt đi, sau đó những kinh nghiệm đáng sợ đã trải qua. Trong lòng gã hận nhất chính là những người bắt nô lệ, đánh nô lệ, giết nô lệ!

Đám người đó là thứ gã thống hận!

Cừu hận vài chục năm!

– Muốn chết? Chỉ là một nô lệ, có muốn chết cũng không chết được. Cho hắn nếm mùi thôi. Đừng để hắn chết, còn để bán nữa.

– Vâng, đại nhân!

Thiếu niên mãnh thú nhìn kia cảnh này, mắt bắt gã trở nên đỏ rực! Gã chính là một con dã thú, một khi phát cuồng thì thứ gì cũng dám giết. Đến cả Phương Lê lúc trước cũng không dám tùy tiện đến gần thiếu niên mãnh thú này.

– Hống….

Tiếng gầm giận dữ vang vọng cả vùng hoang dã.

– Không ổn!

Đến khi Đằng Thanh Sơn nghe thấy tiếng gầm, thiếu niên mãnh thú đã lao vào giữa đám lính. Gã giống như một con dã thú phẫn nộ sổng chuồng, hai tay hai chân chống đất chạy như bay (kiểu chạy giống tinh tinh quá) chỗ nào này chạy qua là máu bay tán loạn, tiếng rên la liên tiếp vang lên. Cơ hồ trong nháy mắt, gã đã vào giữa chỗ nô lệ bị giam.

– Nha!

Thiếu niên mãnh thú vươn tay chụp lấy tên đang hành hạ nô lệ.

– Thả hắn ra!

Tên sĩ quan từ xa xa chạy tới, quay đầu thấy cảnh này, lập tức giận dữ hét lên. Đám lính chung quanh hơi sững sờ… Tự dưng ở đâu xuất hiện một tên điên như thế này? Nhưng ngay sau đó họ nổi giận bừng bừng. Lại có người đơn thương độc mã công kích vào giữa đội ngũ của họ à!

– Hống….

Thiếu niên mãnh thú nâng tên lính lên cao, vẻ mặt dữ tợn.

– Buông ta ra, buông…Ra.

Quân sĩ gào lên.

Thiếu niên mãnh thú hai tay kéo mạnh…

– Xoạt…

Thi thể tên lính bị xé làm đôi.

– Giết hắn cho ta!

Tên sĩ quan giận dữ quát.

– Gừ gừ…

Yết hầu thiếu niên mãnh thú phát ra những tiếng gừ gừ quái gở, trên người gã đầy máu, một lần nữa nhảy tới. Tất cả người nào dám ngăn trở hắn đều sẽ bị hắn giết!

Nhưng lúc này… gã không thành công!

– Dừng tay!

Một tiếng quát trầm thấp, như tiếng sấm giữa trời quang không ngừng vang vọng.

Đằng Thanh Sơn nắm lấy bả vai thiếu niên mãnh thú, mặc cho thiếu niên mãnh thú phản kháng như thế nào vẫn không tránh được. Gã giãy dụa, con ngươi đỏ máu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn phát ra tiếng gầm gừ. Đằng Thanh Sơn nhìn gã lạnh như băng, dùng sức một chút làm thiếu niên mãnh thú cực kỳ đau đớn.

– Giết!

– Giết chết hắn!

Đám lính vây dày đặc. Vô số khảm đao, trường mâu đâm tới!

Tay kia của Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương. Trong nháy mắt, Luân Hồi thương hóa thành hàng vạn hàng nghìn thương ảnh, chỉ nghe những tiếng leng keng, rất nhiều binh khí bị ném văng lên. Đám lính vây sát Đằng Thanh Sơn và thiếu niên mãnh thú đều mở to mắt nhìn.

– Điều này, điều này sao…

Đám quân sĩ cúi đầu nhìn xuống tay không còn gì, lại nhìn Đằng Thanh Sơn trong mắt vô cùng kinh hãi!

– Chuyện gì thế?

Một tiếng quát vẻ bất mãn vang lên.

Ở đâu chợt tới hai người. Một lão giả đội mũ, mặc áo choàng hoa lệ, người bên cạnh lão là tráng hán khuôn mặt cương nghị, trên lưng hắn đang đeo một thanh khảm đao khổng lồ. Ánh mắt tựa như lôi điện, làm cho người ta cảm thấy run sợ.

– Mục quản sự!

Tên sĩ quan lập tức hành lễ vẻ cung kính.

– Chuyện gì thế? – Lão giả nói vẻ bất mãn.

Sĩ quan nói rất cung kính:

– Vừa rồi tên thiếu niên này chợt nổi điên, đột nhiên đánh vào chúng ta. Vừa rồi trong nháy mắt chúng ta bị chết mất ba huynh đệ, còn có những người khác bị thương khá nhiều. Ta hạ lệnh đánh chết hắn! Rồi thanh niên áo bào trắng này đột nhiên xuất hiện, áp chế thiếu niên điên, đánh bay binh khí của mọi quân sĩ chung quanh.

– Hả?

Lão giả nhìn chung quanh, trong lòng thất kinh.

Trong nháy mắt đánh bay mọi binh khí từ bốn phương tám hướng công kích tới, nhưng lại không làm bị thương một người nào, thực lực này quả là lợi hại.

– Ngươi là ai? Lại xúc phạm tới quân doanh ta. – Lão giả nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn một tay đè chặt thiếu niên mãnh thú, lạnh nhạt trả lời:

– Môn đồ dưới tay tại hạ rất cừu hận bọn áp giải nô lệ và buôn nô lệ. Vừa rồi người của các hạ hành hạ nô lệ đã làm môn đồ ta giận dữ. Do đó xông vào… Làm chỗ các hạ chết mất mấy mạng. Đây là tại hạ quản lý không nghiêm, xin thứ lỗi.

– Xúc phạm quân doanh ta, giết nhân mã, một câu nói là tưởng xong à?

Lão giả sầm mặt lại:

– Vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi là người phương nào, ngươi còn chưa trả lời đó!

– Tại hạ Đằng Thanh Sơn!

Đằng Thanh Sơn cười khẽ rồi nhìn lão giả:

– Chẳng biết các hạ là ai?

Lão giả cũng lạnh lùng đáp:

– Lão phu quản sự của Húc Nhật Thương Hành tên là Mục Vạn! Quân đội này là quân đội của Húc Nhật Thương Hành… Đám nô lệ này cũng là do Húc Nhật Thương Hành chúng ta bỏ rất nhiều tiền mua được. Môn đồ của ngươi giết nhân mã ta. Như vậy đi, ngươi đã là sư phụ, vậy theo ta đi một chuyến.

Chọn tập
Bình luận