Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 355: Lôi Đao Cửu Quyển

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đại trưởng lão được xưng là cường giả đệ nhất dưới chiến thần, lão đứng trên tuyết đối diện với Đằng Thanh Sơn, trong hai mắt không hề che dấu ý chí chiến đấu.

– Gừ.

Một tiếng gầm lớn vang lên, Đằng Thú cầm Hắc Diễm Côn dán mắt vào người vừa tới. Đầu óc Đằng Thú rất đơn giản, gã có thể thấy được đối phương có uy hiếp không. Lúc trước Nhị trưởng lão Lục trưởng lão Húc Nhật Thương Hành đều đến vì thiện ý, còn Đại trưởng lão thì chiến ý cao ngất. Đằng Thú cho rằng người trước mắt rất nguy hiểm.

Vì Đằng Thanh Sơn, gã không hề lui về phía sau nửa bước.

– A Thú.

Đằng Thanh Sơn vội hét lên.

– Thiếu niên này là ai?

Đại trưởng lão cau mày lướt mắt qua. Lúc này, Lý từ trong phòng đi ra cũng vội chạy tới vươn tay giữ chặt y phục Đằng Thú, rồi nàng lập tức phát ra vài tiếng gầm gừ, cảnh cáo Đằng Thú không được vô lễ với người vừa tới, đồng thời ngẩng đầu nói:

– Đại trưởng lão, A Thú không hiểu tiếng người, tính tình rất hung tợn, xin thứ lỗi.

Đằng Thanh Sơn cũng nói:

– A Thú từ bé lớn lên trong đám dã thú, bây giờ cũng chỉ nói được một vài câu đơn giản, đầu óc y như một tiểu hài tử.

Đại trưởng lão giật mình.

Đại trưởng lão nể mặt Đằng Thanh Sơn, đương nhiên sẽ không chấp nhặt thiếu niên mãnh thú.

– Ha ha… Không nói vòng vo nữa. Hôm nay lão phu tới đây chính vì muốn được đánh một trận với Đằng Thanh Sơn.

Đại trưởng lão ánh mắt như điện, khí thế sắc bén.

– Đằng Thanh Sơn, cậu có tiếp không?

Thanh âm Đại trưởng lão rất cao.

Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ động tâm. Ở Đoan Mộc Đại Lục khá lâu, Đằng Thanh Sơn vẫn chưa từng gặp được một ai có thể làm hắn cảm thấy hưng phấn. Nhìn Đại trưởng lão trước mắt, hắn nhớ tới chiến tích của đối phương, trong lòng thầm nghĩ:

– Đệ nhất dưới chiến thần sao? Hy vọng lão đừng làm ta thất vọng.

– Có thể cùng được đánh với Đại trưởng lão, quả là quí hóa. – Đằng Thanh Sơn hào sảng cười.

– Tiểu, đưa luân hồi của huynh tới đây.

Đằng Thanh Sơn cất cao giọng gọi.

Lý lập tức vào trong phòng lấy bao thương ra hai đoạn Luân Hồi thương. Luân Hồi thương nặng hơn trăm cân cũng không phải quá nặng đối với một hậu thiên đỉnh phong như Lý.

– Này.

Lúc Lý đưa tới hơi mấp máy môi. Đằng Thanh Sơn cao giọng nói với nàng:

– Muội đứng ra xa một chút đi.

Đằng Thanh Sơn cười với Lý rồi nhận hai đoạn Luân Hồi thương.

Lý chạy ra xa xa cùng Tiểu Bình, Đằng Thú, mã phu lão Uông đứng nhìn từ xa xa. Còn trên bờ Nguyệt Nha hồ chỉ còn lại Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão.

– Quả nhiên thống khoái.

Đại trưởng lão cũng cười.

– Đằng Thanh Sơn, đao pháp của lão phu ta chính là học từ Lôi Đao Cửu Quyển do năm đó Đoan Mộc Thiên Thần lưu lại. Mặc dù chỉ là lớp da ngoài, nhưng cũng đã giúp ta tung hoành thiên hạ rồi.

Nói rồi Đại trưởng lão vươn tay phải, chộp vào chuôi đao khảm đao khổng lồ trên lưng.

Choang!

Chiến đao ra khỏi vỏ liền lộ ra đây là một loại khảm đao lớn, cao gần tới cổ người thường, mặt đao phản xạ ánh sáng lạnh lẽo làm người khác ớn lạnh.

– Đao này được làm từ Ngân Tuyết Kim lấy trong Vân Mộng Trạch trung, hao phí rất nhiều nhân lực và tiền tài, thu thập vô số viên Ngân Tuyết Kim cuối cùng mới luyện ra được chiến đao Ẩm huyết này.

Đại trưởng lão tay phải cầm đao, tay trái vuốt ve mặt đao, giống như xoa lớp da mịn màng của tình nhân.

– Xoẹt..

Đằng Thanh Sơn đang xoay tròn hai đoạn luân hồi thương theo những xoắn ốc, nối liền chúng lại, miệng vẫn nói:

– Đại trưởng lão, thương pháp của vãn bối là khi vãn bối còn nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ khổ luyện, luyện ra Ngũ Hành thương. Mặc dù thương pháp bây giờ còn chưa đại thành, nhưng dưới chiến thần vãn bối cũng chưa từng gặp được một cao thủ nào có thể phân định cao thấp cả.

Đại trưởng lão mắt lóe lên.

Tự nghĩ ra sao?

– Thương này tên là Luân Hồi, vật liệu là Vạn Niên Huyền Thiết và tinh văn cương, khi vãn bối còn nhỏ phải đánh với Tử Quang Giao Long cửu tử nhất sinh mới mang được từ hàn đàm ra. Còn cây Luân Hồi thương này thì là do cha cùng ngoại công của vãn bối liên tục hợp lực chế tạo thành.

Đằng Thanh Sơn nắm Luân Hồi thương, ánh mắt như băng.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn, Hắc Diễm Côn có lẽ làm cùng vật liệu còn tốt hơn cả Luân Hồi thương, nhưng tầm quan trọng của nó thì không bằng Luân Hồi thương. Bởi vì đây là do cha và ngoại công hắn chế tạo

Đại trưởng lão mờ ảo nhận thấy chiến ý từ Đằng Thanh Sơn đập vào mặt, không khỏi kêu một tiếng:

– Được, vậy cho lão phu ta thưởng thức thương pháp mà cậu tự nghĩ ra đi

– Vãn bối cũng muốn xem đao pháp do Đoan Mộc Thiên Thần sáng chế sẽ lợi hại như thế nào.

Thanh âm vẫn còn vang vọng giữa không trung.

Đại trưởng lão đã biến mất khỏi vị trí cũ, một luồng điện quang màu xanh lóe ra một vệt mờ ảo, Ẩm Huyết Đao bổ về phía Đằng Thanh Sơn

– Vèo.

Đằng Thanh Sơn vẫn đứng vững, ánh mắt sắc như lợi kiếm. Lúc này giữa con ngươi của Thanh Sơn, cả trời đất chỉ còn lại có Ẩm Huyết Đao do Đại trưởng lão đang bổ ra

– Phá.

Đằng Thanh Sơn gầm lên, Luân Hồi thương trong nháy mắt hóa thành một đạo sao băng màu bạc. Ngoài thân đằng Thanh Sơn có nội gia cương kình mờ ảo.

Lực lượng bộc phát đến cực hạn.

Lực bộc phát từ sức mạnh thân thể và nội gia cương kình, hai thứ kết hợp phải trên một trăm hai mươi vạn cân.

– Veo..

Mũi thương mang theo một luồng kình đạo xoay tròn xé nát không gian, giao kích với Ẩm Huyết Đao.

Ầm ầm….

Sóng chấn động cường đại lan nhanh ra bốn phương tám hướng rập rờn, tuyết đọng văng tung tóe, băng vỡ răng rắc. Vốn bờ Nguyệt Nha hồ đã đóng băng bây giờ như bị một người khổng lồ khuấy tung, vô số mảnh băng bị xé rách thành phấn như những gợn nước truyền ra, không ngừng lan xa khắp mọi phía. Cả lớp băng phủ trên Nguyệt Nha hồ hoàn toàn bị xé rách vỡ vụn.

Vô số tuyết bị chấn động bay tung đầy trời.

Một vài sóng chấn động lan tới bản đá ngốc thạch cách rất xa, ngốc thạch cũng bị đánh bay hai khối. Nhưng ngốc thạch đã có thể bảo trì năm sáu ngàn năm mà không hư hao, thì cũng không phải dễ hỏng như thế.

Nhìn thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn liên tiếp lùi năm sáu bước chợt nhướng mày:

– Nếu đánh nhau ở đây cũng khó nói có làm hư hao ngốc thạch không, thậm chí còn lan đến tới cả Tiểu không biết chừng.

– Vèo.

Đại trưởng lão cũng bị đánh tung nhưng lại bay ra xa nhanh hơn. Rồi lão chỉ đạp vào một cây đại thụ khổng lồ một chút, lập tức xé gió bay lên, thanh âm cuồn cuộn truyền tới:

– Đằng Thanh Sơn, cậu cùng ta tới vùng núi trống trải đánh nhau một trận cho đã.

Đại trưởng lão cũng ý thức được đánh nhau ở đây là không ổn.

– Được.

Đằng Thanh Sơn cũng cười, thân hình hai lần lóe lên đã cách xa trăm trượng rồi.

Trên núi đầy những cây đại thụ, Đằng Thanh Sơn nương theo những cây đại thụ, cũng đạp vào vài cây lao vào Thần Phủ Sơn nhanh như xé gió.

Trên bờ Nguyệt Nha hồ, đám người Lý trầm trồ không thôi.

– Ghê thật, tốc độ nhanh đến mắt cũng thấy không rõ.

Lão Uông gật đầu tán thưởng.

– Húc Nhật Vũ Thánh, người đó được xưng là cường giả Đệ nhất dưới chiến thần, đánh với ông chủ một trận không biết ai mạnh ai yếu.

Mặc dù đang tán thưởng, nhưng trong mắt lão Uông vẫn xẹt qua chút quái dị.

Lý và Tiểu Bình nắm tay, cùng Đằng Thú ngẩng đầu nhìn về phía Thần Phủ Sơn.

– Ầm ầm…

Ở Thần Phủ Sơn đột nhiên truyền đến những tiếng nổ xé băng vỡ núi, như thiên thần đang tức giận.

*****

Thần Phủ Sơn tuyệt không phải chỉ có một ngọn thật cao, mà là một sơn mạch liên miên. Nhưng trong sơn mạch này thì Thần Phủ Sơn là cao nhất. Lúc này, ở một đỉnh núi ở phía tây Thần Phủ Sơn cây cối gãy đổ, trên đỉnh núi có một cái hố sâu hoắm, vách núi chung quanh sơn đều nứt nẻ.

– Vù.

Đằng Thanh Sơn nhảy từ hố đá đi ra nhìn Đại trưởng lão đứng đối diện trên một tảng đá.

Sắc mặt Đại trưởng lão lúc này cũng đỏ bừng lên.

– Ha ha… một chiêu quả nhiên lợi hại.

Đằng Thanh Sơn cười vang. Nếu nói một đao ở bờ Nguyệt Nha là một chữ ‘nhanh’, thì một đao vừa rồi chính là một chữ ‘mạnh’ như thiên băng địa liệt.

Đến cả Đằng Thanh Sơn có sức mạnh thân thể như thế mà cũng bị phản chấn tới nỗi lọt cả vào núi.

Nhưng núi đá sao có thể so được với thân thể Đằng Thanh Sơn.

Cũng tương tự đậu hũ với sắt thép, khi đập vào thì căn bản không thể tổn thương được thân thể Đằng Thanh Sơn.

– Lão phu ta tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, không ngờ có người có thể tiếp Băng Lôi Đao trong Lôi Đao Cửu Quyển của ta mà không tổn thất một cọng tóc.

Đại trưởng lão trong lòng rất bội phục Đằng Thanh Sơn, vì khi thi triển một đao thân thể Đại trưởng lão cũng chịu lực rất mạnh, lão căn bản chỉ có thể thi triển một lần một đao.

– Tiếp đệ tam đao của ta.

Đại trưởng lão cười lớn một tiếng.

– Chát.

Điện quang đánh xuống Đằng Thanh Sơn.

– Cái này… Đây là lôi điện thật à?

Trong lòng Đằng Thanh Sơn giật mình. Khác với hai chiêu lão dùng lúc trước, so với đao của Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao thì nhìn như lôi quang, tiên thiên chân nguyên lôi điện có tính chất đặc biệt. Nhưng một đao bổ tới bây giờ lại có điện quang.

Nó là điện quang trong thiên nhiên.

Đại trưởng lão chợt hiện ra trong luồng điện quang, lóe lên một cái đã tới trước mặt Đằng Thanh Sơn phách vào đầu.

– Hay!

Đằng Thanh Sơn kinh hãi, Đệ tam thương trong Ngũ Hành thương…

Đằng Thanh Sơn không dám giữ sức. Cánh tay phải phồng lên, một luồng lực đạo mạnh mẽ hoàn toàn quán thâu vào Luân Hồi thương. Trong nháy mắt Luân Hồi thương tựa như một con giao long nổi trên mặt nước, mũi khoan xoay tròn như xé trời, nhọn hoắt, mang theo tiếng kêu rít chói tai, tựa như sao băng ánh sáng ngọc màu bạc đánh vào luồng điện quang.

– Độc Long Toản.

– Oanh….

Trong tiếng rít cuồng bạo.

Lực đạo bị chấn động, điện quang uy lực đã yếu bớt chạm vào Luân Hồi thương rồi công kích vào người Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cảm thấy toàn thân tê rần, lại một lần nữa bị chấn lùi lại, nện mạnh vào vách núi phía sau, đến cả vách núi đá lại xuất hiện một cái hố khổng lồ rất kinh người, bốn phía cũng nứt nẻ thành những rãnh sâu.

Đằng Thanh Sơn thê thảm, Đại trưởng lão còn thảm hơn.

Thân thể Đằng Thanh Sơn mạnh hơn lão nhiều. Lực đạo Luân Hồi thương vừa rồi lại mạnh tới cực hạn.

Thanh Ẩm Huyết Đao bị Luân Hồi thương nện trúng phản chấn vào thân thể Đại trưởng lão. Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu, cả người như một viên vẫn thạch bắn nhanh về vách núi phía sau làm vách núi xuất hiện một hố đá lớn, cả người bị đánh thụt vào trong.

– Một chiêu đáng sợ thật.

Đằng Thanh Sơn một lần nữa chui ra khỏi hầm đá, nhìn vào cái hố phía xa.

– Đại trưởng lão này đã sờ tới bờ của Đạo rồi, một chiêu đó đã ẩn chứa lôi điện chi đạo.

Đằng Thanh Sơn biết.

Nếu không có lĩnh ngộ về lôi điện chi đạo sẽ không có khả năng thao túng được lôi điện chính thức. Mặc dù chút lôi điện này cũng không có uy lực quá mạnh, nhưng điểm mạnh chính thức chính là một đao đó cơ hồ có thể ngăn trở được Độc Long Toản của Đằng Thanh Sơn. Chút lôi điện này đã cho thấy thực lực của đối phương.

– Nghiệt súc.

Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong cái hố ở vách núi trước mặt.

Chỉ thấy Đại trưởng lão y phục rách nát, tàn tạ từ cái hố đá bay ra, đồng thời…

– Hống….

Một con thú có đầu kim sắc thật lớn hình tam giác từ trong hố đá nhảy ra, trông rất dữ tợn tựa như bánh xe nghiền đất. Con mắt kim sắc đang nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão đang chạy trốn.

Chọn tập
Bình luận