Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 120: Huyết nhân

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đối phó với một thương sắc bén như có thể xé rách bầu trời, Mạnh Điền giống như chỉ tùy ý bổ xuống một đao.

“Vù!”

Ánh đao yêu dị đỏ như máu lại một lần nữa lóe lên.

“Choang!”

Mạnh Điền mượn lực bay vào giữa đám người Hắc Giáp quân đang chém giết giữa hậu viện.

“Ha ha!”

Một tiếng cười lớn vang lên. Ánh đao đỏ rực như tia chớp bổ vào bách phu trưởng Đỗ Hồng. Đỗ Hồng không khỏi biến sắc, trường thương trong tay căn bản đã không kịp ngăn cản.

“Véo!”

Trong đêm đen xuất hiện một luồng hàn quang xuyên qua không gian. Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Mạnh Điền ở phía xa, tay trái của hắn vừa mới bắn ra một thanh phi đao.

Tốc độ phi đao cực nhanh khiến cho Mạnh Điền cũng khẽ biến sắc.

“Cheng!”

Huyết Nguyệt Đao trong tay Mạnh Điền lập tức vung lên ngăn cản ngọn phi đao.

– Đỗ Hồng! Tốc chiến tốc thắng, giết sạch người của chúng!

Đằng Thanh Sơn quát lớn một tiếng, đồng thời cả người như một mãnh hổ lao về phía Mạnh Điền. Trường thương trong tay mang theo hàn mang băng lãnh đâm thẳng vào Mạnh Điền.

– Rõ! Đô thống đại nhân!

Đỗ Hồng cao giọng đáp, sau đó quát lớn một tiếng:

– Các huynh đệ! Giết sạch chúng đi!

Hai mươi hai binh sĩ Hắc Giáp quân lúc này đã có hai người ngã xuống.

Thế nhưng… tám gã cao thủ nội kình nguy hiểm nhất của đối phương trước đó đã Bị Đằng Thanh Sơn giết sạch khi vừa mới tiến vào hậu viện. Lúc này những cao thủ bên phía Tam Thạch khách sạn lại phải đối mặt với quân sĩ Hắc Giáp quân toàn thân mặc trọng giáp, hơn nữa còn biết cách phối hợp hỗ trợ lẫn nhau. Không có cách nào! Đao kiếm chém vào người đối phương, đối phương vẫn không có việc gì, còn bọn chúng thì chỉ mặc nhuyễn giáp, làm sao chiến đấu?

Muốn giết Hắc Giáp quân trừ phi là đánh những nơi chỗ nối của trọng giáp, hoặc là chém vào những nơi hở ra trên mặt, nhưng những chỗ này đều quá nhỏ.

“Phập!” “Phập!” “Phập!”

Quân sĩ Hắc Giáp quân xếp thành hai đội, không ngừng tiến tới. Từng tên cao thủ của Tam Thạch khách sạn ngã gục dưới trường thương. Mấy chục hộ vệ dưới trướng của Chu Sùng Thạch cũng dùng cung tiễn ở một bên bắn giết. Nhất thời bên phía Đằng Thanh Sơn ngược lại chiếm ưu thế. Nhân mã dưới trước Mạnh Điền tử thương rất nhiều.

Tậm thời không nói đến chuyện chém giết của những người này. Cuộc chiến giữa Đằng Thanh Sơn và Mạnh Điền cũng đang rất quyết liệt.

“Ầm!”

Luân Hồi thương đột nhiên đập xuống, lực lượng và tốc độ mạnh mẽ tạo thành tiếng xé gió kinh người.

Mạnh Điền nhún chân một cái, cả người liền bay lên nóc Tam Thạch khách sạn cao ba bốn trượng. Luân Hồi thương trực tiếp đập vỡ một lỗ lớn trên vách tường khách sạn. Đằng Thanh Sơn vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức cũng nhảy lên cao, giống như một con chim ưng lao về phía con mồi.

“Đằng Thanh Sơn này có thật chưa đến hai mươi tuổi không?” Mạnh Điền có chút hoài nghi về tin tình báo của Chu gia Thập Tam thiếu gia: “Mỗi một chiêu nhìn như đơn giản, nhưng lại khiến cho người ta rất khó ngăn cản. Trông giống như đâm thẳng, nhưng lại tùy thời có thể xoay chuyển thay đổi phương hướng công kích. Rõ ràng là đập mạnh xuống, nhưng trong nháy mắt lại có thể thu về thay đổi hướng công kích!”

“Chưa đến hai mươi tuổi, thương pháp lại giống như nước sông cuồn cuộn ào ạt, làm cho người ta rất khó ngăn cản!” Mạnh Điền có chút nóng nảy: “Là lão quái vật nào có thể dạy ra được một đồ đệ như vậy? Vài năm nữa chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của hắn!”

Mạnh Điền không biết.

Đằng Thanh Sơn lúc trước sáng tạo thương pháp đa tốn hao rất nhiều tinh lực. Thương pháp “Hỗn Nguyên Nhất Khí” là thương pháp phòng ngự cực mạnh. Trong vòng lưu chuyển liên tục của trường thương, có thể trong nháy mắt chuyển hóa thành bất cứ thương pháp công kích nào. Lấy thương pháp “Hỗn Nguyên Nhất Khí” làm trung tâm, Đằng Thanh Sơn căn bản không sợ công kích bị ngắt quãng, khiến cho địch nhân một cơ hội.

Một chiêu duy nhất có sơ hở chính là “Độc Long Toàn”.

Một khi thi triển “Độc Long Toàn”, thương pháp có một tích tắc không thể khống chế được. Nhưng tuyệt chiêu “Độc Long Toàn” đến cả giao long cũng có thể đánh bị thương. Nếu như chiêu này không giết chết được địch nhân, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có nước chạy trốn mà thôi.

“Rập!” “Rập!” “Rập!”

Mạnh Điền lướt như bay trên nóc nhà. Đằng Thanh Sơn cũng đuổi theo phía sau như tia chớp.

– Ha ha! Đằng Thanh Sơn! Nể tình ngươi vẫn chưa đến hai mươi tuổi, nếu như có thể tiếp được một chiêu này của ta, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Mạnh Điền nổi lên lòng ái tài.

– Đúng là nói khoác không biết ngượng!

Đằng Thanh Sơn quát lạnh một tiếng.

Sắc mặt Mạnh Điền chợt biến đổi. Hắn là một siêu cấp cao thủ được liệt vào Địa Bảng, là một tiền bối có thân phận, hơn nữa cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, cho nên mới nói như vậy.

– Vậy thì tiếp “Huyết Nguyệt Vũ” của ta đi!

Một tiến cười lớn vang lên. Mạnh Điền vốn đang lướt như bay đột nhiên xoay người, tung ra một đao nhanh như chớp.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sắc bén, trường thương trong tay theo tâm ý mà chuyển động, một chiêu thương pháp “Như Ảnh Tùy Hình” trực tiếp đâm tới.

“Vù!” “Vù!” “Vù!” “Vù!”

Gần như chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của Mạnh Điền hoàn toàn trở nên mơ hồ. Đằng Thanh Sơn chỉ còn nhìn thấy những ánh đao bap phủa từ các phương hướng chung quanh. Phía trên, phía trước, phía sau, phía dưới, bên hông… Trong nháy mắt, hắn thật sự giống như bị một nhà ngục ánh đao giam chặt lại.

Huyết Nguyệt Vũ là tuyệt chiêu danh chấn thiên hạ của Mạnh Điền, trong nháy mắt có thể xuất ra bảy bảy bốn mươi chín đao, mỗi một đao đều có uy lực đáng sợ.

“Choang!” “Choang!” “Choang!” “Choang!”

Những tiếng va chạm dồn dập liên tục vang lên. Mỗi một lần va chạm đều sinh ra những tiếng nổ mãnh liệt, khiến cho gạch ngói chung quanh đều vỡ ra bắn tung lên.

Mạnh Điền lui lại, sau đó đứng tại một cây xà lớn trên nóc nhà.

Đằng Thanh Sơn cũng đứng trên một xà gỗ khác, trong lòng thất kinh: “Tốc độ thật kinh người, so với Tiểu Vân còn nhanh hơn nhiều. May mắn là thương pháp Như Ảnh Tùy Hình của ta hiên tại đã đã ngộ ra được cảnh giới ‘sinh sôi không ngừng, liên miên không dứt’, cho nên mới có thể xuất thương liên tục, mỗi thương đều gắn liền với nhau. Nếu không, chỉ dựa vào khí lực nắm vạn cân thì có lẽ đa không ngăn cản được!”

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, nhưng hắn không biết Mạnh Điền cũng chấn kinh không kém.

“Hắn… Hắn chặn được? Huyết Nguyệt Vũ của ta nhanh như vậy mà hắn lại chặn được toàn bộ!” Mạnh Điền cảm thấy máu trong cơ thể chợt dâng lên, như muốn phun ra.

Bốn mươi chín đao, mỗi đao đều nhanh như nhau. Muốn làm được như vậy, tốc độ di động và vung đao đều yêu cầu vô cùng hà khắc.

– Ha ha… Đằng Thanh Sơn! Lão hủ bội phục! Xem ra không bao lâu nữa ngươi cũng có thể được liệt vào “Địa Bảng”. Nhưng Mạnh Điền ta đã nói là làm, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

Nói đến đây Mạnh Điền liền cười cười, sau đó lao vào trong bóng đêm xa xa.

Một tiếng xé gió vang lên, lại là một thanh phi đao bay đến.

Mạnh Điền không thể không ngừng lại, toàn lực ngăn cản cây ngọn phi đao.

– Mạnh Điền! Ngươi muốn chạy à? Còn phải xem ta có cho ngươi đi hay không đã!

Thân hình Đằng Thanh Sơn lao đến gần như đồng thời với phi đao. Khi Mạnh Điền ngăn cản ngọn phi đao, đã đã thấy Đằng Thanh Sơn từ trên cao lao xuống.

Luân Hồi thương thế mạnh lực trầm đập xuống.

“Vù!”

Mặc dù nói Phách quyền chuyển thành thương pháp vẫn chưa hoàn toàn thành công, nhưng với lĩnh ngộ về Phách quyền của Đằng Thanh Sơn, thi triển một chiêu này vẫn như một tòa núi lớn ầm ầm đổ xuống.

“Ầm ầm!’

Thương pháp mang theo tiếng xé gió đáng sợ.

Mạnh Điền đang ngăn cản thanh phi đao, không kịp né tránh, chỉ có thể giơ Huyết Nguyệt đao ngang đỉnh đầu.

“Choang!”

Ngói gỗ dưới chân vỡ vụn. Mạnh Điền trực tiếp bị một thương đánh ngã xuống.

……

Hai mươi mấy hán tử ở đại sảnh ngay khi bắt đầu céhm giết đã lập tức chạy ra khỏi khách sạn. Bọn họ đứng ở bên ngoài xa xa quan sát động tĩnh. Lúc này vừa thấy Đằng Thanh Sơn và Mạnh Điền chém giết trên nóc nhà, sau đó Mạnh Điền ngã xuống.

– Đại ca! Nghe được không? Một người gọi là Mạnh Điền, còn một người gọi là Đằng Thanh Sơn.

Hán tử tóc dài bù xù gật đầu nói:

– Mạnh Điền là siêu cấp cao thủ có tên trên “Địa bảng“. Không ngờ huynh đệ chúng ta tại khách sạn hoang vu này mà có thể nhìn thấy một trận đại chiến như vậy. Nhưng người gọi là Đằng Thanh Sơn đó cũng thật là lợi hại, không hề ở thế hạ phong chút nào!

– Vừa rồi chúng ta còn muốn động thủ với người ta, thật đúng là muốn chết!

Những hán tử này đều nghĩ lại thấy sợ.

Nhìn vào thủ đoạn vừa rồi, phỏng chừng chỉ cần một mình Đằng Thanh Sơn là có thể giết sạch tất cả bọn họ.

– Đại ca! Huynh nói ai sẽ thắng?

Đám hán tử đều nhìn chằm chằm vào Tam Thạch khách sạn. Lúc này bên trong không ngừng vang lên những tiếng nổ, hiển nhiên Đằng Thanh Sơn và Mạnh Điền đang chém giết bên trong.

– Chắc là Mạnh Điền! Nghe lời nói vừ rồi của hắn trên nóc nhà, rõ ràng là ái tài cho nên không thi triển tuyệt chiêu cực mạnh!

Hán tử tóc bù xù ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Hơn nữa Mạnh Điền có thể được liệt vào “Địa bảng“, khẳng định có tuyệt chiêu đáng sợ. Một khi hắn thi triển, Đằng Thanh Sơn kia có lẽ sẽ thất bại!

Hắn vừa dứt lời thì “” một tiếng, một bóng người húc vỡ cửa sổ của khách sạn, sau đó lao ra bên ngoài. Người này tỏ ra có chút chật vật, chính là Mạnh Điền.

Vút!

Hàn quang đáng sợ từ vách tường khách sạn bắn ra, giống như một cỗ máy khoan tường (khoan cắt bê tông, điện thoại số… ^^). Lập tức “ầm’ một tiếng, cả người Đằng Thanh Sơn xô vỡ vách tường, đá vụn bay tứ tung, nhưng đôi mắt sắc bén của hằn thì vẫn nhìn chằm chằm vào Mạnh Điền như trước.

“Vút!” Đầu thương phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đã đến trước người Mạnh Điền.

“Choang!” Thân thể Mạnh Điền bị chấn văng đi.

– Đằng Thanh Sơn! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết!

Mạnh Điền giận dữ quát lên.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn lão:

– Nếu như ngươi có thể giết ta, vậy thì cứ việc thi triển thủ đoạn của ngươi ra. Nếu không… ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

Ánh mắt Mạnh Điền lạnh đi. Hắn không phải không muốn giết Đằng Thanh Sơn, mà là tuyệt chiêu của hắn một khi thi triển sẽ gây tổn hại không nhỏ cho thân thể. Cho nên không đến thời khắc sinh tử, hắn cũng không muốn sử dụng chiêu này.

Nhưng đứng trước thương phát lăng lệ ào ạt của Đằng Thanh Sơn, Mạnh Điền thật sự không có biện pháp khác.

– Là ngươi muốn chết!

Mạnh Điền nghiến răng. Thân thể hắn phát ra những tiếng “xoẹt xoẹt” quỷ dị, lớp da trong nháy mắt biến thành màu đỏ, thậm chí lỗ chân lông trên người còn chảy ra những giọt máu. Trong phút chốc, những giọt máu đã nhuộm đỏ cả chiếc áo mỏng manh trên người Mạnh Điền, cả người hắn biến thành một huyết nhân, toàn thân đỏ bừng đáng sợ.

Đằng Thanh Sơn không sợ mà còn lấy làm mừng: “Cuối cùng cũng có thể thấy được thực lực chân chính của cao thủ ‘Địa bảng’ rồi!”

Huyết nhân, đao cũng đỏ như máu!

– Chết đi!

Mạnh Điền gầm lên dữ tơn.

Một cái bóng đỏ như máu trong nháy mắt xẹt qua khoảng cách mười trượng, tốc độ cực nhanh khiến cho Đằng Thanh Sơn cũng chấn kinh.

“Xoẹt!” Huyết Nguyệt Đao nhanh đến cực hạn, thậm chí còn khiến cho không khí chấn động. Đao ảnh mơ hồ khiến Đằng Thanh Sơn không thể nhìn rõ chung quanh, hắn không nhìn thấy rõ chân thân của đao.

Tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động.

Mắt tai kết hợp, trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn đã phán định được vị trí của đao. Nội kình trong cơ thể lập tức dâng trào, khiến cho tốc độ xuất thương của hắn tăng lên một bậc.

Đằng Thanh Sơn cũng đã kết hợp “Liệt Hỏa thương quyết”, một lần nữa hoàn thiện Ngũ Hành thương pháp, mỗi một thương đều có thể thông nội kình để kích thích yếu huyệt, khiến cho tốc độ xuất thương tăng vọt. Bình thường Đằng Thanh Sơn không cần làm như vậy, nhưng hôm nay hắn rốt cuộc phải làm.

Cũng là năm vạn cân lực lượng, nhưng có nội kình phụ trợ, tốc độ xuất thương trong nháy mắt tăng lên sáu bảy thành.

“Vù!”

Luân Hồi thương như một tia chớp xé rách bầu trời đâm vào bóng đao màu đỏ mơ hồ.

“Choang!”

Luân Hồi thương và Huyết Nguyệt Đao gần như vừa va chạm đã bật ra, cả hai đều bị ảnh hưởng thay đổi phương hướng. Mạnh Điền và Đằng Thanh Sơn đều tránh né binh khí của đối phương. Chỉ là… Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn dài chín thước sáu tấc, còn Huyết Nguyệt Đao thì chỉ khoảng hơn bốn thước.

Lúc này, binh khí càng dài thì càng có lợi. Huyết Nguyệt Đao còn chưa chạm đến Đằng Thanh Sơn, Luân Hồi thương đã xoay tròn đâm vào cánh tay trái Mạnh Điền.

Chọn tập
Bình luận