“Đại đương gia chết rồi!”“Đại đương gia chết rồi!”
o0o
Bên trong sơn trại Thiết Sơn bang đầy thi thể và người bị thương, đám bang chúng Bạch Mã bang lại loạn hết cả lên. Uy tín của Hồng tứ gia quá cao! Bạch Mã bang là do Hồng tứ gia một tay tạo dựng, mặc dù nói bang chúng Thiết Sơn bang may mắn sống sốt đã chạy trốn khắp bốn phía nhưng cái chết của Hồng tứ gia đối với Bạch Mã bang là đả kích quá lớn, đám mã tặc Bạch Mã bang tinh thần ai cũng có chút hỗn loạn.
“Cút ngay.” Đại đương gia Vương Thiết Sơn của Thiết Sơn bang điên cuồng xông về phía tây nam.
Xoạt!
Khai Sơn đao dọc đường trực tiếp chém giết người ngăn cản thành hai nửa, thừa dịp đang lúc hỗn loạn Vương Thiết Sơn rất nhanh liền xông vào trong Đại Duyên sơn.
“Đám nhãi ranh Bạch Mã bang nghe đây, Vương Thiết Sơn ta sẽ còn quay trở lại! Tên đương gia khác còn sống của Bạch Mã bang hãy rửa sạch cổ chờ Vương Thiết Sơn ta tới chém đi. Nếu sợ chết hãy quay trở về giải tán Bạch Mã bang đi…Ha ha…” Tiếng cười man dại vang vọng khắp cả bầu trời sơn trại mà nhân ảnh Vương Thiết Sơn ai cũng không biết chạy đi đâu rồi.
“Vương Thiết Sơn…Các ngươi để hắn chạy thoát?” Nam tử có sẹo hình lưỡi đao thân mặc khải giáp, cưỡi Xích Hỏa Mã quát.
“Tam đương gia! Vương Thiết Sơn kia chạy rất nhanh, hơn nữa lúc ấy mọi người đều quan tâm tới đại đương gia…” Đám mã tặc Bạch Mã bang trả lời với giọng có chút bất đắc dĩ.
“Cha, cha…”
Lúc này một nhân ảnh lao nhanh tới, bỗng chốc liền quỳ bên thi thể Hồng Tứ gia, đó chính là thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt.
“Chấn Kiệt.” Nam tử mặt sẹo mở miệng nói. “Đừng khóc, đại ca đã chết rồi nhưng bây giờ quan trọng nhất chính là phải phòng bị tên Vương Thiết Sơn! Hôm nay chúng ta diệt Thiết Sơn bang, giết hai huynh đệ của hắn, hắn sẽ cùng chúng ta liều chết không thôi! Lời cay độc sau cùng của hắn con cũng nghe thấy rồi.”
Thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt đứng thẳng người dậy: “Tam thúc, con biết. Lần này chúng ta tổn thất quá lớn, cha của con, sư huynh, nhị thúc, tất cả bọn họ đều chết rồi! Lo liệu việc cũng chỉ còn sót lại con và người thôi. Sau này rất nhiều chuyện phải nhờ tam thúc rồi.”
Nam tử mặt sẹo gật đầu, thở dài: “Lần này Bạch Mã bang chúng ta tổn thất không ít nhân mã, ngay cả Bạch Mã doanh cũng chết không ít người.”
“Vâng….”
Hồng Chấn Kiệt nhìn đưa mắt nhìn xung quanh, lần này Bạch Mã bang dẫn theo hơn sáu ngàn người tới, thực sự chết trong chiến đấu cũng chỉ hơn ngàn người nhưng thụ thương lại có rất nhiều, không ít người bị tàn phế. Đám tàn phế này tất nhiên lực chiến đấu sẽ đại giảm, sống cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.
“Cửa ải này Bạch Mã bang chúng ta phải gây dựng lại.” Hồng Chấn Kiệt nói.
“Vương Thiết Sơn kia mặc dù phiền phức nhưng chỉ vẹn vẻn một người, ngược lại không phải quá khó giải quyết.” Nam tử mặt sẹo nhíu mày “Không ổn nhất chính là đại ca đã chết! Đại ca đối với các bang phái trong Nghi Thành lực uy hiếp rất lớn. Rất nhiều bang phái đều thuần phục với chúng ta thậm chí giao tiền cũng chính là duyên cớ từ đại ca. Nhưng đại ca hiện tại đã chết, các bang phái lớn nhở chỉ sợ sắp ngo ngoe muốn động đậy rồi.”
Hồng Chấn Kiệt nghe xong cũng có chút phiền não.
Đại đương gia của một bang phái cường đại là phải trấn áp được người khác. Nếu không e rằng ngay cả thủ hạ cũng sẽ không tâm phục, địch nhân có lẽ cũng sẽ hạ thủ.
“Bạch Mã bang ở Nghi Thành hơn mười năm, căn cơ vững chắc cũng không phải người khác nói động là động vào được.” Hồng Chấn Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Có điều tam thúc nói cũng không phải không có đạo lý, lần này phải thu nạp một ít bang chúng, không ổn nhất chính là lần này Bạch Mã doanh tổn thất mấy chục huynh đệ, hảo hán như Bạch Mã doanh đều là cha mất hơn mười năm bồi dưỡng ra, nay muốn bổ sung quả thực khó khăn.” Hạch tâm nhất Bạch Mã bang chính là Bạch Mã doanh này.
Lực chiến đấu của Bạch Mã doanh vượt qua cả hai ngàn mã tặc phổ thông.
Đây cũng là nhân mã tinh anh Hồng tứ gia noi gương theo ‘Hắc Giáp quân’ của Quy Nguyên tông tạo dựng lên.
“Chấn Kiệt, hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta có nên tạm thời ở lại đây chờ đến sáng mai xuất phát hay không?” Nam tử mặt sẹo dò hỏi.
Ngửa mặt nhìn sắc trời u ám, Hồng Chấn Kiệt gật đầu nói: “Trước tiên xem xem có bao nhiêu huynh đệ thụ thương, bao nhiêu huynh đệ đã chết. Tất cả đều tính một lần!” Hồng Chấn Kiệt cũng cảm thấy phiền não, Hồng tứ gia cha hắn lúc còn sống thì thiếu đương gia hắn có thể thích ý hưởng thụ cuộc sống, miễn là có cha hắn.
Nhưng Hồng tứ gia vừa chết Hồng Chấn Kiệt liền cảm thấy rằng, vị trí chúa đất ở Nghi Thành này đã không phải dễ ngồi như thế.
o0o
Trong Đại Duyên sơn.
‘Rắc rắc’, gân cốt toàn thân Đằng Thanh Sơn phát ra thanh âm trầm thấp, cả người khôi phục lại chiều cao bản thân vốn có, thân hình cũng khôi phục nguyên dạng. Đằng Thanh Hổ ở bên mặc dù đã thấy qua một lần nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin y như trước.
“Thanh Hổ.” Đằng Thanh Sơn lo lắng nói, “Vừa rồi thanh âm lúc đại đương gia Thiết Sơn bang kia trốn thoát sau cùng ngươi cũng nghe thấy rồi, Vương Thiết Sơn này đúng là cùng Bạch Mã bang không chết không thôi. Nghi Thành của chúng ta có lẽ sắp đại loạn, sau này…Đằng gia trang chúng ta e rằng cũng không thể yên ổn.”
Đằng Thanh Sơn một bên cùng Đằng Thanh Hổ hành tẩu giữa núi rừng, một bên nói: “Lần này Bạch Mã bang tổn thất rất lớn, Hồng tứ gia và thiếu đương gia kia đều đã chết, ngay cả Bạch Mã doanh cũng tổn thất không ít nhân mã.”
“Tên thiếu đương gia đã chết?” Đằng Thanh Hổ mừng rơn.
Hắn ở lưng chừng núi căn bản không thấy rõ phía dưới phát sinh chuyện gì. Chỉ nghe thấy lời lúc Vương Thiết Sơn chạy trốn vận chuyển nội kình nói ra.
“Ừ, chết rồi.” Đằng Thanh Sơn gật đầu, chính mình đích thân bắn chết, đương nhiên chắc chắn.
“Chết thật tốt, chết thật tốt!” Đằng Thanh Hổ giọng căm hận nói.
“Tổn thất của Thiết Sơn bang lại càng lớn hơn, hai mươi mấy mã tặc có nội kình cộng thêm ba ngàn bang chúng hạch tâm, không phải chết thì cũng là bỏ chạy rồi. Thiết Sơn bang lần này xong hết rồi! Chỉ có điều…” Đằng Thanh Sơn nhíu mày, “Bạch Mã bang tổn thất lớn như vậy, những bang phái khác ở Nghi Thành chúng ta khẳng định cũng sẽ hỗn loạn.”
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ trong núi không ngừng đi về phía trước.
Đằng Thanh Sơn mặc dù biết tương lai sẽ loạn lạc nhưng lại không lo lắng! Bởi vì với tự thân vũ lực của Đằng gia trang, đặc biệt sự đản sinh của một đám cao thủ nội kình, điều này khiến Đằng gia trang căn bản không sợ những bang phái bình thường.
Mà Bạch Mã bang tổn thất lớn như vậy, tất cả tinh lực đều sẽ trút vào bang phái, có lẽ cũng sẽ không tới mấy thôn trang tìm phiền phức.
o0o
Bầu trời nơi nơi tối mịt, sau nửa đêm Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người mới xuyên qua đại sơn đi tới bên ngoài đại môn Đằng gia trang.
“Ai?” Tộc nhân trực gác đại môn Đằng gia trang nhìn thấy hai nhân ảnh mù mờ từ nơi xa xa, vội quát.
“Là chúng ta, Thanh Sơn.” Đằng Thanh Sơn mở miệng nói, Đại Duyên Sơn mặc dù lớn nhưng nếu chỉ bản thân Đằng Thanh Sơn thì lộ trình trăm dặm cũng chỉ mất nửa canh giờ đã đủ đi qua, dựa theo tốc độ tính toán ở kiếp trước thì đó chính là 50-60km/h, đây lại là đường núi. Đương nhiên chuyện này chỉ có loại người phi thường như Đằng Thanh Sơn mới có thể làm.
Tốc độ Đằng Thanh Hổ cũng chậm hơn nhiều, hai người hao phí gần đủ bốn canh giờ, đến nửa đêm mới chạy tới Đằng gia trang.
“Thanh Sơn trở về rồi à?” Chỉ thấy trên luyện võ trường lập tức có mấy người chạy tới.
Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ từ cửa bên đi vào lập tức phát hiện ra tộc trưởng Đằng Vân Long cùng phụ mẫu Đằng Thanh Sơn, phụ mẫu Đằng Thanh Hổ.
“Thanh Sơn, các con thực khiến ta lo sợ.” Đằng Vân Long cười đi tới, “Ai ngờ rằng hai đứa tiểu tử như hai con lại chạy theo Bạch Mã bang, làm cho ta lo sợ. Tốt rồi, cuối cùng các con vẫn còn sống trở về.”
Đằng Thanh Sơn nương theo ánh đuốc bên đại môn liền có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt ngoại công, có lẽ đám người ngoại công hôm nay trở về vẫn luôn không cách nào yên tâm! Đám người nhà cũng không yên tâm, người người không ngủ, đều chờ ở trên luyện võ trường.
“Ngoại công.”
“Gia gia.”
Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai người cũng cảm giác được sự quan tâm của trưởng bối.
“Hôm nay các con gặp không ít chuyện chứ? Đi nào, đến chỗ ta nói.” Đằng Vân Long bảo “A Lan, mấy người các con trước tiên đều trở về ngủ đi. Vĩnh Phàm, hai huynh đệ các con đều đi theo ta.” Lập tức, mấy người Đằng Thanh Sơn liền đi tới chỗ ở của tộc trưởng Đằng Vân Long.
Trong gian phòng chính, sau khi đóng cửa lại trong phòng chỉ có năm người.
Tộc trưởng Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Hàng cùng Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ.
“Kết quả thế nào?” Đằng Vân Long vừa vào liền trực tiếp dò hỏi.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói: “Bạch Mã bang cùng Thiết Sơn bang tổn thất đều rất lớn, Thiết Sơn bang gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, bang chúng phổ thông chỉ có một số ít chạy thoát, còn về cao thủ chỉ có đại đương gia Vương Thiết Sơn kia chạy thoát! Mà Bạch Mã bang…Tổn thất cũng rất lớn, Hồng tứ gia và thiếu đương gia con trai lão đều đã chết.”
“Hồng tứ gia đã chết?” Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Hàng ba người đều giật mình.
Hồng tứ gia, ba chữ này chính là một tấm biển bằng vàng.
Tại Nghi Thành, Hồng tứ gia chính là ông chúa tể! Có thể nói thao túng sống chết của rất nhiều người.
“Lão tặc này không ngờ lại chết rồi? Chết thực tốt, chết thực là tốt!” Đằng Vân Long không nhịn được cười lớn, cười đến nỗi mắt cũng rơi lệ, “Ai ngờ được cả đời này của Đằng Vân Long ta cũng có thể chờ đến lúc lão tặc này chết trước.”
“Lão tặc chó má, rốt cuộc cũng chết rồi.” Đằng Vĩnh Hàng cũng chửi.
Bọn Đằng Thanh Sơn cũng có thể hiểu được oán khí của các trưởng bối, hơn mười năm qua Bạch Mã bang tự tung tự tác, lúc Đằng gia trang nhỏ yếu đã từng chịu qua sự ức hiếp quá lớn, cả thế hệ các trưởng bối, nữ nhân bị bắt đi có rất nhiều, đó có thể nói là nợ máu vô số.
“Lão tặc kia chết như thế nào?” Đằng Vân Long hỏi đến cùng.
“Con ở trên sườn núi không thấy rõ, Thanh Sơn ẩn náu ở trong hắn hẳn sẽ thấy rõ.” Đằng Thanh Hổ nói, ba người Đằng Vân Long lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.