Đằng Thanh Sơn đứng trên đỉnh núi quay đầu nhìn về phía tây.
“Là quân đội của Đoàn gia.” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhận ra toán quân từ lối phía tây hợp cốc Hỏa Lưu Thiết đánh giết vào chính là liên quân của Đoàn gia và Phó gia. Do trước đó Đằng Thanh Sơn đã phá hỏng lối vào phía đông, khiến đám quân sĩ mấy nghìn người của bọn Đạm Đài gia ba nhà hiện tại ở trong hợp cốc không có chi viện của hậu phương, trở thành nước không có nguồn, quân không được tiếp ứng!
– Chạy nhanh lên!
– Nhanh! Nhanh!
Các quân sĩ hoảng loạn không còn đường thoát, ai ai cũng khốn khổ muốn trèo qua đống đá núi chặn mất lối ra. Một số ít quân sĩ tay chân lanh lẹ may mắn chạy thoát ra ngoài, thế nhưng tuyệt đại đa số quân lính không còn cơ hội trốn chạy.
– Đầu hàng tha chết!
– Đầu hàng tha chết!
– Đầu hàng tha chết!…
Liên quân Phó gia và Đoàn gia hò hét liên hồi, đinh tai nhức óc, đồng thời huơ chiến đao, vung trường thương thẳng đường đánh chém, dọa đám địch quân chẳng còn cách nào trốn chạy khiếp sợ đến mức chỉ có thể hết kẻ này đến kẻ khác ném binh khí quỳ trên mặt đất. Những kẻ làm như vậy đều được đám lính Phó gia và Đoàn gia tha mạng.
Trăm nhà Đoan Mộc đại lục tranh bá lâu nay đã hình thành tập quán thu nhận hàng binh.
Suy cho cùng, trong thời buổi hỗn loạn như vậy, đám quân sĩ đó cũng không thể biết rõ phải chết mà còn cố phản kháng.
…
Trên đỉnh quả núi thấp phía bắc, thoạt đầu nhân mã ba nhà Đạm Đài gia, Ngô gia, Đổng gia chiếm ưu thế, nhưng khi Đằng Thanh Sơn ra tay lấp lối vào phía đông, khiến đám quân sĩ phe ba nhà bọn họ không còn chi viện, nên bọn chúng khủng hoảng bất an, khí thế suy giảm. Hiện tại ưu thế phe Thiết Kiếm Võ Thánh đang không ngừng tăng lên, thậm chí còn bức quân sĩ phe Đạm Đài gia bắt đầu đầu hàng.
Nếu cứ tiếp tục như thế thêm một thời gian ngắn nữa, phe Thiết Kiếm Võ Thánh sẽ có thể chiếm lĩnh được hòn núi thấp phía bắc.
Đáng tiếc, thực tế cũng không đẹp đẽ như đám Thiết Kiếm Võ Thánh mong muốn.
– Lên!
– Nhanh, leo lên!
Cùng lúc liên quân Đoàn gia, Phó gia tấn công vào hợp cốc, không ít quân sĩ tinh anh của liên quân Đoàn Phó gia nhanh chóng bám theo các công cụ như thang, dây,… do quân sĩ ba nhà Đạm Đài gia lưu lại, cấp tốc leo lên đỉnh ngọn núi thấp phía bắc.
– Giết!
– Chết đi!
Đám quân sĩ tinh anh của Đoàn gia, Phó gia này đều gào lên lao vào địch quân chém giết. Trong số đó có một ít quân sĩ đặc biệt — các binh sĩ này cầm khảm đao khổng lồ, bên hông còn giắt theo hai cây rìu nhỏ, mặc áo giáp đặc biệt màu đen bao trùm toàn thân!
Những quân sĩ đặc biệt này đều trầm lặng, không hò hét như những quân sĩ khác, chỉ vung khảm đao trong tay.
Phụp! Phụp! Phụp!
Hoặc là chém đứt đôi người, hoặc là chém bay đầu…
Đám quân sĩ trầm mặc sử dụng khảm đao khổng lồ trong nháy mắt đã giúp phe Đoàn gia, Phó gia giành được ưu thế, đồng thời dồn ép đám quân phe Thiết Kiếm Võ Thánh phải không ngừng lui về phía sau.
“Thực sự lợi hại, đây là đội quân đặc biệt nào vậy?” Đằng Thanh Sơn tán tụng trong lòng, “Kỷ luật nghiêm minh, ai cũng trầm mặc giết địch, cứ như là máy. Hơn nữa quơ thanh đao lớn như thế một cách nhẹ nhàng như vậy… rất hiển nhiên, mỗi một người tối thiểu đều là nhị lưu võ giả.”
Đội quân đặc biệt trước mắt này, luận tố chất hiển nhiên đủ so được với Hắc Giáp Quân của Quy Nguyên Tông!
“Là Thần Đao Vệ của Phó gia, hay là Vân Mộng Vệ của Húc Nhật Thương Hành?” Đằng Thanh Sơn biết phe mình có hai đội quân đặc biệt, có điều hắn chưa từng thấy qua hai đội quân này.
“Tuy nhiên nghe ý tứ của Mục Vân Ký… hiển nhiên hắn không nỡ để Vân Mộng Vệ xuất binh, phỏng chừng đây là Thần Đao Vệ!”
“Phó gia… một tiểu gia tộc chỉ vẻn vẹn chiếm lĩnh một thành nhỏ, không ngờ bồi dưỡng được đội quân dũng mãnh như vậy.”
“Phó gia này, thực không đơn giản như vẻ bề ngoài nha!” Đằng Thanh Sơn cảm thán.
Ở giữa đội quân phe Thiết Kiếm Võ Thánh.
– Hách Liên huynh, hòn núi thấp phía bắc sắp bị Đoàn gia chiếm mất rồi! Hàn Vũ Vệ cũng vừa tới nơi, sao không cho Hàn Vũ Vệ động thủ?
Hạ Hầu An bắt đầu nóng nảy.
Nghiêm Bạch Thú cũng lo lắng nhìn Thiết Kiếm Võ Thánh:
– Hách Liên huynh, đội quân đặc biệt vung cự đao ở trên kia cũng chỉ có Hàn Vũ Vệ mới có thể đối phó được!
– Vô dụng thôi.
Thiết Kiếm Võ Thánh nhìn đỉnh ngọn núi thấp phía bắc.
– Lúc trước, ba nhà Đạm Đài gia bọn họ đột nhiên đánh lén, cũng may là đội quân Hàn Vũ Vệ dẫn dắt các quân sĩ khác trụ vững trước sự công kích của ba nhà bọn Đạm Đài gia, chúng ta mới có thể xoay chuyển tình thế, phản công trở lại. Còn hiện tại, cho dù Hàn Vũ Vệ từ chiến tuyến chạy tới đây, nhưng Đằng Thanh Sơn còn ở trên đỉnh núi.
– Có Đằng Thanh Sơn, lại còn đội quân dùng cự đao không biết từ đâu ra đó nữa, Hàn Vũ Vệ có xông lên cũng là tìm đường chết.
Thiết Kiếm Võ Thánh lắc đầu, giải thích.
– Lẽ nào chúng ta cứ như thế mà chịu thua?
Nghiêm Bạch Thú vội vàng hỏi.
– Đương nhiên là không!
Thiết Kiếm Võ Thánh ánh mắt phát lạnh, trầm giọng đáp.
– Thiên Phong gia tộc chúng ta tuyệt đối không thể nhận thua! Tuy nhiên, tình huống hiện tại rõ ràng bất lợi với chúng ta, căn bản không thích hợp cường công! Húc Nhật Thương Hành này quả nhiên là lợi hại… không ngờ tung ra một đội quân đặc biệt như thế, còn có Vũ Thánh Tối cường Đằng Thanh Sơn phối hợp!
Phó gia có “Thần Đao Vệ” chính là một đại bí mật!
Húc Nhật Thương Hành có thể tra được, nhưng Thiên Phong gia tộc lại tra không ra.
– Hiện tại, chúng ta chỉ có thể tạm thời lui ra!
– Chúng ta không cam lòng, ba nhà lũ Đạm Đài gia cũng không cam lòng cả thôi!
Thiết Kiếm Võ Thánh ánh mắt sáng quắc, nhìn tòa núi thấp phía bắc nơi xa.
– Đằng Thanh Sơn này lợi hại, nhưng mà…đến khi phe chúng ta cùng phe Đạm Đài ba nhà bọn họ, dùng hơn ba mươi vạn đại quân ép tới! Ta không tin vẻn vẹn một Đoàn gia, thêm vào một Phó gia bé nhỏ, có thể chống đỡ được!
Tình huống quả nhiên đúng như Thiết Kiếm Võ Thánh suy diễn. Trong quá trình tranh bá thiên hạ, rất khó có địch nhân vĩnh viễn.
Trước đó ba nhà Đạm Đài gia cùng phe Thiết Kiếm Võ Thánh đánh giết nhau đến đỏ mắt.
Thế nhưng hiện tại… Đoàn gia, Phó gia đã chiếm được hợp cốc Hỏa Lưu Thiết. Việc này khiến ba nhà bọn Đạm Đài gia cùng phe Thiết Kiếm Võ Thánh đã có một mục tiêu chung, có địch nhân chung — liên quân Đoàn gia Phó gia!
Bên trong hợp cốc Hỏa Lưu Thiết.
– Ha ha, Đằng tiên sinh, lần này quả thực cám ơn tiên sinh nhiều lắm!
Mục Vân Ký cười lớn bước tới, bọn Phó Đao, Phó Vân Triển cùng Đoàn Thạch Tấn ba người cùng đi bên cạnh hắn, vẻ mặt tươi cười.
Phó Đao ha hả cười lớn:
– Một cái giậm chân đó của tiên sinh, thật đúng là đất rung núi chuyển a!
Đằng Thanh Sơn cũng nở nụ cười.
Tất cả mọi người đều rất cao hứng…bởi vì bọn họ đã chiếm được hợp cốc Hỏa Lưu Thiết.
– Hiện tại, hợp cốc Hỏa Lưu Thiết này đã là của chúng ta rồi.
Mục Vân Ký nhìn hợp cốc nhuộm đầy máu vui sướng cười nói. Hắn biết… trong lòng đất của hợp cốc này ẩn chứa mạch khoáng Hỏa Lưu Thiết trân quý không gì sánh được.
– Bây giờ cũng chưa thể vui vẻ quá sớm.
Đoàn Thạch Tấn nói.
– Ừ.
Phó Đao và Mục Vân Ký đều gật đầu.
– Chúng ta đã chiếm lĩnh hợp cốc Hỏa Lưu Thiết, bất kể là Nghiêm Gia, Hạ Hầu gia, hay là Đạm Đài gia, Ngô gia, Đổng gia, chẳng ai trong bọn họ có thể bỏ đi với tâm trạng bình tĩnh hòa nhã.
Mục Vân Ký trịnh trọng nói.
– Khả năng lớn nhất chính là năm nhà bọn họ sẽ bao vây trùng trùng điệp điệp hợp cốc Hỏa Lưu Thiết, tuy nhiên chúng ta…cũng không sợ bọn chúng!
Mục Vân Ký lộ vẻ tươi cười.
– Ha ha, chiếm hợp cốc Hỏa Lưu Thiết còn được, chẳng lẽ sợ thủ không được hay sao?
Phó Đao cũng nở nụ cười.
– Đoàn huynh!
Mục Vân Ký nhìn Đoàn Thạch Tấn:
– Để giữ hai quả núi thấp phía bắc và nam hai bên Hỏa Lưu Thiết hợp cốc này, ngươi đặt năm nghìn quân sĩ trên ngọn phía bắc; còn trên ngọn phía nam, ngươi đặt tám trăm quân sĩ. Ngươi hạ nghiêm lệnh cho ta… bất kỳ kẻ địch nào bò lên, đều đánh rơi xuống cho ta!
– Yên tâm, chút việc nhỏ đó dễ như trở bàn tay.
Đoàn Thạch Tấn tự tin đáp.
Một khi phòng thủ ở trên núi cao, mặt sau lại được chi viện liên tục không ngừng, cơ hồ địch nhân không có khả năng đánh hạ!
– Phó tiên sinh!
Mục Vân Ký nhìn Phó Đao:
– Lối vào phía đông đã bị Đằng tiên sinh phá hỏng. Có điều… bức tường chắn này cũng chỉ cao có mấy trượng, quân đội đối phương vẫn còn khả năng trèo qua. Cho nên, lối vào phía đông này giao cho Phó gia ngươi, nhất định không để cho địch nhân vượt qua chỗ này tiến vào hợp cốc!
– Không thành vấn đề.
Phó Đao cười tự tin.
Lối vào phía đông chỉ rộng có mấy chục trượng, lại bị lấp kín.
Nếu như phái mấy trăm Thần Đao Vệ ra đó trấn giữ, địch quân có tới bao nhiêu thì sợ rằng cũng có thể bị chém chết từng ấy.
– Hiện tại, nguy hiểm nhất chính là lối vào phía tây!
Mục Vân Ký nhìn về phía tây,
– Tòa núi thấp phía nam dài hơn ba trăm trượng, còn tòa phía bắc dài gần bốn trăm trượng. Độ dài khác nhau… mà phía chúng ta cũng có gần mười vạn đại quân. Hợp cốc này tuy rằng không nhỏ, thế nhưng vẫn không có cách nào chứa được toàn bộ quân sĩ, không ít quân sĩ phải ở ngoài hợp cốc.
– Muốn ngăn cản quân địch tấn công, rất là khó khăn!
…
Khi Đằng Thanh Sơn đi tới phía tây, rốt cuộc hắn cũng biết được vì sao Mục Vân Ký lo lắng.
Nếu như tòa núi phía nam và phía bắc có thể dài thêm trăm trượng thì đủ để chứa tất cả mọi người, lúc đó việc phòng ngự sẽ cực kỳ dễ dàng. Nhưng hiện tại… Đoàn gia và Phó gia chỉ có thể ở bên ngoài hợp cốc, dùng gỗ đá xây dựng công sự phòng ngự đơn giản. Đa phần quân sĩ đều ở phía sau công sự phòng ngự.
Buổi chiều cùng ngày.
Phía bên ngoài công sự phòng ngự phía tây, phần lớn quân đội phe địch đã tập kết. Lúc này hiển nhiên năm đại gia tộc khác đã hình thành một khối.
– Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao!
Ngô gia gia chủ Ngô Bạch Vĩ đứng bên cạnh Nữ Võ Thánh cao giọng gọi lớn.
– Mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết này, không thể có chuyện hai nhà các ngươi cứ thế mà nuốt! Hay là các bên chúng ta cùng ngồi lại, thương lượng rành mạch cách phân chia mỏ này, như thế không phải tốt hơn sao?
Trong công sự phòng ngự, Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao, Mục Vân Ký và Đằng Thanh Sơn đứng cùng một chỗ, Lý Quân, Đằng Thú bọn họ cũng ở bên cạnh.
– Ha ha…Ngô Bạch Vĩ, thế sao trước kia ngươi không muốn cùng Phó gia ta bàn chuyện phân chia mỏ quặng thế nào?
Phó Đao nở nụ cười:
– Ha ha… bây giờ ta chiếm được mạch khoáng này, ngươi bảo ta phân chia với ngươi! Ngươi cho là ta ngớ ngẩn à? Hay bản thân ngươi mới ngớ ngẩn? Ha ha…
Phó Đao phá ra cười lớn khiến sắc mặt Ngô Bạch Vĩ trở nên khó coi.
– Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Thế nào, các ngươi thực sự muốn máu chảy thành sông? Một giọng trầm thấp vang lên, chính là Nghiêm Bạch Thú đang vô cùng tức giận.
– Có phải máu chảy thành sông hay không là do các ngươi quyết định thôi!
Đoàn Thạch Tấn cất cao giọng:
– Nếu như các ngươi không đánh, lẽ nào chúng ta lại đi công kích các ngươi, phải không?
Thanh âm của hai bên quanh quẩn trên bầu trời Ngưu Đầu Sơn.
– Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Các ngươi đừng lấy trứng chọi đá!
Đại trưởng lão Đổng gia lạnh lùng nghiêm nghị. Ánh mắt của hắn cũng quét qua đối phương, thế nhưng khi hắn nhìn tới Đằng Thanh Sơn thì không khỏi mí mắt giật giật. Lúc Đằng Thanh Sơn bắt Đổng Triết Tử, chính là hắn đã vung một cước đạp bay lão ta.
Lúc này, hai bên đối lập hiển nhiên không ai nhường ai.
Trong công sự phòng ngự.
– Đằng tiên sinh!
Mục Vân Ký thấp giọng.
– Ừmm?
Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.
– Đằng tiên sinh! Lúc trước tại hạ có nói rồi, chỉ sợ phải nhờ tiên sinh dùng tới hỏa diễm thần điểu đó! Muốn chống lại được công kích của nhiều binh sĩ như vậy, nếu theo kế hoạch trước đây của tại hạ sẽ khiến Vân Mộng Vệ tử thương không ít. Còn để hỏa diễm thần điểu xuất thủ, hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.
Mục Vân Ký thấp giọng nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa, địch quân trùng trùng điệp điệp, đội quân vô tận nhìn qua không thấy đâu là cuối.
Những quân sĩ này một khi bị Thanh Loan hỏa thiêu… kết quả sẽ ra thế nào?