Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cửu Đỉnh Ký

Chương 387: Ta tên Dương Đông

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

– Cảm ơn tiền bối chỉ điểm.

Đằng Thanh Sơn cảm kích.

Mặc dù trước khi Vân Mộng Chiến Thần nói, mình đã đoán được rồi. Nhưng khi Vân Mộng Chiến Thần nói rõ ràng như vậy, vẫn khiến cho mình khẳng định thêm.

– Ha ha. Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Cảm ngộ thiên đạo vẫn là tự mình ngươi đạt thấu.

Vân Mộng Chiến Thần sang sảng cười nói.

– Nhưng ta tin, với nhận thức và tư chất của ngươi, trong vòng mười năm muốn tiến vào hư cảnh là tuyệt không có vấn đề gì. Thực lực Mục Vọng không bằng ngươi, nhưng theo ta đánh giá, trong vòng mười năm, hắn có thể tiến vào hư cảnh rồi.

– Đại trưởng lão Mục Vọng trong vòng mười năm có thể tiến vào hư cảnh à?

Đằng Thanh Sơn kinh hãi.

Thực lực Mục Vọng yếu hơn mình nhiều.

– Ừm.

Vân Mộng Chiến Thần cười gật đầu.

– Mấy năm trước, cảnh giới của hắn đã cách hư cảnh rất gần rồi. Do đó lúc trước ta cho rằng Mục Vọng là đệ nhất dưới hư cảnh rồi. Sau đó, ta biết ngươi đánh bại hắn, cảm thấy rất nghi hoặc. Ở Đoan Mộc Đại Lục, ngoài ta và vị cường giả gia tộc Thiên Phong, sao lại còn có người có thể đánh bại được Mục Vọng?

– Do đó lần trước khi vừa gặp mặt ta mới tỷ thí với ngươi. Hắc, quả là không ngờ Thanh Sơn chưa đạt tới hư cảnh, nhưng lại có thể thi triển ra thực lực gần bằng hư cảnh. Nếu không tận mắt thấy, thật ta không dám tin.

Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha nói tiếp.

Đằng Thanh Sơn cười cười.

Thân thể và cương kình mình kết hợp đạt tới một trăm sáu mươi vạn cân, gần gấp đôi lực bộc phát của tiên thiên kim đan Mục Vọng. Gấp đôi chứ ít gì. Cường giả chỉ cao hơn một chút là đã thắng bại rồi.

Còn mình lại cao hơn đối phương tám mươi vạn cân lực bộc phát.

Nếu như vậy mà vẫn không thắng thì mình không có tư cách nói đến chuyện sau này tranh đấu với Thanh Hồ Đảo nữa.

– Tiền bối. Nếu không có gì khác, ta xin phép đi trước.

Đằng Thanh Sơn cười cười từ biệt.

– Ừm. Mau mau tu luyện sớm ngày đạt tới hư cảnh. Ta còn có việc nói với ngươi.

Vân Mộng Chiến Thần đáp.

– Được. Sau khi vãn bối đạt hư cảnh, nhất định sẽ tìm đến tiền bối.

Đằng Thanh Sơn đồng ý, trong lòng thầm nghĩ: hư cảnh à? Sau khi đạt tới hư cảnh, mình sẽ ly khai Đoan Mộc Đại Lục về Cửu Châu Đại Địa rồi.

Hắn hơi nghi hoặc.

Đạt tới hư cảnh, Vân Mộng Chiến Thần sẽ nói gì với mình? Chuyện gì nhỉ?

*****

– Nghe ý của Vân Mộng Chiến Thần, thì sau khi mình đạt tới hư cảnh sẽ có việc trọng yếu. Nhưng, bây giờ lão đã nhắc tới rồi, xem ra không phải là chuyện xấu.

Đằng Thanh Sơn nghĩ ngợi.

– Ừm. Đoan Mộc đại lục bây giờ có hai vị chiến thần, một là Vân Mộng Chiến Thần của Húc Nhật Thương Hành, người kia là Thiên Phong chiến thần ở phương bắc.

– Nếu ta đạt tới hư cảnh phỏng chừng sẽ ảnh hưởng tới thế cục trên Đoan Mộc Đại Lục.

– Muốn nói chuyện với ta, phỏng chừng cũng muốn ta giúp lão.

Đằng Thanh Sơn chỉ tự hỏi một chút, đã lờ mờ đoán ra vài manh mối.

– U…

Đằng Thanh Sơn vừa ngồi trên lưng, con Cuồng Phong Ưng hót vang một tiếng, giương cánh bay vèo đi, xé gió lao về phía đông nam.

***

Lấy được Vân Mộng Bạch Quả, về đến Thần Phủ Sơn, Đằng Thanh Sơn lại khôi phục quy luật lúc trước. Mỗi ngày, tuyệt đại đa số thời gian hắn đều nghiên cứu sáu bản khắc đá. Khi nghiên cứu ra một vài lĩnh ngộ, lập tức chuyển hóa thành quyền pháp cho mình.

Mặc dù Vân Mộng Chiến Thần khuyên Đằng Thanh Sơn chuyên tâm, nhưng Đằng Thanh Sơn không làm như vậy.

Bây giờ Hành Thổ Chi Quyền của mình đã sáng chế ra quyền thứ tám. Dựa theo cảm giác mông lung của Đằng Thanh Sơn, sau khi sáng chế ra quyền thứ chín hắn sẽ tiến vào hư cảnh. Nhưng bản khắc đá Khai Sơn tam thập lục thức, đặc biệt là bốn bản liên tiếp, cùng ẩn chứa hành Thổ chi đạo, hành Kim chi đạo, hành Hỏa chi đạo.

Nếu muốn cảm ngộ hành Thổ chi đạo từ bốn bản khắc đá này, Đằng Thanh Sơn phải có thành tựu kha khá về hành Kim chi đạo và hành Hỏa chi đạo.

Đương nhiên.

Đằng Thanh Sơn cũng có thể không dựa vào bốn bản khắc đá, tự mình cảm ngộ thiên địa, sáng chế quyền thứ chín, nhưng như vậy thì cũng có chỗ không tốt.

Không nghiên cứu bốn bản khắc đá, như vậy sẽ không có đường tắt để đi. Tốc độ tiến bộ sẽ chậm. Tuy nhiên, chuyên tâm vào hành Thổ chi đạo, không lãng phí thời gian vào hành Hỏa chi đạo và hành Kim chi đạo sẽ tiết kiệm nhiều thời gian. So sánh hai phương án thấy căn bản chẳng khác gì nhau. Phương án tự mình cảm ngộ, tuy bảo nhanh nhưng lại chậm. Nghiên cứu bốn bản khắc đá, cả ba hành đều có thành tựu; hơn nữa, thời gian hao phí cũng chưa chắc đã nhiều hơn.

“Nếu không có bốn bản khắc đá, ta phỏng chừng sẽ lựa chọn chuyên tâm một đạo thôi, chóng ngày đạt tới hư cảnh. Nhưng ta có bốn bản khắc đá, vậy cứ tiếp tục nghiên cứu hai con đường kia luôn.” Đằng Thanh Sơn hạ quyết tâm.

Cũng không thể không nói Vũ Hoàng rất lợi hại. Một thức mà có thể phân chia ra hơn mười chiêu. Cũng không thể không nói, kiếp trước Đằng Thanh Sơn chính là tông sư, kiếp này sáng tạo ra quyền pháp, nhận thức và nhãn giới đều cực cao.

Thầy dạy lợi hại, học trò cũng rất mạnh.

Hai bên kết hợp, sự tiến bộ của Đằng Thanh Sơn thật kinh người.

*****

Một tháng sau khi Đằng Thanh Sơn từ Vân Mộng Cổ Thành trở về.

Bầu trời bông tuyết phiêu lãng, trên quan đạo dưới chân núi lại có vài người qua kẻ lại. Nam Sơn Thành là thiên hạ đệ nhất đại thành, bốn yếu đạo chung quanh tuy phủ đầy tuyết, nhưng vẫn tấp nập người đi. Một thiếu niên mập mạp đang nắm một cây trúc, những bước chân dậm rất sâu hành tẩu trên đường quan đạo đầy tuyết. Hắn mặc áo bông dày, đội mũ nỉ màu xám, lưng đeo một thanh đoản đao. Hắn đã đi một hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn về phíaThần Phủ sơn phía trước, thì thầm:

– Cánh rừng phía bắc Thần Phủ Sơn, cạnh bờ hồ Nguyệt Nha?

Thiếu niên mập mạp chống gậy trúc, ly khai quan đạo, đi về phía rừng cây gần đó.

***

Hôm nay Đằng Thanh Sơn vừa ra khỏi hang núi, Lý đang vui vẻ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Hôm nay bông tuyết phủ dày trên đất, nhưng trong phòng, đám người Đằng Thanh Sơn đang ăn bữa ăn nóng hôi hổi.

– Đằng đại ca. Đại khái còn bao lâu nữa thì chúng ta về Cửu Châu? – Lý dò hỏi.

– Nhanh thì khoảng một năm, chậm thì hai ba năm. – Đằng Thanh Sơn cười đáp.

Tiểu Bình bên cạnh vừa bưng chén cơm vừa nghi hoặc hỏi:

– Thúc. Cửu Châu rốt cuộc ở phía nam thật xa à?

– Rất xa. So với hòn đảo nơi Lưu Gia Hắc Thiết Hà ở lúc trước còn xa hơn nhiều. Nhưng chúng ta mà đi gấp, khoảng mười bữa nửa tháng là tới rồi.

Đằng Thanh Sơn cười trả lời.

Hắn thầm nói: “Mười bữa, nửa tháng là thời gian cưỡi con Lục Túc Đao ấy.”

Đúng. Kế hoạch của Đằng Thanh Sơn về Cửu Châu chính là ngồi trên lưng Lục Túc Đao.

Với chiều dài kinh người của Lục Túc Đao, cho dù có mười mấy người ngồi trên lưng cũng không sao. Tốc độ của nó lại cao hơn Cuồng Phong Ưng nhiều, một ngày bay vạn dặm cũng rất nhẹ nhàng. Mười vạn dặm, đích thật là mười bữa nửa tháng là tới.

Lúc tới, hao phí gần một năm.

Khi ly khai, chỉ mười bữa nửa tháng là được.

– Mười bữa nửa tháng. Xa thật. ‘Đảo’ Cửu Châu này cách Đoan Mộc Đại Lục đại khái phải ngoài ngàn dặm. Vạn dặm chứ nhỉ?

Tiểu Bình cảm khái.

– Đảo?

Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau cười

Nếu so với “đảo” Cửu Châu Đại Địa, Đoan Mộc Đại Lục chỉ là một cái đảo nho nhỏ.

Đằng Thanh Sơn và Lý Quân chưa từng nói rõ tình huống ở Cửu Châu Đại Địa cho Tiểu Bình hay Đằng Thú. Chỉ nói là họ đến từ một nơi rất xa gọi là Cửu Châu. Cửu Châu, ở phía nam Đoan Mộc Đại Lục, đi đường biển chừng mười bữa nửa tháng là tới.

– Ừm. Có người tới.

Đằng Thanh Sơn lắng nghe một chút.

– A Thú. Mở cửa.

Đằng Thú lập tức mở cửa phòng.

Vù…-

Gió lạnh cuộn những bông tuyết bên ngoài vào phòng. Đám người Đằng Thanh Sơn nhìn qua đại môn, hướng mắt ra rừng cây nơi đang có một thiếu niên mập mạp, chống gậy trúc, bước nào bước nấy để lại dấu chân sâu hoắm trên tuyết.

– Thiếu niên này…

Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.

– Xem ra. Hắn không biết nội kình.

Lý cũng nghi hoặc. Đi lại trên tuyết khó khăn như vậy, hiển nhiên là không biết nội kình.

– Đằng đại ca. Hắn muốn tới bái sư à?

– Nhìn thử xem, cũng không biết, hắn đạt tới tiên thiên rồi à??

Ở Đoan Mộc đại lục, rất nhiều người muốn bái Đằng Thanh Sơn làm thầy. Hơn nữa mọi người đều biết một điều kiện, muốn bái Vũ Thánh Đằng Thanh Sơn làm sư phụ, điều yêu cầu đầu tiên chính là phải đạt tới tiên thiên. Điều kiện hà khắc như thế, nên qua bao lâu rồi mà hắn chỉ có vẻn vẹn một môn hạ là Đằng Thú.

– Một thiếu niên ngu ngơ tới đây bái sư à. Ta chưa hề thấy qua.

Đằng Thanh Sơn cũng cười. Rất nhiều người có tin tức linh thông đã biết Đằng Thanh Sơn ở cạnh bờ hồ Nguyệt Nha.

– Các ngươi… Các ngươi.

Thiếu niên lạnh đến nỗi mặt đỏ bừng, lập tức đi tới, mở to mắt nhìn nhìn đám người Đằng Thanh Sơn.

– Trong các ngươi ai là Đằng tiên sinh?

Thiếu niên thấp thỏm cất tiếng hỏi.

– Đại thúc. Rõ là tìm thúc mà.

Tiểu Bình nói. Đằng Thanh Sơn cũng kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, cười nói:

– Tiểu gia hỏa. Tìm ta làm gì?

Thiếu niên mập mạp nhìn Đằng Thanh Sơn, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:

– Người chính là Đằng tiên sinh?

– Đúng. Ta đúng là Thanh Sơn. Ngươi là ai?

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Thiếu niên hít sâu một hơi:

– Ta tên Dương Đông.

– Dương Đông?

Lý, tiểu Bình và Đằng Thú đều có vẻ nghi hoặc.

– Dương Đông là ai?

Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy nghi hoặc. Hắn không biết ai là Dương Đông.

– Cha ta bảo ta tới gặp Đằng tiên sinh.

Thiếu niên lo lắng trả lời.

Lý đứng bên cạnh cười nói:

– Tiểu gia hỏa, cha ngươi là ai?

Đằng Thanh Sơn lại sực nghĩ ra.

– Cha ta tên là Dương Vong.

Thiếu niên mở lời.

– Dương Vong?

Bốn người đều cả kinh.

Lúc trước có mã phu lão Uông đi theo Đằng Thanh Sơn. Lúc đó mặc dù tự xưng là Uông Dương, nhưng khi ly khai, lão để lại một lá thư có nói tên lão là Dương Vong.

– Ngươi là nhi tử Dương Vong à?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn thiếu niên.

– Nhi tử của Lão Uông?

Mọi người ồ lên.

– Tiểu tử. Thế đạo này rất loạn. Ngươi chỉ là một tiểu gia hỏa mà một mình một người đi lại, không sợ bị cường đạo giết chết à. Nhanh, nhanh đi vào. Bên ngoài tuyết lớn rất lạnh. Mau vào đi!

Lý vội kéo thiếu niên mập mạp đi vào.

Có thể nói ra cái tên Dương Vong, coi như là người tín nhiệm được.

Dù sao, cũng chỉ có mấy người Đằng Thanh Sơn biết lão Uông tên là Dương Vong.

– Cha ngươi đâu?

Đằng Thanh Sơn vội hỏi.

Vừa ngồi xuống, thiếu niên Dương Đông vội lấy từ trong ngực ra một phong thư dán kín, dè dặt đáp:

– Tiên sinh, đây là thư của cha vãn bối bảo vãn bối giao cho tiên sinh.

– Thư Lão Uông?

Đằng Thanh Sơn đưa tay nhận lấy.

– Tới nơi này rồi mà còn cầm gậy trúc làm gì?

Lý vươn tay cầm lấy gậy trúc của Dương Đông, muốn ném ra ngoài.

– Tiểu. Đừng ném, đây là binh khí của tiểu gia hỏa này.

Đằng Thanh Sơn cười, ngăn lại.

– Binh khí?

Lý cả kinh.

Thiếu niên Dương Đông luôn luôn có vẻ rất đáng yêu và chất phác, bây giờ trong mắt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.

Chọn tập
Bình luận