Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 304: Tham Ăn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Trên bãi cát Thiết Diệp đảo, Đằng Thanh Sơn và Lý nhất thời không có biện pháp gì. Còn con Huyền Phong Thần Điêu lại tỏ vẻ rất đắc ý không ngừng bay liệng trên trời âm u, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu khoái trá! Dùng vũ lực không thể đánh chết được Đằng Thanh Sơn, bây giờ có thể chọc tức hắn làm Huyền Phong Thần Điêu vô cùng khoái ý!

– Đằng đại ca, ta thử lại xem!

Lý không muốn bỏ qua, ngửa đầu phát ra một tiếng kêu rất thanh.

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý ráng mãi, đột nhiên cười.

– U…

Huyền Phong Thần Điêu phát ra một tiếng kêu rất đắc ý, vẫn không ngừng bay liệng trên trời.

Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn thoáng qua con thần điêu. Hắn hiểu thần điêu chắc cố ý làm như vậy.

– Tiểu!

Đằng Thanh Sơn cất tiếng gọi.

– Hả?

Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Thôi đi, đã không thể thu phục, cũng đừng cố nữa.

Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua con thần điêu:

– Con Huyền Phong Thần Điêu này rõ ràng cố ý chọc chúng ta! Phỏng chừng, vừa rồi ta đâm nó một thương, nó ghi hận trong lòng. Hơn nữa muốn thu phục một con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan quả là việc rất khó, bất tất cưỡng cầu.

Đằng Thanh Sơn lúc trước đã có ý nghĩ thu phục một con thú như vậy.

Có thể thu phục được nó thì quả là một đại sự, nhưng không thu phục được thì cũng bất tất cưỡng cầu! Yêu thú có ngạo khí của yêu thú, sao có thể tùy tiện cúi đầu thần phục được?

– Dạ.

Lý gật gật đầu.

– Sư bá hồi nọ đã nói, lúc trước thu phục Đại Bạch Đại Hắc, và cả con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nữa, đều mất rất nhiều khí lực.

– Đi. Chúng ta lên thuyền!

Đằng Thanh Sơn một tay xách lưới đánh cá khoác lên vai, cầm cây Luân Hồi thương, rồi đi về phía biển. Lý lập tức đuổi theo.

– U….

– U….

Con Huyền Phong Thần điêu ở trên trời không ngừng bay liệng, lập tức phát ra một tiếng kêu to.

– Đằng đại ca, thần điêu bảo chúng ta bàn lại với nó. – Lý cười.

– Đừng để ý tới nó.

Đằng Thanh Sơn căn bản không quay đầu lại.

Lý cũng gật đầu:

– Muội biết, nó cố ý làm vậy chỉ để trêu chúng ta thôi.

Bước xuống bờ biển, tất cả nước biển chung quanh thân thể Lý đều dạt ra, nàng có thể hô hấp dễ dàng. Nghe tiếng con Lôi Kình bên cạnh gầm gừ, Lý nhẹ nhàng leo lên lưng nó.

Mặc dù khiêng cái bao mấy ngàn cân nhưng hai chân Đằng Thanh Sơn rất mạnh, đạp một cú là có thể bơi ra rất xa.

– Vèo!

Đằng Thanh Sơn nhảy lên lưng một con Lôi Kình.

Lôi Kình vương bên cạnh dùng đôi mắt lớn màu vàng nhìn Đằng Thanh Sơn, phát ra một tiếng gầm gừ. Xa xa trên trời cao, con Huyền Phong Thần Điêu vẫn phát ra những tiếng kêu hướng về phía hai người Đằng Thanh Sơn.

– Đằng đại ca!

Lý vui vẻ cười tươi:

– Con Huyền Phong Thần Điêu cười nhạo chúng ta! Còn Lôi Kình vương nói với chúng ta, bảo chúng ta trước hết đưa bảy phần Thiết Diệp Quả cho nó.

– Đừng vội, đợt lát nữa lên thuyền đã. – Đằng Thanh Sơn cười nói.

Lôi Kình vương nhìn tên con người đứng ở trên lưng một con Lôi Kình thủ hạ mình, chi biết ngậm miệng. Nó biết đối phương là một cường giả cùng cấp với nó.

Trong những bụi cây trên Thiết Diệp Đảo, vài con yêu thú thò đầu ra, hướng mắt nhìn tên nhân loại đứng trên lưng Lôi Kình bơi đi. Ở trên không trung cũng không hề ít những yêu thú bay lượn. Đối với tên con người vừa tới Thiết Diệp Đảo, vặt sạch Thiết Diệp Quả, còn đánh trọng thương chủ nhân Thiết Diệp Đảo là Huyền Phong Thần Điêu, đám yêu thú bình thường đều nhớ kỹ bộ dáng tên đó.

******

Vỉa đá ngầm.

Vù! Vù!

Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý, nhảy lên cao trên mười trượng, rồi đáp xuống boong thuyền ngột mộc.

– Hống…

Lôi Kình vương phía dưới ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm gừ với Đằng Thanh Sơn.

– Đằng đại ca, nó bảo chúng ta đưa Thiết Diệp Quả cho nó. – Lý giải thích.

– Sao mà đưa chứ? Ném xuống biển à?

Đằng Thanh Sơn hỏi:

– Thiết Diệp Quả rất nặng, nó chìm xuống dưới làm sao?

Lý và con Lôi Kình vương đối thoại một lát, rồi nàng gật đầu:

– Đằng đại ca, nó bảo chúng ta đem Thiết Diệp Quả ném xuống biển, chúng nó sẽ mang Thiết Diệp Quả đi.

– Vậy được rồi.

Đằng Thanh Sơn mở lưới đánh cá, tùy ý lấy ra ba bốn phần Thiết Diệp Quả đổ lên sàn thuyền ngột mộc, ‘Cộc! ”Cộc! ”Cộc! ‘đống Thiết Diệp Quả như quả cầu ngọc bích rơi xuống sàn thuyền. Sàn thuyền được làm bằng ngột mộc, cũng có độ cứng vượt cả sắt thép.

Hai thứ va chạm nhau phát ra thanh âm rất vang, vang mãi trên biển.

– Lôi Kình vương, chỗ này cho ngươi!

Đằng Thanh Sơn cầm lấy lưới đánh cá, bên trong lưới đánh cá có rất nhiều Thiết Diệp Quả.

Lập tức…

Ngoài khơi hơn ba mươi con Lôi Kình đều ngẩng đầu, đôi mắt lớn màu vàng của con Lôi Kình vương tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhìn chằm chằm vào những quả Thiết Diệp Quả này.

– Nhận lấy này!

Đằng Thanh Sơn cười to một tiếng, rồi rung lưới đánh cá, trên trăm trái cây lục sắc bay tung lên, bay cao tới bảy tám trượng.

Rào!

Giống như trận mưa trái cây khắp trời, mấy trăm trái cây đều rơi xuống hải dương.

– Tõm! Tõm! Tõm!

Những quả cây rơi xuống nước, sủi lên bọt sóng trắng như tuyết.

– Vù!

Con Lôi Kình vương há miệng ra, hít mạnh một hơi.

Vèo!

Như một vòi rồng tự nhiên sinh ra, một dòng khí lưu cường đại cuốn nước biển xung quanh về phía nó. Rất nhiều nước biển, kể cả những quả Thiết Diệp vừa rơi xuống biển, điên cuồng lọt vào miệng nó. Đồng thời còn có mười con Lôi Kình đập đuôi, chui sâu vào làn nước biển, phòng ngừa có quả Thiết Diệp Quả nào rơi xuống dưới.

– Thuyền mình đang lắc lư, chảy về phía miệng nó kìa!

Lý kinh hãi, vì dòng nước cường đại bắt đầu khởi động, thuyền ngột mộc cũng không ổn, đang chạy về phía con Lôi Kình vương.

– Con Lôi Kình vương này dám lừa ta à?

Đằng Thanh Sơn vẫn đứng trên boong thuyền, không hoảng hốt chút nào.

Thuyền ngột mộc chỉ cuốn theo dòng nước đại khái tám trượng, rồi đột nhiên “Choang…” một tiếng, thuyền ngột mộc chợt khựng lại, còn cách cái miệng khỏng lồ của con Lôi Kình vương gần mười trượng thì ngừng lại. Vì dây xích nối vào con thuyền ngột mộc vẫn luôn luôn buộc vào vây lưng của một con Lôi Kình khác.

Con Lôi Kình đó vẫn còn kéo thuyền ngột mộc, thuyền ngột mộc sao có thể chui vào miệng Lôi Kình vương được?

Dây cáp sắt to bằng cánh tay lúc này căng ra thẳng tắp, cố hết sức giữ con thuyền ngột mộc lại.

Một lát sau…

Con Lôi Kình vương đình chỉ lực hút, nước biển khôi phục vẻ an bình, thuyền ngột mộc cũng dập dờn theo mặt nước biển.

– Hống…

Con Lôi Kình vương phát ra tiếng hống hưng phấn, chung quanh hơn ba mươi con Lôi Kình đều phát ra tiếng gầm hào hứng. Con nào cũng nhìn vào Đằng Thanh Sơn đang đứng ở mũi tàu thuyền ngột mộc.

– Đằng đại ca, Lôi Kình vương rất cảm kích huynh.

Lý cười nói:

– Nó nói, đây là lần đầu tiên trong ngàn năm qua, chúng nó có thể có nhiều Thiết Diệp Quả như vậy.

Đằng Thanh Sơn cũng nhìn Lôi Kình vương trong làn nước biển, cười cười:

– Xem ra Thiết Diệp Quả rất quan trọng với Lôi Kình tộc.

Vù!

Đằng Thanh Sơn nhảy khỏi thuyền ngột mộc tới lưng con Lôi Kình, cởi dây cáp buộc trên vây lưng nó.

Lôi Kình vương và Đằng Thanh Sơn nhìn nhau, cái đầu to tổ bổ của nó gật gật với Đằng Thanh Sơn, rồi gầm lên một thanh âm vang dội. Hơn ba mươi con Lôi Kình cũng thống nhất quật đuôi tung bọt sóng trắng xóa, lặn xuống nước, nhanh chóng rời đi.

– Tõm tõm!

Nhảy lên hai lần, Đằng Thanh Sơn đã nhảy lên boong thuyền.

– Chúng ta đi!

Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau cười. Đằng Thanh Sơn chèo con thuyền ngột mộc ly khai khỏi khu vực đá ngầm.

– Rào rào….

Đằng Thanh Sơn điều khiển con thuyền ngột mộc rời khỏi bãi đá ngầm, rồi mới giương buồm lên.

Đột nhiên…

Một bóng đen từ xa xa bắn tới.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn cau mày nhìn lại, chẳng mấy chốc Lý cũng đã phát hiện ra bóng đen đó.

– U….

Tiếng kêu vang dội truyền đến từ không trung phía trước Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ. Bóng đen đó là một con đại ưng màu xám, thân thể dài ước chừng gần một trượng. So với con Huyền Phong Thần Điêu thì nhỏ hơn một chút. Nửa thân dưới, đuôi, lông con con ưng xám này này lại có màu trắng, trên cổ có điểm những sợ lông tơ cũng màu trắng. Ở mặt có lông vàng.

Thoạt nhìn nó là một con chim ưng thần tuấn.

– Yêu thú “Cuồng Phong Ưng”.

Từ hình dáng của nó, Đằng Thanh Sơn chỉ liếc mắt đã phán đoán được,

– Cuồng Phong Ưng chỉ là yêu thú họ nhà ưng khá là bình thường. Cho dù là cường giả Cuồng Phong Ưng cũng chỉ là tiên thiên hư đan, có thể phun ra phong đao.

Nhãn giới Đằng Thanh Sơn bây giờ cũng cao hơn xưa nhiều.

Yêu thú Tiên thiên hư đan thì không uy hiếp được tới hắn.

– U……

Con ưng này không ngừng kêu to.

– Tiểu, nó nói cái gì thế?

Đằng Thanh Sơn khó hiểu nhìn về phía Lý bên cạnh. Lý nghe nó kêu tỏ ra rất kinh ngạc.

– Tiểu?

Đằng Thanh Sơn lại gọi.

Lý lúc này mới tỉnh lại, vội nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Đằng đại ca, muội vừa mới nghe nó nói nên hơi không tin.

– Nó nói cái gì? – Đằng Thanh Sơn khó hiểu.

– Nó nói…

Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Muốn chúng ta cho nó một quả Thiết Diệp Quả để nó ăn.

– Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta cho nó?

Đằng Thanh Sơn hứng thú hỏi.

Lý ra vẻ cổ quái:

– Con Cuồng Phong Ưng nói, chỉ cần chúng ta cho nó một quả Thiết Diệp, nó sẽ đi theo chúng ta một tháng, nghe theo lời chúng ta.

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn nhìn con Cuồng Phong Ưng, tỏ ra rất kinh ngạc. Yêu thú bình thường đều có ngạo khí, con Cuồng Phong Ưng này thật ra rất thú vị.

– Muội hỏi nó tại sao lại làm như vậy.

Đằng Thanh Sơn khó hiểu.

Hắn phải hỏi cho chắc rồi mới dám tin. Nếu không con Cuồng Phong Ưng ăn một mớ Thiết Diệp Quả, rồi sau đó đập cánh bay mất, thì đám người Đằng Thanh Sơn sợ chỉ có thể giương mắt nhìn.

Dù sao họ cũng không bay được!

– U….

– U….

Lý và Cuồng Phong Ưng đang bay trên không trung trao đổi một chút, rồi một tiếng kêu nữa vang lên nghe cũng rất êm tai.

Đằng Thanh Sơn nhìn cảnh này, thầm nhủ:

– Thật ra tốc độ của Cuồng Phong Ưng cũng cực nhanh. Nếu nó theo chúng ta cùng nhau đi, đích xác có thể chở Tiểu lên không trung… Ta cũng không cần nó chiến đấu. Công dụng của nó cũng tương tự như công dụng của con Huyền Phong Thần Điêu! Nếu thật sự có thể sống cùng nhau, thật là một chuyện rất tốt.

Một lát sau…

– Đằng đại ca.

Lý nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, cười nói:

– Thiết Diệp Quả đối với yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan thì vô dụng. Nhưng, đối với những yêu thú nhỏ yếu thì có tác dụng rất lớn. Đối với yêu thú, cũng có chút tác dụng.

Còn ở Thiết Diệp Đảo, con Huyền Phong Thần Điêu độc chiếm Thiết Diệp Quả, không ít yêu thú đều phải nghe theo lệnh của Huyền Phong Thần Điêu. Huyền Phong Thần Điêu thỉnh thoảng cho một hai quả. Nhưng Cuồng Phong Ưng vốn không thể hợp quần được, hay đấu đá với một hai con yêu thú phi hành, nên quan hệ không ổn lắm. Lắm khi vài năm cũng không được chia một quả nào, trên đảo cũng không có thành tựu, nên nó muốn theo chúng ta cùng đi, cũng có thể chia nhau ăn trái cây.

Đằng Thanh Sơn nghe xong, không kìm được cười nói:

– Tiểu, xem ra Cuồng Phong Ưng không quan hệ tốt lắm với các yêu thú khác.

Chọn tập
Bình luận