Năm trăm quân sĩ Hắc Giáp Quân trùng trùng điệp điệp, chỉnh tề như một tiến bước tại Nghi thành. Sát khí nồng đậm khiến cho những bình dân xung quanh kin sợ không dám liên tiếng. Cả con đường chỉ còn tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên. Thành chủ Nghi Thành dẫn theo một đám binh vệ từ xa nhìn thấy, lập tức bước đến nghênh đón.
– Dừng!
Đỗ Hồng ra lệnh một tiếng.
Toàn bộ Hắc Giáp Quân đều đồng thời dừng lại.
– Xuống ngựa!
Đỗ Hồng quát lớn. Một trận âm thanh giáp sắt va chạm vang lên, toàn bộ năm trăm quân sĩ đều xuống ngựa.
– Ha ha! Các vị rốt cuộc cũng đến rồi!
Thành chủ Nghi Thành “Dương Kha” bước đến nghênh đón.
– Thành chủ!
Bốn vị bách phu trưởng đi đầu tiên cùng chắp tay nói.
– đô thống của các vị đâu?
Dương Kha nghi hoặc hỏi.
Đỗ Hồng hạ giọng nói:
– Thành chủ! đô thống đại nhân tạm thời tách ra với chúng tôi, trở về quê của ngài.
Dương Kha chợt hiểu, liền gật đầu cười:
– Thanh Sơn là người của Nghi Thành. Ừm! Cũng nên về thăm nhà một chuyến. Được rồi! Mọi người chắc cũng đã mệt mỏi, mau chóng dùng cơm rồi nghỉ ngơi thôi! Chiến mã cứ để cho chúng ta trông coi!
– Đa tạ thành chủ!
Năm trăm quân sĩ bắt đầu chia ra, phân đến bốn gian tửu lâu.
– Nghe rồi chứ?
Dương Kha liếc mắt nhìn Lưu Tam bên cạnh một cái:
– Vị Đằng Thanh Sơn kia đã về nhà rồi. Nếu đã không gặp được Đằng Thanh Sơn, ngươi cũng nên thuận tiện giao lưu cùng với mấy bị bách phu trưởng kia đi, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại đâu!
– Đúng vậy!
Lưu Tam cười đáp lời, có điều đáy lòng cũng có chút thất vọng: “Nghe nói Đằng Thanh Sơn lão đệ đã trở thành đô thống, không ngờ lại không thể gặp được. Lần sau muốn gặp Đằng Thanh Sơn không biết phải chờ đến khi nào!
oOo
Hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ đang thúc ngựa chạy như bay, làm bốc lên những đám bụi mù.
– Thanh Sơn! Đệ xem kia!
Thanh Hổ mừng rỡ chỉ về phía xa.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía xa, nơi đó thấp thoáng có một thôn trang, chính là nơi mà hắn đã sống suốt mười mấy năm qua, Đằng gia trang.
“Rốt cuộc cũng đến rồi!” Đằng Thanh Sơn không kìm được trong lòng vui mừng khôn xiết: “Lúc này mới chưa đầy nửa năm mà ta đã nhớ nhà như vậy!“
Đằng Thanh Sơn có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy hài lòng. Kiếp trước hắn căn bản là không có nhà, mà kiếp này tại Đằng gia trang, hắn có cha mẹ hắn, có muội muội, còn có rất nhiều tộc nhân lo lắng cho hắn.
Đây chính là gốc rễ của hắn.
– Chúng ta đã về rồi!
Đằng Thanh Hổ từ xa đã hưng phấn hô lên:
– Mở cửa! Mở cửa!
……
Đằng gia trang vẫn như trước, cuộc sống trôi qua trong yên bình và tĩnh lặng. Nơi đại môn có hai tộc nhân đang nghi hoặc nhìn về hai kỵ binh đang phi đến với tốc độ kinh người.
– Kỵ binh đến sao? Chẳng lẽ là mã tặc? Nhưng tại sao chỉ có hai người!
– Hình như còn mặc trọng giáp! Ngay cả ngựa cũng có trọng giáp, không giống như bọn mã tặc bình thường.
Hai tộc nhân canh gác nghi hoặc.
Đúng lúc này…
– Chúng ta đã về rồi! Mở cửa! Mở cửa!
Giọng nói quen thuộc truyền vào tai. Hai tộc nhân đang canh gác chợt giật mình, lập tức cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Lúc này chiến mã đã chạy đến phía trước đại môn.
– Đây là… A! Là Thanh Hổ! Còn có Thanh Sơn nữa! Mau mở cửa ra!
– Thanh Sơn đã về rồi!
– Thanh Hổ đã về rồi!
Thanh âm vang dội ẩn chứa sự phấn khích, vang vọng khắp cả luyện võ trường.
Nhất thời rất đông các tộc nhân của Đằng gia trang tại luyện võ trường lập tức chạy đến đại môn chạy tới.
– Ha ha! Nhị thúc! Liên thúc!
Đằng Thanh Sơn nhảy xuống ngựa, cởi bỏ mũ giáp, sau đó chào hỏi các tộc nhân xung quanh.
Rất đông tộc nhân vây quanh hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ.
– A! Thanh Sơn đã về rồi! Chà chà! Đây là trọng giáp của Hắc Giáp Quân sao?
– Thanh Hổ! Ngựa của ngươi là loại gì, sao lông toàn là màu đen như thế?
Toàn bộ luyện võ trường trở nên náo nhiệt.
– Vĩnh Phàm! Thanh Sơn con ngươi đã về rồi!
– Lan tỷ! Thanh Sơn đã về rồi!
Tiếng la hét nhanh chóng truyền khắp Đằng gia trang. Viên Lan đang ở nhà nấu cơm làm đồ ăn cùng Thanh Vũ, vừa nghe tiếng la này, liền trực tiếp ném nồi niêu xuống, ngay cả đồ ăn cũng không để ý đến, lập tức chạy đến luyện võ trường. Trên đường còn dò hỏi:
– Có thật Thanh Sơn đã về rồi không?
Khi mẹ con Viên Lan và Thanh Vũ chạy đến luyện võ trường, từ xa đã nhìn thấy Đằng Thanh Sơn mặc xích thiết trọng giáp. Lúc này Đằng Thanh Sơn vừa quay đầu lại, cũng nhìn thấy mẫu thân và muội muội của mình.
– Mẹ!
Đằng Thanh Sơn gọi lớn.
Mẫu thân Viên Lan thì còn bình tĩnh, nhưng muội muội Thanh Vũ thì lại ào vào lòng Đằng Thanh Sơn, hô lên một tiếng “ca”, hai mắt đỏ lên.
– Tiểu Vũ! Đừng khóc! Đừng khóc!
Đằng Thanh Sơn liên tục an ủi.
– Ừm! Muội nhớ ca ca quá!
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn ca ca của nàng. Nàng từ nhỏ đã sống trong sự nuông chiều của Đằng Thanh Sơn, giờ đây đột nhiên gần nửa năm không gặp nhau, quả thật cảm thấy không quen.
– Thanh Sơn! Thanh Hổ!
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tộc truởng Đằng Vân Long và phụ thân Đằng Vĩnh Phàm đang đi tới.
Đằng Vân Long nhìn Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ một chút, cười nói:
– Trở về thật là tốt! Thanh Sơn, làm tốt lắm! Mới có nửa năm không gặp con đã là một đô thống của Hắc Giáp quân, toàn bộ Đằng gia trang chúng ta đều được vẻ vang mặt mũi!
– Thanh Sơn, làm tốt lắm!
Đằng Vĩnh Phàm cũng vỗ vỗ vai Đằng Thanh Sơn.
– Ngoại công! Cha… Các người… Các người làm sao biết vậy?
Đằng Thanh Sơn có chút giật mình. Chuyện mình vừa mới được làm đô thống, ngay cả Đằng gia trang cũng biết?
– Lý Nhị tham kiến đô thống đại nhân!
Một người tay mang nhẫn ngọc, ưỡn cái bụng to béo cười tủm tỉm khom người một cái.
– Lý Nhị thúc!
Đằng Thanh Sơn cũng cười chào hỏi.
Lý Nhị này là ông chủ nhỏ của một cửa hàng lớn. Bình thường Đằng gia trang mua sắm khoáng thạch các loại đều giao dịch với y.
Đằng Vân Long ở bên cạnh cười nói:
– Thanh Sơn! Tin tức này là do Lý Nhị vừa mới nói cho chúng ta biết. Vụ làm ăn vừa rồi, Lý Nhị cũng chỉ thu của chúng ta tám phần bạc, còn hai phần khác được miễn.
– Đây là do lão gia nhà chúng tôi phân phó! Sau này Đằng gia trang mua sắm nguyên liệu thì lấy tám phần!
Lý Nhị này vừa cười vừa nói.
– Lão gia nhà thúc là ai?
Đằng Thanh Sơn đến giờ cũng chưa biết thân phận của vị lão gia kia.
Lý Nhị nói:
– Lão gia nhà tôi sống ở quận Giang Ninh, họ Lam tên là Sơn Hổ!
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Vị Lam Sơn Hổ này đã cấp cho mình chút thể diện, mình đương nhiên phải ghi nhớ, sau này nếu có cơ hội sẽ thuận tiên giúp đỡ một phen.
– Ha ha! Tôi cũng không quấy rầy nữa!
Lý Nhị khẽ khom người, lập tức dẫn theo người của cửa hàng rời đi.
– Thanh Sơn và Thanh Hổ khó có cơ hội trở về, hơn nữa Đằng gia trang chúng ta đã sinh ra một đô thống của Hắc Giáp Quân, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Chuẩn bị bày tiệc!
Đằng Vân Long cười lớn nói:
– Thanh Sơn! Thanh Hổ! Tiệc rượu này không được chuẩn bị trước, các con cần phải chờ một hai canh giờ, đến lúc đó phải bồi rượu các tộc nhân cho tốt đấy!
Đằng Thanh Hổ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Ông ngoại! Con và biểu ca chỉ có thể dùng cơm trưa ở nhà, một lát nữa phải tiếp tục lên đường đến Giang Ninh quận thành!
Đằng Thanh Sơn lập tức nói:
– Cho nênkhông cần phải bày tiệc đâu!
– A! Ăn cơm trưa xong sẽ đi ngay?
Tộc nhân xung quanh có chút sửng sốt.
Đằng Vân Long cũng cười gật đầu:
– Hắc Giáp Quân công việc bận rộn, hơn nữa Thanh Sơn hiện tại đã là đô thống. Mọi người đừng làm phiền Thanh Sơn nữa, cũng không thể làm chậm trễ đại sự của nó. Được rồi! Thanh Sơn! Thanh Hổ! Hai người các con trước tiên hãy về nhà vui vẻ đoàn tụ với cha mẹ!
……
Trong nhà không có người ngoài, chỉ có một nhà bốn người Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn! Ăn đi!
Viên Lan liên tục gắp thức ăn vào bát cho Đằng Thanh Sơn.
– Mẹ! Đủ rồi! Đủ rồi!
Đằng Thanh Sơn nhìn mẫu thân, lại nhìn sang phụ thân ở bên cạnh, cùng với muội muội ngoan ngoãn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
– Thanh Sơn à! Lần sau khi nào thì con mới có thể trở về?
Đằng Vĩnh Phàm dò hỏi.
– Trước cuối năm chắc có thể trở về một chuyến, ở lại được hai ba ngày!
Đằng Thanh Sơn đáp.
Thành viên của Hắc Giáp Quân không thể dễ dàng rời đi. Chỉ có những quan quân cấp cao mới có được vài ngày nghỉ ngắn ngủi. Địa vị càng cao thì thời gian nghỉ càng dài. Mà đô thống muốn tạm thời về nhà thăm người thân mấy ngày, còn phải trải qua một cửa của thống lĩnh đại nhân.
Mà bản thân thống lĩnh thì lại rất thoải mái. Bởi vì Thống Lĩnh có ít chuyện phải làm, cho nên thời gian tự do cũng nhiều hơn.
– Phải đến cuối năm sao?
Thanh Vũ có chút thất vọng.
– Cha! Mẹ! Tiểu Vũ năm nay cũng đã trưởng thành rồi, chắc hẳn cũng có không ít nhà đến cầu thân chứ? Tiểu Vũ có nhìn trúng ai không?
Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói. Đối với việc hôn nhân của muội muội hắn vẫn rất quan tâm coi trọng.
– Hứ! Ca! Đừng bàn đến chuyện này nữa!
Thanh Vũ hừ một tiếng:
– Một đám đến cầu thân này, đừng nói là so với ca ca, ngay cả biểu ca Đằng Thanh Hổ cũng không bằng được.
Viên Lan ở bên cạnh lắc đầu cười nói:
– Không có cách nào! Thanh Sơn à! Tầm mắt của Thanh Vũ rất cao, không để ý đến một người nào!
– Mẹ! Gấp cái gì! Năm nay con chỉ mới mười bốn tuổi, đợi qua mấy năm nữa thành thân cũng không muộn mà!
Thanh Vũ lập tức phản bác, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Ca! Huynh đi Giang Ninh quận thành, có thể cho muội đi theo được không. Muội từ nhỏ đến lớn vẫn chưa được đến Giang Ninh quận thành lần nào.
– Hồ đồ!
Đằng Vĩnh Phàm khiển trách.
– Đừng làm phiền ca ca của con!
Viên Lan cũng nói.
Đằng Thanh Sơn trong lòng máy động, liền nói:
– Cha! Mẹ! Kỳ thật Hắc Giáp Quân cũng cho phép mang người nhà đến ở cùng. Đương nhiên với quân sĩ Hắc Giáp Quân bình thường thì điều kiện có chút khắt khe, có điều bách phu trưởng trở lên thì thoải mái. Con bây giờ đã là đô thống, chắc hẳn sẽ có một toà nhà không tệ. Các người có thể đến đó ở cùng với con. Tiểu Vũ cũng có thể đến, sau này mọi người rãnh rỗi cũng có thể tiến vào quận thành dạo chơi!
Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan nhìn nhau, có chút động tâm.
Được sống cùng với nhi tử của mình, đây đúng thật là chuyện tốt.
– A ha! Con muốn đi! Con muốn đi!
Thanh Vũ hưng phấn nhảy lên.
– Cha! Mẹ! Hai người thấy sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía cha mẹ mình.
Viên Lan nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm. Làm một người phụ nữ, nên nghe theo ý kiến của nam nhân.
Đằng Vĩnh Phàm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói:
– Không được! Thanh Sơn! Chắc con cũng biết ông ngoại con tuổi đã cao, vị trí tộc trưởng sẽ do ta kế thừa. Kỳ thật đây chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất chính là…. ta muốn dạy cho con em trong tộc cách chế tạo binh khí. Cái nghề tổ truyền này trong tộc chỉ còn ta và ông ngoại của con nắmrõ. Ông ngoại còn tuổi đã cao như vậy, chẳng lẽ còn phải đi dạy! Cho nên…
Viên Lan cũng gật đầu.
Đằng Vĩnh Phàm tiếp tục nói:
– Đi quận thành thì ta và mẹ con có thể hưởng phúc, nhưng lại không thể chăm lo cho người trong tộc được. Như vậy đi, con cứ dẫn theo Tiểu Vũ đi cùng. Nó là một đứa con gái, đến địa phương lớn mở mang tầm mắt cũng là việc tốt. Ta và mẹ con ở tại Đằng gia trang này, có nhiều tộc nhân sống cùng như vậy cũng không có việc gì. Sau này nếu như có thời gian, hãy trở về thăm hai người già chúng ta là được rồi!
Phụ thân đã quyết định chủ ý, Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể đáp ứng.
– Được rồi! Tiểu Vũ sẽ cùng con đến Quy Nguyên Tông. Nếu lúc nào cha mẹ muốn đi, cũng có thể đến ở cùng một hai tháng rồi về cũng không sao. Khoảng cách giữa quận thành với chỗ chúng ta cũng chỉ hơn ba trăm dặm, cha cứ nhờ người thông báo một tiếng, con sẽ tự mình đến đón!
Đằng Thanh Sơn nói.