Ngụy Thương Long là trưởng lão Thiết Y Môn, bây giờ cũng đã hơn trăm tuổi rồi. Lão xem như quen biết với Ký Hồng.
Hai người bọn họ, một người là thống lĩnh Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông, một người là trưởng lão Thiết Y Môn. Tuổi tương đương, ai cũng già rồi, nhưng ngược lại đều có chút tâm tính tiểu hài tử. Già quá trở thành trẻ con, thuyết pháp này tuyệt không phải không có đạo lý. Hai người không ai phục ai. Nói về thực lực, hai người chênh lệch cũng không lớn.
Ngụy Thương Long trước đây từng có tên trong Địa Bảng một lần. Ký Hồng không có lần nào. Điều này làm Ngụy Thương Long thường xuyên cảm thấy có thể áp đảo được đối thủ một bậc.
Bây giờ, ánh mắt Ký Hồng làm cho Ngụy Thương Long tức giận thật sự:
– Quy Nguyên Tông của ngươi xuất hiện một cao thủ tuổi trẻ. Lão gia hỏa. Ngươi đắc ý à? Hừ. Nghe đồn là Đằng Thanh Sơn đánh bại Mạnh Điền. Ai biết tình huống chân thật lúc đó là như thế nào? Nói không chừng hắn còn dùng cả thủ đoạn âm hiểm nữa ấy chứ.
Ngụy Thương Long cúi đầu nhìn nhìn Phùng Vô Huyết, nói vẻ quan tâm:
– Vô Huyết. Trong thiên hạ cao thủ rất nhiều. Thua một trận không cần để ý. Trận tiếp theo cố mà thắng trận mới là quan trọng!
Không có gì bất ngờ xảy ra thì Phùng Vô Huyết chính là môn chủ tương lai của Thiết Y Môn. Thiết Y Môn đương nhiên phải bồi dưỡng hắn.
– Sư thúc tổ! Vô Huyết hiểu rồi. Đao pháp của Yến Thiết đích xác lợi hại. Ta thua tâm phục khẩu phục! Nhưng……
Phùng Vô Huyết nhìn tên thanh niên chân trần áo ngắn xa xa, nói vẻ kiên định.
– Ba năm nữa… trong vòng ba năm, ta nhất định sẽ vượt hắn!
Trên mặt Ngụy Thương Long lộ ra nụ cười hài lòng.
– Sư thúc tổ! Người nói xem, Đằng Thanh Sơn và Tư Mã Phong ai sẽ thắng?
Phùng Vô Huyết vừa nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía xa xa. Nơi đó có một lão giả thân hình tráng kiện, hai chân đứng vững vàng giữa một bãi đất trống cách hơn mười trượng. Lão giả đó mặc một bộ quần áo màu xanh, lưng đeo một thanh trọng kiếm màu đen.
Ngụy Thương Long cười lạnh một tiếng:
– Tư Mã Phong. Mặc dù chỉ là môn chủ môn phái nhỏ, nhưng dù sao đã hơn tám mươi rồi. Chìm đắm vào trong kiếm pháp sáu bảy mươi năm, đến cả ngươi cũng sợ rất khó thắng được Tư Mã Phong. Đằng Thanh Sơn hử? Hãy chờ xem!
…… Đêm tối.
Những ngọn đuốc được đốt lên, tỏa ra xung quanh một màu đỏ quạch.
Hơn một ngàn võ giả làm thành vòng tròn hơn mười trượng. Cả đám vô cùng hưng phấn. Ở giữa bãi đất trống trải hơn mười trượng có một người, đó là lão giả áo xanh. Lão đang lên giọng gầm gừ:
– Đằng Thanh Sơn! Ngươi đâu rồi? Ngươi sợ à?
Nói rồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn cách đó không xa.
– Đằng Thanh Sơn! Ngươi sợ à?
– Đằng Thanh Sơn đâu. Mau xuất hiện đi!
Những tiếng gọi ầm ĩ của hơn một ngàn vũ giả vang lên. Có rất nhiều người, không biết rốt cuộc là ai kêu. Những vũ giả này chỉ e thiên hạ bất loạn, cứ thế gào thét.
– Xoẹt xoẹt…
Đằng Thanh Sơn căn bản không để ý tới tiếng gọi chung quanh, chuyên tâm nối hai đoạn Luân Hồi thương lại.
– Tư Mã Phong. Ngươi cũng là một lão tiền bối. Ta sửa sang lại binh khí một chút, ngươi không đợi được à?
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang lên giữa trời đêm. Hắn từ từ bước về phía bãi đất trống. Thấy Đằng Thanh Sơn đi tới, nhất thời hơn một ngàn tên vũ giả hoan hô ầm ĩ.
Đằng Thanh Sơn đấu với Tư Mã Phong!
Có thể được quan khán cao thủ giao chiến, đó là một loại hưởng thụ.
– Ha ha. Đằng Thanh Sơn. Chúng ta cũng bất tất nhiều lời! Đánh thật đấu thật mới vui!
Tư Mã Phong rút sau lưng ra một thanh trọng kiếm màu đen.
– Choang!
Trọng kiếm ra khỏi vỏ, lập tức vang lên tiếng kim loại chấn động. Tay nắm chặt hắc sắc trọng kiếm, Tư Mã Phong trở nên nghiêm túc. Cả người khí thế trong nháy mắt dung hòa thành một với thanh trọng kiếm. Tư Mã Phong đứng ở đó trông y hệt như một quả núi sừng sững. Làm cho người ta có cảm giác không thể lay chuyển được.
– Vù!
Một tay cầm thương, Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Tư Mã Phong xa xa.
……
– Tư Mã Phong này, nhân kiếm hợp nhất, khí thế áp nhân. Nhất môn chi chủ (đứng đầu một môn phái), quả thật xứng đáng là cao thủ.
Thanh niên chân trần Yến Thiết đứng lẫn trong đám người quan khán trận này.
– Nhưng Đằng Thanh Sơn, Thoạt nhìn thì rất bình thường, không cảm giác được hắn có cái gì đặc thù. Ừm đợi lát nữa sẽ biết. Nếu hắn dựa vào thực lực chính mình đánh bại Mạnh Điền, thì trận đấu giữa hắn và Mã Phong sẽ rất hấp dẫn.
……
– Đô thống đại nhân. Đánh cho lão gia hỏa đó một trận đi! – Đỗ Hồng hô.
– Thanh Sơn. Cho hắn biết lợi hại của ngươi. – Thanh Hổ cũng hưng phấn gào lớn.
Đám người của Quy Nguyên Tông sớm đã tới đây, lúc này đều cổ động cho Đằng Thanh Sơn. Quan thống lĩnh vẫn lạnh như băng nhìn trận chiến sắp bắt đầu.
……
Trong đám vũ giả này cũng có rất nhiều cao thủ. Mọi người đều chăm chú quan khán. Hơn một ngàn người lại thoáng cái trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Mắt Tư Mã Phong đột nhiên khẽ nheo lại. Đơn thủ nắm chắc trọng kiếm, bước từng bước về phía Đằng Thanh Sơn.
Mỗi một bước đi, khí thế Tư Mã Phong đều tăng vọt.
– Biểu ca. Nhìn rõ nhé. Ý cảnh chính thức của hai chiêu Hỏa Thượng Kiêu Du (đổ dầu vào lửa) và Hỏa Trung Thủ Lật (lấy hạt dẻ trong lò) đây này.
Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói sang sảng. Vừa nghe thế, nhất thời mọi người chung quanh đều ồ lên. Đằng Thanh Sơn muốn làm gì? Chẳng lẽ Đằng Thanh Sơn còn muốn mượn trận này để dạy biểu ca hắn à?
– Thanh Sơn. Đánh hắn đi!
Đằng Thanh Hổ lên tiếng.
Trong sân trống, Tư Mã Phong cũng không vì tiếng nói của Đằng Thanh Sơn mà bị ảnh hưởng đến tâm cảnh.
Khi khoảng cách giữa Tư Mã Phong và Đằng Thanh Sơn còn khoảng ba trượng, hắn đạp mạnh xuống đất một cái, khí thế cả người súc tích hồi lâu trong nháy mắt bộc phát. Giống như một con mãnh hổ trong nháy mắt bổ về phía Đằng Thanh Sơn. Thanh hắc sắc trọng kiếm mang theo một tiếng gào rít cổ quái, giống như quỷ thần đang gào rú, trong nháy mắt đâm vào đỉnh đầu Đằng Thanh Sơn.
– Choang!
Gần như không một tiếng động, Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn giống như một cây độc châm, vô thanh vô tức châm tới. Tốc độ cực nhanh, động tĩnh cực nhỏ. Tư Mã Phong căn bản không kịp phản ứng.
Liệt Hỏa Ngũ Thức —— Hỏa Trung Thủ Lật!
……
– Hử? Đằng Thanh Sơn lại tới được mức này?
Cảnh giới nhập vi? – Lôi thần đao Ngô Việt đang một tay cầm thịt thỏ nướng vốn rất tùy ý xem cuộc chiến. Một thương vừa đánh ra, hắn bỗng trở nên khiếp sợ. Cẩn thận nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
– Không tệ. Đúng là cảnh giới nhập vi! Nội kình khống chế mượt mà tới mức như ý. Không có lấy một chút lãng phí. Hắn rốt cuộc đạt tới bước nào trong cảnh giới nhập vi này… phải từ từ xem mới biết! Nhưng tuổi còn trẻ như vậy, có lẽ mới chỉ đạt tới bước sơ nhập mà thôi.
Ngô Việt mặc dù miệng vẫn ăn thịt thỏ nướng, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn dán vào hai đạo nhân ảnh đang tung hoành trên khoảng sân trống.
……
Cảnh giới nhập vi. Trong cả Cửu Châu chỉ có rất ít vũ giả hậu thiên đạt tới mức này. Vũ giả sở dĩ lợi hại, là bởi vì trong cơ thể có nội kình. Mà có thể khống chế nội kình mượt mà tới mức như ý để sử dụng, không có lấy một chút lãng phí nào, có thể thông qua nội kình, khống chế binh khí tiến hành công kích cực kỳ tinh diệu thì đó chính là cảnh giớ nhập vi! Nó đại biểu cho sự khống chế nội kình!
Đằng Thanh Sơn? Nội kình của Đằng Thanh Sơn cũng không đạt tới cảnh giới Nhập vi! Hắn vận dụng nội kình rất thô tháo! Nhưng, lúc này hắn sử dụng thương pháp lại không sử dụng nội kình. Cái mà hắn sử dụng là sức mạnh cơ bắp thân thể. Đằng Thanh Sơn phải nói là khống chế sức mạnh thân thể đã đạt tới đỉnh cao.
Cơ bắp và xương khớp, thậm chí còn đến cả khí huyết lưu động, Đằng Thanh Sơn đều có thể khống chế.
Khống chế tuyệt đối!
……
Trúng chiêu Hỏa Trung Thủ Lật, trọng kiếm không khỏi bắn lên trời, nhưng Tư Mã Phong lắc mình một cái, nương theo lực đạo xoay tròn, trọng kiếm trong tay thuận thế chém xéo một chiêu.
– Ầm!
Trọng kiếm một lần nữa phát ra tiếng động cổ quái.
Luân Hồi thương trong tay Đằng Thanh Sơn như một con độc xà xuất động, mạnh mẽ thoát ra, nháy mắt lại đụng chạm với trọng kiếm. Sức mạnh trong tay Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt bộc phát. Luân Hồi thương đột nhiên hơi cong lại, rồi sau đó lực đạo trong tay tại Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa thay đổi. Sức mạnh hoàn toàn tương phản, làm cho đầu thương của Luân Hồi thương tích súc năng lượng tăng lên một bậc.
– Ầm!
Đầu Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn bắn ngược lên rất mạnh.
– Bùng!
Đầu trường thương nện ngay vào trọng kiếm với khoảng cách rất gần.
Tư Mã Phong cảm thấy tay tê rần, không tự chủ được lùi liên tiếp ba bước, không khỏi khiếp sợ nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi lại lập tức sảng khoái cười lớn:
– Thương pháp hay quá! Hai chiêu ngươi vừa nói, một cái là Hỏa Trung Thủ Lật, một cái là Hỏa Thượng Kiêu Du. Vừa rồi, hẳn phải là Hỏa Thượng Kiêu Du rồi. Sức mạnh bộc phát như vậy làm ta ứng phó cũng không kịp.
– Lúc này mới vừa bắt đầu thôi!
Đằng Thanh Sơn cười, dậm mạnh chân.
– Vù!
Cả người như tên rời cung, nhằm thẳng về Tư Mã Phong. Trường thương trong tay hóa thành một tia chớp đen, đâm thẳng vào ngực Tư Mã Phong.
– Choang!
Tư Mã Phong bổ thẳng vào đó, đồng thời quát sang sảng.
– Băng Sơn Cửu Kiếm!
– Ha ha……
Đằng Thanh Sơn cười to. Luân Hồi thương Trong tay ra một chiêu Hỏa Trung Thủ Lật trông y hệt như con bò cạp nhè nhẹ chích ra một mũi độc châm, làm cho trọng kiếm phải thay đổi phương hướng. Ý cảnh của Băng Sơn Cửu Kiếm mà Tư Mã Phong vừa sử dụng lập tức bị ảnh hưởng. Sau đó Đằng Thanh Sơn đổi thành chiêu Hỏa Thượng Kiêu Du.
……
Chỉ thấy trên sân, kiếm ý Tư Mã Phong càng thêm cuồng mãnh, cả người gần như không còn tỉnh táo như lúc trước, mà là biến thành hơi điên cuồng, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Bởi vì……
Đằng Thanh Sơn chỉ dựa vào hai chiêu “Hỏa Trung Thủ Lật” và “Hỏa Thượng Kiêu Du”, hoàn toàn trói buộc hắn.
Tốc độ di động của Tư Mã Phong không quá nhanh. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn bước chân linh hoạt, vây quanh Tư Mã Phong, tùy ý thi triển thương pháp. “Hỏa Trung Thủ Lật” của Đằng Thanh Sơn trông y hệt một con độc xà đang cắn người, còn “Hỏa Thượng Kiêu Du” thì trong nháy mắt bộc phát uy lực của đầu thương, trông hệt như một con độc long. Khi thì cuồng mãnh. Khi thì âm hiểm quỷ dị.
– Ý cảnh này……
Đằng Thanh Sơn luân phiên sử dụng hai chiêu này, đồng thời không ngừng ứng phó với Tư Mã Phong, lúc này bỗng nhận thức ý cảnh mà lúc trước hắn từng luyện tập “Tam Thể Thức”.
– Hai chiêu này, hẳn là…. hẳn là…. là như thế này!
Trong tay Đằng Thanh Sơn, thương pháp của hai chiêu này từ từ biến hóa.
Hỏa Trung Thủ Lật. Càng thêm âm nhu.
Hỏa Thượng Kiêu Du. Càng thêm cuồng mãnh.
Hai chiêu tựa như nối liền rất tự nhiên, dần dần, “Hỏa Trung Thủ Lật” vừa thi triển được một nửa, lại đột nhiên thay đổi thành “Hỏa Thượng Kiêu Du”.
Hai ý cảnh âm dương cuồng mãnh, có thể trong nháy mắt thay nhau thi triển.
Trạng thái của Tư Mã Phong có vẻ càng điên cuồng hơn. Hắn sớm bị hành hạ đến phát điên:
– Thương pháp quỷ quái gì thế? Lúc thì âm nhu không chịu lực, lúc thì lại cuồng mãnh bộc phát!
Tư Mã Phong vốn tưởng rằng Đằng Thanh Sơn sẽ ra chiêu Hỏa Trung Thủ Lật, trọng kiếm của hắn đã chuẩn bị tá lực thuận thế tiếp tục công kích. Nhưng đột nhiên, âm dương hoán đổi, chiêu âm nhu thoáng cái biến thành cuồng mãnh. Ứng phó không kịp, Tư Mã Phong đương nhiên bị thương.
……
Hai chiêu này, trở nên sống động trong tay Đằng Thanh Sơn. Vẻn vẹn hai chiêu, cơ hồ có thể nói đã dung hợp thành một chiêu. Làm cho Tư Mã Phong khó chịu muốn thổ huyết. Hắn chưa bao giờ gặp phải loại cảm giác quái đản này.
– Choang!
Trọng kiếm trong tay Tư Mã Phong rời tay, một cái thương ảnh đánh vào người hắn. Chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, rồi Tư Mã Phong cả người bị ném văng lên.
……
Trong số hơn một ngàn vũ giả, có một vị lão giả áo xám tóc bạc. Ánh mắt như độc xà, nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn:
– Ý cảnh này…… Lần trước lão gia hỏa Ngụy Vu Nhai đuổi giết ta, rất gần với ý cảnh của chiêu này! Ý cảnh một chiêu của thanh niên này mặc dù còn rất mơ hồ, không bằng Ngụy Vu Nhai. Nhưng… hắn mới mười bảy tuổi! Nên giết hắn để Quy Nguyên Tông không còn thiên tài nữa, hay là bắt hắn làm đệ tử của ta nhỉ?