Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 134: Dưới lòng đất

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Hán tử gầy gò vừa nhìn thấy trang phục của đối phương, sắc mặt lập tức đại biến: “Là người của Quy Nguyên tông!”

Hiện giờ nhân mã của các đại tông phái tại chân núi Hỏa Diễm sơn đều mặc trang phục đồng nhất, rất dễ dàng phân biệt được. Gặp phải nhân mã của những đại tông phái này, võ giả bình thường đều lựa chọn tránh đi.

“Bây giờ nếu ta đi xuống, nhất định sẽ bị bọn họ bắt lấy. Với chút thực lực này của ta căn bản không thể trốn thoát khỏi vòng vây của Quy Nguyên tông. Không còn cách nào khác!” Hán tử gầy gò ngẩng đầu lên, cắn răng một cái, lập tức cầm lấy dây leo nhanh chóng trèo lên phía trên. Dù sao hắn cũng là một người luyện võ, tốc độ leo lên rất nhanh.

Nếu như hắn nhảy xuống phía dưới, nhất định sẽ bị bắt.

Trốn vào trong huyệt động bên dưới dây leo? Đối phương tiến vào huyệt động, cũng sẽ rất nhanh tìm được hắn.

Leo lên phía trên, nếu như tốc độ nhanh, có thể lên đến đỉnh của vách đá thấp này trước thì còn có hy vọng.

……

Đằng thanh Sơn đứng ở chân núi, ngước đầu nhìn hán tử gầy gò đang leo nhanh trên vách đá.

– Đô thống! Chúng ta không đuổi theo sao?

Đỗ Hồng có chút sốt ruột.

Đằng Thanh Sơn chỉ cười nhạt, liền nhặt hai hòn đá vụn trên mặt đất, sau đó nhìn lên dốc đứng. Lúc này đã không còn dây leo để nắm, khiến cho hán tử gầy gò bắt đầu gặp khó khăn.

Đằng Thanh Sơn tùy ý ném một hòn đá trong tay ra. Hòn đá giống như sao băng nhanh chóng xẹt qua không trung, chuẩn xác bắn vào cánh tay phải của hán tử gầy gò.

“A!” Tay phải của hán tử gầy gò đang nắm lấy mỏm đá không khỏi lỏng ra, kêu một tiếng đau đớn, cả người mất trọng tâm, lập tức ngã xuống bên dưới.

Vách đá này cao khoảng hơn mười trượng. Nếu như nhảy xuống bên dưới, nhiều nhất cũng chỉ gãy xương đại loại. Thế nhưng hán tử gầy gò này lại mất đi trọng tâm, rơi xuống phía dưới trong tư thế ngả ra phía sau, cho dù là nhất lưu võ giả cũng phải chết tươi.

“Vù!”

Đằng Thanh Sơn hóa thành một trận gió, nhìn thân thể từ trên cao rơi xuống giống như một viên đạn pháo, vươn tay ra.

Hơn mười trượng là khoảng bốn mươi thước, tương đương với một tòa nhà cao hơn mười tầng tại kiếp trước của Đằng Thanh Sơn. Từ trên cao như vậy rơi xuống, lực va chạm rất mạnh, cho dù là nhất lưu võ giả nếu dùng tay tiếp lấy có lẽ cánh tay cũng sẽ bị gãy.

Chỉ thấy tay phải của Đằng Thanh Sơn chạm vào lưng của hán tử gầy gò, sau đó lập tức hạ xuống, triệt tiêu đi chín phần lực va chạm. Tiếp đó hắn thu tay lại để mặc cho hán tử gầy gò ngã xuống.

“Bịch!”

Triệt tiêu chín phần lực va chạm, hán tử gầy gò ngã xuống mặt đất chỉ cảm thấy tức ngực, cũng không bị trọng thương.

Kỳ thật với chút lực va chạm này. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể dùng một tay đón lấy. Nhưng nếu như trực tiếp đón lấy, cho dù bản thân hắn không có việc gì, nhưng hán tử gầy gò kia có lẽ sẽ chết tươi, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp nhu hòa này.

“Ta biết bí mật của hắc hỏa linh quả, bây giờ hắn lại cứu ta, có lẽ là vẫn chưa hiểu rõ lắm tình huống trong huyệt động, muốn bắt ta dẫn đường. Một khi bọn họ tìm được hắc hỏa linh quả, nhất định sẽ giết ta để diệt khẩu. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho ta tự do rời đi. Bọn họ muốn độc chiếm hắc hỏa linh quả này!” Hán tử gầy gò không phải là một kẻ ngốc, trái lại là một tay giang hồ lão luyện. Hắn hiểu rõ bất luận kẻ nào phát hiện được hắc hỏa linh quả, phản ứng chính là độc chiếm.

Đang nằm trên đất, hắn đột nhiên vung tay lên, một đạo hàn quang từ khoảng cách gần bắn vào ngực Đằng Thanh Sơn. Sau đó hắn lập tức chống hai tay xuống đất, “vù” một tiếng chạy như bay về phía xa.

“Cheng!” Ngón tay của Đằng Thanh Sơn bắn ra lập tức đánh bay thanh chủy thủ. Hắn nhìn hán tử gầy gò đang chạy như bay, một hòn đá trong tay lại bắn ra.

“A!” Chân phải của hán tử gập lại, cả người lập tức ngã xuống đất.

– Nếu như còn chạy trốn, ta sẽ giết ngươi!

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai. Hán tử gầy gò vốn còn muốn giữ mạng trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn hiểu rõ, vừa rồi đột nhiên tập kích cũng không thể chạy thoát được, vậy thì bây giờ càng khó có hy vọng chạy thoát. Hắn không phải là một người muốn chết.

Hán tử gầy gò xoa xoa khuỷu chân phải, đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, cố nặn ra vẻ tươi cười:

– Các vị hảo hán Quy Nguyên tông, các vị…

– Trong huyệt động kia có hắc hỏa linh quả phải không?

Đằng Thanh Sơn trực tiếp hỏi.

Hán tử gầy gò khựng lại. Đối phương đoán rất chuẩn xác.

– Đúng!

Hán tử gầy gò gật đầu.

Lúc này đám người Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ cũng đã chạy tới, nghe được đều mừng rỡ.

– Thanh Sơn, đệ đoán thật chuẩn xác! Hắc hỏa linh quả đúng thật là ở trong hẻm núi này, chúng ta trước đây đều là tìm lung tung!

Đằng Thanh Hổ nói.

Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Bản thân cũng là căn cứ vào địa điểm con Xích Lân ấu thú kia bỏ chạy, tùy tiện suy đoán mà thôi.

Đằng Thanh Sơn lập tức phân phó:

– Thanh Hổ, lão Đỗ! Các người hãy theo ta vào huyệt động! Những người khác ở chung quanh đây, làm bộ như đang tìm địa điểm của hắc hỏa linh quả, chờ chúng ta đi ra!

– Rõ thưa Đô thống!

Một đám người hạ giọng nói.

Hán tử gầy gò kia sợ hãi nhìn Đằng Thanh Sơn: “Không sai! Người này chính là Đằng Thanh Sơn đô thống của Quy Nguyên tông, lúc trước đã tỉ thí với Tư Mã Phong. Khó trách từ độ cao mười sáu mười bảy trượng rơi xuống hắn cũng có thể dễ dàng tiếp được. Ta đánh lén ở khoảng cách gần như vậy hắn cũng có thể dễ dàng ngăn cản!”

Biết được thân phận của đối phương, hán tử gầy gò sao còn dám phản kháng.

Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh một chút.

Chung quanh hiện tại không có người nào. Khe núi này khá bí ẩn, cho dù có người đến tìm kiếm cũng là rất ít. Những người đó tìm kiếm một lần, bình thường cũng sẽ không tìm lại nữa.

– Chúng ta vào huyệt động thôi!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh.

Tay trái của hắn lập tức nắm lấy hán tử gầy gò, trực tiếp nhảy vọt lên độ cao bảy tám trượng. Tay phải tùy ý nắm lấy một khối đá nhô ra, lại mượn lực bay lên. Sau đó lại dùng chân nhún một cái, trực tiếp bay đến nơi huyệt động. Hắn gạt những dây leo ra, lập tức tiến vào bên trong.

Hai người Đằng Thanh Hổ và Đỗ Hồng cũng dùng tay chân nhanh chóng leo lên. Cả hai đều là nhất lưu võ giả, leo lên một lần vài khối đá, chỉ trong thời gian hô hấp vài cái đã tiến vào huyệt động.

Đằng Thanh Sơn thả đám dây leo xuống che cửa động lại như cũ.

Bên trong huyệt động khá tối tăm, nhưng độ cao lại chừng hơn một trượng, không cần phải khom lưng cúi người.

– Ngươi đi trước dẫn đường!

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt ra lệnh.

Đỗ Hồng đứng bên cạnh hán tử gầy gò liền quát lên:

– Tiểu tử! Nếu như ngươi còn giở trò, đô thống đại nhân không động thủ, ta cũng sẽ một thương đâm chết ngươi!

Lúc này bọn Đỗ Hồng đều lấy trường thương sau lưng ra. Đằng Thanh Sơn cũng rút trường thương giắt ngược sau lưng cầm trên tay.

Bên trong huyệt động tất cả đều là không biết trước, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

– Các vị đại nhân xin cứ yên tâm! Trước mặt Đằng đô thống tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám chạy trốn nữa!

Hán tử gầy gò vội vàng cung kính nói:

– Đô thống, các vị đại nhân! Tiểu nhân xin đi trước dẫn đường!

Dứt lời, hán tử gầy gò liền chạy vào sâu bên trong động.

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng lo lắng: “Những đại tông phái này có người nào lại mềm lòng nương tay? Hiện tại ta còn hữu dụng, nhưng chờ đến khi bọn chúng nhìn thấy hắc hỏa linh quả, sợ rằng sẽ giết ta để diệt khẩu. Ta nhất định phải tìm cơ hội để chạy trốn!”

Tuy rất sợ Đằng Thanh Sơn, nhưng hắn càng sợ bị giết người diệt khẩu nhiều hơn.

Mặc dù trong lòng đang nghĩ cách chạy trốn, nhưng ngoài miệng hắn lại vui vẻ nói:

– Đằng đô thống! Thông đạo này không dài lắm, phía trước chính là một khe nứt lớn.

– Khe nứt?

Đằng Thanh Sơn cảm giác mình đã đi khoảng hơn trăm mét, liền thấy được một một khe nứt lớn. Khe nứt này chiều rộng khoảng chừng một trượng, bên trong tối đen, sâu không lường được. Chỉ là ẩn ước có một cỗ khí tức nóng hổi từ bên trong khe nứt này tràn ra, thổi vào mặt.

Đỗ Hồng quát hỏi:

– Tiểu tử, ngươi làm sao đi xuống?

Hán tử gầy gò liền nói:

– Các vị đại nhân! Khe nứt này sâu khoảng trăm trượng, người rơi xuống chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiểu nhân cũng phải hao tốn mốt thời gian nửa đêm chạy đến một vách đá khác, chuyên môn thu thập một số dây leo rắn chắc, nối lại thành một sợi dây thật dài. Nó ở ngay bên kia.

Vừa nói hắn vừa chỉ về hướng bên cạnh không xa, nơi đó quả thật có cột một sợi dây leo rắn chắc.

– Ta đi xuống trước!

Đằng Thanh Sơn lên tiếng, đồng thời nhìn về phía hán tử gầy gò:

– Ngươi sẽ là người thứ hai! Thanh Hổ, Lão đỗ! Các người theo ở phía sau!

Đằng Thanh Sơn lo lắng hán tử gầy gò kia sẽ giở thủ đoạn, cho nên mới an bài như vậy.

– Đi!

Đằng Thanh Sơn lại giắt Luân Hồi thương vào sau người, sau đó liền nhảy xuống, chân đạp vào vách đá bắt lấy sợi dây leo kia, tiếp đó nhanh chóng trượt xuống.

– Nhanh lên một chút!

Đỗ Hồng quát tên hán tử kia.

Hán tử gầy gò liền leo xuống.

Trên đường trượt xuống, Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện khe nứt này càng ngày càng tối: “Cho dù dựa vào thị lực của ta, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng nhìn được khoảng năm sáu thước. Nếu như là nhất lưu võ giả bình thường, sợ rằng chỉ có thể nhìn thấy hai tay của mình.”

Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy hơi nóng của lưu huỳnh phả vào mặt. Một đường trượt xuống, nhiệt độ không ngừng tăng lên, khí nóng của lưu huỳnh cũng càng lúc càng dày.

“Phịch!”

Đằng Thanh Sơn rốt cuộc cũng chạm đất: “À! Đại khái khoảng chừng trăm trượng. Dựa theo độ cao của vách đá huyệt động mà tính toán, vị trí của ta lúc này hẳn là dưới đáy của khe nứt, sâu khoảng hơn tám chín mươi trượng!”

Chỉ chốc lát. Ba người hán tử gầy gò, Đỗ Hồng và Đằng Thanh Hổ cũng đều đến nơi.

– Đi trước dẫn đường đi!

Đằng Thanh Sơn ra lệnh.

Hán tử gầy gò liền đi lên phía trước, đồng thời nói:

– Đằng đô thống! Đây là dưới đáy sâu, nhiệt độ rất nóng.

Phía trước dần dần có chút ánh đỏ. Nhờ vào là ánh sáng mờ nhạt, Đằng Thanh Sơn có thể nhìn được khoảng cách xa vài chục mét. Chỉ thấy phía trước có mơ hồ có sương mù màu đỏ.

– Màu đỏ?

Đỗ Hồng có chút kinh ngạc.

– Đằng đô thống! Kỳ thật đó là hơi nước.

Hán tử hầy gò lên tiếng.

– Hơi nước phải là màu trắng, tiểu tử ngươi lừa ai chứ? Có phải muốn giở thủ đoạn không?

Đằng Thanh Hổ quát.

Hán tử gầy gò liền sợ hãi nói:

– Các vị đại nhân! Tôi quả thật không dám lừa các vị! Đây đích thật là sương trắng. Bởi vì quá nóng, cho nên nơi này mới xuất hiện hơi nước như vậy.

Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện, nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn. Trong hẻm núi mặc dù cũng nóng, nhưng vẫn không quá mức, hiện tại đã có chút hơi quá.

Ba người Đằng Thanh Sơn theo hán tử gầy gò cùng nhau đi vào trong “sương đỏ”. Đằng Thanh Sơn vừa đến gần liền xác định, đây quả thật là hơi nước bình thường. Dần dần, hắn nghe được những tiếng “cót cót” giống như đun sôi nước. Tay phải của hắn đặt lên vai của hán tử gầy gò, một đường đi theo.

“Đằng Thanh Sơn này đúng là cẩn thận.” Hán tử gầy gò cảm thụ được bàn tay đặt trên vai mình: “Địa phương này là dễ trốn nhất, nhưng mà…”

Vốn hắn định chạy trốn ở nơi này, nhưng hiện tại lại không có biện pháp, chỉ đành tiếp tục đi.

Đi được khoảng chừng mấy chục trượng, sương mù liền nhạt đi, tiếng “cót cót” càng thêm rõ ràng. Cuối cùng, đám người Đằng Thanh Sơn cũng ra khỏi khu vực sương mù.

– Đây là…

Đằng Thanh Hổ và Đỗ Hồng trợn mắt há mồm.

Hán tử gầy gò kia liền nói:

– Đây là hỏa nham thạch mà trong sách có ghi chép.

Đằng Thanh Sơn nhìn dòng nham thạch nóng chảy đỏ rực phía trước. Dịch thể nham thạch chậm rãi lưu động, đồng thời còn nổi lên những bọt khí. Nhiệt độ đáng sợ thậm chí còn làm cho bọn Đỗ Hồng phải vận nội kình trong cơ thể.

“Nham thạch!” Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ đây là thứ gì: “Tầng nham thạch hẳn phải ở dưới sâu trong lòng đất, không nghĩ tới dưới đáy này đại khái hai ba trăm thước lại xuất hiện dòng nham thạch. Xem ra… nơi này quả thật từng có núi lửa bộc phát.”

Chọn tập
Bình luận