Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 150: Giang Ninh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thanh Sơn như một trận gió từ trên núi thoát ra, lủi nhanh vào trong trướng của mình.

Lúc này là buổi sáng, không ít vũ giả đều vào núi, hơn nữa tốc độ chạy của Đằng Thanh Sơn rất nhanh, trực tiếp từ núi lủi vào trong trướng, nên thật ra không có mấy người chú ý. Chỉ có mấy người phục vụ của Quy Nguyên Tông ở nơi đóng quân mới phát hiện ra một bóng người chợt lóe lên rồi tiến vào trướng của Đằng đô thống.

– Người nào? – Lập tức có người phục vụ quát to.

– Là ta. – Thanh âm Đằng Thanh Sơn truyền ra.

– A, đại nhân về sớm vậy à?

Người hầu đó không dám quấy rầy nữa.

– Mang cho ta một thùng nước lớn, ta muốn tắm rửa! – Thanh âm Đằng Thanh Sơn truyền ra.

– Rõ!

Bên trong trướng, Đằng Thanh Sơn cởi áo khoác rách nát, rồi bắt đầu cẩn thận quan sát hắc sắc lân giáp của Xích Lân thú. Hắc sắc lân giáp vừa trải ra, Đằng Thanh Sơn đã phát hiện có rất nhiều thứ:

– Hả? Có gai nhọn!

Đằng Thanh Sơn phát hiện, lân giáp hẳn là vừa bao trùm cả người Xích Lân thú. Chỉ có lân giáp ở đầu và cái cổ là không có, chắc là bị xé rách rồi.

Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc Xích Lân thú lột xác đã làm lân giáp cũ bị rách, rồi từ trong đó chui ra ngoài.

– Lân giáp này tầng tầng lớp lớp, rất dày. Nhưng nếu xé rách từ bên trong, thật ra rất đơn giản.

Đằng Thanh Sơn nhìn vào mặt trong. Bên trong kỳ thật là một lớp da dày, mặc dù chắc, nhưng phi đao ẩn chứa nội kình của hắn có thể cắt ra được. Lân giáp gắn trên miếng da này cũng bị tách ra theo,

– Đống gai nhọn này chẳng có gì hữu dụng, bỏ ra ngoài luôn.

Đằng Thanh Sơn đem cả tấm lân giáp, dùng phi đao từ bên trong tách ra làm ba khối to. Sau đó cạy toàn bộ mấy cây gai nhọn vốn mọc ở lưng lân giáp ra.

– Mấy cây gai nhọn này thật là nặng.

Đằng Thanh Sơn nắm lấy mấy cái gai nhọn đen này ra. Lúc còn trên lưng Xích Lân thú, Đằng Thanh Sơn cảm thấy chúng rất nhỏ. Lúc này gỡ ra mới thấy.

– Không ngờ chúng dài hơn nửa thước, to bằng nắm tay. Một cây này lại nặng tới cả trăm cân!

Đằng Thanh Sơn bắt đầu rút ra từng cây… đủ tám mươi mốt cây gai nhọn!

– Đại bộ phận sức nặng của lân giáp đều ở trên những gai nhọn này.

Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười. Tám mươi mốt gây gai nhọn này cộng lại chừng tám ngàn cân. Cộng cả lân giáp màu xám đại khái nặng hai ngàn cân!

– Chất liệu gai nhọn rất đặc thù, hẳn cũng là bảo bối.

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Giữa trưa, Quan Lục mang theo đám người về nơi đóng quân.

– Đại nhân đã về rồi.

Người hầu nghênh đón rất nhiệt tình.

– Ừm, Đằng đô thống trở lại chưa? – Quan Lục lạnh lùng hỏi.

– Đằng đô thống buổi sáng ra ngoài không lâu, đã trở lại rồi.

Người hầu liền nói. Quan Lục nhướng mày, nhìn về phía đại trướng của Đằng Thanh Sơn:

– Lại lười biếng!

– Quan thống lĩnh!

Đằng Thanh Sơn đột nhiên đi ra khỏi đại trướng

– Đi vào đây một chút.

– Hả?

Quan Lục hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi vào đại trướng của Đằng Thanh Sơn. Liếc nhìn chung quanh bên trong đại trướng, lập tức nhìn thẳng vào Đằng Thanh Sơn:

– Có chuyện gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn giải thích vì sao sáng hôm nay về sớm à?

Lúc này Đằng Thanh Sơn mặc bộ áo khoác mới, vết thương trên cánh tay cũng nhìn không ra.

Đằng Thanh Sơn chỉ vào cái bàn cách đó không xa:

– Ngươi nhìn bên kia kìa!

Quan Lục nhìn kỹ. Lúc đầu vốn nàng không để ý lắm, nhưng khi nhìn kỹ lại, thấy ngay cạnh góc tường gần cái bàn, có xếp chỉnh tề một đống gì đó màu xám trắng, tổng cộng có ba xấp dày xếp lên nhau. Còn phía dưới cái bàn là những cây gai nhọn, tùy ý bỏ một đống ở đó.

– Đây là cái gì? Nặng thế, cũng phải bảy tám trăm cân.

Quan Lục nghi hoặc đi qua, lật mớ đồ đó lên.

Rào!

Hắc sắc lân giáp lật ra, rơi xuống đất, lộ ra một mặt lớp vảy đen bóng.

– Đây là… – Quan Lục trừng mắt.

– Đây là hắc sắc lân giáp của Xích Lân thú! Một mặt đều là vảy, mặt khác thì là lớp da màu xám trắng! Thứ này được ta chia làm ba khối, mỗi khối dài hai trượng, rộng hơn một trượng!

Đằng Thanh Sơn nói, trong lòng sớm tính toán, ba khối cộng lại, đại khái năm mươi thước vuông.

Quan Lục khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:

– Ngươi, ngươi…

– Dưới cái bàn là đống gai nhọn của Xích Lân thú. Món đồ đó thật nặng, mỗi một cây cũng phải trên trăm cân. Đủ tám mươi mốt cây đó! – Đằng Thanh Sơn nói.

Quan Lục hít sâu một hơi, rồi hỏi:

– Lân giáp của Xích Lân Thú ngươi lấy đâu ra thế?

– Đương nhiên là trộm từ trong hang ổ của Xích Lân thú rồi. – Đằng Thanh Sơn bất lực nói.

– Ngươi không biết chứ con Xích Lân thú đó đã lột xác rồi, toàn thân biến thành màu đỏ đậm, thực lực quá mạnh. Nếu không phải ta chạy nhanh, lủi vào một đường hầm thấp, đã bị con Xích Lân thú đó giết chết rồi.

Quan Lục trừng mắt, quát:

– Ngươi thật là liều mạng. Có bị thương không?

Nói xong liền cẩn thận quan sát thân thể Đằng Thanh Sơn.

– Bị cái đuôi của Xích Lân thú quẹt trúng một chút, bị thương ngoài da thịt. – Đằng Thanh Sơn nói.

– Nhanh, đưa ta xem. – Quan Lục liền nói.

– Không có việc gì, ngươi xem ta có giống như bị thương không?

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.

– Bây giờ chúng ta đã có được lân giáp của Xích Lân Thú rồi. Ta thấy, chúng ta nên mau chóng chuẩn bị một chút, trở về Giang Ninh thôi!

Đám người Đằng Thanh Sơn thừa dịp buổi chiều người ít, bốn mươi người liền chạy tới Hoa thành. Những cái gai nhọn, lân giáp cũng không quá nặng. Hơn nữa nhiều người, lại có xe ngựa, nên rất dễ dàng mang tới Hoa thành. Ở Hoa thành nghỉ một đêm, đợi đến sáng ngày hôm sau, đám người Đằng Thanh Sơn cưỡi những con thượng đẳng chiến mã, cùng xuất phát!

Ba tấm hắc sắc lân giáp thì một cái để ở trên người con xích huyết mã của Đằng Thanh Sơn, hai cái kia đều buộc chặt ở lưng hắc yểm mã của Quan Lục.

Hắc yểm mã là một trong tam đại long mã, lưng đeo gần hai ngàn, nhưng cũng chạy nhanh không kém gì ô văn mã. Tám mươi mốt cây gai nhọn thì phân cho ba mươi cao thủ đệ tử hạch tâm, mỗi người mang trên người hoặc là ba cây, hoặc là hai cây.

Đám người lao nhanh đi rất nhanh. Mặc dù dưới chân Hỏa Diệm Sơn cũng có người hoài nghi Quy Nguyên Tông tìm được, nhưng mọi người cũng không xác định lắm. Đồng dạng cũng không có cao thủ nào nguyện ý trêu vào đoàn người do Đằng Thanh Sơn cầm đầu.

Hai ngày đã qua, đến buổi chiều ngày thứ ba, đám người Đằng Thanh Sơn rốt cục an toàn về đến Giang Ninh quận thành.

– Ca ca!

– Thanh Sơn!

– Thanh Sơn đại ca!

Đằng Thanh Sơn vừa mới đến cửa bắc Quy Nguyên Tông, đã thấy muội muội Thanh Vũ, Gia Cát Vân, Thanh cô nương, Đằng Thanh Hổ nhốn nháo một đám. Trong những người này chỉ có mấy người là nghênh đón Đằng Thanh Sơn, những người còn lại đều là hảo hữu hoặc thân nhân của ba mươi đệ tử hạch tâm.

– Tiểu Vũ! Hơn ba tháng rồi, có nhớ ca không?

Đằng Thanh Sơn cười sờ sờ đầu Thanh Vũ.

– Nhớ muốn chết, muội còn tưởng rằng một tháng là ca có thể trở về rồi. – Thanh Vũ nói có chút bất mãn.

Lúc này bên cạnh bỗng có một thanh âm vang lên:

– Đằng đô thống! Tông chủ có lệnh, bảo ngươi khi nào về thì lập tức đi gặp ngài ngay. Ta dẫn đường. Đằng đô thống, xin mời.

Đằng Thanh Sơn nhìn qua, đó là một đệ tử áo xanh.

– Được rồi! Biểu ca, ngươi đưa đồ đạc của ta về chỗ ở trước. Ta đi gặp tông chủ một chút, rồi về sẽ tìm các ngươi.

Đằng Thanh Sơn và mấy người cười cười, rồi theo đệ tử áo xanh.

Dưới tàng cây một gốc cây liễu thấp bé tráng kiện, những cành liễu trên cây theo gió phất phơ. Bên cạnh cây liễu, Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trên ghế, cầm một quyển sách đọc rất chăm chú. Gia Cát Nguyên Hồng vẫn mái tóc dài tung bay như trước, mặc áo trường bào màu trắng với cái tay áo rộng thùng thình.

– Gia Cát Nguyên Hồng!

Đằng Thanh Sơn đưa mắt thấy Gia Cát Nguyên Hồng từ đằng xa. Không biết vì sao, lúc này lão lại làm cho Đằng Thanh Sơn có một loại cảm giác rất mơ hồ. Giống như Gia Cát Nguyên Hồng và cái cây đó, cùng làn gió nhẹ phất phơ, hoàn toàn dung hợp làm một khối, tựa như là một bức tranh thuỷ mặc.

– Tông chủ.

Đệ tử áo xanh cung kính hô.

– Quỷ dị thật.

Đằng Thanh Sơn không dám suy nghĩ nhiều, vội theo sau.

– Thanh Sơn tới rồi à.

Gia Cát Nguyên Hồng ngẩng đầu, cười khẽ.

– Tốt lắm, ngươi lui ra trước đi. Thanh Sơn, tới đây.

Tên đệ tử áo xanh khom người lui ra. Đằng Thanh Sơn đi đến bên cạnh chỗ đất trống.

– Những gì ngươi làm hơn ba tháng qua, ta đều biết rõ. Ngươi làm tốt lắm!

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu hài lòng. Việc đạt được lân giáp thì khi còn ở Hoa thành thì đã thông qua bồ câu đưa tin tức nhanh chóng truyền về Giang Ninh rồi. Gia Cát Nguyên Hồng đương nhiên biết rõ,

– Giết Mạnh Điền, cứu Ký Hồng thống lĩnh, đoạt được lân giáp của Xích Lân Thú. Nói đi, ngươi muốn được thưởng cái gì?

Đằng Thanh Sơn rùng mình, mới về đã được thưởng?

– Tông chủ.

Đằng Thanh Sơn cung kính nói:

– Ta muốn nêu có thể cho biểu ca ta một bộ chiến giáp chế tạo từ lân giáp của Xích Lân Thú! Đồng thời hy vọng tông chủ có thể cử một người nào đó trong tông dạy cho muội muội ta.

– Đây đều là việc nhỏ. Xích Lân thú này hình thể khổng lồ, lân giáp đủ để chế tạo hai mươi bộ lân giáp bao trùm toàn thân. Lân giáp là do một mình ngươi tìm được, ta cho ngươi hai bộ. Về phần cho ai, ngươi tự mình an bài. Muội muội ngươi… Ha ha, có thiên phú lắm. Quy Nguyên Tông ta nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Ta muốn hỏi chính là ngươi. Bản thân ngươi thì sao? Có yêu cầu gì không?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

– Ta cho ngươi một vị trí thống lĩnh, ngươi có muốn làm không?

Gia Cát Nguyên Hồng mỉm cười nói.

Đằng Thanh Sơn chấn động.

Thống lĩnh?

Sau khi Ký Hồng cụt tay, Đằng Thanh Sơn cũng biết, Ký Hồng khẳng định sẽ thoái vị. Nhưng vị trí bốn Đại thống lĩnh, hết thảy đều phải có xuất thân là một trong số những đệ tử hạch tâm của tông phái đảm nhiệm. Bởi vì vị trí đó quá trọng yếu. Thực lực Đằng Thanh Sơn tuy mạnh, nếu ngồi trên vị trí đó thì quả là quá coi trọng hắn.

– Ta hả? Trong tông có thể đồng ý không?

Đằng Thanh Sơn không tin.

– Ngươi làm đệ tử thân truyền của ta, không phải là được sao?

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ.

– Đệ tử thân truyền?

Đằng Thanh Sơn nhìn chăm chăm vào Gia Cát Nguyên Hồng. Trước giờ, sư phó của mình cũng chỉ có một, đó chính là Đằng Bá Lôi của kiếp trước! Kiếp trước Đằng Thanh Sơn là tông sư Hình Ý quyền, trong nội tâm hắn rất kiêu hãnh, bảo hắn bái sư… Việc cũng không dễ dàng gì.

– Chẳng biết tông chủ có bản lĩnh gì có thể dạy ta được!

Đằng Thanh Sơn nhìn vào Gia Cát Nguyên Hồng. Gia Cát Nguyên Hồng buông bộ sách, đứng dậy đi đến một bên, bẻ một cảnh liễu, đứng trên bãi đất trống nhìn Đằng Thanh Sơn:

– Thanh Sơn, ngươi dùng trường thương, ta dùng cành liễu này. Ngươi và ta cùng bộc phát sức mạnh ẩn chứa một vạn cân. Sao, có được không?

Nói rồi, cành liễu trong tay lão trong nháy mắt quán nhập chân nguyên, trở nên cứng chắc thẳng tắp.

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Bộc phát sức mạnh như nhau?

Đối phương là cành liễu? Mình là Luân Hồi thương? Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng chính là siêu cường giả có tên trong Thiên bảng, tông chủ Quy Nguyên Tông, danh truyền thiên hạ một phương nên Đằng Thanh Sơn cũng không dám coi thường.

– Xin mời tông chủ chỉ giáo!

Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương, chắp tay nói. Giống như cường giả luận bàn, có gì phải sợ?

– Xuất thương đi.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ đứng nguyên tại chỗ.

– Vèo!

Trường thương của Đằng Thanh Sơn động rất đột ngột, hóa thành một mũi tên sắc nhọn, mang theo một tiếng kêu chói tai, đâm vào Gia Cát Nguyên Hồng. Đằng Thanh Sơn đích xác sử dụng một vạn cân khí lực, đồng thời cũng sử dụng nội kình kích thích yếu huyệt, làm cho trường thương có tốc độ nhanh hơn.

– Ngươi thua rồi!

Thanh âm bình thản vang lên! Đằng Thanh Sơn khiếp sợ nhìn cảnh liễu trước ngực mình, mũi nhọn của cành liễu đó đang chỉ vào ngực hắn.

– Cái này…

Tốc độ phản ứng của Đằng Thanh Sơn là cực nhanh. Hắn rõ ràng nhớ cảnh vừa rồi. Mình vừa mới xuất thương, Gia Cát Nguyên Hồng dễ dàng hơi nghiêng người tránh được. Gia Cát Nguyên Hồng chỉ bước một bước đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, rồi lập tức đâm một kiếm. Một đâm đơn giản như vậy, đã làm cho Đằng Thanh Sơn không kịp tránh!

Kỳ thật, nếu Đằng Thanh Sơn bộc phát hai mươi mốt vạn cân khí lực, tốc độ trong nháy mắt bộc phát, phối hợp với Thiên Nhai Hành, cũng có thể tránh được.

Nhưng, hai người chính là cùng sử dụng một vạn cân khí lực!

– Sư phó, người làm sao chỉ đơn giản như thế có thể né tránh thương của ta như vậy? Người cũng chỉ bộc phát ra một vạn cân tiên thiên chân nguyên khí lực?

Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng vẻ nghi hoặc.

– Ngươi đã hoài nghi ta, còn gọi ta là sư phó sao? – Gia Cát Nguyên Hồng hỏi lại.

– Chỉ bằng vào cú đâm vừa rồi! Một cú đâm vừa rồi hoàn toàn vô thanh vô tức, tốc độ nhanh vô cùng. Chỉ vì tốc độ nhanh như vậy, nên ta có thể hoài nghi sư phó sử dụng tiên thiên chân nguyên nhiều hơn. Nhưng, vô thanh vô tức, không có chút tiếng gió nào thì về điểm này, tông chủ có thể là làm sư phó của ta rồi!

Đằng Thanh Sơn sự thật bị thuyết phục.

Có lẽ, mình bộc phát tất cả thực lực, có thể giết chết một cao thủ Tiên Thiên Hư Đan.

Nhưng thương pháp của mình đâm ra, khẳng định là mang theo tiếng động.

Còn cành liễu của Gia Cát Nguyên Hồng, đâm vào mình với một tốc độ kinh người, theo đạo lý sẽ sinh ra khí nổ, sinh ra cuồng phong, nhưng… Sự thật là vô thanh vô tức!

Khí nổ, cũng không tốt!

Bởi vì khi khí nổ sẽ có tiếng động, chứng tỏ, không khí biến thành lực cản, mới có thể sinh ra khí nổ! Có lực cản lớn như vậy, có thể làm cho tốc độ thương pháp bị hạn chế.

Nếu không có không khí cản lại, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.

Vô thanh vô tức… Chứng minh là không khí không trở thành lực cản!

– Ha ha…

Gia Cát Nguyên Hồng cười phá lên,

– Một cú đâm này, vô thanh vô tức, nhìn như đơn giản, kì thực… Là do ta gần đây vừa mới lĩnh ngộ được.

Được người khen ngợi vào chỗ đắc ý nhất của mình, Gia Cát Nguyên Hồng cũng rất cao hứng. Ít nhất, Đằng Thanh Sơn rất có mắt. Cái thứ vô thanh vô tức nhìn như không có gì đặc biệt này mới là chỗ lợi hại nhất.

– Ngươi muốn học được chiêu này, trước hết phải đạt tới tiên thiên, sau khi tới tiên thiên, mới có thể từng bước đi tới. – Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được… Tiên thiên cường giả cao thấp cũng có chênh lệch rất lớn!

Cảnh giới của mình, mặc dù cũng đã là rất cao, nhưng nghe ý của Gia Cát Nguyên Hồng thì… Về cảnh giới, phải đợi đạt tới tiên thiên, mới có thể từng bước lĩnh ngộ được. Chưa tới tiên thiên, căn bản không thể lĩnh ngộ.

– Vi sư sẽ chọn ngày tốt lành, chính thức thu ngươi làm đệ tử!

Trên mặt Gia Cát Nguyên Hồng lộ ra nụ cười.

– Thanh Sơn, trong số hai mươi sáu đệ tử của vi sư, ngươi là đệ tử vĩ đại nhất! Vốn vi sư muốn lấy Hắc Hỏa linh quả giúp ngươi một tay, để ngươi bước vào tiên thiên. Nhưng xem ra, ngươi phải dựa vào bản thân mình mà cố gắng rồi!

– Vâng, sư phó. – Đằng Thanh Sơn cung kính nói.

Cảnh giới của Gia Cát Nguyên Hồng, đủ để làm sư phó mình!

– Ừm, ngày chính thức thu ngươi làm đệ tử thân truyền, cũng là lúc ngươi đảm nhiệm chức vụ đệ nhất thống lĩnh! – Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Chọn tập
Bình luận