Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 162: Nam man

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Ban đêm, bóng tối bao phủ khắp mọi nơi!

Từng cơn gió đêm lạnh lùng thê lương, thổi qua cả Vũ An Quận Thành. Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi trên lầu hai. Trên lầu không đốt nến, chỉ toàn một màu tối đen. Trên bàn bày biện hai bầu rượu, gió đêm từng đợt thổi vào quần áo hắn, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn ngồi bên bàn như trước, thỉnh thoảng lại uống một ly.

Trong căn lầu tối đen, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ ngồi đó.

– Tiểu Miêu! Ta không ngờ, kiếp này lại còn có thể gặp được một cô gái giống em như vậy! Không biết, cô ấy lớn lên có còn giống em nữa không!

Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói.

– Chà… Vốn ta nghĩ đã trải qua hai kiếp, thì trong lòng cũng đã có thể quên! Nhưng gặp Tiểu ở nơi này, ta mới biết được… Từng nụ cười, thậm chí còn cả những lời nói của em, ta vẫn nhớ rõ. Tất cả những việc này hình như khắc vào linh hồn ta, cho dù khi ta có cuộc đời mới cũng không thể quên được.

Trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên vẻ tươi cười.

– Tiểu Miêu, xem ra chồng em, muốn tìm được một người đàn bà ở kiếp này cũng rất khó! Tất cả đều tại em cả đó.

Đằng Thanh Sơn lại uống cạn một ly.

Đêm nay, Đằng Thanh Sơn không ngủ, không khoanh chân tĩnh tu, chỉ ngồi trong lầu tối, tận hưởng những cơn gió lồng lộng, một mình một người ngồi trong bóng đêm.

Sáng sớm. Lý một thân áo xanh vội chạy vào trong phủ đệ, đi tìm Đằng Thanh Sơn.

– Tiểu cô nương. Dậy sớm vậy à? – Lão mập cười nói.

– Vương đại bá. Đằng đại ca đâu? – Lý vội vàng nói.

– Thống lĩnh đại nhân đã đi từ sáng sớm rồi. Ngài đi tới Man Hoang. – Lão mập cười nói.

– Đi rồi sao? – Lý thoáng rùng mình một cái.

Lão mập liền nói:

– Thống lĩnh đại nhân bảo Tiểu cô nương ở lại đây, sự tình báo thù thống lĩnh đại nhân sẽ giúp cô giải quyết. Còn nữa…

Nói dứt lời, lão mập lấy trong lòng ra một mảnh kim phiếu.

– Đây là một trăm lượng kim phiếu, là do thống lĩnh đại nhân trước khi đi giao cho ta. Tiểu cô nương nếu muốn mua một căn nhà, sau này lập gia đình, có thể dùng chúng.

Lý nhìn xấp kim phiếu, không nhịn được chảy nước mắt. Một trăm lượng kim phiếu, đó là một vạn lượng bạc. Ăn uống bình thường thì cả đời cũng đã đủ.

– Mua một căn nhà, lập gia đình…

Nước mắt Lý lặng lẽ chảy dài.

Giúp cho Tiểu một lần, làm cho ký ức kiếp trước của Đằng Thanh Sơn càng thêm sâu sắc. Đằng Thanh Sơn tâm tình trở nên hơi u uất. Hắn cũng không rỗi hơi mà du sơn ngoạn thủy nữa, mà một đường rất nhanh đi tới. Đêm hôm ấy, Đằng Thanh Sơn đã tới tòa thành gần Man Hoang nhất của Dương Châu – Nam Man thành!

Nam Man thành, có kích cỡ gần bằng Nghi thành. Nhưng vì Nam Man thành là nơi gần Man Hoang nhất trong cảnh nội Dương Châu, do đó ở đây rất phồn hoa. Một vài vũ giả không sợ chết đi Man Hoang thám hiểm, hay một vài người đến bên ngoài Man Hoang hái một vài thứ thuốc và dược thảo, đều tụ tập ở Nam Man thành. Mặc dù Man Hoang nguy hiểm, nhưng lại có rất nhiều dược thảo mà nơi khác khó tìm.

Bên trong Nam Man thành…

– Chưởng quỹ! Chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng.

Đằng Thanh Sơn đi vào đại sảnh một khách sạn, phân phó,

– Cho một bàn rượu và thức ăn.

Nói rồi, Đằng Thanh Sơn chọn một cái bàn có vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

– Khách quan dùng gì? – Tiểu nhị lập tức cầm thực đơn tới.

Gọi chút rượu và thức ăn, Đằng Thanh Sơn bắt đầu ăn uống.

– Tiểu mất đi tất cả thân nhân, sợ là phải một thời gian nữa, mới có thể hoàn toàn quên được.

Đằng Thanh Sơn ăn đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ. Đối với Lý… Đằng Thanh Sơn cũng không có cảm tình nam nữ gì, dù sao Lý chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, so với muội muội tiểu Vũ của mình vẫn còn nhỏ hơn.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn, tuổi hắn chỉ sợ đủ làm cha của Lý rồi. Cho nên đối với hắn đây cũng chỉ là sự quan tâm của huynh trưởng mà thôi.

– Ừm, nàng ở Vũ An Quận Thành, có lão Vương chiếu cố, cũng không có gì nguy hiểm. Sau này, tất cả nàng đều phải dựa vào bản thân mình mà sống.

Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, hắn chỉ là một lữ khách trong đời của Lý thôi.

Vù!

Một trung niên áo tro đội mũ rộng vành bước vào trong khách sạn, nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, đôi mắt xẹt qua vẻ kinh sắc. Sau đó, trung niên này đi theo thang lên thẳng lầu trên.

Trong một nhã gian ở lầu ba, quanh bàn tròn bày đầy rượu và thức ăn, chung quanh có ba gã trung niên và hai ông lão đang ngồi. Năm người này mặc trường bào màu xám. Trong đó một lão già, chính là trưởng lão Ngụy Thương Long của ‘Thiết Y Môn’ ở Dương Châu Sở quận.Nnăm người đang trò chuyện ăn vui vẻ.

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng đập cửa vang lên, năm người trong nhã gian đều im lặng.

– Vào đi.

Ngụy Thương Long mở miệng nói. Cửa được đẩy ra, trung niên áo tro đi vào. Năm người đang uống rượu thấy người này, thở phào một hơi. Người này đóng cửa nhã gian xong, bỏ nón ra, rồi lập tức nói:

– Sự tình đã ổn thỏa rồi! Nhưng… Ta vừa từ dưới lên đây, đụng phải Đằng Thanh Sơn của Quy Nguyên Tông ở lầu một!

– Đằng Thanh Sơn! – Năm người đều hơi giật mình.

Ngụy Thương Long quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi có trung niên tướng mạo tuấn tú tóc hoa râm:

– Sư huynh! Đằng Thanh Sơn tới đây, có khi nào Quy Nguyên Tông biết bí mật của Thiết Y Môn chúng ta không?

Nghe ngữ khí của Ngụy Thương Long thì người trung niên có khuôn mặt tuấn tú này chính là người đứng đấu trong nhóm người này.

– Trong Thiết Y Môn chúng ta, cũng chẳng có mấy người biết bí mật này! Quy Nguyên Tông chắc không biết.

Trung niên tuấn tú này lắc đầu.

– Nhưng bí mật này của Thiết Y Môn chúng ta lại tìm được từ Từ Dương quận. Chẳng lẽ, Quy Nguyên Tông cũng tìm được vài đầu mối ở Từ Dương quận sao?

Sáu người trong nhã gian đều im lặng. Việc này, quan hệ hết sức trọng đại.

– Sư huynh.

Ngụy Thương Long nhíu mày nói:

– Đằng Thanh Sơn là thống lĩnh Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông. Hắn không có việc gì sao phải mò tới Nam Man thành? Ta không thể tưởng được hắn còn có chuyện gì khác. Do đó, ta lo hắn ngầm theo dõi chúng ta. Thậm chí không chỉ có hắn, mà còn có những người khác nữa, chúng ta không nên chủ quan.

Vừa nói tới đây, mấy người đều căng thẳng.

– Nếu bị họ theo dõi, chúng ta sẽ gặp phiền toái.

– Sư bá tổ, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Cả đám đều nhìn về phía trung niên tuấn tú.

– Đừng có sợ!

Trung niên tuấn tú lắc đầu nói:

– Nếu có những người khác của Quy Nguyên Tông, chúng ta sớm đã phát hiện rồi. Chắc Đằng Thanh Sơn chỉ có một mình một người… Hừ, nếu hắn không biết tự lượng sức mình, thì quả là muốn chết. Mặc kệ. Chúng ta ăn cơm, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai xuất phát tiến vào Man Hoang!

– Vâng.

Năm người khác đều cung kính lên tiếng.

Sáng sớm, sáu người Thiết Y Môn mặc trường bào màu xám, đội nón nhanh chóng rời khỏi Nam Man thành, sau đó đi bộ tiến vào Man Hoang. Dù sao trong núi rừng Man Hoang có rất nhiều vực thẳm, căn bản không thể cưỡi ngựa trong đó, chỉ có thể dựa vào hai chân. Đằng Thanh Sơn xuất phát sau sáu người Thiết Y Môn một chút.

Ánh sáng mặt trời đã lên, Đằng Thanh Sơn ra khỏi cửa nam Nam Man thành, một đường đi về phía nam.

– Man Hoang… Chẳng biết Man Hoang rốt cuộc lớn như thế nào?

Từ xa nhìn vào chỉ thấy một màu xanh vô tận, thậm chí còn thấp thoáng thấy cả bóng những ngọn núi cao chọc trời, ẩn hiện giữa mây mù. Đây là Man Hoang! Khu vực nguy hiểm nhất khắp vùng Cửu Châu.

Dương Châu nằm ở phía đông nam Cửu Châu. Đi về phía nam là Viêm Châu, về phía tây nam là Nhung Châu, phía nam của ba châu này đều là Man Hoang! Đi sâu hơn nữa thì trong sách không ghi lại.

– Trên bản đồ Quy Nguyên Tông, cũng chỉ ghi lại chiều sâu hai ngàn dặm. Sâu nữa… hoàn toàn không hề có gì ghi chép lại.

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn bản đồ trong tay, phân rõ phương hướng, rồi thu bản đồ lại, tiếp tục đi tới rất nhanh.

Man Hoang có rất ít người đi vào, những cành khô lá mục phủ dày trên mặt đất, đạp lên nghe lạo xạo. Có nhiều gốc cây đại thụ cổ xưa, không biết sinh trưởng bao nhiêu năm rồi. Chỉ đi được mấy canh giờ, Đằng Thanh Sơn đã nhìn thấy những thân cây rất nhất, to chừng ba trượng.

– Man Hoang nếu so với khu rừng Amazone kiếp trước thì cái nào lớn hơn nhỉ?

Đằng Thanh Sơn kiếp trước từng tới huấn luyện tại rừng rậm Amazon.

– Nhưng Amazon phần lớn đều là thuỷ vực, còn ở đây là núi. Hơn nữa rải rác đủ thứ dã thú, độc xà, độc trùng, thậm chí còn còn có yêu thú, xem ra nguy hiểm hơn nhiều!

Mùi cành khô lá mục thối rữa tràn ngập khắp núi rừng. Những tán cây đại thụ bao trùm cả khoảng rộng làm cho không khí nơi này rất nặng nề.

Đằng Thanh Sơn tiến bước nhẹ nhàng, Man Hoang cổ xưa tựa như một chỗ quen thuộc.

Bên cạnh một cây đại thụ đen thui, một con độc xà quấn quanh một gốc cây cũng có màu đen, nó đang nhìn chòng chọc vào tên nhân loại di chuyển trong rừng – Đằng Thanh Sơn!

– Vù!

Độc xà thu mình, giống như một cái tia chớp đen lao mạnh ra, cắn vào Đằng Thanh Sơn.

– Vù!

Nhịp bước Đằng Thanh Sơn không thay đổi chút nào, Huyết Ẩm Đao trong tay lóe lên một đạo hồng quang. Con độc xà từ giữa không trung rơi xuống, hai đoạn thân thể ngọ ngoạy trên mặt đất mãi không thôi, sức sống quả lai dai dẳng. Đằng Thanh Sơn chẳng thèm liếc mắt nhìn nó, tiếp tục đi nhanh, trong nháy mắt, đã đi ra xa.

Độc xà?

Đằng Thanh Sơn căn bản không sợ độc, hơn nữa, với trình độ linh mẫn của lục thức, độc xà mãnh thú, căn bản không thoát khỏi sự phát hiện của hắn.

Tốc độ đi của Đằng Thanh Sơn rất mau, còn sáu người Thiết Y Môn lại chậm. Mặc dù họ đều là cao thủ, thậm chí còn có một người là tiên thiên cường giả. Nhưng… Họ cũng không dám khinh thường độc xà côn trùng trong Man Hoang.

Đặc biệt cao thủ hậu thiên, một khi bị cắn, không chết cũng trọng thương!

– Ngân Giác Sơn! Phải vào sâu thêm hai ngàn dặm. Ở Man Hoang đều là núi rừng hồ nước, lại còn có độc xà, côn trùng, mãnh thú… Chúng ta sợ là cần nửa tháng mới có thể tới được.

Đám người Ngụy Thương Long đều nắm chắc binh khí. Trong Man Hoang, cho dù có tên trong Địa Bảng, nếu bị một con trùng cắn phải cũng có thể chết!

Nguy cơ không chỗ nào không có!

– Có người tới!

Trung niên tuấn tú sắc mặt lạnh lùng, quát khẽ một tiếng. Năm người còn lại lập tức im lặng. Chỉ thấy xa xa một bóng người thấp thoáng, còn thoáng nhìn về phía bên này.

– Là Đằng Thanh Sơn!

Ngụy Thương Long biến sắc. Sắc mặt mấy người đều trở nên rất khó coi.

– Đằng Thanh Sơn đi theo phía sau chúng ta…

Một cao thủ Thiết Y Môn, nhìn về phía trung niên tuấn tú,

– Sư bá tổ! Đằng Thanh Sơn phỏng chừng thật sự theo dõi chúng ta! Mới ra khỏi Nam Man thành, suốt một dải bình nguyên mênh mông cho nên hắn không dám đi theo quá nhanh. Tới Man Hoang, hắn mới vội vã đuổi theo. Vừa rồi nếu không phải sư bá tổ nhận thấy được tiếng động, chúng ta phỏng chừng vẫn không biết hắn theo sau.

– Có có thể là trùng hợp…

Có người khác mở miệng. Trung niên tuấn tú trầm giọng nói:

– Lần trước gặp phải, lần này cũng gặp hắn. Có lẽ trùng hợp. Nhưng cũng có thể là hắn theo dõi chúng ta.

– Mặc kệ theo dõi thật hay không, bí mật Thiết Y Môn cũng không lộ ra được! Một khi lộ ta ngoài Thiết Y Môn chúng ta không có khả năng hưng thịnh được, thậm chí còn đưa tới tai ương ngập đầu.

Trung niên tuấn tú lạnh lùng nói:

– Lưu Kiến! Ngươi đi sau, tìm cách giết Đằng Thanh Sơn!

Chọn tập
Bình luận