Dáng vẻ bên ngoài đã thay đổi từ hình dáng đến chiều cao, Đằng Thanh Sơn trông hoàn toàn khác hẳn. Cho dù bị người của Thiết Y Môn phát hiện, người của Thiết Y Môn cũng sẽ không biết hắn là Đằng Thanh Sơn… Chỉ sợ có người nói thẳng cho họ, người đó chính là Đằng Thanh Sơn thì mọi người của Thiết Y Môn cũng không tin!
– Không có dấu vết gì hết!
Ngụy Thương Long cùng đám người của Thiết Y Môn không ngừng tìm kiếm, hao phí một ngày trời. Với tốc độ của họ, khoảng chừng cũng đã tìm tới đỉnh núi.
– Sư huynh, phía trước đã là đỉnh núi rồi. Nếu đỉnh núi cũng không có, chúng ta phải làm sao bây giờ? – Ngụy Thương Long vội la lên.
Đặng Canh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cắn răng nói:
– Từ khi tổ sư gia khai sáng ra Thiết Y Môn ta, sau khi rời nhân thế, vẫn truyền xuống di mạng, bảo đệ tử hậu bối những đời sau phải tìm kiếm phần bảo đồ! Hơn một ngàn năm rồi, những đệ tử đời sau của Thiết Y Môn ta chưa bao giờ bỏ qua lời dặn dò này. Mọi người cố gắng lên đây chính là cơ hội để Thiết Y Môn chúng ta tìm được bảo đồ!
– Dạ.
Cả đám nghe xong đều thấy nhiệt huyết dâng trào. Thiết Y Môn hơn một ngàn năm qua, đích xác chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm bảo đồ này. Kỳ thật trong thiên hạ, không chỉ có Thiết Y Môn, mà những tông phái khác cũng có cao thủ đi tìm kiếm nó.
– Một khi tìm được bảo đồ, Thiết Y Môn ta trong vòng hơn mười năm, nhất định có thể áp đảo cả Quy Nguyên Tông, Thanh Hồ Đảo, trở thành Dương Châu đệ nhất tông phái. Có tên trong bát đại tông phái trên thiên hạ!
Đặng Canh gằn giọng nói:
– Thiết Y Môn ta có thể hưng thịnh hay không, phải xem vào sự thành công của chúng ta lần này. Mọi người tìm cẩn thận, nhất định sẽ tìm được!
– Đúng, nhất định tìm được!
Mấy người đều mở to mắt, chăm chú tìm kiếm.
…
– Tìm kiếm bảo đồ? Vượt qua Quy Nguyên Tông, Thanh Hồ Đảo?
Đằng Thanh Sơn nghe xong liền chấn động.
– Một tông phái muốn xưng bá một châu, phải dựa vào đại lượng cao thủ. Hoặc là có hơn mười tiên thiên cường giả! Như vậy mới đủ để thống trị một châu! Nhưng nghe bọn chúng nói thì hình như…
– Chỉ dựa vào một phần bảo đồ là được? Bảo đồ này rốt cuộc chứa bí mật gì nhỉ? – Đằng Thanh Sơn cũng hết sức băn khoăn.
Một phần bảo đồ là có thể làm Thiết Y Môn trong vòng hơn mười năm là có thể xưng bá Dương Châu? Bên trong bảo đồ rốt cuộc có bí mật gì đây?
– Hơn nữa dường như, từ khi tổ sư khai sáng ra Thiết Y Môn, vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Đằng Thanh Sơn suy đoán, xem ra bảo đồ này tối thiểu cũng đã tồn tại trên ngàn năm. Hơn nữa khẳng định nó ẩn chứa bí mật kinh thiên. Nếu không không có khả năng làm một tông phái đã qua ngàn năm cũng không bỏ qua việc tìm kiếm.
Bí mật như thế nào?
Bảo đồ đó là gì?
– Lần này, bắt được cá lớn rồi.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười, lặng lẽ đi theo sau.
hóm năm người Thiết Y Môn tiếp tục tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng đã tới được đỉnh núi. Cũng chỉ còn đỉnh núi là nơi họ chưa tìm.
– Đỉnh núi mà không tìm thấy gì thì phiền toái rồi.
Bọn người Ngụy Thương Long cũng đã tục tục lên tới đỉnh núi.
– Tìm cho ta. Lục tung tất cả ngõ ngách trên cả đỉnh núi! Phải tìm cho bằng được!
Đặng Canh bình tĩnh hô lớn, hắn hiển nhiên hơi mất kiên nhẫn. Kỳ thật những gì hắn nói với thủ hạ cũng chỉ là một phần của bí mật, bí mật đầy đủ thì chỉ có tiên thiên cường giả của Thiết Y Môn mới biết được.
Cũng vì biết được bí mật nên Đặng Canh mới dự đoán được rõ ràng phần bảo đồ đó được cất giấu ở đây!
…
Bởi vì nơi đây quanh năm vắng vết chân người, trên đỉnh núi đầy cỏ dại và bụi gai.
– Nhà đá!
– Sư huynh, nhìn kìa, có một căn nhà đá.
Bọn người Ngụy Thương Long mừng rỡ, chỉ thấy có nhà đá ba gian dựa vào đỉnh núi phía bắc. Căn nhà đá phủ kín bởi một đám dây leo, trên vách tường đầy rêu phong, những viên đá đều ẩn ẩn có những vết nứt. Hiển nhiên không biết qua bao nhiêu năm tháng rồi mà không có ai ở đây cả. Phía trước căn nhà đá, chính là một hồ nước rất rộng, có lẽ cũng rộng đến chừng hơn mười trượng.
– Sư bá, đỉnh núi này, có rất nhiều hố lớn, cái nào cái nấy đều rất sâu.
Người của Thiết Y Môn phát hiện trên đỉnh núi có một vài dấu vết đặc thù. Những cái hố này rất sâu, hình như bị một người khổng lồ dùng đại chùy nện xuống, tạo thành những vết nứt rất dài, vạch ngang vạch dọc, rất mất trật tự.
Đặng Canh cẩn thận quan sát trên mặt đất một chút, rồi mỉm cười:
– Đây rõ ràng là dấu vết lưu lại của hai tiên thiên cường giả chém giết nhau. Hơn nữa… Hai người này đều có thực lực rất mạnh. Một người dùng loại binh khí lớn như nắm đấm hoặc đại chùy, còn người kia dùng kiếm! Nếu ta đoán đúng, những hố to này hẳn là dấu vết do hai nắm đấm của Ngụy Đan tiền bối lưu lại. Còn những vết nứt, là một cường giả sử dụng kiếm lưu lại.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
– Những hố to, vết nứt, chỉ là dấu vết do tiên thiên chân nguyên phả ra ngoài của hai vị tiền bối tạo thành! – Đặng Canh nói vẻ tự tin,
– Có thể làm hai cường giả không thể hoàn toàn khống chế được tiên thiên chân nguyên, vậy hai người này… Hẳn là đánh nhau đến sinh tử!
Đặng Canh cũng là tiên thiên cường giả, hắn hiểu rõ thực lực của Ngụy Đan! Cao thủ tiên thiên kim đan, một chiêu một thức, tiên thiên chân nguyên hoàn toàn được sử dụng một cách triệt để.
Trừ phi gặp phải kình địch, đánh đến lúc sinh tử, mới không thể khống chế được.
– Mọi người mau tìm đi. Tìm khắp phòng bên trong, chung quanh cũng phải tìm kỹ. Bây giờ đừng có gấp tìm bảo đồ, trước hết tìm cho được hài cốt!
Đặng Canh nói xong, tự mình vào trong nhà đá, những người khác cũng lao về những nơi khác nhau trên đỉnh núi.
…
Đằng Thanh Sơn tránh dưới chân núi hơn mười trượng, chỉ có thể dựa vào tai để nghe. Với thính lực của mình, có thể nhận ra những người này đang làm gì. Qua một hồi lâu, tai Đằng Thanh Sơn vẫn áp vào núi đá, có thể cảm giác được tiếng bước chân tụ tập với nhau.
– Sư huynh, không tìm thấy.
– Sư bá cũng không tìm được.
– Đã tìm khắp chung quanh. Sư huynh! Bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hiển nhiên, Đặng Canh cũng trầm mặc. Một hồi lâu, lão đột nhiên nói:
– Nhìn, cái kia!
– Đáy hồ?
– Đúng, trên đỉnh núi này, chỉ còn lại có cái hồ này là không tìm. Bây giờ mọi người cùng nhau đi vào, tìm thật kỹ. Tiện thể cũng tìm luôn hài cốt. Nếu tìm được cốt hài, vậy rất dễ dàng có thể tìm được bảo đồ.
Đặng Canh phân phó,.
– Đừng chập chạp nữa, đi, nhảy xuống nước.
Thanh âm vừa vang lên, Đằng Thanh Sơn bỗng nghe một loạt tiếng “Tõm! Tõm! Tõm!…’
Liên tiếp vang lên tiếng người nhảy vào nước.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
– Xem ra bọn họ đều xuống hồ rồi.
Hắn như một con chim ưng nhè nhẹ lướt trên mặt đất, trong nháy mắt đã lẻn đến bên bờ đỉnh núi. Đằng Thanh Sơn ẩn ở bên bờ, trong một đám dây rừng dày đặc. Hắn ẩn mình trong đó một lát, lại nhìn hồ nước xa xa, lẳng lặng chờ đợi.
– Phốc!
Tích tắc đã có người từ mặt nước chui ra, hít thở hai hơi, lại tiếp tục lặn xuống.
– Năng lực nín thở quá kém.
Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu.
– Cường giả hậu thiên, chỉ có nội kình mạnh, lục phủ ngũ tạng quá bình thường. Những lỗ chân lông lại không thể hít thở, đích xác không nhịn được lâu. Tiên thiên cường giả, tiên thiên chân nguyên có thể phát sinh ra một vòng bảo vệ, ẩn chứa dưỡng khí, có thể lặn được rất lâu.
Trong số năm người Thiết Y Môn, bốn gã cao thủ hậu thiên chỉ lặn xuống đáy hồ trong chốc lát, lại phải đi lên hít thở. Còn tiên thiên cường giả ‘Đặng Canh’ thì vẫn một mực ở dưới đáy hồ.
– Bồng.
Ngụy Thương Long từ mặt nước chui ra, hắn đang ôm một bộ hài cốt, kinh hỉ hô lên.
– Ta tìm được rồi, ta tìm được rồi!
Thanh âm vọng mãi trên đỉnh núi.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Bốn người khác cơ hồ đồng thời ngoi lên mặt nước, Đặng Canh liền nói:
– Mọi người cùng lên bờ!
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy năm người Thiết Y Môn vừa lên bờ, liền vây lấy bộ hài cốt, cho dù cách rất xa, Đằng Thanh Sơn cũng có thể liếc mắt thấy được hai tay hài cốt đó mang theo một bộ quyền sáo màu tím.
– Năm ngón tay thô to mạnh mẽ. Cho dù nhiều năm đã qua, ngoại trừ ở ngực có hai cái xương sườn bị gãy, xương ở những những vị trí khác không tổn thương chút nào… Tuyệt đối là tiên thiên cường giả. Hơn nữa, trên tay còn có cái bao tay, hẳn là Thiên Ưng Trảo danh khí vang dội sáu trăm năm trước! – Đặng Canh nói.
Những người khác bên cạnh cũng gật đầu:
– Ngụy Đan tiền bối, chỉ dùng hai tay là có thể giết người. Binh khí ‘Thiên Ưng Trảo’, đích thật là vũ khí độc môn.
– Xem ra, là có người giết chết Ngụy Đan tiền bối. Nhìn vị trí nơi ngực, hẳn là bị đâm xuyên vào chỗ yếu hại mà chết. – Ngụy Thương Long nói.
– Phỏng chừng có liên quan tới những dấu vết chém giết chung quanh.
Đặng Canh lắc đầu nói.
– Nguyên tưởng rằng Ngụy Đan tiền bối là chết già, ai ngờ bị người ta giết chết! Nhưng… đối phương không lấy Thiên Ưng Trảo. Phỏng chừng người đó cũng là một siêu cường giả, nên không quan tâm tới nó. Các ngươi thu lấy Thiên Ưng Trảo, lát nữa mang về Thiết Y Môn ta. Đó là một binh khí rất tốt. – Đặng Canh phân phó.
– Dạ. – Mấy người đều tuân lệnh.
– Sư huynh, bảo đồ thì sao?
Những người khác căn bản không phát hiện ra trên bộ xương này có bảo đồ.
– Mấy trăm năm qua rồi, bị ngâm trong nước, quần áo Ngụy Đan tiền bối cũng đã mục nát. Nhưng bảo đồ thì không có khả năng mục nát được. Nếu không phải bị cường giả sử dụng kiếm mang đi, cũng bị những mạch nước ngầm ở đáy hồ đánh dạt tới chỗ khác.
Đặng Canh lập tức đứng dậy,
– Các ngươi ở đây trông chừng, hai người kia theo ta xuống nước, tiếp tục tìm bảo đồ.
– Dạ.
Ngụy Thương Long và người trung niên cụt một tay ở lại trên bờ. Ba người khác đều một lần nữa nhảy xuống nước.
– Sư thúc, ngươi xem ngực của Ngụy Đan tiền bối này, ở đó có một món đồ nho nhỏ.
Trung niên cụt một tay gỡ trên xương ngực ra một cái vòng nhỏ. Ngụy Thương Long nhìn thoáng qua, cười nói:
– Không ngờ Ngụy Đan tiền bối, còn thích đeo trang sức trước ngực. Phỏng chừng là đồ gia truyền, hoặc là có ý nghĩa đặc thù gì đó. Đừng xem thường cái hột nhỏ này. Chỉ nhìn Thiên Ưng Trảo cũng biết toàn là thần binh rất tốt.
Ngụy Thương Long nói rồi liền gỡ đôi bao tay màu tím Thiên Ưng Trảo ra, sau đó tung tung trên tay mình, chụp mạnh vào trong đất.
– Xoẹt! Xoẹt!
Mặt đá trên đỉnh núi, dường như trở thành bùn đất, dễ dàng bị hắn nắm lên một cục to.
– Không hổ là binh khí của cường giả cấp tiên thiên kim đan. Ta cũng không biết nó do cái gì chế tạo ra nữa.
Ngụy Thương Long thán phục nói. Trung niên cụt một tay bên cạnh cũng bỏ cái vòng cổ qua một bên, ánh mắt hoàn toàn dán vào thần binh ‘Thiên Ưng Trảo’.
…
Xa xa Đằng Thanh Sơn vẫn đang rình rập, vốn ở ngoài quan sát nên rất tỉnh táo, dán mắt vào cái vòng cổ, mắt hắn bỗng nhiên lóe sáng. Theo thị lực của Đằng Thanh Sơn, rõ ràng thấy vật phẩm ở vòng cổ, là một tiểu đỉnh màu đen lớn bằng đầu ngón tay!
– Tiểu đỉnh này…
Đằng Thanh Sơn cảm thấy tim đập nhan hơn, đầu như bị điện giật,
– So với tiểu đỉnh Tiểu Miêu lưu lại cho ta thì giống như đúc!
Từ khi Tiểu Miêu chết, tiểu đỉnh trở thành bảo bối của Đằng Thanh Sơn, mỗi ngày đều đeo trên người. Nhưng, từ sau khi chết đi tới thế giới Cửu Châu này, tiểu đỉnh cũng chỉ còn tồn tại trong trí nhớ. Hắn không ngờ bây giờ lại có thể thấy được vật phẩm giống như đúc!
– Động thủ!
Đằng Thanh Sơn nheo mắt, chân đạp mạnh, lập tức lao ra ngoài không một tiếng động, mỗi tay cầm một thanh phi đao lấp lóe hàn quang!