Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 190: Hãm thành!

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Tại cửa Bắc Duyên Giang thành, không ít thi thể quân sĩ Ngân Giao Quân đang nằm ở cửa thành, máu tươi nhuộm đỏ trong tuyết, nhìn vừa hào tráng vừa thê lương.

– Chuyện gì thế?

Lam tướng quân gầm lên, nhảy xuống ngựa, vọt tới cửa thành.

– Tướng quân, chúng ta đuổi giết Hắc Giáp quân. Ai ngờ, bọn chúng có mai phục tại đây. Vừa rồi chỉ trong chốc lát, chúng ta tổn thất mất ba mươi sáu huynh đệ.

Một bách phu trưởng Ngân Giao quân bẩm báo. Lam tướng quân nghe thế, tức giận đến trợn tròn hai mắt:

– Phế vật! Không giết được một người nào của đối phương, còn chết mất ba mươi sáu người!

Ngay lúc đó.

– Hắc Giáp quân sớm đã có dự mưu.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên. Lam tướng quân quay đầu nhìn lại, chính là trung niên áo tro Hồ trưởng lão.

Hồ trưởng lão tiếp tục nói:

– Nhìn vào bán mã tác (dây thừng chặn ngựa) này, còn cả dấu chân dày đặc bên kia, những quân sĩ Hắc Giáp quân này khi triệt thoái, hẳn là đã có phân chia nhau ra, trước hết triệt thoái một bộ phận, để một phần lại giữ bắc môn này. Sau đó, những quân sĩ Hắc Giáp khác sẽ theo nhau triệt thoái… Khi chúng ta đuổi tới đây…

Lúc này thì bất tất phải nhiều lời.

– Chúng ta bây giờ phải làm sao?

Lam tướng quân nhìn lão hỏi.

– Đợi!

Hồ trưởng lão chẳng sốt ruột chút nào,

– Đảo chủ suất lĩnh đại quân sắp tới rồi. Khi đảo chủ và mười vị tiên thiên cường giả sư thúc ta tụ tập, đến lúc đó, sẽ tiêu diệt Quy Nguyên Tông.

Nói xong, Hồ trưởng lão quay đầu đi về Duyên Giang thành…

Đến giữa trưa, đảo chủ Thanh Hồ Đảo – v Cổ Ung tự mình suất lĩnh năm trăm Kim Lân Vệ, hai vạn Ngân Giao quân đến Duyên Giang thành. Lúc này, nhân mã Duyên Giang thành đã đạt tới hơn tám trăm Kim Lân Vệ, ba vạn Ngân Giao quân! Đợi đến buổi chiều, đại quân rầm rộ rời khỏi Duyên Giang thành, xuất phát tiến về Giang Ninh quận thành.

***

Mặt trời lặn xuống núi, sắc trời trở nên mông lung.

Đại quân Thanh Hồ Đảo rầm rộ hình thành một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối. Quân tiên phong đã tới gần Hà Nguyên Thành, thuộc cảnh nội quận Giang Ninh rồi. Hà Nguyên Thành thành trì phía nam gần Giang Ninh quận thành nhất, chỉ cách Giang Ninh quận thành có ba trăm dặm. Trong Hà Nguyên Thành, không có một thủ vệ nào.

Hiển nhiên, quận Giang Ninh đã bỏ qua thành này.

– Sắc trời đã tối, tối nay ở Hà Nguyên Thành nghỉ ngơi.

Thanh âm hùng hậu trầm trầm vang lên.

– Rõ, thưa đảo chủ.

***

Ở phủ lý của thành chủ Hà Nguyên Thành, hai người Hồ trưởng lão, Lam tướng quân, đang đi theo đảo chủ Cổ Ung một thân hoàng bào. Cổ Ung mày rậm mắt to, tóc dài tung bay, đôi mắt bình thường luôn luôn hơi nheo lại, thỉnh thoảng lóe ra những tia quang mang. Cả người tựa như một con sư tử thu liễm khí thế hung ác.

– Hồ trưởng lão, Lam sư đệ, chúng ta tới bên kia ngồi đi. – Cổ Ung mở miệng nói.

Ba người liền đi tới ngồi xuống xung quanh cái bàn đá trong một tòa đình.

– Ồ?

Hồ trưởng lão quay đầu nhìn về phía xa xa, rồi mỉm cười,

– Đảo chủ, xem ra các vị sư thúc của chúng ta cũng đã tới rồi.

Cổ Ung cũng mỉm cười đứng dậy. Ba người dõi mắt nhìn về phía nam.

Chỉ thấy một đội ngũ nam nữ mặc đủ loại hoặc là áo choàng, hoặc là áo giáp đi vào. Tổng cộng có mười người, trong đó có hai người là phụ nữ, mười người đều có khí chất hoặc là xuất trần thoát tục, hoặc là sát khí đầy người, hoặc là thân thiết vui vẻ làm cho người khác dễ gần hoặc là cao ngạo như bản thân là cao cao tại thượng vậy.

– Các vị trưởng lão.

Cổ Ung mở miệng cười lớn,

– Lần này chiến dịch Sở quận, các vị trưởng lão khổ cực nhiều.

– Đảo chủ!

Thiếu niên tuấn mỹ cầm đầu cười lớn,

– Thiết Y Môn tổng cộng có hai Tiên Thiên Thực Đan, một Tiên Thiên Kim Đan. Chúng ta mười người kéo tới, đương nhiên là thắng lợi dễ như trở bàn tay.

Thiếu niên tuấn mỹ này, dung mạo mặc dù như thiếu niên, lớp da trắng hồng, nhưng mái tóc hắn thì đã bạc trắng.

Người này chính là đệ nhất nhân trong các chấp pháp trưởng lão – Triệu Đan Trần!

Triệu Đan Trần, Tiên Thiên Kim Đan, đứng thứ mười trong Thiên bảng.

Trên toàn bộ Cửu Châu thì riêng ở Dương Châu này có Cổ Ung, Gia Cát Nguyên Hồng, Triệu Đan Trần ba người, chiếm cứ vị trí trong tốp mười Thiên bảng, đích xác làm cho người ta thán phục.

Đương nhiên, gia tộc do Tần Lĩnh Thiên Đế lưu lại, một trong bát Đại tông phái, gia tộc ở Ung Châu, còn Vũ Hoàng lưu lại ở Vũ Châu Vũ Hoàng môn, mà Thích tổ sư lưu lại chính là Ma Ni Tự đệ nhất phái trong bát Đại tông phái hiện giờ. Ba Đại tông phái này là có nội tình thâm sâu nhất.

Vì phân biệt kế tục Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng, Thích tổ sư, do đó, rất nhiều người cho rằng, trong ba Đại tông phái này, ẩn tàng những siêu cường giả.

Như Ma Ni Tự, chiếm cứ hai châu, nhưng lại không có tông phái nào có thể rung chuyển được.

Dù sao từ cổ chí kim, Tần Lĩnh Thiên Đế, Vũ Hoàng, Thích tổ sư, Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, bốn người này chính là những người mạnh nhất, đều đạt tới cảnh giới khó có thể tượng tượng nổi. Phàm là người có thể kế tục y bát của họ, sẽ không thể xem nhẹ được. Cho dù thiên hạ do Vũ Hoàng thống nhất đã tan rã, nhưng Vũ Hoàng môn thì mấy ngàn năm qua vẫn một mạch đứng sừng sững, có thể thấy được nội tình như thế nào.

– Đảo chủ, đây là bảo đồ nguyên bản.

Thiếu niên tuấn mỹ tóc bạc lấy từ trong lòng ra hai khối sắt màu đen hơi có chút không trọn vẹn.

– Ừm – Cổ Ung nhận lấy.

Sau khi giết chết môn chủ Thiết Y Môn Nhiếp Dung, đoạt được hai miếng thiết phiến này, Triệu Đan Trần liền lập tức vẽ ra bản đồ rồi dùng tốc độ nhanh nhất truyền cho đảo chủ Cổ Ung.

– Quả nhiên là bảo đồ của Vũ Hoàng.

Cổ Ung vừa thấy, liền cười ha hả,

– Ha ha… Vật liệu này chính là ‘Thạch’ do Vũ Hoàng luyện ra năm đó, truyền mấy ngàn năm, đến cả Thạch cũng không trọn vẹn… Có thể thấy được mấy ngàn năm qua việc tranh đoạt bảo đồ Vũ Hoàng ghê gớm như thế nào. Không ngờ, cuối cùng rơi vào tay Thanh Hồ Đảo ta.

Ở bên cạnh, một người đàn bà áo tím cười nói:

– Đảo chủ, tên Nhiếp Dung ấy biết tình huống không ổn, nên bỏ chạy. May mà Triệu sư tổ ngăn hắn lại. Nếu không, quả thật có thể đã để hắn chạy mất rồi.

Thiếu niên tóc bạc Triệu Đan Trần cười nhạt.

– Vũ hoàng bảo đồ này rơi vào tay Thanh Hồ Đảo ta, cũng không cần vội, cứ để đó một hai ngày nữa. Đợit tiêu diệt xong Quy Nguyên Tông, sẽ an tâm đi tìm bảo tàng Vũ Hoàng.

Cổ Ung nghiêm mặt,

– Các vị trưởng lão, lần này Hồ trưởng lão dẫn quân tập kích Duyên Giang thành. Không ngờ, Thiết Vạn Mậu Thiết trưởng lão ra trận gặp Đằng Thanh Sơn, lại bị giết chết.

Mười tiên thiên cường giả đều biến sắc.

– Đảo chủ, Đằng Thanh Sơn đó… – Cả đám đều nhìn Cố Ung.

Cổ Ung gật đầu nói:

– Đằng Thanh Sơn đã đạt tới tiên thiên, tiên thiên cường giả mười bảy tuổi, mà còn có thể giết chết Thiết trưởng lão. Tiềm lực của hắn vô cùng đáng sợ… Do đó, các vị… Lần này diệt Quy Nguyên Tông, giết Gia Cát Nguyên Hồng là việc thứ nhất, bắt sống Đằng Thanh Sơn là việc thứ hai. Tin rằng, bắt sống Đằng Thanh Sơn cũng không thành vấn đề chứ.

– Giao cho ta. – Triệu Đan Trần mở miệng.

– Triệu trưởng lão đã có lời, ta cũng an tâm rồi.

Cổ Ung cười gật đầu,

– Nhưng các vị đi đối phó Quy Nguyên Tông, ngàn vạn không thể xem thường. Gia Cát Nguyên Hồng này năm đó khi còn thanh niên, ta và hắn từng đấu với nhau một thời gian. Gia Cát Nguyên Hồng này luôn luôn có rất nhiều thủ đoạn, muốn giết hắn sẽ rất khó khăn.

Mọi người đều gật đầu.

Nếu đơn đả độc đấu, mọi người ở đây không ai nắm chắc có thể thắng được Gia Cát Nguyên Hồng. Dù sao Gia Cát Nguyên Hồng cũng xếp hạng sáu trên Thiên bảng. Quan trọng nhất là… Sáu năm gần đây, Gia Cát Nguyên Hồng chưa bao giờ ra tay!

Sáu năm?

Với thiên phú của Gia Cát Nguyên Hồng, ai biết sáu năm vừa rồi, Gia Cát Nguyên Hồng đã tăng lên tới cảnh giới nào rồi, kiếm xuất được chiêu nào lợi hại hơn? Phải biết là cùng cảnh giới, tuyệt chiêu khác nhau cũng sẽ có chênh lệch rất lớn. Tỷ như Đằng Thanh Sơn, tuy mới là Tiên Thiên Hư Đan, nhưng Độc Long Toản lại mạnh hơn Như Ảnh Tùy Hình nhiều.

Mà Xích Hổ Bào còn mạnh hơn cả Độc Long Toản.

Đương nhiên, cái nào cũng có ưu điểm riêng. Như Như Ảnh Tùy Hình có tốc độ nhanh, chiêu thức liên miên không dứt. Còn Độc Long Toản thì tốc độ trong nháy mắt tăng lên rất nhanh, uy lực cũng cực kỳ kinh người, có thể thi triển đánh vào sơ hở của địch nhân trong nháy mắt. Còn Xích Hổ Bào, uy lực cực mạnh, khuyết điểm chính là tiêu hao tiên thiên chân nguyên rất nhiều, hơn nữa tốc độ chiêu thức không nhanh.

Xích Hổ Bào, tựa như Pháo Quyền, cần có một quá trình thu mình, tốc độ chậm một chút.

Tuyệt chiêu khác nhau, uy lực khác nhau.

Đều là Tiên Thiên Kim Đan, có người có thể xếp vào đệ nhất Thiên bảng, có người ở đáy Thiên bảng. Vì sao? Trên cảnh giới gần như không chênh lệch nhiều, chủ yếu là khác biệt về tuyệt chiêu…

***

Đầu tháng mười một, ngày âm.

Tuyết còn chưa hoàn toàn tan hết, từng đợt gió lạnh rít lên. Đầu tường Giang Ninh quận thành, đầy những quân sĩ mặc áo giáp.

– Năm vạn Thành Vệ Quân, hai vạn đệ tử ngoại vi, năm ngàn đệ tử hạch tâm, ba ngàn Hắc Giáp quân… Mặc dù nhiều người, nhưng có thể ngăn cản được đại quân Thanh Hồ Đảo không?

Đằng Thanh Sơn mặc huyền thiết trọng giáp, đầu đội mũ trụ huyền thiết, cầm trong tay Luân Hồi thương, đang đi lại trên tường thành quan sát, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo.

Số lượng Thành Vệ Quân rất nhiều, nhưng mười quân sĩ Thành Vệ Quân sợ rằng cũng không thể so được với một quân sĩ Hắc Giáp Quân.

– Dựa vào lợi thế tường thành, hẳn là có thể phòng ngự được.

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ,

– Chỉ lo là… Một đám tiên thiên cường giả của đối phương, trước hết giết tiên thiên cường giả của Quy Nguyên Tông ta, vậy thì nguy rồi.

Tường thành hơn mười trượng, đối với tiên thiên cường giả thì không có hiệu quả ngăn trở. Một khi bọn người tông chủ, trưởng lão, thống lĩnh đều bị giết chết, kết cục đã có thể tưởng tượng rồi.

– Thanh Sơn.

Một thanh âm ôn hòa vang lên.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa Gia Cát Nguyên Hồng một thân trường bào màu trắng, tóc dài bay tung tựa như sương khói, lưng đeo một thanh trường kiếm, đang đứng trên đầu tường. Gió lạnh thổi tới, trường bào phất phơ, Gia Cát Nguyên Hồng tựa như muốn thuận gió mà đi vậy. Lúc này trên tường thành, những đệ tử hạch tâm, đám quân sĩ Hắc Giáp Quân cho dù có dũng khí đến đâu cũng cảm thấy hơi lo.

Duy nhất tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng, tựa hồ không có vẻ lo lắng chút nào.

– Sư phụ. – Đằng Thanh Sơn đi tới.

– Người của Thanh Hồ Đảo đã đến rồi, đợi một lát nữa, ngươi phải ở gần xung quanh ta, không được ly khai quá mười trượng.

Gia Cát Nguyên Hồng nói.

Mặc dù nghi hoặc, Đằng Thanh Sơn vẫn đáp:

– Vâng, thưa sư phụ.

– Bọn chúng đã tới rồi sao?

Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn xa xa, với thị lực của Đằng Thanh Sơn, cuối cùng cũng đã miễn cưỡng thấy được ở phía xa xa một vài cái bóng lờ mờ,

***

Sau nửa canh giờ, đại quân Thanh Hồ Đảo còn cách Giang Ninh quận thành khoảng ba dặm, đã tập kết xong. Quân sĩ Ngân Giao Quân rầm rộ, dày đặc, tựa như sóng thủy triều dâng tràn bờ trong ngày tận thế. Vừa nghĩ tới ba chữ Thanh Hồ Đảo, không ít quân sĩ Thành Vệ Quân, đệ tử ngoại vi đã bị dọa đến mềm nhũn cả chân cẳng.

– Gia Cát Nguyên Hồng!!!

Một thanh âm trầm hùng, tựa như thanh âm của thiên thần từ phía chân trời xa xôi truyền đến, vang vọng cả Giang Ninh quận thành.

– Cổ Ung!!!

Gia Cát Nguyên Hồng hướng mắt ra ngoài ba dặm.

Một Gia Cát Nguyên Hồng nho nhã với một Cổ Ung bá đạo, hai người từ khoảng cách xa đối mặt với nhau.

Trên đầu tường, ba vị chấp pháp trưởng lão kể cả Đằng Thanh Sơn, đều đứng cạnh tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng. Phía sau là ba vị thống lĩnh Tang Phong, Quan Lục, Bàng Sơn, cùng với rất nhiều trưởng lão tụ tập tại đây.

– Hả? Mười ba người?

Thị lực Đằng Thanh Sơn lúc này đã có thể thấy rõ ở khoảng cách chừng ba dặm ngay phía trước đại quân, có mười ba người đang đứng đó.

Mười ba người xếp thành hàng ngang, một người ở giữa một thân trường bào màu vàng kim. Mười ba người đứng đó, gây cho Đằng Thanh Sơn một áp lực còn lớn hơn mấy vạn đại quân.

Thanh âm ầm ầm như núi lở một lần nữa từ xa xa truyền đến …

– Gia Cát Nguyên Hồng, hôm nay, ta tự mình suất lĩnh đại quân, nhưng ta cũng không muốn đồ lục Quy Nguyên Tông của ngươi. Ta cho ngươi ba canh giờ! Trong vòng ba canh giờ, ngươi mở cửa thành, toàn tông đầu hàng, ta sẽ cho Quy Nguyên Tông ngươi một con đường sống. Bằng không, sau ba canh giờ… Sẽ cho Quy Nguyên Tông của ngươi hóa thành một mảnh đất chết!

Thanh âm vừa dày vừa nặng, tựa như tiếng sấm ầm ầm, vang vọng khắp bầu trời.

Chọn tập
Bình luận