Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 194: Bắt Người

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thanh niên tuấn tú tóc bạc Triệu Đan Trần cau mày:

– Hồ nước này, khẳng định là bị núi che rồi. Kho báu Vũ Hoàng ở đáy hồ, nhất định phải sâu dưới đất của vùng Đại Duyên Sơn.

– Sư thúc, kho báu Vũ Hoàng hẳn là ở ngầm trong vùng núi, điểm ấy chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhưng, Đại Duyên Sơn nam bắc hơn trăm dặm! Cả dãy núi lớn như thế, kể cả Vũ Hoàng còn sống, phải lật cả quả núi lên cũng chưa chắc đã tìm được.

Hồ trưởng lão lắc đầu nói. Mười ba vị tiên thiên cường giả trong nháy mắt đều trầm mặc.

Từ khi đoán ra Quy Nguyên Tông có cường giả hư cảnh, họ lại bị tăng thêm áp lực rất lớn!

Một tông phái có cường giả hư cảnh, cùng tồn tại ở Dương Châu với Thanh Hồ Đảo của mình, quả là một uy hiếp rất lớn! Dù sao lướt mắt khắp vùng Cửu Châu, mặc dù nói là có vô số vũ giả, tiên thiên cường giả, trong tám Đại tông phái cũng có không ít, đều là cột trụ của tông phái. Nhưng mà cường giả hư cảnh… Chỉ cần có một người, đảm bảo tông phái đó sẽ không bị diệt! Khắp vùng Cửu Châu, cường giả hư cảnh phỏng chừng cũng chỉ có mười người thôi!

Ai ngờ, Quy Nguyên Tông lại có một người!

Do đó, Cổ Ung càng thêm khát vọng tìm được kho báu Vũ Hoàng!

– Đảo chủ.

Người đàn bà áo tím nói,

– Người quen thuộc Đại Duyên Sơn nhất, chính là sơn dân chung quanh Đại Duyên Sơn. Đặc biệt là dựa vào sơn dân sống bằng nghề đi săn. Họ thường xuyên vào núi, rất quen thuộc với Đại Duyên Sơn. Nếu dựa vào họ… Chúng ta phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ tìm được bảo tàng Vũ Hoàng đó!

Cổ Ung hai mắt sáng lên, khen:

– Chủ ý tốt thật!

– Ừm, dựa vào sơn dân để tìm bảo tàng Vũ Hoàng, biện pháp hay. – Triệu Đan Trần cũng gật đầu.

– Lam sư đệ! Ngươi lập tức truyền lệnh. Lệnh cho người suất lĩnh Ngân Giao quân, tìm những sơn dân ở đây! Nhớ kỹ, là những người thường xuyên vào núi! – Cổ Ung phân phó.

– Vâng. Đảo chủ.

Mệnh lệnh chẳng mấy chốc đã được truyền đi. Từng nhóm Ngân Giao quân một trăm người một đội, hoặc về hướng nam, hoặc đi hướng bắc. Tất cả đều đi dọc theo chân núi Đại Duyên Sơn, tìm những sơn thôn dựa vào núi.

– Giá! Giá! Giá!

Tiếng vó ngựa phi rầm rập. Trên trăm tên quân sĩ Ngân Giao Quân cưỡi chiến mã chạy như bay. Trọng giáp của những quân sĩ này đều là màu đen khắc hoa văn màu bạc. Trên trăm kỵ sĩ mặc trọng giáp chạy như bay, đủ để người trên đường cái hoảng sợ.

– Phía trước có một thôn trang, tới mau.

Tên đầu lĩnh lạnh lùng quát.

– Dạ, thiếu đảo chủ.

Trên trăm người cưỡi ngựa phóng nhanh, tiếng vó ngựa nặng nề đã sớm khiến cho sơn dân ở những sơn trang giật mình cảnh giác. Không ít hán tử trong trang đều cầm trường thương, đại môn các thôn trang đều đóng chặt.

– Hừ!

Người đi đầu chính là thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu, ánh mắt lạnh băng, trường thương đen bóng trong tay hắn hóa thành một tàn ảnh màu đen.

Bịch!

Mũi thương trong nháy mắt đâm xuyên qua cửa sơn trang, rồi sau đó cả người lẫn ngựa tông bật cả cửa thôn.

– Mọi người tránh ra!

Tộc nhân bên trong sơn trang đều né tránh.

Rập rập…

Trên trăm Ngân Giao quân sau khi cưỡi trọng kỵ lao vào luyện võ trường trống trải rồi mới giật cương dừng ngựa.

Ánh mắt Cổ Thế Hữu đảo qua những sơn dân đang hoảng sợ phía dưới, lạnh lùng quát:

– Bảo tộc trưởng các ngươi tới đây!

– Đại nhân!

Chẳng mấy chốc, một tráng hán thân thể cường tráng, mặc áo da thú, tóc bù xù như rơm rạ, cầm trong tay một cây thiết thương đi ra khỏi đám người, cung kính nói,

– Không biết đại nhân có gì phân phó cho Thiết gia trang chúng ta.

– Nghe cho rõ đây. Bảo ba thợ săn giỏi nhất của thôn trang các ngươi ra đây, theo chúng ta đi một chuyến!

Ánh mắt Cổ Thế Hữu âm u, thanh âm lạnh lẽo.

– Nhớ kỹ, phải là ba thợ săn giỏi nhất! Nếu để ta phát hiện ra các ngươi nói láo, hừ… Thanh Hồ Đảo chúng ta muốn tiêu diệt thôn trang nho nhỏ này của ngươi, chỉ cần thời gian uống một chén trà nhỏ thôi!

Trên luyện võ trường không ít tộc nhân bị dọa đến mặt trắng bệch, những tiểu hài tử căn bản không dám ho một tiếng.

Thanh Hồ Đảo? Tộc trưởng Thiết gia trang giật mình thon thót.

Thấy người ngựa, trọng giáp, tộc trưởng đã hiểu được… Những người vừa tới không phải là đám Bạch Mã Bang có khả năng so sánh. Hắn cũng đã từng thấy đội ‘Bạch Mã’ của Bạch Mã Bang rồi. Bất luận là chiến mã, trọng giáp, hay là khí thế, cũng không thể so được với đám người trước mắt. Tiêu diệt sơn trang họ đích xác chỉ cần thời gian một chén trà nhỏ.

– Các vị đại nhân Thanh Hồ Đảo coi trọng hán tử Thiết gia trang chúng ta, là vinh dự của chúng ta. Lão Tam! Hổ Tử, Thiết Đầu, ba người các ngươi, đi với các vị đại nhân Thanh Hồ Đảo một chuyến!

Vị tộc trưởng này lập tức nói.

Lập tức ba hán tử bưu hãn đi ra.

Cổ Thế Hữu đảo mắt qua.

– Ba người các ngươi, cưỡi chung chiến mã với thủ hạ của ta, nhanh, lên ngựa. – Cổ Thế Hữu quát.

Ba thợ săn mặc dù thận trọng, nhưng cũng nhanh chóng leo lên cưỡi chiến mã với ba quân sĩ Ngân Giao Quân.

– Chúng ta đi!

Cổ Thế Hữu ngoặt đầu ngựa, hét lớn một tiếng.

Lúc này trên trăm kỵ sĩ, ầm ầm kéo đi. Chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối con đường, chỉ để lại đám sơn dân lo lắng cho ba người tộc nhân của mình… Nhưng cũng chẳng còn cách nào, sống trong thời loạn, có thể cho tộc nhân sống sót đã là việc tốt lắm rồi.

Đám người Cổ Thế Hữu, dọc theo chân núi Đại Duyên Sơn một đường đi về phía tây bắc, dọc đường bắt hai mươi bảy hán tử, mỗi một sơn trang họ đều mang đi ba người.

Trên đường cái, hai mươi bảy hán tử cưỡi trên chiến mã, trong lòng đều rất thấp thỏm không yên.

Họ đều là những người rất dũng cảm không sợ chết.

Nhưng nghe tới Thanh Hồ Đảo, ai không sợ?

Trong mắt họ, Quy Nguyên Tông là trời ở quận Giang Ninh! Có thể nói là tồn tại chí cao! Còn Thanh Hồ Đảo, còn mạnh hơn Quy Nguyên Tông rất nhiều. Đừng nói giết họ, ngay cả việc giết chết Bạch Mã vốn rất cường đại trong mắt họ cũng dễ như bóp một con kiến.

Trước nhân mã Thanh Hồ Đảo, những hán tử dũng mãnh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

– Dừng! – Cổ Thế Hữu quát một tiếng.

Nhất thời trên trăm kỵ sĩ đều nhanh chóng dừng lại. Cổ Thế Hữu quay đầu nhìn về phía đám hán tử:

– Ta hỏi các ngươi, ở vùng chân núi Đại Duyên Sơn này, thôn trang nào có thợ săn lợi hại nhất?

Đám hán tử đều nhìn nhau.

– Nói. – Cổ Thế Hữu sắc mặt lạnh lùng.

– Phạm vi hơn mười dặm xung quanh đây, thợ săn lợi hại nhất đương nhiên là thợ săn của Đằng gia trang!

Rốt cục có một hán từ cao gầy mở miệng nói,

– Rất nhiều đội thợ săn của chúng ta, đều không dám xâm nhập vào quá sâu trong Đại Duyên Sơn. Nhưng đội thợ săn của Đằng gia trang, thì trong vùng Đại Duyên Sơn này, ở đâu họ cũng dám đi cả.

Một hán tử đầu trọc mặc áo choàng da thú cũng liền nói:

– Nam nhân của Đằng gia trang, là những hán tử dũng mãnh nhất trong phạm vi hơn mười dặm! Có lần mấy ngàn mã tặc đánh tới đó, còn bị Đằng gia trang giết cho bỏ chạy.

– Đến cả Bạch Mã Bang, cũng không dám thu tiền năm của Đằng gia trang.

Đám hán tử đều nói.

Rất hiển nhiên, giọng nói của họ đều ẩn chứa sự hâm mộ với Đằng gia trang.

– Gia trang của họ có một anh hùng hảo hán rất xuất sắc, gọi là Đằng Thanh Sơn! Bây giờ còn là thống lĩnh của Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông. Hắn đã một nhân vật xuất sắc… Mới mười tuổi, Đằng Thanh Sơn đã có thể giết bầy sói dữ ở trên Đại Duyên Sơn như cắt cỏ.

Nhắc tới Đằng gia trang, nhất định phải đề cập tới Đằng Thanh Sơn.

– Hmm?

Cổ Thế Hữu nhướng mày, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, thầm nghĩ

– Đằng gia trang… Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn đúng là xuất thân từ một sơn trang trong Nghi thành, không ngờ trùng hợp như vậy… Bị ta đụng phải rồi.

Cổ Thế Hữu cũng hiểu khá nhiều về Đằng Thanh Sơn.

– Các ngươi chỉ đường, bây giờ tiến về Đằng gia trang. – Cổ Thế Hữu nói.

– Đại nhân, đó là thống lĩnh Hắc Giáp quân đó.

Đám hán tử này nhìn Cổ Thế Hữu.

– Ta bảo các ngươi chỉ đường. – Cổ Thế Hữu quát.

– Dạ.

Những hán tử này không ai dám phản kháng.

Móng ngựa cuộn lên. Cổ Thế Hữu còn ngoảnh nhìn cảnh sắc xung quanh, một bên là núi, một bên đồng ruộng.

– Đằng Thanh Sơn, sống tại đây từ bé à?

Cổ Thế Hữu thầm nghĩ,

– Một tiểu tử thúi đến từ vùng quê nghèo khó!

Nói thật, khi xưa đối mặt với Đằng Thanh Sơn, Cổ Thế Hữu còn có một chút tự tin. Bây giờ biết Đằng Thanh Sơn đạt tới tiên thiên, Cổ Thế Hữu chỉ còn có cảm giác ghen ghét!

Lớn lên trong một sơn trang nghèo nàn, mười sáu tuổi mới tiến vào Quy Nguyên Tông, mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên!

Cổ Thế Hữu làm sao cũng không nghĩ ra được.

Có điều Cổ Thế Hữu không biết… Cổ Thế Hữu hắn là muốn danh truyền thiên hạ.

Nhưng Đằng Thanh Sơn lại khác hẳn.

Mục đích hàng đầu của Đằng Thanh Sơn, là muốn làm cho gia hương của hắn tộc nhân ‘Đằng gia trang’ có thể sống những ngày tốt lành. Nếu muốn có được những ngày tốt lành kéo dài, vậy phải làm mình cường đại! Bởi vì, sau lưng mình còn có hơn hai ngàn tộc nhân! Mục đích thứ hai của hắn mới là theo đuổi đỉnh cao!

Đằng gia trang, thôn trang lớn nhất trong phương viên hơn mười dặm.

– Hây!

– Hắc!

Một đám tráng hán đang giữa mùa đông mà chỉ mặc một thân áo đơn, thậm chí còn ở trần. Mọi người không ngừng luyện tập ‘Hổ Quyền’ do Đằng Thanh Sơn truyền xuống! Họ cũng phát hiện… Bình thường luyện thương càng lâu càng thấy mệt. Nhưng, luyện tập hổ quyền thì một khi đã có cảm giác, càng luyện lại càng khỏe!

Đằng gia trang bây giờ đã có nhiều người có sức mạnh ngàn cân.

Đằng gia trang, lò rèn binh khí.

Lò binh khí bây giờ trải qua những lần mở rộng, có thể đồng thời có mười thợ rèn cùng làm binh khí.

– Ổn! A Căn, ngươi quai búa như vậy, đầu tiên là phải ổn. Đừng cầu nhanh, mỗi một búa đánh xuống, đều phải cầm cho vững vàng.

Đằng Vĩnh Phàm mặc một bộ áo đơn, tay bắt sau lưng, đi lại trong lò rèn, miệng liên tục răn dạy quở mắng. Cả lò binh khí đang sục sôi.

Trong lò binh khí, chừng hai mươi mấy người.

– Dừng!

Đằng Vĩnh Phàm hét lớn một tiếng.

Trong lò binh khí, nơi thì ống bễ phì phò, nơi gõ đập, những thợ học nghề đều thoáng cái im lặng. Khi vừa im lặng, họ xem ra đều nhận thấy tình hình, khẽ chấn động.

– Tiếng vó ngựa! Tiếng vó ngựa mạnh như vậy, đến cả chỗ này cũng có cảm giác chấn động. Những chiến mã đó hẳn là mang theo phụ trọng không nhỏ, tốc độ cũng rất nhanh.

Đằng Vĩnh Phàm nhướng mày.

– Các ngươi ở đây, ta ra ngoài xem.

Đằng Vĩnh Phàm vung tay, nắm lấy một cây thiết thương, rồi đi nhanh ra ngoài.

– Vâng, sư phó.

Đằng Vĩnh Phàm đi ra khỏi lò binh khí chưa dược bao xa đã thấy từ xa đang vọt tới một hán tử trẻ tuổi trong tộc. Hắn vội vàng hô:

– Tộc trưởng! Bên ngoài, bên ngoài có một đám nhân mã. Xem chiến mã, trọng giáp, không thua gì ‘Hắc Giáp quân’ của Thanh Sơn ca cả. Nhưng, không phải là Hắc Giáp quân.

Bây giờ Đằng gia trang cũng ổn định rồi, lão tộc trưởng Đằng Vân Long cũng đã nghỉ ngơi hưởng phúc, bây giờ tộc trưởng để cho Đằng Vĩnh Phàm kế thừa.

Con trai là thống lĩnh Hắc Giáp quân, bản thân lại là thợ rèn giỏi nhất, hổ quyền sau khi luyện thành, thực lực lại càng không còn gì phải nói.

Đằng Vĩnh Phàm, đảm nhiệm chức tộc trưởng, không ai nói gì.

– Không giống Hắc Giáp quân hả? Đi mau!

Đằng Vĩnh Phàm cảm giác không ổn, lập tức bước nhanh về phía luyện võ trường.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky