Đám quân sĩ mặc cường giáp áp giải chín thợ săn hành tẩu qua Đại Duyên Sơn, làm cho bông tuyết đọng trên những bụi cỏ dại rung động lắc lư, lúc lên lúc xuống.
– Gừ …
Từ xa xôi thỉnh thoảng vọng đến vài tiếng dã lang tru.
– Những súc sinh này đều gặp tai ương rồi.
Đằng Vĩnh Tương cười nói. Đằng Vĩnh Phàm tay cầm thiết thương cũng cười phụ họa, vừa đi vừa tính toán:
– Tính cả những thợ săn đã tụ tập lúc trước, lần này Thanh Hồ Đảo bắt đủ một trăm tám mươi thợ săn. Mỗi một thôn trang bắt ba người, có khoảng sáu mươi thôn trang! Bây giờ, chín thợ săn và năm mươi quân sĩ Ngân Giao Quân làm thành một tiểu đội, cũng chính là hai mươi tiểu đội.
Lúc này, hai mươi tiểu đội này đều phân tán tìm kiếp khắp Đại Duyên Sơn.
Không chỉ riêng họ, còn mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân, năm ba người làm thành một tiểu đội, phân tán tìm khắp nơi trong vùng Đại Duyên Sơn. Thế nhưng Đại Duyên Sơn còn lớn hơn Hỏa Diệm Sơn rất nhiều. Nếu không có dân bản xứ làm hướng đạo, cứ tìm như người mù thì không biết phải tìm tới khi nào.
“Năm mươi quân sĩ mặc trọng giáp, áp giải chín thợ săn. Muốn chạy trốn cũng rất khó!” Đằng Vĩnh Phàm thầm nghĩ.
– Vừa rồi chín người các ngươi nói về “Vô Để Động” (động không đáy), còn xa lắm không?
Tên cầm đầu năm mươi quân sĩ Ngân Giao Quân là một tráng hán hình thể như gấu chó, hắn không nhịn được quát hỏi.
Tuy là chín tên thợ săn, nhưng sáu thợ săn ở thôn trang khác đương nhiên chỉ biết theo thợ săn Đằng gia trang, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
– Đại nhân.
Đằng Thanh Hạo đáp:
– Vô Để Động cách chỗ bọn ta không xa lắm, đi dọc theo sơn đạo đại khái còn khoảng hai mươi dặm nữa. Trước khi trời tối, khẳng định chúng ta có thể tới được.
Trong vùng núi này, hai điểm nếu theo đường chim bay thì có thể rất gần, nhưng sơn đạo gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có hẻm núi sâu, vực sâu vân vân…, nên đường đi thực sự sẽ phải qua rất nhiều đường vòng rất xa.
– Các ngươi nhanh lên một chút, đừng có lề mề!
Tráng hán to như gấu chó này hét lớn, tiếp tục đi tới.
– Thanh Hạo huynh đệ, người của Thanh Hồ Đảo sẽ không giết chúng ta chứ?
Những thợ săn thôn trang khác đến gần Đằng Thanh Hạo, thì thầm hỏi.
– Tới đâu hay tới đó. – Đằng Thanh Hạo cũng thấp giọng đáp.
Đằng Vĩnh Phàm nhớ lại lúc trước khi 180 thợ săn tụ tập với nhau, nhớ lại tình cảnh bị đảo chủ Thanh Hồ Đảo Cổ Ung thẩm vấn: “Đảo chủ Thanh Hồ Đảo hỏi chúng ta có thấy cung điện cổ xưa nào ở vùng núi này không? Chúng ta đều nói không thấy. Sau đó hắn lại hỏi có phát hiện ra lối đi thông xuống huyệt động ngầm, hồ sâu vân vân…”
– Hiển nhiên, Thanh Hồ Đảo đang tìm cung điện cổ xưa! Còn cung điện cổ xưa, hẳn là ở ngầm dưới chân Đại Duyên Sơn rồi!
Đằng Vĩnh Phàm có thể đoán ra rất dễ dàng.
– Ngầm dưới lòng đất Đại Duyên Sơn có cung điện cổ xưa à?
Đằng Vĩnh Phàm ngẫm lại, xem ra không dám tin.
…
Sâu trong Đại Duyên Sơn, ở bên cạnh một dòng suối nhỏ trống trải, có rất nhiều quân doanh đóng quân tại đây.
Bên trong đại trướng. Mười ba vị tiên thiên cường giả đang ngồi trên ghế.
– Hai mươi đội, cùng với chín ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân đã tìm kiếm hai canh giờ, vẫn còn chưa có tin tức gì về?
Người đàn bà áo tím cau mày.
Lần này nhân mã tìm tòi tổng cộng có hai mươi tiểu đội, đến cả ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân, thêm vào chín ngàn người phân tán lùng sục, đủ một vạn quân sĩ Ngân Giao Quân đang truy tìm.
– Đừng nóng, ta tin là trước khi trời tối sẽ có tin tức.
Đại đa số trưởng lão đều thong dong uống trà.
– Đảo chủ!
Triệu Đan Trần nhìn về phía Cổ Ung đang nhắm mắt dưỡng thần. Cổ Ung mở to mắt, Triệu Đan Trần nói tiếp:
– Chúng ta đưa ba vạn đại quân đóng ở Đại Duyên Sơn… Tin tức này mà lan ra ngoài sẽ khiến cho người khác chú ý chứ?
Cổ Ung khóe miệng khẽ nhếch, cười nhẹ:
– Triệu trưởng lão! Làm người khác chú ý thì sao? Đại quân Thanh Hồ Đảo trước diệt Thiết Y Môn, sau chuẩn bị công kích Quy Nguyên Tông… Bây giờ, đóng quân tại Đại Duyên Sơn, có gì là chuyện lớn đâu? Cho dù tông phái khác có biết, nhiều nhất cũng chỉ nghi hoặc tại sao chúng ta đóng quân tại đây, rất khó để họ liên tưởng đến kho báu Vũ Hoàng, phải không?
Cổ Ung nhìn về phía mọi người, hỏi tiếp:
– Nếu các vị trưởng lão thấy Tiêu Dao Cung đột nhiên đưa quân đội tới đóng quân một một tòa núi, các vị sẽ nghĩ đến cái gì?
– Ta chỉ hoài nghi có phải là Tiêu Dao Cung đã phát hiện ra mỏ khoáng sản gì gì đó ở trên núi hay không!
Triệu Đan Trần cười ha ha.
Các vị trưởng lão khác vừa nghe, đều cùng cười.
Chỉ mười ba người bọn họ là biết về “kho báu Vũ Hoàng”, do đó vẫn cảm thấy thấp thỏm, chỉ sợ khiến cho người khác hoài nghi. Nếu lén lút, một khi bị các Đại tông phái khác phát hiện, chỉ sợ mới có thể hoài nghi thật.
Còn bây giờ quang minh chính đại như vậy, để đại quân đóng quân tới đây…
Chỉ sợ, cơ hồ tất cả các tông phái, đều cho rằng …
Có lẽ họ phát hiện ra một mỏ khoáng sản lớn, nên muốn chiếm cứ!
– Kho báu Vũ Hoàng, mấy ngàn năm nay chưa từng có ai tìm được. Không ai có thể nghĩ đến chúng ta tới đây vì kho báu Vũ Hoàng. Do đó, yên tâm đi!
Cổ Ung mỉm cười nói. Tuy bề ngoài thì mỉm cười, nhưng từ đáy lòng Cổ Ung lại vẫn hơi hơi lo: “Những loạn tặc của Thiết Y Môn có biết bí mật này không?”
Mặc dù lo lắng, nhưng Cổ Ung cũng không có cách nào khác.
Tiêu diệt một đại môn phái tồn tại trên ngàn năm, gần như không có khả năng trảm thảo trừ căn, giết sạch mọi người được.
Tựa như Thiết Y Môn, có đệ tử ở Sở quận, quân sĩ cũng mười hơn vạn người, còn có những người đóng quân ở nơi khác. Tông phái dù lợi hại tới đâu, cũng không có khả năng giết sạch mọi đệ tử của Thiết Y Môn vốn gốc sâu rễ dày như vậy! Do đó, diệt loại tông phái này, chỉ cần giết sạch toàn bộ lực lượng trung thành và cao thủ tiên thiên là đủ rồi.
Dù sao…
Còn vài cao thủ hậu thiên mà thôi. Chẳng lẽ bằng vào hơn mười hậu thiên cao thủ mà chống lại được Thanh Hồ Đảo sao?
Nếu Thanh Hồ Đảo dễ diệt như vậy, cũng không có khả năng tồn tại nhiều năm như vậy.
“Phải mau tìm được kho báu Vũ Hoàng, rồi đem toàn bộ bảo tàng đi!” Cổ Ung thầm nghĩ.
– Đảo chủ, đảo chủ!
Đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng kêu la hưng phấn, một bóng người không hề qua bước thông báo mà xông thẳng vào.
– Đảo chủ, phát hiện ra hồ nước ngầm!
Trung niên này hai mắt tỏa sáng, báo với giọng kích động.
– Vù!
Cơ hồ mười ba tiên thiên cường giả đều đồng thời đứng lên.
Cổ Ung dán mắt vào hắn, ra lệnh:
– Nhanh, báo cáo tình hình một cách cẩn thận.
– Vâng, đảo chủ!
Gã trung niên này hít sâu một hơi:
– Là như thế này. Lần này một tiểu đội, sau khi tìm tòi, tìm được một động sâu không đáy trong đám cỏ dại bụi rậm. Những thợ săn nói động này sâu rất khôn lường, không ai dám đi vào. Lúc đó, có hai mươi quân sĩ Ngân Giao Quân, dựa vào dây thừng, dây leo, chậm rãi đi xuống. Đại khái gần nửa canh giờ, có vài quân sĩ Ngân Giao Quân hoảng sợ từ trong động sâu chạy ra, đồng thời, đuổi theo phía sau là một con yêu thú!
– Yêu thú?
Cổ Ung và mười hai người còn lại đều sáng mắt.
Kỳ thật họ sớm đã biết nơi chôn dấu kho báu Vũ Hoàng, thiên địa linh khí sung túc, khẳng định sẽ có tình huống đặc thù xuất hiện. Việc xuất hiện yêu thú cũng không có gì kỳ quái. Nơi đó xuất hiện yêu thú, chứng tỏ… rất có thể tìm đúng chỗ rồi.
– Đó là một con “xuyên thạch thú” dài gần một trượng. Trong lúc đánh nhau với đám quân sĩ, yêu thú này cũng khiến cho quân sĩ Ngân Giao Quân đang ở chung quanh kéo đến. Số đông quân sĩ Ngân Giao Quân vây chặt, cuối cùng làm cho con xuyên thạch thú chạy vào động sâu. Trận này, bốn thợ săn bị xuyên thạch thú giết chết, sáu mươi tám quân sĩ Ngân Giao Quân chết, còn có hơn hai mươi người bị thương.
– Xem ra con xuyên thạch thú này còn chưa lột xác. – Cổ Ung nhận định.
Toàn thân Xuyên thạch thú bao trùm lân giáp, nó có bốn trảo và hàm răng có thể dễ dàng xé rách, nhai vụn đá tảng. Chúng là yêu thú sống ngầm dưới đất. Gặp phải loại sinh vật này, quân sĩ Ngân Giao Quân mặc trọng giáp sẽ gặp phải khắc tinh. Xuyên thạch thú có thể dễ dàng xé rách trọng giáp.
– Sau khi thoát khỏi động ngầm dưới đất, hai quân sĩ Ngân Giao Quân may mắn kể, khi họ xuống đất, đại khái sâu hơn tám mươi trượng, phát hiện ra một hồ nước ngầm dưới đất. Hồ này có đáy thông xuống đất, rất lớn! Ít nhất hơn mười trượng, đều là nước! Bởi dưới đất không có ánh sáng nên họ không dám đi quá xa, lập tức lên ngay. Nhưng trên đường trở lên lại gặp phải xuyên thạch thú công kích.
Vừa nghe xong, bọn người Cổ Ung cảm thấy rất vui vẻ.
“Vốn phải là Đại Hồ, nhưng phương viên Đại Hồ hơn mười dặm.” Cổ Ung còn nhớ bộ sách có ghi lại, “Đại Hồ có kích cỡ chừng đó, chôn ngầm dưới đất, được đá núi bao trùm. Không ngờ, vẫn tồn tại hồ nước như vậy.”
– Đi trước dẫn đường!
Cổ Ung hạ lệnh.
Lúc này mười ba tiên thiên cường giả nhanh chóng chạy tới nơi vừa phát hiện động sâu.
…
Nơi đây đã tụ tập mấy trăm quân sĩ Ngân Giao Quân. Sau khi Cổ Ung và mười hai tiên thiên cường giả đến, tất cả mọi người đều tránh ra.
– Đảo chủ, đây là lối đi thông xuống động ngầm rất sâu.
Theo chỉ dẫn, Cổ Ung đi đến bên cạnh động sâu.
Cỏ dại chung quanh động sâu đều được vạt sạch, lộ ra động sâu đen ngòm rộng chừng ba bốn trượng, liếc mắt nhìn không tới đáy. Mà bùn đất bên cạnh động sâu còn có vài vết máu màu đen, thậm chí còn có cả thịt vụn, trên mặt đất cũng có từng đạo vết nứt thật sâu. Rất hiển nhiên nơi đây vừa trải qua một trận đại chiến.
– Tốt lắm!
Cổ Ung gật đầu.
– Tông chủ, còn đám thợ săn thì làm sao bây giờ?
Lam tướng quân thấp giọng hỏi.
Cổ Ung quay đầu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng hạ lệnh:
– Xử tử toàn bộ!
Đám thợ săn biết Thanh Hồ Đảo muốn tìm cung điện thần bí. Cũng biết Thanh Hồ Đảo muốn tìm lối đi thông xuống động sâu ngầm dưới đất, hoặc hồ sâu gì gì đó… Do đó không thể lưu họ lại! Mặc dù nói rằng tạm thời các Đại tông phái khác cũng không biết Thanh Hồ Đảo đang tìm kho báu Vũ Hoàng. Nhưng, với tính cách của Cổ Ung… cẩn thận là tốt nhất.
– Vâng. – Lam tướng quân đáp.
– Còn nữa, truyền lệnh của ta, ra lệnh cho quân sĩ Ngân Giao Quân lấy động sâu làm trung tâm, đóng quân chung quanh đó năm sáu dặm.
Cổ Ung cũng hiểu ba vạn người không có khả năng phong tỏa toàn bộ cả Đại Duyên Sơn, do đó chỉ có thể thu nhỏ lại khu vực phong tỏa.
– Ra lệnh mọi người tập trung, ra lệnh hành hình.
Cổ Ung liên tiếp phân phó.
…
– Hồ sâu này lạnh quá. Mùa đông đã rất lạnh, hồ sâu còn lạnh hơn.
Vài tên quân sĩ Ngân Giao Quân tìm tòi động sâu, đang ở giữa sườn núi nhìn vào Bích Hàn Đàm, lấy tay thử cảm nhận về độ lạnh, nhưng không một ai dám xuống hồ.
– Vèo!
Một tiếng vang bén nhọn vang vọng khắp chân trời.
Những tên quân này ngẩng đầu lên nhìn.
– Lệnh tập kết, đi! Đình chỉ tìm kiếm, trở về nhanh!
Những tên quân sĩ Ngân Giao Quân này lập tức chạy đi.
…
Dựa theo quy định từ trước, một khi phát ra tín hiệu tập kết, tất cả các tiểu đội đình chỉ lùng sục, tụ tập về nơi phát ra tín hiệu. Khi lệnh tập kết vừa phát ra một lát:
– Vèo! vèo! vèo!
Sau đó ba âm thanh bén nhọn liên tiếp vang vọng phía chân trời.
Chính là tín hiệu xử tử tất cả thợ săn!