Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 198: Xử tử

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Quân doanh ở Đại Duyên sơn! Thiếu đảo chủ Cổ Thế Hữu cầm một thanh hắc sắc trường thương, đang luyện tập. Ba tiếng ám hiệu liên tục vang lên, làm cho Cổ Thế Hữu không khỏi quay đầu nhìn về phía chân trời.

– Toàn bộ xử tử?

Cổ Thế Hữu nhướng mày, hắn đương nhiên biết ám hiệu này nghĩa là như thế nào.

– Như thế cha Đằng Thanh Sơn cũng sẽ phải chết sao?

Lúc trước khi đi bắt đám thợ săn, việc bắt Đằng Vĩnh Phàm thuần túy là quyết định của cá nhân Cổ Thế Hữu. Mặc dù Thanh Hồ Đảo cho rằng Đằng Thanh Sơn có uy hiếp, nhưng dù sao cũng mới chỉ là Tiên Thiên Hư Đan, những người đứng đầu Thanh Hồ Đảo còn chưa để vào mắt. Tuy các trưởng lão không vội, nhưng Cổ Thế Hữu lại có chút bất bình.

Đằng Thanh Sơn chỉ là một người xuất thân ở nông thôn, vừa nổi lên đã đạt tới đệ nhất Tiềm Long Bảng, đứng ngay trên đầu hắn. Nếu chỉ có thế thì Cổ Thế Hữu còn có thể nhẫn nhục, hắn còn cố gắng tu luyện nhiều hơn để vượt qua Đằng Thanh Sơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại biết Đằng Thanh Sơn đã đạt tới tiên thiên!

Mười bảy tuổi đã là tiên thiên, làm cho Cổ Thế Hữu vốn đang thuận buồm xuôi gió chịu không nổi nữa. Do đó hắn nảy sinh ý niệm đen tối, muốn bắt cho được Đằng Vĩnh Phàm. Nếu nhất cử có thể dẫn dụ Đằng Thanh Sơn tới, chỉ sợ Thanh Hồ Đảo không ngại giết Đằng Thanh Sơn ngay.

– Đằng Thanh Sơn! Cha của ngươi tiêu rồi. Đây không phải là lệnh của ta a.

Cổ Thế Hữu lộ ra nụ cười tà dị.

– Kỳ thật mạng cha ngươi cũng không tệ, khi chết cũng có tới một trăm bảy mươi chín thợ săn chôn cùng.

Trong một hẻm núi của Đại Duyên Sơn, tốp chín người thợ săn của Đằng Vĩnh Phàm đang cùng quân sĩ Ngân Giao Quân tụ tập tại đây. Ở đó có một cái động chừng ba trượng, sâu không đáy. Cái loại động sâu như thế này cũng khá nhiều ở Đại Duyên Sơn.

– Này, mấy người các ngươi!

Một quân sĩ Ngân Giao Quân độc nhãn quát.

– Mấy người đội trưởng ở dưới đó còn bao lâu mới có thể lên?

Đằng Thanh Hạo bất lực lắc đầu nói:

– Các vị đại nhân! Đám thợ săn chúng ta đều không dám mò vào Vô Để Động. Nên không biết phải bao lâu? Nhưng… Với thực lực của hai mươi vị đại nhân đó, nhất định không có việc gì đâu.

Đằng Thanh Hạo là đội trưởng đội săn mới của Đằng gia trang, cũng từng trải không ít việc, gặp qua không ít người. Đại đương gia Bạch Mã Bang, thành chủ Nghi thành, hắn đều gặp qua. Do đó cũng không cóm róm.

– Hừ.

Tên độc nhãn long hừ nhẹ một tiếng. Ngay lúc này…

– Vèo!

Một âm thanh bén nhọn vang vọng khắp bầu trời.

– Hả? Lệnh tập kết?

Ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn trời.

– Xem ra đã tìm được rồi.

Độc nhãn long bất lực đi đến cửa khẩu, hướng về phía động khẩu hô lớn:

– Đội trưởng, lệnh tập kết! Chúng ta trở về thôi.

Chỉ nghe những tiếng “trở về thôi”“trở về thôi” từng đợt, từng đợt vang vọng quanh quẩn mãi trong động sâu vô định.

– Mọi người chuẩn bị một chút, chuẩn bị trở về. – Tên lính độc nhãn nói.

Ngay lúc này ——

– Veo! Veo! Veo!

Liên tục ba âm thanh vang lên, đám quân sĩ Ngân Giao Quân đang ở trên mặt đất, chuẩn bị đứng lên xuất phát đều chết lặng. Họ đều hiểu rõ tín hiệu đó có hàm ý gì. Trước khi đi, họ đều được thông báo. Lập tức, ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân lặng lẽ đưa mắt trao đổi!

– Sắp được về rồi.

Đám thợ săn cũng đều đứng lên.

– Phốc!

Một đao nhanh chóng, mang theo một luồng hàn quang lướt qua yết hầu một thanh niên, chỉ thấy cái đầu lâu bị văng lên, máu từ cổ phun ra như suối.

Sau khi tập kích giết một thợ săn, tên lính độc nhãn chợt quát:

– Giết!

Ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân cơ hồ đồng thời bổ về phía tám thợ săn còn lại. Đám thợ săn chỉ có chống cự lấy lệ, còn quân sĩ Ngân Giao Quân lại được huấn luyện cực tốt, hơn nữa bọn họ có tới ba mươi người. Nếu ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân mà không giết sạch được chín tên thợ săn không có trọng giáp, thì quả là việc đáng cười!

– Phốc! Phốc!

Trở tay không kịp, lại thêm hai thợ săn bị giết, ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân được huấn luyện cực tốt phân tán ra, dường như đang gói bánh vằn thắn, vây kín sáu gã thợ săn trong vòng vây.

– Chạy mau!

Đằng Thanh Hạo gào lên thê thảm. Sáu gã thợ săn may mắn còn sống lập tức lao nhanh về phương bắc.

– Trốn mau!

Đằng Vĩnh Phàm vội vàng quát to. Vì quân sĩ Ngân Giao Quân sắp xiết chặt vòng vây, nếu chạy chậm một chút, coi như xong đời.

– Phập

Một trung niên hán tử gặp phải hiểm cảnh, cầm một cây thương có dây tua đỏ, giận dữ quát một tiếng, rồi đâm vào một quân sĩ Ngân Giao Quân.

– Choang!

Mũi thương đâm vào trọng giáp, chỉ để lại một vết trắng mờ.

– Vù!

Tên lính Ngân Giao Quân một đao tàn nhẫn, lại cắt đứt yết hầu, giết chết một thợ săn! Rất hiển nhiên, trong những thợ săn may mắn, ba người Đằng gia trang có thực lực cao nhất, cũng chạy nhanh nhất.

– Các ngươi trốn không thoát đâu.

Một tiếng cười chế diễu, ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân rốt cục hoàn thành vòng vây. Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Vĩnh Tương, Đằng Thanh Hạo cùng với hai thợ săn khác sắc mặt đại biến. Còn ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân thì bắt đầu thu nhỏ vòng vây, ép vào năm tên thợ săn.

– Trốn!

Đằng Vĩnh Phàm hét lớn một tiếng, thân hình chớp động.

– Vèo!

Thương làm bằng thép ròng tựa như một con du long đập mạnh về phía tên quân sĩ Ngân Giao Quân phía trước, mang theo một tiếng rít chói tai. Uy thế làm cho ba gã quân sĩ Ngân Giao Quân phía trước sắc mặt đại biến, lập tức vung chiến đao ngăn cản.

– Bùng!

Một loạt những tiếng va chạm.

Đằng Vĩnh Phàm lại trực tiếp đập gục một quân sĩ Ngân Giao Quân, hai quân sĩ bên cạnh cũng dạt sang một bên. Phải biết là, khi Đằng Thanh Sơn còn nhỏ thì cha hắn đã là đệ nhất hảo hán trong tộc. Sức mạnh song chưởng đã hơn một ngàn cân. Luyện tập hổ quyền vài năm, sức mạnh thân thể càng tăng nhiều, đạt tới hai ngàn cân.

Hơn nữa tu luyện hổ quyền, trong cơ thể cũng có nội kình, có thể trong nháy mắt bộc phát lực ngàn cân!

Bình thường sức mạnh đạt tới hai ngàn cân, chính là vũ giả nhị lưu. Trong khi đó ‘ngũ trưởng’ bình thường cũng chỉ có thực lực vũ giả nhị lưu thôi. Đằng Vĩnh Phàm lại luyện ‘Đại Thương Thung’, thương pháp tự nhiên rất mạnh.

Nếu trong ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân, đơn đả độc đấu, sợ không có lấy một tên nào có thể thắng được dễ dàng. Thế nhưng… Đối phương có rất nhiều người, hơn nữa đều có trọng giáp!

– Đi.

Đằng Vĩnh Phàm hét lớn một tiếng, Đằng Vĩnh Tương, Đằng Thanh Hạo liền đuổi theo.

Vù! Vù! Vù!

Ba người muốn chạy trốn.

Nếu đơn giản để họ bỏ chạy như vậy, Ngân Giao quân sẽ không xứng với danh là quân đội tinh anh của Thanh Hồ Đảo. Ba người vừa té ngã, các quân sĩ khác lập tức khép lại, bịt kín lỗ hổng.

– Vây sát!

Một tiếng quát lạnh, thanh chiến đao lập tức bổ tới. Đối diện với vô số chiến đao, Đằng Vĩnh Phàm cảm thấy nguy cơ.

– Phốc! Phốc!

Một lần vây sát, hai thợ săn kia chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi bị chém chết mà không cam lòng.

– Choang! Choang! Choang!

Đều luyện tập hổ quyền, Đại Thương Thung, ba người Đằng gia trang thân hình rất linh hoạt, thương pháp vừa nhanh vừa mãnh liệt. Ba người liên thủ có thể ngăn trở không ít chiến đao.

– Thanh Hạo.

Đằng Vĩnh Tương vung cước đá mạnh tới, gạt thanh đao đang bổ về phía nhi tử Đằng Thanh Hạo của mình. Cứu nhi tử đương nhiên phải phân tâm, cho dù Đằng Vĩnh Tương có nhanh như thế nào, vẫn nghe ‘phốc’ một tiếng, một thanh chiến đao từ phía sau chém sâu vào sau lưng hắn thành một vết thương máu chảy đầm đìa.

– Cha.

Đằng Thanh Hạo kinh hãi. Trong nháy mắt, vòng vây một lần nữa bịt kín.

– Thanh Hạo, đi.

Đằng Vĩnh Tương ôm eo Đằng Thanh Hạo, rồi lập tức dùng hết lực cánh tay phải.

Vù!

Thân thể trăm cân của Đằng Thanh Hạo bị ném bay lên, ra khỏi vòng vây.

– Vèo!

Đám quân sĩ Ngân Giao Quân nhân cơ hội, một đao chém thẳng vào ngực Đằng Vĩnh Tương.

Đằng Thanh Hạo bị ném văng lên rồi rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại, không khỏi luống cuống trợn tròn mắt, khóe mắt như muốn xé ra:

– Cha!

Tiếng kêu thê lương thống khổ vang lên.

– Đồ chó!

Đằng Vĩnh Tương bị một đao đâm vào ngực, cảm giác thấy đầu bắt đầu choáng váng, quát lớn một tiếng, mang tất cả sức mạnh còn sót lại của mình hoàn toàn nhập vào cây thương bằng thép ròng.

– Trung Bình Thứ!

Đằng Vĩnh Tương hét lớn một tiếng!

Hưu!

Chiêu Trung Bình Thứ là một chiêu thương đắc ý của thương pháp Đằng gia trang. Đằng Vĩnh Tương là sư phụ về thương pháp, luyện Trung Bình Thứ đã bốn mươi năm, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời đã xuất chiêu, nhanh như một tia chớp!

– Choang!

Mũi thương trực tiếp đâm phá mặt nạ bảo hộ, xiên qua đầu một quân sĩ Ngân Giao Quân! Đây là người đầu tiên trong số ba mươi quân sĩ Ngân Giao Quân bị chết.

Hai mắt tóe lửa, sau một chiêu ‘Trung Bình Thứ’ giết chết một quân sĩ Ngân Giao Quân, Đằng Vĩnh Tương rốt cuộc bất động.

– Đuổi theo tiểu tử kia.

Tên lính Độc nhãn long quát.

– Cha.

Đằng Thanh Hạo gạt nước mắt, cắn răng chạy như bay ra thật xa, trong lòng hết sức đau đớn, phẫn nộ, hắn càng muốn chạy trốn thật nhanh! Cha hắn chính vì hắn mà chết. Nếu không, với đại sư phụ về thương pháp như cha hắn, đâu có chết nhanh như vậy.

– A…~

Đằng Vĩnh Phàm toàn thân đã có ba vết thương, giống như một con mãnh hổ nổi giận, nhảy cao lên. Thương bằng thép ròng đột nhiên vung lên, đánh cho một tên lính muốn đuổi theo Đằng Thanh Hạo gục xuống. Tay trái lập tức nắm lấy cổ chân của tên lính này, tựa như cầm lấy một cây gậy sắt, đập mạnh xuống đất một cái!

Ầm!

Một cú đập này, đầu tên lính Ngân Giao Quân đã bị đánh vỡ tung, thậm chí cả mũ trụ cũng bị vỡ ra.

Vù! Vù!

Đằng Vĩnh Phàm cuồng nộ, vung thi thể tên lính Ngân Giao Quân, đập vào mấy tên lính còn lại, sau đó vứt một cái thi thể đó nhằm phía một tên lính đang đuổi giết Đằng Thanh Hạo ở xa khiến cho gã ngã xuống.

– Giết chết hắn!

Đám quân sĩ nổi xung thiên. Giết vài tên thợ săn, mà cũng có thương vong. Thật quá mất mặt.

Trên mặt Đằng Thanh Hạo đầy nước mắt, nhưng hắn vẫn chạy như một con beo, nhanh chóng luồn lách như lướt trong núi rừng. Chẳng mấy chốc đã mất hẳn bóng dáng của hai tên lính đuổi giết. Bởi vì… Đây là Đại Duyên Sơn! Mà Đằng Thanh Hạo lại là đội trưởng đội thợ săn!

Đằng Thanh Hạo quá quen thuộc về Đại Duyên Sơn.

Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là có Đằng Vĩnh Phàm cản trở đám lính ở phía sau, nếu không đại lượng quân sĩ thi triển nội kình lao lên vây sát, Đằng Thanh Hạo chắc chắn trốn không thoát.

Trong núi rừng, chạy được chốc lát, thỉnh thoảng hắn lại phát hiện hai ba quân sĩ. Đằng Thanh Hạo đều cẩn thận né tránh. Những quân sĩ này đều đi về phía có hiệu lệnh để tập kết. Đằng Thanh Hạo chạy được chốc lát, trên đường chạy liền rốt cuộc không còn thấy quân sĩ nào nữa.

– Cha, Vĩnh Phàm thúc! – Đằng Thanh Hạo cắn răng, quay đầu nhìn thoáng qua.

Cha hắn, vì hắn mà chết! Còn Đằng Vĩnh Phàm thì sao? Mặc dù hắn không nhìn thấy. Nhưng, hắn thấy Vĩnh Phàm thúc của hắn bị một đám quân sĩ Ngân Giao Quân vây kín. Đằng Vĩnh Phàm căn bản không có trọng giáp, còn địch nhân lại có trọng giáp, chỉ sợ nhiều nhất là giết chết được hai ba quân sĩ Ngân Giao Quân, rồi sẽ bị địch nhân giết chết.

– Cha, Vĩnh Phàm thúc! Ta nhất định sẽ báo thù, nhất định sẽ báo thù! – Đằng Thanh Hạo ẩn mình trong bụi cỏ, sắc mặt dữ tợn.

– Việc này, nhất định phải nói cho Thanh Sơn biết!

Đối mặt với Thanh Hồ Đảo… Hắn không thể nghĩ ra bất kỳ người nào khác, chỉ có Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn trước giờ không làm cho mọi người thất vọng bao giờ. Việc này, cũng chỉ có Đằng Thanh Sơn mới có thể giải quyết!

“Cừu hận này nhất định phải báo”. – Đằng Thanh Hạo nhanh chóng lao đi như bay.

Chọn tập
Bình luận