– Ca! Vĩnh Lôi thúc tới này.
Thanh Vũ từ rất xa gọi toáng lên. Vừa ăn cơm chiều xong, đang nghiên cứu cảnh giới ‘Nhập Vi’, ‘Chân Ngã’, Đằng Thanh Sơn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, rồi vô cùng mừng rỡ đứng dậy đón:
– Thúc! Vài ngày nữa là tết rồi, ta và Thanh Vũ cũng đang chuẩn bị về thăm nhà. Thúc ngồi xuống trước nghỉ tạm đi.
– Thanh Sơn! Ta có việc gấp.
Trên mặt Đằng Vĩnh Lôi tràn đầy vẻ lo lắng. Thanh niên đi bên cạnh cũng nói:
– Thanh Sơn ca, người của Thanh Hồ Đảo đi qua Đằng gia trang chúng ta.
Trên mặt Đằng Thanh Sơn vốn còn đang vui mừng, trong nháy mắt trầm xuống, nhíu mày nói:
– Thúc! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
– Chuyện phát sinh trước bữa cơm trưa hôm nay! Thanh Hồ đảo tới đại khái khoảng một trăm trọng kỵ binh, có lẽ đều là quân sĩ Ngân Giao Quân. Những người này bắt ba thợ săn ở các thôn trang. Tới Đằng gia trang chúng ta, cũng muốn bắt đi ba người! Nếu để chúng ta tuyển ra ba người thì cũng không đến nỗi sốt ruột như vậy. Nhưng, tên đầu lĩnh Thanh Hồ Đảo, chỉ đích danh muốn dẫn cha ngươi đi, còn cả Thanh Hạo nữa! Cha ngươi không phải là thợ săn, nhưng chúng nhất định phải bắt đi, chúng ta đều cảm giác có gì không hợp lý. Bọn chúng vừa đi, lão tộc trưởng đã bảo chúng ta tới đây báo tin.
– Cha bị bắt đi rồi à? Thanh Hồ đảo sao có thể cưỡng ép bắt cha đi được chứ? – Thanh Vũ có vẻ rất khẩn trương.
– Ba người bị bắt gồm có cha ngươi, Thanh Hạo, cùng với đại bá ngươi Vĩnh Tương. – Đằng Vĩnh Lôi nói.
Đằng Thanh Sơn nghe xong, trong lòng tràn lên sự giận dữ. Người của Thanh Hồ đảo dám khi dễ mình. Nhưng rất hiển nhiên… Trong mắt Thanh Hồ Đảo, căn bản không cần quan tâm tới một cái tên nhỏ bé như Đằng Thanh Sơn.
– Không ổn nhất là…
Đằng Vĩnh Lôi nói.
– Lúc đó lão tộc trưởng, đã nhắc tới tên ngươi! Nhưng, cái người của Thanh Hồ Đảo đó nghe tên ngươi xong, vẫn đòi bắt cha ngươi đi.
Đằng Thanh Sơn mặc dù giận, nhưng trong đầu cũng đang suy nghĩ rất lung. Nếu bắt thợ săn làm việc, dựa theo lẽ thường, biết thợ săn này là cha của một tiên thiên cường giả, bình thường sẽ phải nể tình mà không bắt. Bởi vì bắt cha của tiên thiên cường giả… Thuần túy sẽ trở thành kẻ địch của tiên thiên cường giả đó.
– Người của Thanh Hồ Đảo, lại không biết xấu hổ tới trình độ này sao?
Đằng Thanh Sơn vô cùng giận dữ.
– Có khi nào, chúng cho rằng ta mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên thì sự uy hiếp quá lớn. Nhưng do không dám đánh vào Quy Nguyên Tông… nên dùng việc bắt cha ta để hòng dẫn dụ ta tới?
Đằng Thanh Sơn không nghĩ tới khả năng nào khác.
– Đường đường một trong tám đại tông phái, dám làm việc bẩn thỉu không biết xấu hổ như vậy sao?
Thực ra, Đằng Thanh Sơn trách oan Thanh Hồ Đảo. Đám người đứng đầu Thanh Hồ Đảo còn chưa mặt dày tới trình độ như thế. Chẳng ai biết về việc bắt Đằng Vĩnh Phàm này. Việc này chỉ là do… Cổ Thế Hữu vốn sẵn sự ghen ghét, nên tự mình chủ trương.
– Thanh Sơn! Cha ngươi không có việc gì chứ?
Mấy người Đằnng Vĩnh Lôi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
– Mọi người đừng quá lo lắng. Thanh Hồ Đảo cũng là một trong tám đại tông phái, hẳn là còn chưa vô sỉ tới mức độ đó đâu.
Đằng Thanh Sơn ngoài miệng nói thế, nhưng việc có liên quan tới cha và thân nhân hắn, căn bản không thể yên tâm được, liền lập tức ra lệnh:
– Truyền lệnh xuống, đội thân vệ tụ tập trước viện, lập tức xuất phát!
– Rõ, thống lĩnh!
Khắp nơi truyền đến tiếng kêu gọi, những quân sĩ đội thân vệ trong phủ đệ đều bắt đầu thu thập hành trang, vũ khí, chuẩn bị xuất phát.
– Thúc! Ta lập tức dẫn người trở về. Các ngươi đã đi hơn ba trăm dặm đường, cũng mệt mỏi rồi, sáng mai đi cũng được. – Đằng Thanh Sơn nói.
– Không! Việc này khiến ta cũng rất lo lắng. Cứ để chúng ta cùng đi. – Đằng Vĩnh Lôi nói.
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu:
– Cũng tốt, chúng ta cả đêm chạy về.
– Ca! Ta cũng đi với các ngươi
Mắt Đằng Thanh Vũ hơi đỏ lên, nàng lo lắng cho cha nàng! Từ bé cha là người luôn che chở, quan tâm đến nàng!
…
Lúc này Đằng Thanh Sơn về phòng mình, lập tức lấy Luân Hồi thương, đút bầu rượu chu quả tửu và một vài đồ vật để vào bao.
– Thanh Hồ Đảo, hy vọng các ngươi đừng làm chuyện bậy bạ!
Đằng Thanh Sơn nheo mắt lại, quay đầu đút mặt nạ da người vào trong rương. Những vật phẩm như bao tay ‘Thiên Ưng Trảo’, bao da đựng phi đao, đều lấy ra, toàn bộ nhét vào trong bao. Bao này là cái bao được làm riêng cho Đằng Thanh Sơn, có chất liệu từ tơ tằm ngàn năm, dẻo dai phi thường.
Lưng đeo bao, Đằng Thanh Sơn nhanh chóng ra khỏi phòng, rồi sau đó mang theo mấy người muội muội, Đằng Vĩnh Lôi, suất lĩnh đội thân vệ một trăm quân sĩ, nhanh chóng ly khai phủ đệ ra cửa đông thành, suốt đêm chạy về Đằng gia trang.
Đêm đến, tại quận Giang Ninh, trong thư phòng của Gia Cát Nguyên Hồng.
Ánh nến mờ ảo, bên trong thư phòng chỉ có hai người, một là Gia Cát Nguyên Hồng, một người khác là trung niên áo tro.
– Tông chủ!
Trung niên áo tro dâng lên một mật tín.
– Đây là tin từ Vũ Châu truyền đến, rất khẩn cấp.
– Hả?
Gia Cát Nguyên Hồng nghi hoặc nhận lấy, trải ra, vừa nhìn vào lập tức đã nhướng mày.
– Ngươi cũng nhìn xem đi. – Gia Cát Nguyên Hồng đưa tới.
Trung niên áo tro vừa xem, vội giật mình nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng:
– Tông chủ! Thì ra đại quân Thanh Hồ Đảo đóng quân ở Đại Duyên Sơn là vì kho báu Vũ Hoàng. Từ sau khi Vũ Hoàng ly thế, thiên hạ tan rã, mặc dù vẫn tương truyền về kho báu Vũ Hoàng… Nhưng mấy ngàn năm qua, lại không có lấy một ai phát hiện ra kho báu Vũ Hoàng cả.
Gia Cát Nguyên Hồng nhè nhẹ gật đầu:
– Nguyên lúc trước ta thấy đại quân Thanh Hồ Đảo rầm rộ đóng quân ở Đại Duyên Sơn, còn tưởng rằng là tại đó phát hiện mỏ khoáng sản. Bây giờ xem ra, bị chúng lừa gạt thật rồi.
Thực là hư, hư là thực. Hơn nữa, mấy ngàn năm qua không có ai phát hiện ra kho báu Vũ Hoàng, không ai lại liên tưởng đến tới việc này.
– Nhưng, tin tức cũng rất kỳ quái.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày,
– Dựa theo những gì trên mật tín, tin tức cơ hồ lan ra trong nháy mắt, tất cả đều được truyền từ Vũ Châu Vương Thành. Nếu ta dự liệu không sai… Tin tức này hẳn là không chỉ riêng Vũ Châu Vương Thành truyền ra, mà cả Tiêu Dao Cung, Ma Ni Tự, Xạ Nhật Thần Sơn, Doanh Thị gia tộc, Hồng Thiên Thành, Tuyết Ưng Giáo (Tuyết Ưng Môn), sáu nơi này cũng sẽ truyền ra.
Khắp vùng Cửu Châu, đó là tám Đại tông phái mạnh nhất. Còn Thanh Hồ Đảo, trong tám Đại tông phái, chỉ xếp ở phía sau.
Trong đó phái mạnh nhất không nghi ngờ gì chính là Ma Ni Tự, tiếp theo Vũ Hoàng môn, Doanh Thị, còn lại là năm Đại tông phái khác. Đương nhiên, năm Đại tông phái cũng không giống nhau. Xạ Nhật Thần Sơn có kỹ xảo bắn cung danh truyền thiên hạ. Bọn họ ở phía cực nam của Viêm Châu, đến cả Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc cũng không dám chọc vào họ.
Còn Tuyết Ưng Môn lại ở Yến Châu nơi cực Bắc, lạnh khủng khiếp. Cùng đánh nhau với những bộ lạc thảo nguyên hàng năm, dân phong cực kỳ dữ dằn, hơn nữa lại còn có tính chất tôn giáo trong người. Vì thế có thể tưởng tượng được tông phái này điên cuồng như thế nào.
– Tông chủ! Ý của ngươi là có người cố ý truyền tin tức, truyền cho bảy Đại tông phái biết?
Trung niên áo tro nói.
– Ừm.
Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu,
– Tin tức xuất phát rất kỳ quặc, khẳng định là có người cố ý truyền ra. Có hai khả năng, một là sự tình về kho báu Vũ Hoàng là thật, người truyền tin tức chỉ vì muốn trả thù Thanh Hồ Đảo. Thứ hai tin tức là giả, người truyền tin tức, chỉ sợ có dã tâm nào khác.
– Nhưng theo tin tức truyền ra, thậm chí còn nhắc tới kho báu Vũ Hoàng, nên ta thấy có tới sáu thành khả năng là thật đó.
Gia Cát Nguyên Hồng nói.
– Tông chủ, nhưng bảo tàng Vũ Hoàng, Quy Nguyên Tông ta… – Trung niên áo tro hơi đỏ mắt.
Vũ Hoàng là cường giả đầu tiên thống nhất thiên hạ, lại đạt tới cảnh giới chí cao vô địch.
– Xà thôn tượng cũng không biết chừng.
Gia Cát hồng cười khẽ nói,
– Quy Nguyên Tông chúng ta, chỉ có vài tiên thiên cường giả đáng thương, cũng không nên dính vào. Cứ để cho tám Đại tông phái đấu đá đi…
…
Vũ, Vương thành.
Trong thiên hạ có hai tòa thành, một cái là Vũ Thành, cái kia là Tần Vương thành. Xét về lịch sử, tự nhiên Vũ Thành cao hơn một bậc.
Giữa Vũ Thành có Vũ Hoàng cung điện, nơi này chính là trụ sở của Vũ Hoàng môn. Từ sau khi thiên hạ tan rã, đệ tử hạch tâm, quân đội của Vũ Hoàng môn, đều ở trong cung điện. May mà Vũ Hoàng cung điện cực rộng, hơn mười vạn người ở trong, cũng không chật chút nào.
Vũ Hoàng môn, Cửu Đỉnh điện. Trên một loạt bàn ghế màu đen bóng xếp ngay ngắn, một hàng cao thủ ngồi trên những chiếc ghế. Một nam tử tóc đen, thân mặc trường bào hắc sắc nạm vàng ngồi trên ngai vàng. Lúc này, cửa Cửu Đỉnh điện đóng chặt.
– Môn chủ! Ở Dương Châu quận Giang Ninh có truyền ra tin tức về kho báu Vũ Hoàng ở Đại Duyên Sơn – Nghi Thành. Căn cứ vào những gì chúng ta điều tra được, tin tức đó cũng truyền tới Ma Ni Tự, Doanh Thị gia tộc và những tông phái khác.
Một lão già tóc bạc mặc ngân bào gầy gò ngồi ở cái bàn dưới ghế của môn chủ cất giọng nói.
Nam tử tóc đen ngồi trên ngai vàng cao ngất, hai mắt như thủy tinh, tựa như có thể xem thấu hồn phách người khác, mỉm cười nói:
– Từ sau khi Vũ Hoàng tổ sư sáng lập ra Vũ Hoàng môn cho tới bây giờ, ta đã là môn chủ thứ một trăm hai mươi chín rồi! Năm đó tổ sư từng dặn, kho báu Vũ Hoàng, giấu kín ở vùng đáy Thiên Hồng Hồ, Dương Châu, Nghi thành. Nguyên văn tổ sư còn nói: “Phàm là đệ tử Vũ Hoàng môn, tuyệt không được đào nó lên… Người nào xâm nhập chỉ có nước hữu tử vô sinh! Chỉ có người có duyên mới có được… Ta nói vậy mọi người chắc không quên chứ.”
– Lệnh của Tổ sư, chúng ta không dám cãi.
Mọi người trong Cửu Đỉnh điện đều đáp. Trong Vũ Hoàng môn, phàm là người có thể đạt tới tiên thiên, đều biết một vài bí mật trong môn phái… Đây là một tông phái cổ xưa nhất tám Đại tông phái, họ ẩn dấu không ít bí mật.
– Bây giờ kho báu Vũ Hoàng bị phát hiện rồi, chúng ta cứ nhìn bảy Đại tông phái tranh cướp đi…
– Trận mưa máu gió tanh này, chẳng biết sẽ chết bao nhiêu người.
Những người Vũ Hoàng môn đều hí hửng trông kịch hay.
…
-…~
Năm con tuyết ưng bay lượn trên bầu trời thảo nguyên, năm bóng người khoanh chân ngồi lưng tuyết ưng gấp rút bay về phía nam…
…
– Giá!
– Giá!
Chín người đeo mặt nạ kim sắc, mặc trường bào hắc sắc, cưỡi chín con Thất Huyết Long. Huyết long mã lao nhanh như chớp, chỉ có thể thấy được những cái bóng, rồi chín người đã biến mất ở cuối con đường.
…
‘Vũ Hoàng’ là người đứng đầu tứ đại cường giả từ cổ chí kim. Bảo tàng của lão đích xác có thể hấp dẫn rất nhiều cường giả. Hoặc là tám Đại tông phái, hoặc là một vài nhân vật ẩn thế, ai nấy cũng có thể vì muốn đoạt bảo, có thể để xem kịch vui, xem thử việc này cuối cùng là như thế nào. Những cao thủ này đều nhanh chóng chạy tới Đại Duyên Sơn, Nghi Thành.
Đằng Thanh Sơn thì không biết tin tức về kho báu Vũ Hoàng. Hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho cha hắn.
– Giá!
– Giá!
Móng ngựa gõ đều, Đằng Thanh Sơn và muội muội Thanh Vũ, dẫn theo một đám người chạy như bay giữa đêm khuya.
– Thanh Sơn, tới rồi.
Đằng Vĩnh Lôi liền nói. Đằng Thanh Sơn cũng nhìn thấy thôn trang xa xa, đó là nơi mình sinh sống mười sáu năm. Còn lúc này, ở Đằng gia trang đang đốt rất nhiều đuốc, từ xa đã thấy ánh sáng.
– Thanh Sơn, có lẽ cha ngươi bây giờ đã trở lại rồi.
Đằng Vĩnh Lôi cảm giác thấy huynh muội Đằng Thanh Sơn đang lo lắng. Chiến mã chạy như bay, chẳng mấy chốc đã vọt tới trước cửa lớn.
– Mở cửa nhanh lên. – Đằng Vĩnh Lôi hô.
Tộc nhân gác chửa đã thấy rõ ràng người vừa tới.
– Thanh Sơn trở về rồi!
– Thanh Sơn trở về rồi!
Tiếng la luẩn quẩn vang vọng trong đêm tối, trên bầu trời luyện võ trường.