Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 221: Tiếng gầm bi phẫn

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Thiên Hồng Thủy Cung tối đen, nhưng Đằng Thanh Sơn tựa như đi trong đình viện nhà mình. Liên tục vượt qua những con đường, chẳng mấy chốc hắn cách nơi có tiếng gầm rất gần, rất gần.

– Gừ…

– Gừ…

Tiếng gầm cuồng nộ điên dại liên tiếp vang lên. Tiếng gầm như tiếng sấm vang vọng khắp cả mê cung. Những con đường dày đặc trong Thiên Hồng Thủy Cung chỉ cao gần ba trượng, khiến cho tiếng gầm sinh ra những tiếng vang không dứt, không ngừng truyền ra khắp nơi! Cách hơi xa một chút, chỉ sợ vì những tiếng vọng quá nhiều mà không thể xác định được vị trí.

Nơi một góc quanh.

Đằng Thanh Sơn đứng đó, hướng mắt nhìn về trận đại chiến cách hắn ba mươi trượng phía trước. Một bên là Hồ trưởng lão mặc áo xanh! Hồ trưởng lão lúc trước suất lĩnh Kim Lân vệ của Thanh Hồ Đảo muốn đánh bất ngờ Duyên Giang thành, cuối cùng lại vì sự xuất hiện của hai người Đằng Thanh Sơn, Yến Mạc Thiên cản trở làm Hồ trưởng lão thất bại trong gang tấc.

– Giỏi thật, lại có thể đấu được với Bạch Giác Thủy Tê.

Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên. Con yêu thú chiến đấu với Hồ trưởng lão cao đại khái gần hai trượng (năm thước), chiều dài gần bốn trượng (mười thước), toàn thân khổng lồ được phủ một lớp da trắng. Những đường gân và cơ bắp cuồn cuộn nổi lên khắp thân hình tráng kiện, tựa như những con rắn khổng lồ quấn quanh khắp người con yêu thú này.

Đây một loại thú cùng loại với trâu, trên đầu có một cái sừng trắng to lớn sắc bén, cặp đồng tử tỏa ra quang mang xanh biếc.

Bạch Giác Thủy Tê: một yêu thú cực lợi hại, cực kỳ hiếm thấy. Đại đa số thời gian sống trong nước, cũng có thể sống được trên lục địa. Đạt tới đỉnh cao, có thể uy hiếp được cao thủ tiên thiên kim đan. Nó có sức mạnh vô cùng, miệng có thể phun sương mù màu trắng.

– Nghiệt súc!

Hồ trưởng lão như một con bướm không ngừng bay bổng né tránh. Trường kiếm bốn thước biến thành ảo ảnh. Bốn vó Bạch Giác Thủy Tê tùy ý đạp bừa, cái đầu cứng như thép húc tới. Điên cuồng! Thỉnh thoảng miệng nó còn phun ra một hơi sương mù màu trắng… Làm người ta khó lòng phòng bị.

– Hả?

Đằng Thanh Sơn rõ ràng thấy, một kiếm của Hồ trưởng lão đâm vào trong cơ thể Bạch Giác Thủy Tê. Nhưng chỉ có thể đâm sâu vào đại khái một thước, không thể đâm sâu hơn nữa. Đồng thời Hồ trưởng lão trong nháy mắt lập tức rút cây kiếm ngược ra. Con Bạch Giác Thủy Tê quay đầu phun mạnh ra một luồng sương mù màu trắng.

– Toàn thân cơ bắp của con Giác Bạch Thủy Tê vô cùng chặt chẽ. Chẳng những có sức mạnh vô cùng, mà phòng ngự của nó cũng rất mạnh.

Đằng Thanh Sơn vô cùng thán phục. Bạch Giác Thủy Tê không có lân giáp cứng rắn như con Xích Lân thú, chỉ có cơ bắp là đáng sợ.

Cũng tương tự như trâu cày. Thịt trâu bình thường có nhiều gân, do đó thịt trâu sống rất khó cắt.

Cùng một đạo lý như thế… Kết cấu thân thể con Bạch Giác Thủy Tê này cùng loại với trâu. Nhưng gân cơ của con Bạch Giác Thủy Tê thì vừa dày vừa lớn hơn gân trâu nhiều lắm, cơ bắp toàn thân cũng vừa cứng vừa nhiều! Mặc dù có thể đâm thủng tầng ngoài. Nhưng… Cơ bắp quá cứng, cho dù là cường giả tiên thiên kim đan, dùng toàn lực đâm một kiếm thì cũng chỉ vào sâu một thước đã hết lực rồi.

– Yêu thú, quả thực có thiên phú lạ lùng. – Đằng Thanh Sơn thầm khen.

– Hống…

Bạch Giác Thủy Tê gầm lên điên cuồng. Hồ trưởng lão vừa né tránh được màn khí màu trắng, do đó thân mình hơi chậm một chút, bị con Bạch Giác Thủy Tê húc trúng văng ra phía sau rồi ngã xuống.

Bùng!

Hồ trưởng lão bao phủ trong vòng bảo hộ tiên thiên chân nguyên, cả người bị văng ra xa, va vào vách tường.

Bạch Giác Thủy Tê toàn thân đầy vết máu, gầm lên tiếp tục lao tới.

– Sức mạnh lớn thật.

Hồ trưởng lão rất đau đầu,

– Con Bạch Giác Thủy Tê này tựa hồ cứ nhắm vào ta, chết sống gì cũng không cho ta đào tẩu.

Hồ trưởng lão căn bản không muốn tử chiến với Bạch Giác Thủy Tê, nhưng… Trong hoàn cảnh tối tăm, con Bạch Giác Thủy Tê sống bao nhiêu năm tại đây lại có thể nhìn rất xa.

Với tốc độ của Bạch Giác Thủy Tê có thể so với tiên thiên kim đan, thêm vào thị lực trong đêm tối, do đó có thể đuổi theo Hồ trưởng lão khá dễ dàng. Hồ trưởng lão muốn chạy cũng không thoát, chỉ có thể đánh một trận!

– Cơ hội tốt.

Trong tay Đằng Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện hai thanh phi đao, hắn nhìn như đóng đinh vào một người một yêu thú ở đàng xa.

Bình thường với thực lực lúc này của Đằng Thanh Sơn, muốn giết cường giả tiên thiên kim đan của Thanh Hồ Đảo thì chênh lệch quá xa! Nhưng lúc này… Tên Hồ trưởng lão đang đánh nhau kịch liệt với Bạch Giác Thủy Tê, chính là một cơ hội tốt.

– Hồ trưởng lão, không tiễn.

Đằng Thanh Sơn nheo mắt lại, rồi hai tay đồng thời vung lên… Hai luồng hàn quang đồng thời xẹt vào không gian đen kịt!

“Muốn giết Bạch Giác Thủy Tê… Với bắp thịt cứng rắn của nó, chỉ có nước đâm vào chỗ yếu hại mới có thể thành công”. Cả người Hồ trưởng lão cũng rách nát tả tơi. Đánh nhau hơn mười hiệp, mặc dù hắn không trọng thương, nhưng liên tục bị đánh bay, cũng bị chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ vô cùng khó chịu,

“Con Bạch Giác Thủy Tê này cũng rất chú ý tới chỗ yếu hại”. Hồ trưởng lão cũng hiểu rõ, những chỗ yếu hại của Bạch Giác Thủy Tê, chủ yếu là ở mắt, cổ ….

Nhưng nếu Hồ trưởng lão muốn công kích vào chỗ yếu hại, Bạch Giác Thủy Tê khẳng định sẽ phun một luồng sương mù màu trắng ra. Một khi bị phun trúng, cho dù không chết, cũng sẽ trọng thương. Hoàn toàn sẽ bị cái miệng rộng của con Bạch Giác Thủy Tê đang nổi điên kia cắn thành thịt vụn.

Do đó, Hồ trưởng lão mỗi lần đều tránh xa chính diện Bạch Giác Thủy Tê, bởi vì Bạch Giác Thủy Tê còn có một chỗ yếu hại khác…

“Công kích nửa thân dưới nó, đâm vào trong tạng phủ, lại dùng tiên thiên chân nguyên phá vỡ ngũ tạng lục phủ nó”. Hồ trưởng lão thầm nhủ trong lòng.

Tựa hồ hơi vô sỉ, nhưng khi ở chỗ sinh tử, ai thèm quan tâm tới thể diện.

– Gừ…

Trí tuệ của Bạch Giác Thủy Tê có thể so với nhân loại, làm sao tùy tiện để Hồ trưởng lão thực hiện được?

– Vù!

Cái chân to một cách đáng sợ như một cây cột đá gạt mạnh qua. Lực chân rất mạnh làm cho không khí bị ép tạo thành những sóng gợn tới mức mắt thường cũng có thể thấy được.

– Trúng phải tổng cộng ba mươi hai kiếm của ta, mặc dù không phải vào chỗ yếu hại, nhưng tốc độ của nó đang từ từ chậm lại.

Hồ trưởng lão đang muốn lui về phía sau né tránh, đột nhiên lỗ tai hắn nghe được cái gì đó, sắc mặt chợt đại biến.

Hai tiếng rít chói tai, mang theo không khí chấn động kịch liệt, nhanh chóng ép tới!

– Có người tập kích! – Hồ trưởng lão cực kỳ hoảng sợ.

Phía trước có chân của con Bạch Giác Thủy Tê, phía sau có hai thanh phi đao.

– Là ai!

Hồ trưởng lão gầm lên một tiếng, quay người né qua rất nhanh. Cái chân to như một vồ sắt xẹt qua trước ngực hắn. Trường kiếm dài bốn thước trong tay Hồ trưởng lão lóe lên hàn quang.

– Choang!

– Phốc!

Một thanh phi đao bị chặt nát, nhưng một thanh phi đao khác đâm vào đùi Hồ trưởng lão!

– Lợi hại!

Đằng Thanh Sơn đang đứng xa xa trong bóng tối thầm khen,

– Có thể ngắn ngủn chốc lát, bằng vào năng lực của tiên thiên kim đan khống chế không gian, né tránh được một chân, đánh nát một phi đao của ta, chỉ trúng phải có một đao. Lại còn không phải là chỗ yếu hại. Thủ đoạn như thế quả là rất ghê gớm.

Đằng Thanh Sơn cũng hơi tiếc. Khi phi đao đã bắn ra, đặc biệt là lúc tới gần Hồ trưởng lão, mình căn bản không thể khống chế được đường bay của phi đao! Bởi vì luồng tinh thần liên lạc tựa hồ bị ngăn cách.

“Tiên thiên kim đan, có thể thông qua tinh thần cường đại, khống chế không gian chung quanh, hủy bỏ lực cản không khí. ‘Thần’ cường đại như thế, có thể ngăn cách liên lạc tinh thần giữa ta và phi đao, cũng không có gì lạ.” Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này. Tiên thiên kim đan sở dĩ có thể công kích mà không sinh ra lực cản không khí, chính là dựa vào tinh thần cường đại, cũng chính là ‘Thần’ trong Tinh Khí Thần.

– Tần Lang, vì sao ngươi ám toán ta!!! – Hồ trưởng lão phẫn nộ gầm lên.

Đùi trúng một phi đao, tốc độ Hồ trưởng lão giảm mạnh.

– Bùng!

Hồ trưởng lão bị thương, nên né tránh chậm, bị cái chân khổng lồ nện mạnh vào trường kiếm trong tay. Trường kiếm bị ép mạnh đánh vào ngực Hồ trưởng lão, khiến lão tựa như một bao cát, nện mạnh vào vách tường.

Vách tường của con đường rung động dữ dội.

– Ầm!

Bạch Giác Thủy Tê phóng tới như một tia chớp. Hồ trưởng lão nhảy bật lên, cố tránh khỏi hiểm địa.

– Tần Lang!!! – Hồ trưởng lão phẫn nộ gào lên.

– Lão gia hỏa này, lại đoán ra là ta làm.

Ở một góc quanh xa xa, Đằng Thanh Sơn he hé nhìn ra.

– Chắc lão đoán ra. Lúc trước mình thi triển thủ đoạn phi đao với đám tiên thiên cường giả! Sau đó, lại xuống đây.

Lúc trước khi đám tiên thiên cường giả cùng xuống đáy hồ, mọi người Thanh Hồ Đảo đều biết tuyệt đại đa số những người ở đây. Chỉ có tên Tần Lang là chúng không hề có một chút thông tin nào hết. Do đó chúng cũng hỏi một chút, những người tông phái khác cũng nói là Đằng Thanh Sơn có tuyệt kỹ phi đao.

– Hồ trưởng lão! Muốn trách thì trách các ngươi tùy ý giết chóc thợ săn Đại Duyên Sơn đi…

Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm thầm nói, tay lại một lần nữa bắn ra hai thanh phi đao.

Veo! Veo!

Đám người đứng đầu Thanh Hồ Đảo, hạ lệnh giết sạch gần hai trăm thợ săn bị bắt. Đối với chúng, chỉ là để giữ bí mật! Về phần giết chết nhiều thợ săn như vậy, chúng chẳng hề có cảm giác gì. Theo bọn họ việc chúng giết chết nhiều người như vậy cũng chẳng khác gì đạp chết một đám kiến.

Song, sự trả thù cuối cùng đã tới rồi!

Khi ‘thần’ của Hồ trưởng lão nhận thấy không gian dập dờn, phán đoán ra có hai thanh phi đao nữa bắn tới, không khỏi biến sắc. Chân lão hắn đã bị thương, lần lượt gặp phải nguy cơ, bây giờ hai thanh phi đao nữa bắn tới, hắn hẳn phải chết. Hồ trưởng lão sắc mặt dữ tợn, gào lên một tiếng:

– Tần Lang! Thanh Hồ Đảo nhất định sẽ báo thù cho ta!!!

Tiếng gào vang lên lồng lộng, quanh quẩn khắp nơi. Một kiếm rất mạnh chợt đâm vào yết hầu Bạch Giác Thủy Tê. Dù sao cũng sắp chết. Có chết, cũng phải kéo theo một tên chết theo.

– Gừ…

Bạch Giác Thủy Tê không ngu, lúc này nó gầm lên phun ra màn sương mù màu trắng, đồng thời thoái lui rất nhanh!

– Xoẹt!

Một kiếm đâm vào một bên cổ Bạch Giác Thủy Tê.

Xoẹt!

Xoẹt!

Đồng thời khi Hồ trưởng lão đâm ra một kiếm, hai thanh phi đao cũng đâm vào cơ thể hắn. Một thanh cắm vào eo lưng, một thanh bắn trúng sau lưng, đâm vào lồng ngực.

– Vù….

Màn sương mù màu trắng bao phủ khắp người Hồ trưởng lão. Hồ trưởng lão trong nháy mắt biến thành người băng màu trắng.

– Hống…

Con Bạch Giác Thủy Tê cổ chảy máu ròng ròng, nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lui ngược về sau, cái chân tráng kiện đạp mạnh một cái, đạp nát người băng thành một đống băng vụn.

– Gừ…

Bạch Giác Thủy Tê gầm lên một tiếng, tốc độ chảy máu ở cổ cũng đã chậm lại. May mà da dày thịt cứng, lại lùi lại rất nhanh, nên nó chỉ bị trọng thương, cũng không chết theo Hồ trưởng lão.

Bạch Giác Thủy Tê bị trọng thương quay đầu lại, chạy vào một đường hầm.

Một con rắn khổng lồ toàn thân đỏ sậm, dài chừng một trượng (hai thước năm) nằm trong một con đường, hai bên vách tường còn đầy những vết máu, cùng với những hố nhỏ đang được khôi phục rất nhanh. Cạnh đó không xa, Triệu Đan Trần với khuôn mặt tuấn tú đang khoanh chân ngồi điều tức.

– Tần Lang! Thanh Hồ Đảo ta nhất định sẽ báo thù cho ta!!!

Tiếng gầm bi phẫn, cứ quanh quẩn vang vang trong Thiên Hồng Thủy Cung không ngừng. Thiên Hồng Thủy Cung phương viên hơn mười dặm, với năng lực của cường giả tiên thiên kim đan, tiếng gầm giận dữ, vang vọng hơn mười dặm là việc rất đơn giản.

Triệu Đan Trần biến sắc.

– Là thanh âm của Hồ trưởng lão! Tần Lang giết Hồ trưởng lão rồi à?

Triệu Đan Trần sắc mặt đại biến,

– Tên Tần Lang chỉ là một tiên thiên thực đan mà thôi?

Mặc dù không rõ Tần Lang vì sao có thể giết chết được Hồ trưởng lão vốn là tiên thiên kim đan, nhưng trong lòng Triệu Đan Trần cũng xuất hiện những luồng sát khí.

– Tần Lang này, lúc trước vạch trần cửa vào Vô Để Động! Bây giờ lại hại chết Hồ trưởng lão!

Trong mắt Triệu Đan Trần tràn đầy sát ý.

– Ta nhất định phải bầm thây thành ngươi vạn đoạn!

Tiếng gào thét trước khi chết của Hồ trưởng lão truyền khắp cả Thiên Hồng Thủy Cung. Xạ Nhật Thần Sơn, Doanh Thị gia tộc, Ma Ni Tự, Hồng Thiên Thành, Tuyết Ưng Giáo, Tiêu Dao Cung cùng với những tiên thiên cường giả nhàn tản, ai nấy đều thảo luận rất hứng thú về việc Tần Lang vì sao giết chết Hồ trưởng lão.

Đối với việc này, chẳng ai tỏ ra không đồng tình. Dù sao trước đó, mọi người cũng đã liên thủ đánh đám người của Thanh Hồ Đảo.

Chẳng những trong Thiên Hồng Thủy Cung, đến cả bốn người Cổ Ung đang ở cửa cung bên ngoài Thiên Hồng Thủy Cung, đang lẳng lặng chờ đợi tin tức tranh đoạt bảo tàng cũng nghe tiếng gầm lên bi phẫn đó.

– Tần Lang! Thanh Hồ Đảo nhất định sẽ báo thù cho ta!!!

Bốn người Cổ Ung sắc mặt đại biến.

– Là thanh âm Hồ trưởng lão.

Sư muội của Cổ Ung cũng biến sắc.

– Hồ trưởng lão hẳn là chết rồi! Bên trong đó khẳng định đang đại khai sát giới. Không biết, người của Thanh Hồ Đảo chúng ta có thể sống được mấy người.

Ai nấy đều lo lắng

– Tên Tần Lang tìm ra cửa vào bí mật của Vô Để Động, lại giết Hồ trưởng lão… Tên hỗn đản này nhất định phải cho nó ăn thiên đao vạn quả!

Người của Thanh Hồ Đảo sớm đã hận Tần Lang thấu xương.

Sắc mặt Cổ Ung vẫn âm trầm như nước, nói trầm trầm:

– Tên Tần Lang, nhất định phải giết! Còn phải làm hắn chết trong thống khổ vô tận!

Liễu trưởng lão nguyên lúc trước đi cùng Hồ trưởng lão, vì gặp phải Bạch Giác Thủy Tê, chỉ một chiêu mà một cánh tay của Liễu trưởng lão đã bị màn sương mù màu trắng làm đông cứng, vỡ nát ra. Cánh tay phải lão cơ hồ có thể nói đã bị phế. Hắn ở đó cũng chỉ là gánh nặng. Do đó Hồ trưởng lão cho phép hắn đi trước, còn ở lại đấu với Bạch Giác Thủy Tê.

Đường hầm âm u

Con Bạch Giác Thủy Tê quay đầu lại chạy về phía lão. Lão sợ hãi vội chạy trốn. Nhưng, chạy trốn cũng không kịp, hắn chỉ có thể nấp vào một đường hầm.

– Con Bạch Giác Thủy Tê này, khẳng định đã nhìn thấy ta rồi.

Liễu trưởng lão nhìn chằm chằm vào ngã rẽ. Cặp mắt xanh lè của Bạch Giác Thủy Tê lóe ra quang mang hãi nhân, nhưng chỉ liếc một cái rồi theo lộ tuyến của mình bỏ đi.

– Không giết ta sao?

Liễu trưởng lão thở phào một hơi. Yêu thú cũng có trí tuệ. Bạch Giác Thủy Tê có thể phán đoán ra tên nhân loại đang chạy trốn này có thực lực rất yếu, không có uy hiếp gì với nó.

Nó bây giờ bị trọng thương, cần phải chữa thương khôi phục. Nên cũng không thèm để ý tới tên nhân loại này. Khi Liễu trưởng lão vừa thở phào một hơi.

– Veo!

– Veo!

Hai thanh phi đao phá không bay tới tấn công.

Tai Liễu trưởng lão vừa nghe thấy, không khỏi sắc mặt đại biến, kinh hãi hô:

– Tần Lang!

Chiến đao trong tay trái khua lên như chớp hóa thành một vòng sáng.

– Choang!

– Choang!

Một thanh phi đao hóa thành những mảnh vỡ, một thanh phi đao khác chỉ lắc lư một chút, trực tiếp đâm thủng màn hào quang tiên thiên chân nguyên ngoài thân của Liễu trưởng lão, rồi đâm thẳng vào bụng Liễu trưởng lão, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ cả y bào.

– Tay trái dùng đao, quả là không thuận.

Liễu trưởng lão thầm hận. Phi đao quá nhanh, thân thể hắn không kịp né tránh, nhưng tốc độ chiến đao của hắn khua lên vẫn có tác dụng. Nếu tay phải hắn không phế, há có thể trúng chiêu đơn giản như vậy.

– Ầm ầm….

Một thân ảnh cuồng mãnh, như một pho tượng ma thần từ trong bóng đêm lao ra, tốc độ cực nhanh. Cuối cùng, Liễu trưởng lão cũng thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương:

– Tần Lang!

Chọn tập
Bình luận