Hổ Dược quận thành… Ở cửa bắc thành có một hàng người xếp thật dài. Vì lục soát quá cẩn thận khiến cho tốc độ rất chậm.
Ở bên cửa thành, Đằng Thanh Sơn đang bị một binh vệ nhìn chằm chằm. Đằng Thanh Sơn kêu lên một tiếng khổ sở, rồi song chưởng như rất gắng sức mới đưa được hai cái rương từ trên lưng ngựa xuống. Sau đó…
– Phịch!
– Phịch!
Thả xuống mặt đất, Đằng Thanh Sơn bất lực cười:
– Cái rương của ta quá nặng.
Nói rồi, Đằng Thanh Sơn cũng mở nắp một cái rương, lộ ra những trà khối sắp đầy bên trong.
– Hả?
Tên binh vệ thấy trà khối, nhíu mày lại.
– Ở đây đều là trà khối, lấy ra ngoài rất mất công. Khi nhét trở vào, càng phiền toái hơn. Huynh đệ hỗ trợ cho, ta cũng chỉ là người buôn bán kiếm cơm ăn. – Đằng Thanh Sơn nói.
Binh vệ nhìn thoáng qua mấy người đang giám sát đang đứng ở bên kia, nên cũng không dám.
– Câm miệng.
Binh vệ hét lớn với Đằng Thanh Sơn:
– Nhanh, đổ hai cái rương ra cho ta!
– Đổ hết à? – Đằng Thanh Sơn trừng mắt.
Tên binh vệ sắc mặt băng giá:
– Cái rương của ngươi bên ngoài là trà khối. Ai biết phía dưới cái rương của ngươi là gì? Nhanh, đổ hết ra. Nếu không, mời ngươi đi vào ngục ở vài ngày.
– Ta đổ. Ta đổ.
Đằng Thanh Sơn vội chạy tới một cái rương, lật mạnh một cái. Cả cái rương bị lật nghiêng sang một bên, nhưng miệng rương vẫn chưa mở tung ra. Đằng Thanh Sơn miệng vẫn còn nói.
– Huynh đệ, ta đã đổ ra rồi đó. Không nói tốn thời gian, nhưng trong đó có nhiều trà khối như vậy, sợ bị vỡ mất không ít đâu.
Đằng Thanh Sơn làm bộ vô cùng cẩn thận, từ từ lắc lắc cái rương, nhè nhẹ đổ những khối trà ra.
– Phịch!
Cái rương được đặt trên một chỗ đất trống bên cạnh. Tên binh vệ nhìn cái rương rỗng và đống trà, rồi quát:
– Một cái nữa cũng đổ hết ra.
– Được được.
Đằng Thanh Sơn mở cái rương thứ hai. Trong cái rương đó có cả quần áo bên trong. Người khác không biết, nhưng Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ… đồ vật quan trọng nằm ở trong rương quần áo! Vô luận là Luân Hồi thương hay Khai Sơn Thần Phủ đều được cất ở trong đó.
Một tay mở cái rương ra.
Rào rào …
Rất nhiều trà khối và quần áo cùng đổ tung ra. Đằng Thanh Sơn cũng rất chịu khó mở cả rương quần áo ra. Bên trong rương quần áo cũng có một vài y phục và tạp vật.
Binh vệ nhìn nhìn. Hết nhìn đống trà khối như núi, rồi gạt ra một bên, sợ phía dưới cất giấu Khai Sơn Thần Phủ, Luân Hồi thương. Đối với chỗ quần áo, hắn cũng chỉ là dùng binh khí khều một chút, không phát hiện được gì.
– Mụ kia, đem cái bao lưng to tới đây.
Tên binh vệ đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Đàm phu nhân quát. Đang dắt tay tiểu Hạ, Đàm phu nhân cả kinh hỏi:
– Ta á?
– Ai ai cũng phải kiểm tra.
Binh vệ lạnh lùng quát. Đàm phu nhân miễn cưỡng cởi bao trên lưng xuống.
– Huynh đệ, trà khối của ta có thể sắp vào chưa?
Đằng Thanh Sơn ra vẻ đau khổ hỏi. Binh vệ nhìn thương nhân đau khổ trước mắt với vẻ thông cảm. Nhiều trà khối như vậy mà bỏ vào rương thì đích xác là chuyện rất phiền toái. Hắn cũng chỉ tùy ý kiểm tra bao của Đàm phu nhân một chút, đồng thời nói:
– Ừm, mau mau xếp trà khối vào rương. Sau khi xếp xong thì biến sớm đi. Đừng có làm tắc nghẽn ở cửa thành.
Kiểm tra xong, tên binh vệ liền lại tới kiểm tra những người khác, chỉ còn lại Đằng Thanh Sơn khổ cực xếp trà khối vào hai cái rương.
– Tần đại thúc, ta giúp thúc.
Tiểu Hạ nhanh chóng giúp một tay, Đàm phu nhân cũng chạy tới. Tám trăm gói trà, mặc dù Đằng Thanh Sơn đã đổ ra vô cùng cẩn thận, nhưng cũng làm cho mười mấy gói bị vỡ. Kỳ thật cũng vẫn để pha trà uống được. Ba người cùng làm, một lát sau đã hoàn toàn xếp đầy hai cái rương. Đằng Thanh Sơn lại nhét rương quần áo vào trong một cái rương.
Cuối cùng xếp hai cái rương này lên trên lưng Xích Hỏa Mã.
– Chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn dẫn mẫu tử Đàm phu nhân đi ra ngoài cửa thành. Từ cửa thành trong tới cửa thành ngoài cách nhau hơn mười trượng. Lúc này, trong lòng Đằng Thanh Sơn rất thoải mái.
– Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
Đằng Thanh Sơn hết sức vui vẻ.
– Vừa rồi, nếu bị phát hiện… chỉ sợ ta phải mang theo rương quần áo cùng mẹ con tiểu Đàm Hạ, nhanh chóng thoát đi.
Với sức mạnh của Đằng Thanh Sơn, việc mang theo mẫu tử Đàm phu nhân cũng không có gì ảnh hưởng. Với đám binh vệ ở cửa thành, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể tùy tiện xông ra.
Nhưng nếu phải xông qua thì hậu quả rất nghiêm trọng. Đầu tiên thân phận bại lộ. Tiếp theo, mẫu tử Đàm phu nhân cũng có thể gặp tai bay vạ gió.
– Chu lão.
Đằng Thanh Sơn đã thấy đội buôn ở cửa thành, cười cười gọi.
– À, Tần Nguy huynh đệ.
Người đứng trước đội buôn là một lão già cường tráng mặc áo da khá dày, đầu cũng đội mũ da, nhiệt tình chào hỏi,
– Hôm nay, Tiêu Dao Cung muốn bắt một người, lục soát toàn thành, khiến cho việc ra khỏi thành cũng phiền toái như vậy. Đặc biệt là thương nhân chúng ta… Tần Nguy huynh đệ cũng chịu khổ rồi.
– Đâu phải chỉ có vậy
Đằng Thanh Sơn lắc đầu bất lực nói:
– Hai rương hàng hóa, toàn bộ phải đổ ra hết. Cuối cùng lúc cho vào rương, ta phải làm một mình.
– Ngươi còn may, chỉ có hai rương. Hàng hóa của bản thân cửa hàng Hồ Thị chúng ta phải chất đủ mười xe. Đám hộ vệ này cũng không nể mặt chúng ta. Buộc chúng ta đổ ra hết mười xe hàng.
Chu lão là người dẫn đầu đội buôn, có vẻ rất tức giận,
– Bao nhiêu hộ vệ thế mà xét hỏi thương nhân và hàng hoá chuyên chở lâu như vậy.
Chu lão đột nhiên thấy cửa thành lại có thương nhân đi tới:
– Tần Nguy huynh đệ! Ta không nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta đi tiếp người đây.
– Chu lão bận rộn quá.
Đằng Thanh Sơn mang theo người của mình nhập vào đội buôn. Đội buôn này chủ yếu là do cửa hàng Hồ thị chủ trì. Còn có nhiều thương nhân độc lập nhập bọn. Đám thương nhân độc lập cũng có không ít người đem theo hộ vệ. Hơn nữa, đội buôn cũng bỏ một phần tiền thuê một doàn hộ vệ. Một canh giờ trôi qua, tất cả thương nhân đều đã tập kết đủ.
– Tốt lắm, đủ người rồi, đội buôn chúng ta lần này tới thành kế tiếp chính là vương thành của Vũ Châu – Vũ Thành. Bây giờ xuất phát!
Theo tiếng gọi của người dẫn đầu đội buôn, cả đội buôn rầm rộ xuất phát.
Lần này, đội buôn có gần ba trăm thương nhân, trên năm trăm hộ vệ. Đội buôn tám trăm người! So với đội buôn mà Đằng Thanh Sơn lần trước nhập bọn thì lớn hơn nhiều.
…
Lọc cọc! Lọc cọc!
Xích Hỏa Mã của Đằng Thanh Sơn thong dong nước kiệu. Vì có xe hàng, do đó tốc độ đội buôn không thể quá nhanh.
Buổi sáng, trên quan đạo còn những bông tuyết đọng đang tan, khiến cho nhiệt độ rất thấp.
– Tiêu Dao Sơn!
Đằng Thanh Sơn nhìn sơn mạch xa xa. Đi cách xa cửa thành bắc Hổ Dược quận của Tiêu Dao Sơn vài dặm, mới có thể thấy rõ ràng quang cảnh thành này. Phạm vi Tiêu Dao Sơn nhỏ hơn Đại Duyên Sơn một chút. Đại khái phương viên khoảng hai, ba mươi dặm. Nhưng vì cảnh sắc đẹp hơn, được khai sơn tổ sư Tiêu Dao Cung chọn làm nơi khai tông lập phái.
Tiếp tục đi tới nửa canh giờ nữa….
– Mã Cẩm Khiếu, nói là ra khỏi thành mười dặm….
Đằng Thanh Sơn nhìn chung quanh thầm nhủ:
– Ta ra khỏi thành cũng khoảng chừng mười dặm rồi.
Mẹ con Đàm phu nhân được Đằng Thanh Sơn an bài ngồi trên xe hàng, cũng chú ý chung quanh.
Một lát sau…
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn chợt tập trung nhìn vào một nông dân mặc áo bông thô, đội cái mũ rách, ngồi trên bờ ruộng ở bên quan đạo. Vì hắn cúi đầu xuống, cái mũ rách che hơn nửa mặt người nông dân đó, cộng thêm mái tóc phủ xuống che đi đôi mắt đang thi thoảng liếc nhìn sang bên này.
– Tiểu Hạ, Đàm phu nhân. Chúng ta tới rồi.
Đằng Thanh Sơn lập tức cưỡi ngựa tới bờ quan đạo. Đàm Hạ và Đàm phu nhân cũng biết Mã Cẩm Khiếu sẽ đợi họ ở một nơi cách thành mười dặm. Họ cũng thấy nông dân rách này, trong lòng hơi nghi ngờ, nghe Đằng Thanh Sơn gọi, liền chạy tới.
– Tần Nguy huynh đệ.
Đám thương nhân bên cạnh gọi:
– Có việc gì thế?
– Việc nhỏ thôi. Bất tất chờ ta. Ta ở lại một chút rồi đuổi theo ngay.
Đằng Thanh Sơn nói.
Đám thương nhân này cũng thấy thớt ngựa của Đằng Thanh Sơn là Xích Hỏa Mã, tốc độ chạy nhanh hơn đội buôn nhiều. Đội buôn cũng không thể vì một mình Đằng Thanh Sơn mà dừng lại, nên vẫn đi tới như trước.
Vù! Nông dân đang ngồi trên bờ ruộng chợt đứng phắt lên, rồi đi tới.
– Sư phụ!
Tiểu Đàm Hạ nhất thời thấy rõ người vừa tới, lập tức kích động chạy tới đón. Mã Cẩm Khiếu cũng cười giơ tay ôm lấy tiểu Đàm Hạ.
Mã Cẩm Khiếu ôm hài tử, cười cười nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Tần Nguy huynh đệ, lần này, thật sự là đa tạ ngươi.
– Ngươi giả trang như vậy, ta thiếu chút nữa không nhận ra rồi.
Đằng Thanh Sơn cảm thán nói.
– Ha ha, ta vốn chính là một sơn dân. – Mã Cẩm Khiếu cười nói:
– Lần này ra khỏi thành, không gặp phải phiền toái gì chứ?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
– Không có gì phiền cả. Chỉ là ở trong thành đang bắt một người nào đó. Các đường phố đều có binh vệ, cửa thành cũng có binh vệ lục soát.
Tiểu Đàm Hạ đang được Mã Cẩm Khiếu ôm chặt liền nói:
– Ừm, rương hàng của Tần đại thúc bị binh vệ đổ ra sạch.
– Xem ra chúng soát nghiêm thật.
Mã Cẩm Khiếu không khỏi có chút lo lắng,
– Các ngươi thấy người mà Tiêu Dao Cung muốn bắt chứ?
Mã Cẩm Khiếu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
– Thấy rồi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
– Mã huynh, tối hôm qua ngươi vội vội vàng vàng đi, ta còn tưởng rằng ngươi chọc vào đại họa, làm cho Tiêu Dao Cung đuổi giết. Nhưng ảnh chân dung này chẳng giống gì với ngươi cả. Xem ra là ta đã đoán sai.
Mã Cẩm Khiếu lộ vẻ tươi cười:
– Ngày hôm qua ta đích xác có gặp chút phiền toái, do đó giữa đêm phải ly khai. Nhưng… ta không điên đến mức đi trêu vào Tiêu Dao Cung.
Mã Cẩm Khiếu cũng phát hiện ra tiểu Hạ đồ đệ mình và Đàm phu nhân, không hề có gì ngạc nhiên. Hiển nhiên… tấm ảnh chân dung khẳng định không giống gì hắn cả.
Mã Cẩm Khiếu thở phào nhẹ nhõm.
– Mã huynh, sau này ngươi muốn làm gì? – Đằng Thanh Sơn hỏi.
– Ta à?
Mã Cẩm Khiếu nhìn sơn mạch, ruộng đồng xung quanh, lắc đầu cười nói:
– Ta chuẩn bị đưa tiểu Hạ về quê nhà ta. Về Mã gia trang! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa đời người còn lại của ta sẽ ở Mã gia trang. Phiêu bạt bên ngoài lâu lắm rồi, ta không muốn tiếp tục đi nữa..
– Tần Nguy huynh! Mã gia trang ở phương Bắc, cách đây ba mươi dặm. Ngươi chỉ hỏi thăm một chút là biết ngay. Nếu có lúc nào muốn tìm ta, muốn gặp lại tiểu Hạ, cứ việc tới đó.
Mã Cẩm Khiếu cười nói.
– Tần đại thúc! Sau này, ngươi nhất định phải tới thăm đó. – Tiểu Đàm Hạ liền nói.
Đằng Thanh Sơn cười vuốt đầu tiểu Đàm Hạ, gật đầu nói:
– Yên tâm. Chờ đại thúc ngươi làm xong việc của mình. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ đi.
– Tần Nguy huynh, ngươi đi thôi. Ta sẽ đưa tiểu Hạ và Đàm phu nhân về Mã gia trang trước.
Mã Cẩm Khiếu cáo biệt Đằng Thanh Sơn, rồi mang theo hai mẹ con đi theo một con đường ruộng nhỏ. Nhìn hình bóng ba người Mã Cẩm Khiếu khuất dần, trên mặt Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
– Nửa sau đời người sẽ ở Mã gia trang? Một tiên thiên cường giả, còn chưa tới bốn mươi tuổi, lại cam tâm ở lại quê nhà, dạy tộc nhân, bảo vệ tộc nhân. Thật là quá an tĩnh, một cuộc sống rất bình an.
Đằng Thanh Sơn kỳ thật cũng bị quyết định của Mã Cẩm Khiếu làm xúc động. Bình an là phúc! Nếu mình có thể sống an bình với những người nhà, cũng đủ thỏa mãn rồi.
– Nhưng, con đường của ta khác hẳn Mã Cẩm Khiếu!
– Ta và Thanh Hồ Đảo, nhất định phải có một bên bị diệt.
Đằng Thanh Sơn nhảy lên Xích Hỏa Mã,
– Giá!
Xích Hỏa Mã lập tức tung bốn vó, đuổi theo đội buôn phía trước.