Trên Thiên Thạch Đảo viện quân trên biển của Thiên Thần Sơn hợp với những người đã đóng quân ở đây, chia làm những đội quân nhỏ không ngừng xông tới.
– Thần Tướng đại nhân. Tên Vạn Đồ U đang ở Bán Nguyệt Hạp.
Đại quân của Bột Nhật Lôi Mục lướt tới nhanh như sao băng, cạnh y là Ô Nhĩ Hàn thủ lĩnh tình báo, không ngừng giảng giải.
Hai bên và phía sau Bột Nhật Lôi Mục còn có rất nhiều quân sĩ tinh anh.
Hơn mười phân đội như những mũi tên không ngừng lao tới
Đội ngũ của Bột Nhật Lôi Mục đương nhiên là đội ngũ trung tâm. Một đường vượt mọi trở ngại, lao về phía Bán Nguyệt Hạp.
– Các ngươi muốn làm gì.
Tên binh vệ Tuyết Ưng Giáo gác đường giơ trường thương.
– Còn muốn chống cự à?
Một thân vệ cạnh Mục Nhật Lôi cười dữ tợn, thân thể vừa động đã nhào tới trước người tên binh vệ. Đao quang lướt qua, tên binh vệ của Tuyết Ưng giáo bị chém bay đầu. Một bên là thân vệ tinh anh, một bên là binh vệ bình thường.
Thực lực chênh lệch quá xa.
– Chậc chậc.
Tên thân vệ liếm môi một chút âm hiểm cười, y nhìn về phía đám binh vệ đang tụ tập cùng nhau vẻ hoảng sợ, cất giọng trầm trầm.
– Ai phản kháng là bị giết không tha. Ai đầu hàng sẽ không giết
Những binh vệ bình thường nhìn quân đội sát khí đằng đặng, cả đám đều sợ hãi buông binh khí.
Ông trời! Thiên Thạch Đảo đã không biết bao nhiêu năm rồi không phát sinh chém giết. Đám binh vệ này chỉ có tác dụng giám sát thợ mỏ, đánh đập thợ mỏ. Đám này mà để đụng đầu với quân đội tinh anh cường đại thì coi như tiêu đời.
Rập. Rập. Rập.
Nhịp tiến bước nhanh chóng, cả một đội quân rất nhanh quét ngang qua một cái mỏ. Những binh vệ bình thường căn bản không đang cho đám quân sĩ tinh anh của Thiên Thần Sơn để mắt.
Bột Nhật Lôi Mục tiếp tục đi tới, một đường như chẻ tre.
Tiến vào Thiên Thạch Đảo đã hơn một giờ rồi.
– Thần Tướng đại nhân. Đã chiếm lĩnh mỏ khoáng sản phía đông rồi.
Xa xa truyền đến một tiếng hô to.
Bột Nhật Lôi Mục nghe thế cười tươi. Ô Nhĩ Hàn bên cạnh cũng cười nói:
– Thần Tướng đại nhân. Bây giờ phía nam bộ và phía đông đều đã chiếm xong. Dựa theo tốc độ này, một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn tiêu diệt đối thủ rồi.
Đột nhiên…
– Giết.
– Giết…
Xa xa đột nhiên vang lên từng đợt tiếng hò hét vang trời. m thanh tựa như một đám sói điên tru lên. Những tiếng hô giết chóc kèm theo những vòi máu tung tóe, rồi những thanh âm của xương bị chặt đứt.
– Thần Tướng đại nhân. Là Bán Nguyệt hạp.
Ô Nhĩ Hàn cả kinh báo.
Trên mặt Bột Nhật Lôi Mục lộ ra nụ cười băng giá:
– Xem ra người của Tuyết Ưng Giáo không cam lòng nhận thua rồi. Hừ, chúng cũng là một trong tám đại tông phái Cửu Châu chứ. Sao có thể tùy tiện cúi đầu trước chúng ta được. Truyền lệnh toàn lực giết chóc cho ta…
– Tất cả đội ngũ Thiên Thần Sơn tới Bán Nguyệt hạp, công kích.
Một tiếng hô lớn như sấm, vang vọng khắp trời.
– Ngao….’
– Giết chết mấy tên nhãi này.
Trong đội quân phát ra những tiếng gầm, rồi nhanh chóng lao về phía Bán Nguyệt Hạp.
– Ha ha…
Bột Nhật Lôi Mục cầm vũ khí thần xử của mình, rồi lập tức hóa thành một tàn ảnh lao về phía Bán Nguyệt Hạp.
– Đám thây ma Tuyết Ưng Giáo, lão tử tới rồi. Cứ rửa sạch cổ sẵn cho lão tử làm thịt đi…
Bán Nguyệt Hạp.
Nơi này trước đây là nơi lãnh đạo của Tuyết Ưng Giáo nghỉ ngơi. Những căn lầu tinh xảo kiến trúc rất đẹp, một khúc sông quanh co róc rách, cảnh sắc rất động lòng người. Nhưng hôm nay…
Những căn lầu sụp đổ, trên vách tràn đầy những vệt máu đỏ sậm chưa khô.
Mặt đất đầy những mẩu tay gãy thịt nát, áo giáp vỡ vụn. Vốn con sông trong veo nay cũng hoàn toàn nhiễm đỏ.
– Hừ, Đi tìm chết.
Một tên hán tử đầu trọc dữ tợn. Tay cầm đại đao bổ vào một tên quân sĩ phía trước.
– Vèo.
Chiến đao xuyên thẳng qua chiến giáp, để lại một vết thương sâu hoắm.
– Ặc……
Tên quân sĩ đội mũ trụ, yết hầu kêu những tiếng ặc ặc ghê rợn, trước khi chết hắn còn muốn công kích đối thủ, nhưng lại bị tráng hán đầu trọc đạp vào bụng một cước. Một tiếng ‘Bùng’, tên quân sĩ bị đạp bay ra xa, té sụm xuống. Máu tươi, ruột rà từ lỗ thủng trên thân thể chảy ra ngoài.
Ngay lúc này ‘ Vù’, một loan đao bổ thẳng vào tráng hán đầu trọc.
– Phốc.
Tráng hán đầu trọc bị vỡ chém bay đầu. Một tên lính râu quai nón đội mũ trụ, sau chém chết tên đầu trọc lại gầm lên lao vào một đối thủ khác.
Đây là chiến trường, không phải ở đâu cũng như nhau.
Đây chỉ cảnh trên Bán Nguyệt Hạp. Vì chiếm ưu thế, hơn nữa có tiên thiên kim đan sự suất lĩnh của trưởng lão Vạn Đồ U, ba ngàn tinh anh Tuyết Ưng Giáo ở đây thật sự có thể kháng cự lại với sự công kích của quân đội Thiên Thần Sơn.
– Vù.
Đệ nhất Thần Tướng Bột Nhật Lôi Mục đi tới Bán Nguyệt Hạp.
Y nhìn cảnh này, sắc mặt khẽ biến.
– Thần Tướng đại nhân.
Ở phía sau có một tên sĩ quan quân đội đang chiến đấu anh dũng thấy Nhật Lôi Mục lập tức chạy tới, vội vàng nói.
– Quân sĩ chúng ta ở đây bây giờ vừa tụ tập được trên bốn ngàn người, Tuyết Ưng Giáo cũng có ba ngàn. Hơn nữa ngay từ đầu chúng đã chiếm được một vài yếu điểm, khó khăn là tên trưởng lão Vạn Đồ U quá độc ác. Theo tiểu nhân quan sát, chỉ thời gian uống cạn chén trà chúng ta tử trận tầm hai trăm người rồi.
– Ồ?
Bột Nhật Lôi Mục cầm một cây thần xử lao thẳng về phía trước, đồng thời ngửa đầu quát.
– Hô Hòa huynh đệ. Thần điêu không nhanh hơn được à?
Tiên thiên kim đan cho dù lợi hại, nhưng chân nguyên cũng có hạn thôi. So ra kém cả yêu thú.
– Nhật Lôi Mục lão ca. Đừng nóng!
Trên cao truyền đến tiếng cười to sang sảng.
– U….
– U….
Hai tiếng kêu lớn chói tai cao vút vọng lại từ phía chân trời. Chỉ thấy hai con thần điêu khổng lồ từ trên cao bổ mạnh xuống.
Đang lúc khẩn yếu, Vạn Đồ U cả người nhiễm huyết chợt ngẩng đầu lên, vừa thấy cảnh này không khỏi sắc mặt đại biến:
– Liệt Phong Thần Điêu. Là Liệt Phong Thần Điêu cấp bậc tiên thiên kim đan. Mà tới hai con?
Vạn Đồ U trong lòng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
– Vừa rồi thanh âm đó nói là Nhật Lôi Mục? Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục?
Vạn Đồ U kinh hãi.
– Vù.
Chỉ thấy hai con Liệt Phong Thần Điêu hạ xuống. Sau đó chúng quay về đám quân sĩ Tuyết Ưng Giáo đang chiếm và kiểm soát yếu điểm phun ra những luồng lửa. Từng luồng lửa màu trắng quét đến.
– A.
– A.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đến cả một vài bộ trọng giáp cũng bị đốt cháy. Rất nhiều tảng đá bị nóng vỡ vụn ra.
Chỉ vài luồng lửa đã chết mất trên trăm quân sĩ tinh anh.
Những quân sí mặc trọng giáp, nếu đánh nhau bình thường thì trừ phi mũ trụ bị vỡ, hoặc là bị thương quá nghiêm trọng, nếu không rất khó chết. Nhưng dưới ngọn lửa, chúng hẳn phải chết.
Ngồi trên lưng Liệt Phong Điêu màu đen, nhìn đám lính phía dưới bị ngọn lửa thiêu đốt kêu cha gọi mẹ, gần như sắp hoàn toàn băng hoại, Đằng Thanh Sơn thầm than.
– Tiểu, có phải mấy con Liệt Phong Thần Điêu có thể khống chế uy lực ngọn lửa không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Lúc trước Xích Lân thú cấp bậc tiên thiên hư đan, phun ra cũng chỉ tới uy lực như thế nào thôi.
Lý gật đầu nói:
– Đúng! Ngọn lửa bổn mạng mạnh nhất của con Liệt Phong Thần Điêu là ngọn lửa màu đen. Cho dù là Liệt Phong Thần Điêu cũng chỉ có thể phun ra hơn mười ngọn lửa màu đen thôi. Còn loại ngọn lửa màu trắng này thì Liệt Phong Thần Điêu có phun ra hơn mười ngọn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Đằng Thanh Sơn gật đầu. Rồi cúi đầu nhìn xuống Bán Nguyệt Hạp phía dưới
– Nhật Lôi Mục.
Tiếng gầm giận dữ vang lên.
– Vì sao người của Thiên Thần Sơn phải giết người của Tuyết Ưng Giáo. Chẳng lẽ Thiên Thần Sơn các ngươi muốn chống lại chúng ta sao?
– Ha ha… Vạn Đồ U. Bây giờ đã giết chết đám các ngươi rồi. Chúng ta đối lập với các ngươi thì sao. Tưởng rằngThiên Thần Sơn ta sợ Tuyết Ưng Giáo các ngươi à
Nhật Lôi Mục cười lớn, âm thanh quanh quẩn trên bầu trời Bán Nguyệt Hạp.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn tập trung xuống lão già mũi ưng đầy máu phía dưới.
– Là hắn.
Trong đầu Đằng Thanh Sơn không kìm hãm được nổi lên những cảnh cũ. Chính là tên Vạn trưởng lão Tuyết Ưng Giáo bay trên không trung lục soát mình. Cũng vì Vạn trưởng lão này cùng bọn người Triệu Đan Trần Cổ Ung muốn giết mình, lại bị sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng của mình ngăn trở. Bị Gia Cát Nguyên Hồng đánh trọng thương.
– Ta tới chấm dứt mọi việc đây.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đọng lại, tay hắn cầm Hắc Diễm Côn nhảy thẳng xuống.
Như một viên sao băng lao vút xuống, khi Đằng Thanh Sơn vừa hạ xuống, một cước dẫm nát một tên lính Tuyết Ưng Giáo rồi trực tiếp đạp hắn lọt vào trong đá. Cả trọng giáp cũng lọt vào hố, máu tươi thẩm thấu ra khỏi bộ trọng giáp này.
– Nhật Lôi Mục lão ca.
Đằng Thanh Sơn kêu lên một tiếng.
– Vạn Đồ U này cứ giao cho đệ.
– Ha ha… Hô Hòa huynh đệ muốn giáo huấn hắn à? Thôi được, tên Vạn Đồ U giao cho đệ đó. – Nhật Lôi Mục lùi ra xa, cười ha ha…
Lúc này chỗ của Đằng Thanh Sơn chính là trận doanh của Tuyết Ưng Giáo, chung quanh đều là quân sĩ Tuyết Ưng Giáo.
Không hề sợ hãi, đây chỉ là một nhân vật vô danh tên là Hô Hòa, y vẫn rất tự tin. Dù sao, y cũng không nghĩ là có bao nhiêu cường giả tiên thiên kim đan mạnh hơn y.
– Vạn Đồ U.
Đằng Thanh Sơn giơ Hắc Diễm Côn chỉ Vạn Đồ U.
– Ngay này sang năm, chính là ngày giỗ của ngươi.
– Giết hắn.
Vạn Đồ U phẫn nộ quát một tiếng.
– Thật là kiêu ngạo.
Chung quanh rất nhiều quân sĩ Tuyết Ưng Giáo gào thét lao về phía Đằng Thanh Sơn. Cho dù là tiên thiên cường giả mà đứng trước mặt đại lượng quân sĩ trọng giáp, cũng sẽ bị chết.
Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Côn quật mạnh một gậy
– Bùng.
Máu tươi bay tung tóe, hơn mười tên lính bị ném văng lên.
– Vù.
Đằng Thanh Sơn lại vung lên, lại một đám quân sĩ bị đánh bay lên. Không chết cũng tàn phế.
Bên trái vung một cái. Bên phải vung một cái.
Đằng Thanh Sơn giống như đang cầm chổi quét nhà, tựa như ma thần thời tiền sử lao về phía Vạn Đồ U. Những quân sĩ này căn bản chỉ là con kiến trước mặt hắn.
– Bùng.
– Bùng.
Những tiếng đập liên tiếp vang lên, những tiếng gào thảm thiết thê lương. Đám quân sĩ Tuyết Ưng Giáo vừa phải chịu ngọn lửa của Liệt Phong Thần Điêu đồ lục, rốt cục hoàn toàn nguội lạnh.
Tất cả quân sĩ đều tránh xa tên ma thần này.
Đằng Thanh Sơn đi nhanh về phía Vạn Đồ. Đám quân sĩ tinh anh căn bản không có tác dụng ngăn trở hắn chút nào.
– Thiên Thần Sơn có cường giả lợi hại như thế này từ khi nào thế? Chẳng lẽ là ác ma A Lạp Đạt đồ lục hai vạn quân sĩ Kim Lang đế quốc. Không đúng. Ác ma A Lạp Đạt tuyệt không phải là người Thiên Thần Sơn mà. Thiên Thần Sơn tổng cộng có tám đại Thần Tướng thôi.
Vạn Đồ U nhìn Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đến gần mình không khỏi biến sắc, y chỉ Đằng Thanh Sơn, hét lớn.
– Ngươi là ai?
Hắc Diễm Côn của Đằng Thanh Sơn nhiễm đầy máu, chỉ về phía Vạn Đồ U, nhếch miệng cười:
– Người muốn mạng ngươi.