Trong đại điện trống trải u ám, bốn phía vách động đều là những ghi chép của những cường giả các đời Kiếm Lâu lưu lại.
Lúc này, Kiếm Lâu Lâu Chủ ‘Hoàng Phủ Ngọc Giang’ và sư phụ Thiên Hồng, dẫn những cường giả tinh anh của Kiếm Lâu đã tới đây để đối phó với một địch nhân vô cùng đáng sợ.
– Ngọc Giang. – Thiên Hồng nhìn về phía đồ nhi.
Hoàng Phủ Ngọc Giang và sư phụ nhìn nhau, cả hai người đều hiểu ý nghĩ đối phương.
– Lúc trước trên bờ biển con đã đánh với Đằng Thanh Sơn một trận. Con không thể bắt được hắn, không ngờ hắn tới cấm địa Kiếm Lâu!
Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy rất tức giận, ánh mắt lạnh lẽo, hắn hét lên đầy phẫn nộ:
– Đằng Thanh Sơn, lúc trước ngoài bờ biển ta cũng không để quân sĩ vây khốn ngươi, mà thả ngươi bình yên rời đi. Ngươi không mang ơn thì thôi, khả không ngờ ngược còn giết các trưởng lão, xông bừa vào cấm địa Kiếm Lâu. Ngươi có gì để nói không!
Hoàng Phủ Ngọc Giang cầm kiếm, mắt lóe ra hàn quang.
– Mang ơn?
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên. Ở ngoài khơi, đám quân sĩ sao có thể xuống biển mà vây mình? Nếu đánh nhau thật, tên Hoàng Phủ Ngọc Giang mặc dù rất mạnh nhưng cũng sẽ bị cạn kiệt chân nguyên, cuối cùng cũng không phải là đối thủ của mình. Mắc mới gì mà mang ơn?
– Hoàng Phủ Ngọc Giang, ta mang ơn ngươi bao giờ?
Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang, rồi cũng hiểu ra… Hoàng Phủ Ngọc Giang làm Kiếm Lâu Lâu Chủ, vốn là một ‘hoàng đế’ ở Minh Nguyệt Đảo, cao cao tại thượng, miệng vàng lời ngọc, bá đạo quen thói. Có lẽ Hoàng Phủ Ngọc Giang cho rằng, hắn không hạ lệnh cho quân sĩ vây Đằng Thanh Sơn chính là thi ân rồi.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh:
– Ta thấy, ngươi làm cái chức Kiếm Lâu Lâu Chủ quá lâu nên đầu óc hỏng rồi!
– Láo xược!
Những cường giả Kiếm Lâu phía sau Hoàng Phủ Ngọc Giang nổi giận hét.
Đằng Thanh Sơn đưa mắt đảo qua đám người, cười lạnh nói:
– Kiếm Lâu cao cao tại thượng mãi ở Minh Nguyệt Đảo, bá đạo quen rồi! Các ngươi đối xử bá đạo với dân chúng các ngươi thi không sao. Trước mặt ta cũng nên có quy củ một chút!
– Ngươi…
Không ít trưởng lão cảm thấy tức giận.
Hoàng Phủ Ngọc Giang đưa tay ngăn lại, mặt vẫn bình tĩnh nhìn Đằng Thanh Sơn, nhưng trong mắt lại ẩn hiện sát khí.
– Hoàng Phủ Ngọc Giang. Lần này ta tới Minh Nguyệt Đảo của các ngươi, căn bản không muốn sinh sự.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.
– Nhưng quân sĩ Minh Nguyệt Đảo các ngươi dám cướp hải thuyền của ta. Khi ngươi tới đó, cho dù biết rõ là đám quân sĩ không đúng vẫn muốn bắt ta về Kiếm Lâu của ngươi để trừng phạt. Quá bá đạo!
– Đáng tiếc. Thực lực ngươi quá yếu, nên không thể bắt ta!
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, nếu thực lực mà yếu thì đã bị quân sĩ vây sát ở ngoài bờ biển, hoặc bị Hoàng Phủ Ngọc Giang đánh chết rồi. Hoàng Phủ Ngọc Giang công kích mình ngoài bờ biển, chiêu nào chiêu nấy đều muốn đoạt mạng cả.
– Xem ra, ngươi muốn chết!
Hoàng Phủ Ngọc Giang trầm giọng nói, sư phụ ‘Thiên Hồng’ cũng cầm một thanh thần kiếm màu đen đứng chếch một bên.
– Hừ!
Đằng Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng.
m thanh tức giận làm cả đại điện chấn động. Những cao thủ Kiếm Lâu chưa đạt tới tiên thiên không khỏi bịt tai, mặt lộ vẻ đau đớn, cả đại điện bụi đá rơi mù mịt.
– Hoàng Phủ Ngọc Giang!
Đằng Thanh Sơn giơ ngón tay chỉ vào Hoàng Phủ Ngọc Giang,
– Ta không có thời gian nói lắm lời với ngươi. Ngươi nghe cho rõ ràng đây…đừng nói là ngươi và nhân mã của Kiếm Lâu, kể cả tất cả quân sĩ của mười tám Tướng Quân phủ tới đây, ta cũng có thể đồ sát sạch sẽ!
Trong đại điện Kiếm Lâu, không ít người cảm thấy run rẩy.
Tất cả cao thủ Kiếm Lâu, tất cả lính của tám Tướng Quân phủ?
– Không muốn chết, thì lăn ra xa một chút. – Đằng Thanh Sơn lạnh lùng quát.
– Cuồng vọng! – Hoàng Phủ Ngọc Giang cũng đáp lại.
Vèo! Vèo!
Hoàng Phủ Ngọc Giang áo bào trắng, Thiên Hồng trường bào màu xám, hai người một tả một hữu trong nháy mắt cùng xuyên qua khoảng cách hơn năm trượng, di động cực nhanh, làm sinh ra hai luồng cuồng phong trong không khí. Trận cuồng phong khiến không ít bụi đá trong đại điện bốc lên. Bọn người phía sau trợn mắt nhìn.
Đằng Thanh Sơn bình tĩnh nhìn cảnh này, hai đạo kiếm quang cứ lớn dần trong mắt hắn.
Đột nhiên, hắn động!
Vù…. Luân Hồi thương màu bạc lóe ra một quĩ tích huyền diệu, mờ ảo có hào quang màu vàng đất lưu động chung quanh quỹ tích. Tua màu đỏ tươi cũng biến thành màn sương mù màu đỏ.
– Choang!
– Choang!
Hai thanh thần kiếm một trước một sau đồng thời bị đánh bạt ra! Thiên Hồng cực kỳ hoảng sợ, đến cả Hoàng Phủ Ngọc Giang vốn mặt mũi luôn luôn lạnh lùng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ:
– Ta và sư phụ liên thủ, hắn có thể tùy tiện đánh bạt ra sao? Phòng ngự thương pháp của hắn còn mạnh hơn cả kiếm pháp của ta à!
Lúc trước mặc dù đã giao thủ, Hoàng Phủ Ngọc Giang chỉ biết hắn không công phá được phòng ngự thương pháp của Đằng Thanh Sơn. Nhưng không biết phòng ngự thương pháp của Đằng Thanh Sơn rốt cuộc lợi hại như thế nào.
– Chẳng biết tự lượng sức!
Tiếng quát lạnh quanh quẩn khắp đại điện, hai mũi thương ảnh xoay tròn kịch liệt, một trước một sau, cơ hồ cùng lúc đâm vào Hoàng Phủ Ngọc Giang và Thiên Hồng.
– A….
Hoàng Phủ Ngọc Giang phát ra tiếng gầm giận dữ, tựa hồ muốn liều mạng ngăn trở thương ảnh đó.
Nhưng, vô dụng!
– Vèo!
– Vèo!
Tiếng hai đầu thương đâm thủng vào huyết nhục vang lên rất rõ ràng.
Hình Ý Ngũ Hành thương… Độc Long Toản!
– A…
Thanh âm trầm trầm đau đớn vang lên. Hai người Hoàng Phủ Ngọc Giang và sư phụ ‘Thiên Hồng’ đều lập tức lùi lại mấy bước, mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ không dám tin nhìn Đằng Thanh Sơn. Hoàng Phủ Ngọc Giang áo bào trắng, nhưng lúc này tấm áo bào trắng lại đầy vết máu. Đặc biệt là vai phải, một lỗ máu ghê rợn lộ ra, xuyên thấu qua vai.
Còn vai phải của sư phụ hắn ‘Thiên Hồng’ cũng có một lỗ máu.
– Sao có thể?
– Một chiêu là đánh bại Lâu Chủ và lão Lâu Chủ?
– Không có khả năng!
Đám lãnh đạo Kiếm Lâu một bên quan khán vừa thấy cảnh này đều lắc đầu cố bình tĩnh lại, mắt họ trợn trừng, miệng há ra, nói những lời vô thức, căn bản không thể chấp nhận cảnh trước mắt! Bởi vì họ hiểu rõ, nếu một siêu cường giả có thể dùng một chiêu tùy tiện đánh bại Kiếm Lâu Lâu Chủ và lão Lâu Chủ, vậy người này sẽ là vô địch ở Minh Nguyệt Đảo! Thậm chí còn hoàn toàn có thể hủy diệt Kiếm Lâu, thành lập một thế lực khác thống nhất Minh Nguyệt Đảo.
Đám lãnh đạo Kiếm Lâu hoảng sợ, còn lão Lâu Chủ ‘Thiên Hồng’ lại vẫn trầm mặc. Hoàng Phủ Ngọc Giang cạnh lão lại có phản ứng rất mạnh.
– Sao… mới qua có một ngày, hôm qua hắn còn…
Hoàng Phủ Ngọc Giang không muốn thừa. Hắn đã chứng kiến thương pháp công kích của Đằng Thanh Sơn.
Nhưng hôm nay thương pháp của Thanh Sơn, bất luận là uy lực hay tốc độ đều nhanh hơn một bậc!
– Hoàng Phủ Ngọc Giang! – Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hoàng Phủ Ngọc Giang vội ngẩng đầu nhìn lên, không chỉ riêng hắn mà cả những lãnh đạo Kiếm Lâu tụ tập trong đại điện đều nhìn chằm chằm vào người vừa nói, một người như một ác ma! Họ đều dán mắt vào thanh trường thương màu bạc, mũi thương đen bóng tỏa sáng, vết máu từ mũi thương chảy tới cái tua đỏ rồi bị cái tua đỏ thẫm hút cạn.
– Nếu ngươi không cam lòng, có thể để mọi người Kiếm Lâu cùng tới, thậm chí còn có thể cử quân đội.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía hắn.
Không cam lòng?
Hắn không cam lòng thì có dám nói không?
Hoàng Phủ Ngọc Giang lúc này cũng hiểu, chỉ với thương pháp mà đối thủ vừa triển lộ lúc nãy đã có thể giết sạch mọi người trong đại điện. Lúc nãy đối phương chỉ đâm thủng bả vai mình mà không giết là rất nể tình rồi.
– Ngươi muốn làm gì ở đây?
Hoàng Phủ Ngọc Giang trầm giọng nói.
– Ta sẽ tại đây tĩnh tu ở huyệt động có Thần Tiên Ngọc Bích
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
– Ta tu luyện ở đó, không có phép bất luận kẻ nào quấy rầy ta.
– Có thể. Ta hy vọng ngươi đừng phá Thần Tiên Ngọc Bích. – Hoàng Phủ Ngọc Giang nói.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ gật đầu:
– Đương nhiên không! Các ngươi lui ra đi.
– Ngươi tu luyện đi. Ta cam đoan Minh Nguyệt Đảo không có bất luận kẻ nào tới quấy rầy cả. Chỉ hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa, không phá hỏng Thần Tiên Ngọc Bích.
Hoàng Phủ Ngọc Giang khẽ khom người, sau đó xoay người bỏ đi,
– Chúng ta đi!
Không hề có ý kiến gì khác. Hoàng Phủ Ngọc Giang dẫn mọi người cùng rời đi.
Ở sơn đạo ngoài động phủ cấm địa, mọi người tụ tập tại đây.
– Lâu Chủ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Đám lãnh đạo Kiếm Lâu đều cảm thấy rối loạn.
– Còn có thể làm gì được?
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhướng mày:
– Từ hôm nay trở đi, tuân thủ lời hứa vừa rồi, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy Đằng Thanh Sơn. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở bên cạnh cấm địa.
Hoàng Phủ Ngọc Giang quay đầu nhìn về phía động phủ cấm địa, rồi lặng lẽ nói:
– Chỉ hy vọng Đằng Thanh Sơn sớm ngày ly khai Minh Nguyệt Đảo!
Nếu không ly khai Minh Nguyệt Đảo, người có địa vị cao nhất Minh Nguyệt Đảo chính là Đằng Thanh Sơn chứ không phải là họ. Họ cũng sẽ mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ.
******
Bên trong huyệt động.
Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đi vào huyệt động.
– Đằng đại ca, những người này không trở lại chứ. – Lý lo lắng hỏi.
– Muội hãy yên tâm.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
– Đám Hoàng Phủ Ngọc Giang vốn là người như thế, quen thói cao cao tại thượng giống như hoàng đế! Do đó lúc trước bá đạo với chúng ta, tưởng muốn giết ai thì giết. Nhưng khi hắn phát hiện ra huynh mạnh hơn hắn nhiều, căn bản không thể phản kháng thì hắn sẽ rất ngoan ngoãn. Huynhchưa từng muốn giết hắn, sao hắn dám chọc lại huynh!
Kiếp trước làm một sát thủ, bảy tuổi đã được tôi luyện trong địa ngục. Kiếp này, cũng là thời buổi loạn lạc.
Đằng Thanh Sơn cũng không có tâm địa Bồ Tát gì.
Trong mắt hắn, có người nhất định phải giết, ví dụ cừu nhân. Cũng có người đáng chết, như những người muốn giết hắn. Loại người này thì Đằng Thanh Sơn sẽ ra tay bất lưu tình. Như mười vạn đại quân Bắc Trấn, cần giết là giết, như người của Kiếm Lâu. Khi mới vào động phủ cấm địa, ngay từ đầu Đằng Thanh Sơn vì muốn tránh việc tin tức tiết lộ ra ngoài, hơn nữa bốn trưởng lão canh gác ra tay cũng rất ghê gớm, hiển nhiên họ cũng đã giết không ít người, Đằng Thanh Sơn ra tay là giải quyết luôn.
Sau này phát hiện ra Thần Tiên Ngọc Bích, biết phải ở lại đây một thời gian, Đằng Thanh Sơn cũng công khai đối phó với cường giả Kiếm Lâu! Nhưng hắn không giết để tránh những động tĩnh không cần thiết.
An an ổn ổn bế quan chấm dứt xong là mình có thể ly khai.
– Ngắn ngủi một ngày tĩnh tu cảm ngộ đã làm Hành Thủy Chi Quyền của ta ngộ ra được chiêu thứ hai, làm cho uy lực Độc Long Toản cũng tăng gấp bội, nhanh chóng giải quyết đối thủ.
Đằng Thanh Sơn nhìn Thần Tiên Ngọc Bích cảm thán. Hắn có phòng ngự mạnh, công kích yếu. Hành Thủy Chi Quyền chỉ được đề cao một chút là uy lực Độc Long Toản là lập tức tăng vọt.
– Từ hôm nay trở đi, ta cứ an tâm bế quan.
Đằng Thanh Sơn lập tức bắt đầu ở trong huyệt động thiên nhiên này trường kỳ bế quan. Mỗi ngày trong mười hai canh giờ, thì sáu canh giờ Đằng Thanh Sơn dùng để cảm thụ ý cảnh kiếm đạo. Lúc này Lý sẽ thủ hộ một bên, còn sáu canh giờ khác Đằng Thanh Sơn tĩnh tu, đem cảm ngộ về ý cảnh kiếm đạo Thủy Hành, dung nhập vào Hành Thủy Chi Quyền.
Thời gian trôi qua…
Những cao thủ Kiếm Lâu cũng mòn mỏi chờ đợi, hy vọng tên ma thần này sớm ly khai một chút.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Một tháng, hai tháng, ba tháng…
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đắm chìm vào tu luyện, thậm chí hàng ngày cũng không có thời gian nói chuyện với Lý. Chỉ có mười bữa nửa tháng mới một lần ăn cơm, lúc đó mới có thời gian hỏi thăm vài câu. Nhưng Lý vẫn yên lặng thủ hộ, không một câu oán hận.
Trường kỳ bế quan, tốc độ lĩnh ngộ Hành Thủy Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn cũng tăng lên với tốc độ kinh người…