Đang trong quá trình luyện quyền, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thụ phát sinh biến hóa kinh người trên người mình. Lúc ở đại thảo nguyên hắn đã bước vào cương kình trung kỳ, nhưng từ cương kình trung kỳ tới hậu kỳ Đằng Thanh Sơn đã mất hơn một năm, mãi cho tới hôm nay mới có đột phá!
Trong quá trình đột phá, Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được biến hóa kinh người!
Cương kình cường đại tựa như từng sợi từng sợi dây thép, như những sợi tơ tằm rất dẻo dai, xuyên qua mọi chỗ trên thân thể Đằng Thanh Sơn. Ẩn ẩn trong mỗi một tế bào, cơ bắp, gân cốt, nội tạng, đều tràn ngập sức mạnh thần kỳ. Hơn nữa lực lượng này đang lột xác, trở nên càng mạnh mẽ, càng có tính dẻo dai hơn!
– Sột sột…
Đằng Thanh Sơn mờ ảo có thể nghe thấy sau khi từng sợi từng sợi cương kình và thần kết hợp, trong thân thể phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Loại biến hóa này làm cương kình mình trở nên càng huyền bí hơn, đồng thời cũng làm từng tế bào trong thân thể hắn đều phát sinh biến hóa nghiên trời lệch đất.
Trước kia cho dù là Đằng Thanh Sơn thì lục phủ ngũ tạng vẫn yếu hơn cơ bắp gân cốt nhiều.
Nhưng lúc này, những sợi cương kình nhỏ xíu như điện mang, lại tựa như tơ tằm làm phát sinh lột xác kinh người trong tạng phủ khí quan. Tạng phủ khí quan nhanh chóng lột xác, trở nên càng cứng chắc mạnh mẽ hơn! Trái tim Đằng Thanh Sơn cũng trở nên chắc chắn, cho dù không có cương kình bảo vệ, người bình thường dùng đao đâm vào cũng không thể thủng được!
Thân thể từ trong ra ngoài, không có lấy một nhược điểm nào!
Một vóc người hoàn mỹ, chỉ có nội gia quyền tu luyện tới đỉnh cao mới có được!
– Thần và cương kình hỗ trợ lẫn nhau. Cương kình ta đột phá, thần cũng xảy ra lột xác.
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được loại biến hóa này. Lâu nay, Đằng Thanh Sơn căn bản không thể dùng ‘thần’ để khống chế không khí, làm không khí không trở thành lực cản! Nhưng khi đạt tới cương kình hậu kỳ thì Đằng Thanh Sơn đã làm được!
‘Thần’ trong Nê hoàn cung không ngừng dung nhập với cương kình đã đạt tới đỉnh cao, sau khi cương kình bão hòa ‘thần’ sau khi dung nhập lại trở về nê hoàn cung. Song khi tiến vào cương kình đỉnh cao, nói lại chạy ra rồi lại chạy về. Cứ như vậy ‘Thần’ đã xảy ra biến hóa.
– Thần mạnh mới có thể đạt tới cương kình hậu kỳ!
– Còn đạt tới cương kình hậu kỳ mới có thể làm ‘Thần’ khống chế được không khí, tiêu trừ lực cản không khí.
– Hai thứ này phụ trợ lẫn nhau.
Đằng Thanh Sơn thầm thán phục.
– Chẳng trách! Phật tông và Đạo gia nhất mạch, Phật tông quan trọng nhất là ‘Thần’. Theo đạo lý đạt tới La Hán trung kỳ, cường độ ‘Thần’ hẳn có thể so được với cường giả tiên thiên kim đan của Đạo gia. Nhưng cho dù yêu cầu về Thần rất cao thì Phật tông cũng chỉ khi đạt tới hậu kỳ mới có thể khống chế được lực cản không khí.
– Đạo gia khi đạt tới tiên thiên kim đan mới có thể khống chế lực cản không khí.
– Nội gia quyền nhất mạch của ta cũng như thế, đạt tới cương kình hậu kỳ mới có thể tiêu trừ lực cản không khí.
Đằng Thanh Sơn vô cùng vui sướng.
…
Đạt tới cương kình đỉnh cao, lực quyền của hắn tăng gấp đôi, thân thể trong ngoài một khối hoàn mỹ viên mãn, cương kình cực kỳ mạnh mẽ. Khi thì ẩn trong cơ thể, khi thì ngưng tụ ngoài thân. Có thể nói về mặt thân thể, Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cực hạn! Tiếp theo chính là cố nâng cao cảm ngộ về ‘Đạo’!
Cường giả tiên thiên kim đan và cường giả La Hán hậu kỳ, đạt đến cực hạn thì thân thể có lực bộc phát chừng tám mươi vạn cân.
Còn Đằng Thanh Sơn với thân thể và cương kình kết hợp, khi đạt đến cực hạn sẽ có lực bộc phát chừng một trăm sáu mươi vạn cân!
Gấp hai!
– Thân thể ta đã đạt đến cực hạn, cả cường giả hư cảnh nếu nói về thân thể thì cũng không bằng ta.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.
– Phương diện thân thể không cần nói nhiều nữa. Bây giờ cái ta muốn phấn đấu chính là ngộ ‘Đạo’.
Đằng Thanh Sơn bây giờ khi hít thở mạnh, đều có thể làm cho cả không gian sinh ra khí nổ.
Trong ngoài đều viên mãn, đó là cực hạn của thân thể!
– Vù!
Đằng Thanh Sơn thu thế, thở một hơi, hơi thở làm vách núi xuất hiện một cái hố to.
– Đằng đại ca, có đột phá à?
Lý vẻ mặt rất vui mừng đi tới.
– Sư phụ.
Đằng Thú cũng lộ vẻ vui mừng. Trải qua quá trình dạy dỗ của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thú cũng biết… Nội gia quyền nhất mạch sau khi đạt tới cảnh giới tông sư sẽ chia làm hai cấp, tiền trung hậu. Tầng thứ nhất sẽ có những điểm lưu quang lóe ra khắp toàn thân, tầng thứ hai thì cương kình của ngưng kết thành vòng, tầng thứ ba mới là có vòng bảo hộ bao trùm toàn thân!
– Đột phá.
Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.
– Đằng đại ca, đây là đại hỷ sự. Hôm nay… à, hôm nay muội phải làm nhiều đồ ăn một chút.
Lý cũng cảm thấy vui cho Đằng Thanh Sơn, Tiểu Bình vội giơ tay:
– Tiểu tỷ tỷ, muội tới giúp đây.
– Chúc mừng ông chủ.
Lão Uông cười ha ha.
– Đằng đại ca.
Lý đột nhiên nhẹ giọng.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn nhìn nàng.
– Đằng đại ca, huynh chẳng phải đã nói đợi khi huynh đạt tới cương kình hậu kỳ sẽ thu phục con Lục Túc Đao sao?
Lý vừa nói, vừa chỉ vào một cái quật động bên cạnh. Đằng Thanh Sơn nghe thế không khỏi nhãn tình sáng lên quay đầu nhìn lại. Từ khi Đằng Thanh Sơn ở đó, con Lục Túc Đao đang nằm dài trong hang động mà ngủ.
Lục Túc Đao ngủ giỏi thật. Đằng Thanh Sơn tìm được bản khắc đá đã gần một tháng qua, Lục Túc Đao chỉ tỉnh lại có hai lần.
– Con Lục Túc Đao vô cùng lợi hại, hơn nữa còn có thể phi hành trên trời, có thể chạy trốn xuống đất, thân thể phòng ngự lại cường hãn vô cùng.
Đằng Thanh Sơn thầm khen.
– Hơn nữa sáu cái chân lại có thể thi triển đao phát rất tinh diệu, thích hợp cho việc luyện tập của ta. Tương lai có thể đưa nó về Cửu Châu, cũng không biết có thể sử dụng được không!
Đằng Thanh Sơn đã tiếp xúc với Thiên Thần cung, nên hiểu rõ…
Trên Cửu Châu bề ngoài thì các đại tông phái cao cao tại thượng, nhưng trên thực tế thì lại có những dòng nước ngầm mãnh liệt! Như Thiên Thần cung với dã tâm thật lớn, đương nhiên còn có Đằng Thanh Sơn cũng không cam lòng làm người bình thường!
– Hừ, Thanh Hồ Đảo, ngươi ở Thanh Hồ Đảo cùng Quy Nguyên Tông ta trong một châu, một châu há có thể dung hai hổ?
Đằng Thanh Sơn trong lòng hiểu rất rõ.
– Tương lai nội gia quyền nhất mạch của ta cũng phải phát dương quang đại, chỉ có quận Giang Ninh bé tí thì làm sao đủ? Thanh Hồ Đảo khống chế Dương Châu đã quá lâu rồi, cũng nên thay đi thôi!
Đằng Thanh Sơn có rất nhiều cừu hận trong lòng!
Cái chết của Thanh Thanh há có thể bỏ qua như vậy.
Nhưng…
Không đủ thực lực thì tất cả đều là nói suông.
– Tiểu, các người đều đi ra ngoài, đợt lát nữa huynh đánh với nó xong thì muội giúp ta nói với nó vài câu.
Đằng Thanh Sơn nói. Những người còn lại đều gật đầu.
– U… u…
Lý kéo con Thanh Loan đang ngủ trong ổ ra ngoài. Về phần Cuồng Phong Ưng? Nó sớm đã ra ngoài rồi.
Chẳng mấy chốc đám người và Thanh Loan đều đã ly khai.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy Luân Hồi thương trên vách tường đi về phía hang ổ của Lục Túc Đao.
– Cộc! Cộc! Cộc!
Đằng Thanh Sơn cố ý bước đi rất mạnh, mỗi một bước đều đạp cho mặt đất chấn động khiến cho mặt đá vỡ ra, tựa như một người khổng lồ đang đi bộ.
Con Lục Túc Đao đang ngủ, đôi mắt lòi ở trên cái đầu hình tam giác đột nhiên mở ra. ‘vù’! Thân thể nó lập tức đứng động đậy. Lục Túc Đao phục xuống, thời khắc nào cũng có thể tấn công. Nó hé miệng phát ra tiếng gầm bất mãn trầm thấp, tiếng gầm gừ đó mang theo mùi tanh đặc trưng của nó.
– Lục Túc Đao, ngươi đánh với ta một trận nhé?
Đằng Thanh Sơn giơ cao Luân Hồi thương chỉ vào con Lục Túc Đao.
Lục Túc Đao lập tức phẫn nộ gầm gừ vài tiếng. Giống như Lục Túc Đao cho rằng đấu với người này thì chán chết.
– Hừ, sợ rồi phải không?
Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên Lục Túc Đao cao ngạo bị cái vẻ ta đây của Đằng Thanh Sơn khiến nó, nó lao nhanh như chớp sang bên cạnh, đồng thời hai cái chân trước sắc như đao cứ như vẹt cỏ, dễ dàng đẩy ra hai bên một cái, thân hình to lớn chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao đánh nhau vài lần, nếu đánh trong không gian nhỏ hẹp hắn đương nhiên sẽ lợi dụng được ưu thế. Do đó bây giờ con Lục Túc Đao cũng đã rút kinh nghiệm ‘ngươi muốn đánh với ta à? Được, ra bên ngoài!’
Bên ngoài trống trải Lục Túc Đao sẽ chiếm được tiện nghi, có thể dễ dàng áp đảo Đằng Thanh Sơn.
– Hừ.
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, hắn cầm Luân Hồi thương hóa thành một tia chớp lao vào thông đạo.
…
Trên vách núi thân ảnh khổng lồ của con Lục Túc Đao vừa thoát ra, rồi sau đó một thân ảnh nhân loại nhỏ hơn rất nhiều cũng phóng ra như chớp.
Vù!
Đằng Thanh Sơn đứng trên một chạc cây to, còn Lục Túc Đao thì lơ lửng giữa núi rừng. Đôi đồng tử nhỏ xíu trên cái đầu tam giác của con Lục Túc Đao đang ẩn hiện tia sáng lạnh lùng.
– Ra ngoài, mấy lần trước ta đều rơi vào hạ phong, nhưng lần này…
Toàn thân Đằng Thanh Sơn đứng thẳng, phía ngoài y phục đều bao trùm một tầng hào quang màu vàng đất, đến cả đầu cũng được trùm kín, chỉ lộ ra con mắt tựa như mặc một bộ chiến giáp!
Lục Túc Đao không khỏi cả kinh, hai đôi cánh vẫy khẽ, bốc lên cao thêm một chút.
Nó cũng nhận ra nhân loại trước mắt tựa hồ mạnh hơn trước nhiều.
– Hống…
Lục Túc Đao gầm lớn một tiếng, hai cánh đồng thời chớp động. Trong nháy mắt nó đã hóa thành một luồng lưu quang kim sắc, đặc biệt với hai cái cánh mỏng như cánh ve, nhưng lại sắc bén cứng rắn vô cùng, giúp Lục Túc Đao lướt nhanh trong rừng. Phàm cây nào bị cánh nó quẹt qua, cứ như bị một thanh cự đạo sắc bén chém ngang!
– Ầm ầm…
Hơn mười cây đại thụ thô chắc ngã sầm xuống, mặt cắt chỉnh tề nhẵn bóng.
– Ha ha…
Đằng Thanh Sơn cười to, nhảy vọt lên không.
Hai tay đồng thời cầm cán cây Luân Hồi thương, giơ lên cao trông tương tự như đang giơ một thanh chiến phủ, giao thủ với Lục Túc Đao như chớp mắt. Lần này Đằng Thanh Sơn dùng cả hai tay cầm cán thương bổ mạnh Luân Hồi thương xuống, trước sau như một cả cán thương đều có vầng sáng màu vàng đất.
– Hống!
Lục Túc Đao gầm lên, hai cái chân như lưỡi liềm khổng lồ cùng đập mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.
Luân Hồi thương cũng đánh một một chiêu!
Khi hai người vừa tiếp xúc, song chưởng Đằng Thanh Sơn cùng bộc phát lực đạo.
– Bùng!
Kình khí bay bốn phía, cây cối sụp đổ, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao đều bị bắn ngược lại.
Một luồng lực đạo mạnh mẽ quỷ dị làm Lục Túc Đao liên tiếp lùi lại sau về phía sau, xô ngã mấy cây đại thụ thô chắc rồi mới dừng lại. Trên cái đầu tam giác của nó, khóe miệng đã rỉ ra chút chất lỏng màu xanh lá. Trong đôi đồng tử màu đen nhỏ xíu xuất hiện vẻ kinh hãi.
Đằng Thanh Sơn bản thân cũng bị bay ngược lại, nhưng lập tức xoay người một cái đã dừng ở trên một chạc cây đại thụ.
Thấy vết máu trên khóe miệng Lục Túc Đao, Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
– Ừm, uy lực thức thứ năm ‘Phách Sơn’ trong Ngũ Hành Thương Pháp cũng không tệ lắm.