Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 409: Ráng Đỏ Rực Trời

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Mặc dù biết ngàn vạn người trong thiên hạ sẽ tới Hỏa Diễm Lĩnh đi tìm trân bảo “Hỏa Diễm Hồng Liên” nhưng đợi đến khi ba người Mục Vân Ký rời đi, Đằng Thanh Sơn vẫn tiến vào trong phòng, một mình một người tiếp tục tiềm tu.

Vào lúc hoàng hôn, trên bảy núi lửa đồng thời bộc phát, nhất định lần này ở Hỏa Diễm Lĩnh sẽ có “Hỏa Diễm Hồng Liên” xuất thế. Buổi tối cùng ngày vô số vũ giả xung quanh Hỏa Diễm Lĩnh đã kéo tới. Đám vũ giả này ai nấy đều tràn ngập khát vọng, khát vọng mình có thể có được Hỏa Diễm Hồng Liên!

Tìm được một gốc Hỏa Diễm Hồng Liên, nhất định có thể trở thành Vũ Thánh. Hơn nữa, những hạt sen thừa có thể dùng để kết giao với những thế lực cỡ gia tộc Thiên Phong, Húc Nhật Thương Hành!

Ai tìm được, coi như công thành danh toại!

“Đợi lão tử tìm được Hỏa Diễm Hồng Liên, lão tử cũng sẽ là Vũ Thánh! Đến lúc đó đám quan phủ ai còn dám xem thường ta?” Một thanh niên thanh tú lẩm bẩm, đồng thời khát vọng nhìn về phía Hỏa Diễm Lĩnh ở phía đông bắc, nơi vẫn còn lóe lên những ánh sáng hồng.

Vô số đám vũ giả như vậy cùng chạy tới.

Gia tộc Thiên Phong, là đệ nhất gia tộc ở Đoan Mộc Đại Lục, hùng bá cả Bắc Hàn Vực.

Cách Thiên Phong thành đại khái hơn mười dặm, trên đỉnh một núi băng có xây dựng một tòa cổ bảo màu nâu, có đỉnh nhọn. Đó chính là nơi những đệ tử xuất sắc của gia tộc Thiên Phong, những người được coi như là trọng điểm bồi dưỡng mới có thể bước vào. Bình thường, bên trong cổ bảo cũng chỉ có mấy trăm người ở. So với số người trong Thiên Phong thành nơi mấy vạn dân cư gia tộc Hách Liên sinh sống thì khác xa.

Nhưng, trong cảm nhận của những đệ tử thì địa vị của cổ bảo này trong gia tộc Thiên Phong rất đặc biệt. Nó có địa vị cực cao vì người đứng cao nhất của gia tộc Thiên Phong – Thiên Phong Chiến Thần – bình thường đều ở trong Thiên Phong Hợp Cốc rất gần đó. Một khi ra khỏi Thiên Phong Hợp Cốc, phần lớn thời gian lão sẽ sống ở trong tòa thành này.

Tòa thành này được gọi là Chiến Thần Cung.

Những thế hệ chiến thần của Gia tộc Thiên Phong mới có tư cách trở thành cung chủ của Chiến Thần Cung.

Trên đại điện u lãnh.

Một nam tử lãnh khốc tóc dài, cả người mặc trường bào đen, tóc dài bạc trắng đang ngồi trên đại điện. Vì sự tồn tại của hắn mà không khí trong cả đại điện tựa hồ như đông lại.

– Sư phụ.!

Thiết Kiếm Vũ Thánh “Hách Liên Hạo Duyên” khom người.

Khí chất của Hách Liên Hạo Duyên xem như đã rất lạnh, nhưng nếu so với sư phụ hắn thì thua xa. Thiên Phong Chiến Thần ngồi đó, càng đến gần Thiên Phong Chiến Thần thì tựa hồ nhiệt độ càng thấp.

– Hạo Duyên, ngươi cũng biết tin rồi đó.

Thiên Phong Chiến Thần cao cao tại thượng, nhìn xuống Thiết Kiếm Vũ Thánh, ánh mắt như lợi kiếm đâm vào lòng Thiết Kiếm Vũ Thánh.

– Lần này, trên bảy núi lửa đồng thời bộc phát, khẳng định có Hỏa Diễm Hồng Liên xuất thế. Hơn nữa thấp nhất cũng phải là Hồng Liên năm lá.

– Ta muốn ngươi bất luận như thế nào cũng phải đoạt cho được Hỏa Diễm Hồng Liên.

Thiên Phong Chiến Thần lạnh lùng nói:

– Về phần nên làm như thế nào, cần điều khiển bao nhiêu người, ngươi tự mình làm đi.

– Có một việc… Ta không muốn ngươi lại thất bại một lần nữa.

Thanh âm Thiên Phong Chiến Thần lạnh buốt, làm Thiết Kiếm Vũ Thánh thậm chí còn không dám thở mạnh.

Việc tranh đoạt mỏ Hỏa Lưu Thiết thất bại lúc trước, xem ra Thiên Phong Chiến Thần rất không hài lòng.

Khi Thiết Kiếm Vũ Thánh theo lệnh của Thiên Phong Chiến Thần từ gia tộc Thiên Phong dẫn theo một ngàn cao thủ nhanh chóng đi tới Hỏa Diễm Lĩnh, ở phương tây xa trong “Vân Mộng Cổ Thành”, Vân Mộng Chiến Thần cũng ra lệnh cho Đại trưởng lão Mục Vọng tới Hỏa Diễm Lĩnh. Húc Nhật Thương Hành có thế lực rải rác thiên hạ, Đại trưởng lão Mục Vọng đến Đông Hoa thành có thể dễ dàng điều thêm người đi hỗ trợ tìm Hỏa Diễm Hồng Liên.

Tóm lại…

Hỏa Diễm Lĩnh này mỗi ngày lại thêm nhiều người. Sang ngày thứ ba đã tụ tập đến mấy vạn người. Ngoại trừ những đại gia tộc, cũng có vài vũ giả tự do.

Ngày thứ ba, nơi ở của Đằng Thanh Sơn.

– Đằng tiên sinh!

Bên ngoài vọng đến tiếng gọi. Ba người Mục Vân Ký, Phó Đao, Đoàn Thạch Tấn cùng đi vào.

Nghe tiếng gọi, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng ra khỏi phòng của mình.

Lý Quân cười nói:

– Các ngươi lúc này lại tới, sao không báo trước để ta nấu cơm trưa.

Ba người Mục Vân Ký không khỏi cười, rồi Mục Vân Ký mở lời:

– Đằng tiên sinh, tối hôm qua quặng Hỏa Lưu Thiết đã hoàn toàn được khai thác hết. Tất cả quặng được chúng ta sắp xếp lại. Tổng cộng có ba mươi mốt vạn cân Hỏa Lưu Thiết. Tiên sinh được phân ba thành, chính là chín vạn ba ngàn cân!

– Chia rồi à?

Đằng Thanh Sơn không dấu được niềm vui

Phó Đao gật đầu nói:

– Phần của Tiên sinh đã chia xong, hơn nữa đã đựng hết trong ba rương gỗ siêu lớn.

“Ba rương gỗ siêu lớn?”

Đằng Thanh Sơn giật mình, hơi ngơ ngác tự hỏi, thầm tính toán: “Hỏa Lưu Thiết rất nhẹ, cũng chỉ hơi nặng hơn nước thôi. Nói cách khác, mật độ của Hỏa Lưu Thiết rất gần mật độ nước. Bốn mươi sáu mét khối nước là bốn mươi sáu tấn, cũng chính là chín vạn hai ngàn cân. Theo ta phỏng chừng, chín vạn ba ngàn cân Hỏa Lưu Thiết, cũng chừng bốn mươi lăm thước khối.”

“Chia ra làm ba, mỗi một rương gỗ siêu lớn đại khái có thể tích khoảng mười lăm mét khối!” Đằng Thanh Sơn tự tính toán một chút, cũng đoán ra ba rương gỗ đó lớn như thế nào.

– Đưa ta đến xem!

Đằng Thanh Sơn liền nói

– Tiên sinh, bên này.

Ba người Mục Vân Ký lập tức dẫn Đằng Thanh Sơn đi xem phần Hỏa Lưu Thiết của hắn.

– Vân Ký, sao các ngươi không đi Hỏa Diễm Lĩnh tìm Hỏa Diễm Hồng Liên?

Trên đường đi tới hẻm núi Hỏa Lưu Thiết, Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

– Muốn tìm Hỏa Diễm Hồng Liên cũng rất khó. Một người tìm cũng khó mà có thể tìm được. Tại hạ đã cử ba ngàn lính tới đó tìm rồi.

Mục Vân Ký cười đáp:

– Hơn nữa, sư phụ hai ngày trước đã dẫn nhân mã của Mục gia sục tìm trên Hỏa Diễm Lĩnh rồi.

– Mục Vọng lão ca?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, rồi nở nụ cười:

– Đến cả Mục lão ca cũng tới đây. E rằng các đại gia tộc trong thiên hạ đều đã phái người tới Hỏa Diễm Lĩnh.

Khoảnh khắc, đám người Đằng Thanh Sơn đã tới hẻm núi Hỏa Lưu Thiết.

Trong một đại trướng cỡ lớn.

Cả đại trướng trống trải rộng chừng mười trượng, bên trong không ít rương gỗ cỡ lớn.

– Đằng tiên sinh, người nhìn ba rương này này.

Mục Vân Ký chỉ vào ba rương gỗ cực lớn.

– Bên trong ba rương gỗ này chính là phần Hỏa Lưu Thiết của tiên sinh. Cộng lại đủ chín vạn ba ngàn cân. Mỗi phần ba vạn một ngàn cân, không hơn không kém

Đằng Thanh Sơn bước đến, tùy tiện rút mấy cái đinh đóng trên mặt rương, sau đó mở nắp rương ra.

Xoảng! Xoảng! Xoảng!

Nắp ba cái rương được để sang một bên. Chỉ thấy trong rương gỗ, những mẩu Hỏa Lưu Thiết, cái nhỏ thì bằng móng tay, lớn thì có thể so với vại nước, được xếp kín cả rương. Ba rương gỗ to, kích cỡ hoàn toàn giống nhau.

Kích cỡ đại khái dài một trượng rưỡi, cao và rộng đều tám thước.

– Hắc!

Đằng Thanh Sơn thử nâng một trong ba rương gỗ lên. Với sự khống chế chính xác khí lực của mình, hắn cũng cảm giác được, ước chừng một rương gỗ to đích xác nặng khoảng ba vạn cân. Trừ bì, cũng không ít Hỏa Lưu Thiết.

– Đằng tiên sinh, chiều nay quân đội chúng tôi sẽ rời hẻm núi Hỏa Lưu Thiết, hộ tống Hỏa Lưu Thiết đi.

Mục Vân Ký nói tiếp:

– Hay là để chúng tôi hỗ trợ hộ tống phần Hỏa Lưu Thiết của tiên sinh luôn? Hoặc là, tiên sinh tự mình có biện pháp khác?

Sau khi khai thác Hỏa Lưu Thiết xong, cũng chưa hoàn toàn xong việc. Dù sao các đại gia tộc trong thiên hạ đều thèm thuồng món này? Trên đường đi gặp cướp bóc, trộm đạo là việc rất bình thường.

– Không cần, ta tự mình làm.

Đằng Thanh Sơn đáp:

– Các ngươi tìm cho ta vài cái xích sắt, cột ba rương gỗ lớn này thật chặt với nhau. Ta không muốn nửa đường mà ba rương lớn này đứt tung ra.

– Được, chuyện nhỏ.

Ba rương gỗ lớn cộng lại nhiều lắm là mười vạn cân. Dây xích lớn cột mười vạn cân thì rất đơn giản.

Một lát sau, một đoàn lính trước hết khiêng ba cái rương gỗ lớn ra ngoài bãi đất trống. Sau đó hợp lực lấy những sợi xích sắt to bằng cánh tay buộc cả ba cái rương gỗ to vào với nhau.

– Vân Ký, Phó Đao, Đoàn Thạch Tấn, ta xin đi trước!

Đằng Thanh Sơn chỉ dùng một tay chụp vào sợi xích to đùng, nắm chặt lại, dùng sức một chút.

Vù!

Ba rương gỗ siêu lớn bị Đằng Thanh Sơn nâng bổng lên, dễ dàng vác trên lưng. Ba rương gỗ siêu lớn tựa như một quả núi nhỏ, hai chân Đằng Thanh Sơn tràn ngập hào quang màu vàng đất, mỗi một lần lắc mình, đều xa hơn mười trượng, mỗi một cước đều làm mặt đất mờ ảo rung động, trũng xuống một hai tấc.

Khoảnh khắc sau, Đằng Thanh Sơn đã biến mất khỏi hẻm núi Hỏa Lưu Thiết.

Nhìn Đằng Thanh Sơn lưng đeo ba rương gỗ to như một quả núi nhỏ rời đi, ba người Mục Vân Ký ngây dại một hồi lâu.

– Sao ta cảm thấy… chúng ta phái mười vạn đại quân hộ tống Hỏa Lưu Thiết cũng không an toàn bằng một mình Đằng tiên sinh hộ tống?

Đoàn Thạch Tấn dở khóc dở cười.

– Hơn nữa còn không nhanh bằng tiên sinh!

Phó Đao thán phục.

Khi ba người Phó Đao, Đoàn Thạch Tấn, Mục Vân Ký an bài quân đội ăn cơm trưa, chuẩn bị xuất phát…

– Nhìn kìa!

Phó Đao vội chỉ lên trời.

Chỉ thấy một tòa núi nhỏ xé gió nhanh chóng bay đi. Đoàn Thạch Tấn và Mục Vân Ký cũng chỉ thấy được tàn ảnh của cảnh này, rồi sau đó đã biến mất khỏi tầm nhìn.

– Phó tiên sinh, người nói đúng!

Mục Vân Ký cười khổ.

– Tốc độ chúng ta hộ tống Hỏa Lưu Thiết còn kém xa Đằng tiên sinh.

Trên trời cao vạn trượng, trên những đám mây.

Thanh Loan đang giương cánh bay nhanh. Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng nó, cánh tay phải vác một xách lớn.

Ba rương gỗ to được dây xích buộc chặt có trọng lượng vạn cân. Thanh Loan vốn có khí lực chẳng kém Lục Túc Đao chút nào, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn nên có đeo vật nặng như vậy phi hành hai ba ngàn dặm cũng là việc rất dễ dàng.

Ước chừng tiếp cận Nam Sơn Thành, Thanh Loan liền giảm độ cao, bay xuống tầng mây mù thấp.

– Tới rồi.

Đằng Thanh Sơn thấy Thần Phủ Sơn cao vút trong mây.

“Bây giờ vùng Hỏa Diễm Lĩnh có rất nhiều cường giả các đại gia tộc trong thiên hạ tề tụ, quá hỗn loạn. Hỏa Lưu Thiết của ta mà đặt ở đó thì ta căn bản không thể an tâm tu luyện. Cứ đặt ở Thần Phủ Sơn, cho Lục Túc Đao giúp ta gìn giữ.”

Buổi chiều cùng ngày, Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh Loan bay trở về Ngưu Đầu Sơn. Có thể thấy Thanh Loan được gọi là thực lực cao nhất, đệ nhất tốc độ trong số yêu thú phi cầm tiên thiên, cũng không phải là hư ngôn.

Buổi tối, bảy ngày sau khi núi lửa bộc phát.

– Mục lão ca, ngươi khó khăn lắm mới tới chỗ ta một chuyến.

Đằng Thanh Sơn đang cười nói, uống rượu với Mục Vọng. Ngưu Đầu Sơn ở gần Hỏa Diễm Lĩnh, Mục Vọng biết Đằng Thanh Sơn ở đây, nên tranh thủ thời gian tới bái phỏng một chút.

– Đằng huynh, lần này sao ngươi không đi Hỏa Diễm Lĩnh tìm bảo?

Mục Vọng cười hỏi:

– Phần lớn các đại cường giả Vũ Thánh trong thiên hạ đều đã tới đó rồi. Tìm Hỏa Diễm Hồng Liên thuần túy là dựa vào vận khí. Đương nhiên… Một vài hồ dung nham sâu thì cũng chỉ có Vũ Thánh chúng ta mới có thể đi vào được. Với thực lực Đằng huynh không chừng có thể tìm được đó. Một khi tìm được, tối thiểu có thể bồi dưỡng ra năm sáu tiên thiên cường giả.

Lời còn chưa dứt…

– Oang…

Một khúc dao động thiên địa kỳ dị truyền tới. Đằng Thanh Sơn và Mục Vọng chỉ cách hư cảnh một bước, không khỏi cùng nhìn về phía bắc.

Chỉ thấy trên vùng trời sâu trong Hỏa Diễm Lĩnh bỗng ngưng tụ một ngọn lửa phát ánh sáng ngút trời. Trong màn đêm, ngọn lửa phát ra ánh sáng đỏ rực vô cùng nổi bật trên nền trời đen kịt.

Vù!

Đằng Thanh Sơn và Mục Vọng cùng khiếp sợ, đồng thời đứng dậy.

Chọn tập
Bình luận