Những giây phút nàng hiến dâng lặng lẽ, tựa như những hạt mưa bụi mùa xuân li ti, từ từ rót vào lòng người. Một chén trà nóng, một câu nói quan tâm, một bộ y phục ấm áp, nhìn như bình thường nhưng lại là việc nhỏ đủ để làm ấm áp lòng người. Những việc này sớm đã vô tình làm Đằng Thanh Sơn sinh ra cảm tình đặc thù với Lý Quân, chỉ là hắn không ý thức được mà thôi.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy một tình cảm đặc thù. Nhưng hắn việc chia ngọt sẻ bùi chỉ có thể có được với thê tử kiếp trước Tiểu Miêu thôi.
Mãi đến lúc này, Đằng Thanh Sơn mới ý thức được thiếu nữ vì hắn mà nguyện ly khai quê nhà, ra biển lênh đênh với hắn, có ý nghĩa trọng yếu với hắn ra sao.
– Tiểu Quân, muội không thể xảy ra chuyện, muội không thể xảy ra chuyện.
Một giọt nước mắt từ khuôn mặt hắn lăn dài, rơi xuống trên mặt Lý Quân.
– Nhất định phải cứu, nhất định phải cứu!
Lúc này đầu óc Đằng Thanh Sơn hơi loạn. Đột nhiên thân thể hắn chấn động.
– Vân Mộng Bạch Quả, có thể làm xương cốt đã chết sống lại!
Vân Mộng Bạch Quả, chính là một trong tam bảo ở Đoan Mộc Đại Lục.
Cho dù là người là vừa chết cũng có thể cứu sống lại, huống chi Đằng Thanh Sơn cảm giác được, sinh cơ của Lý Quân vẫn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt.
Nhưng……
Vân Mộng Bạch Quả là thứ mà Đằng Thanh Sơn chuẩn bị cho Đằng Vĩnh Phàm cha hắn ăn, để giúp cha có thể đứng lên. Hơn nữa khi thấy Mục Vân Ký mọc ra song chưởng, Đằng Thanh Sơn hiểu rằng nếu cha muốn mọc ra hai chân, vậy ba khối Vân Mộng Bạch Quả phỏng chừng vẫn còn thiếu. Nếu để Lý ăn…
E rằng, chân cha sẽ không thể mọc ra được hòan toàn.
Đằng Thanh Sơn phải lựa chọn ra sao?
– Đằng huynh. Ta có thể xem Tiểu cô nương trúng phải độc gì không?
Đại trưởng lão Mục Vọng đi tới nói.
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, rồi gật gật đầu.
Mục Vọng để ngón tay vào cổ tay Lý, cảm ứng một chút rồi quay phắt đầu nhìn về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên, đồng thời lạnh lùng nói:
– Độc này là Nhất Mộng Bách Niên. Độc dược độc môn của Gia tộc Thiên Phong Nhất Mộng Bách Niên.
– Nhất Mộng Bách Niên?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên:
– Giải dược.
Đằng Thanh Sơn quát một tiếng chói tai, rồi lao về phía Hách Liên Hạo Duyên.
– Không muốn Tiểu cô nương của ngươi chết thì đứng lại. – Hách Liên Hạo Duyên lạnh lùng nói.
Nhưng Đằng Thanh Sơn căn bản không coi uy hiếp của Hạo Duyên ra gì.
– Hừ.
Thanh thiết kiếm khổng lồ của Hách Liên Hạo Duyên vẽ nên một mũi khoan nhọn hoắt chĩa về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn chìm trong điên loạn, gầm lên một tiếng, tay phải như lợi trảo chộp thẳng vào thanh cự kiếm này. Dùng sức vặn một cái, ‘ Chát’.
Tay phải của hắn còn cứng hơn cả thần binh lợi khí trực tiếp bẻ gãy binh khí của Hách Liên Hạo Duyên.
Vù.
Tiếp theo, hắn lật tay, tiếp tục chộp vào cái cổ của Hạo Duyên.
– Thua đơn giản như vậy à.
Nữ Vũ Thánh và Mục Vọng thấy thế đều cảm thấy vô cùng chấn động. Chỉ một chiêu đánh thẳng, đã hủy diệt binh khí, bắt sống đối phương.
Vô luận là sức mạnh hay tốc độ đều hoàn toàn áp chế Hách Liên Hạo Duyên. Đằng Thanh Sơn làm việc này chỉ như phẩy tay mà thôi.
– Giải dược đâu?
Đằng Thanh Sơn chộp cứng yết hầu Hách Liên Hạo Duyên, gằn giọng nói.
Hách Liên Hạo Duyên bị chộp cổ nhưng vẫn không khẩn trương chút nào, ngược lại lộ ra vẻ tươi cười nói:
– Đằng Thanh Sơn. Đúng. Mục Vọng nói đúng. Độc dược đích thật là của gia tộc Thiên Phong ta đó. Trong thiên hạ không có bất kỳ ai biết chế tạo thứ này. Nhưng, ta không có giải dược Nhất Mộng Bách Niên.
– Ngươi muốn chết.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, đồng thời liếc mắt nhìn Mục Vọng.
– Mục lão ca, dược tính của Nhất Mộng Bách Niên như thế nào? Giải như thế nào?
Mục Vọng trả lời:
– Nhất Mộng Bách Niên là một thứ độc khí hoàn toàn không có màu sắc, mùi vị. Nếu hít vào quá nhiều, cho dù là tiên thiên cường giả cũng bất tỉnh ngất đi. Muốn tỉnh lại, trừ phi ngươi có thứ Vân Mộng Bạch Quả có thể cứu được người vừa mới chết, ngoài ra cũng chỉ có giải dược đặc biệt của Thanhphong gia tộc mới được.
– Hôn mê bất tỉnh à? Bao lâu? – Đằng Thanh Sơn hỏi.
– Độc dược này tên là Nhất Mộng Bách Niên. Chỉ cần người bị hôn mê được chăm sóc tốt, đích xác có thể sống trong hôn mê cả trăm năm. Lâu hơn, thân thể cũng sẽ dần dần già yếu đi, cho đến lúc chết già trong hôn mê.
Mục Vọng trả lời. Đằng Thanh Sơn hiểu trúng phải Nhất Mộng Bách Niên, cũng giống như người sống đời sống thực vật.
– Hách Liên Hạo Duyên.
Đằng Thanh Sơn chộp cứng yết hầu Hách Liên Hạo Duyên, gằn giọng
– Ta biết gia tộc Thiên Phong ngươi muốn được Hỏa Diễm Hồng Liên. Nhưng, có giỏi thì đứng ra tranh đoạt. Dùng thủ đoạn độc dược bực này, khỏi cho người ta chế nhạo. Hách Liên Hạo Duyên, ngươi là người đứng đầu tương lai của gia tộc Thiên Phong mà.
– Ta nghĩ mạng ngươi còn quan trọng hơn giải dược nhiều.
– Đưa giải dược ra, ta cho ngươi đi. Bằng không. Ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời mọc hôm nay đâu.
Thanh âm Đằng Thanh Sơn gằn xuống, xem ra rất cố nén cơn tức giận.
Thiết Kiếm Vũ Thánh nhìn Đằng Thanh Sơn, mỉm cười.
Từ khi thấy Đằng Thanh Sơn chảy nước mắt vì Lý, Thiết Kiếm Vũ Thánh càng thêm tự tin.
– Đằng Thanh Sơn. Ta nói rồi. Ta không có giải dược. Trên người ta không đem giải dược theo mà. Giải dược đều cất kỹ trong gia tộc Thiên Phong ta. Nếu ngươi muốn cứu Lý cô nương, rất khó. Ngươi đưa Hỏa Hồng Liên cho ta, ta lấy tên gia tộc mà thề, khẳng định sẽ cho ngươi giải dược.
Thiết Kiếm Vũ Thánh cười nhạt.
– Về phần ngươi muốn giết ta à? Ngươi có thể giết. Ta chết rồi, chẳng những Lý cô nương phải chết theo, mà ngươi cũng phải chết. Đến cả mấy thằng cu đứng kia cũng chết nốt.
Đằng Thanh Sơn nheo mắt, lạnh lẽo nhìn Thiết Kiếm Vũ Thánh.
Thiết Kiếm Vũ Thánh vẫn cười nhạt.
– Tiểu tỷ tỷ.
Giữa không trung, Phó Vũ Bình trên lưng Cuồng Phong Ưng khóc òa lên.
– Tiểu tỷ tỷ.
Dương Đông cũng mắt rưng rưng. Đằng Thú vô cùng trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Thiết Kiếm Vũ Thánh lóe ra thú tính hoang dại.
– Tiểu Hôi. Đi, đi trước đi.
Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nói, đồng thời phất tay.
– Chiếu cố cho mấy người họ cho tốt.
Trí tuệ Cuồng Phong Ưng không thua gì nhân loại.
– U…
Nó kêu vang một tiếng, rồi chở Đằng Thú Dương Đông Phó Vũ Bình nhanh chóng ly khai Ngưu Đầu Sơn,bay về phía Thần Phủ Sơn. Thấy họ đã ly khai, Đằng Thanh Sơn mới thở phào một hơi.
– Đổi Hỏa Diễm Hồng Liên lấy giải dược. Ngươi muốn cứu nàng thì đưa Hỏa Diễm Hồng Liên cho ta. – Thiết Kiếm Vũ Thánh cười khẽ nói.
– Hách Liên Hạo Duyên. Vì Hỏa Diễm Hồng Liên mà ngươi thật không biết xấu hổ như vậy à.
Mục Vọng bên cạnh tức giận cười.
– Cửu Diệp Hồng Liên trân quý tới đâu. Ngươi lại dùng nó để trao đổi lấy giải dược. Giải dược của gia tộc Thiên Phong các ngươi e rằng còn chưa tới một hạt. Ngươi rõ là không biết xấu hổ.
Thiết Kiếm Vũ Thánh thoáng nhìn Mục Vọng, rồi lập tức chuyển sang nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
– Đằng Thanh Sơn. Ta không bức ngươi. Ngươi có thể giết ta ngay bây giờ
Đằng Thanh Sơn sắc mặt tái nhợt.
Hắn cũng biết. Ý chí và óc nhận định của một tiên thiên kim đan Vũ Thánh kiên định như thế nào. Nếu mình chì dùng miệng mà uy hiếp thì tác dụng sợ không lớn lắm. Hơn nữa một khi giết Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên thật thì mới đẩy tình huống tới mức gay go.
– Hách Liên Hạo Duyên.
Đằng Thanh Sơn nổi giận gầm lên.
– Ngươi cũng là đệ nhất Bắc Hàn Vực, đệ nhất Vũ Thánh. E rằng cũng là một trong những tiềm năng nhất của gia tộc Thiên Phong có thể tiến vào hư cảnh, trở thành Chiến Thần. Có lẽ tương lai, ngươi chính là tân Chiến Thần của Thiên Phong gia tộc.
Thiết Kiếm Vũ Thánh có hi vọng trở thành Chiến Thần của Thiên Phong mới không? Hắn đương nhiên rất muốn đạt được giấc mơ này.
Khi hắn vừa thu liễm thần sắc dao động đó.
Đằng Thanh Sơn đương nhiên chú ý tới ngay, tiếp tục nói:
– Nhưng ngươi vì Hỏa Diễm Hồng Liên mà đến cả chết cũng không sợ sao. Ha ha. Cũng tốt, dù sao gia tộc Thiên Phong các ngươi vì muốn có được Hồng Liên cũng phải đuổi giết ta. Cho dù ta không giết ngươi, gia tộc Thiên Phong của ngươi cũng sẽ đuổi giết ta. Vậy sao không trước hết giết ngươi. Đến lúc đó cho dù ta có chết, cũng chẳng tới nỗi bị lỗ lắm.
Đồng tử Thiết Kiếm Vũ Thánh co lại.
– Một câu…
Đằng Thanh Sơn nói trầm trầm
– Giải dược và cái mạng nhỏ của ngươi. Ngươi chọn đi. Ngươi chỉ có thời gian ba hơi thở để suy nghĩ. Nếu không có kết quả. Ta sẽ giết ngươi.
– Trên người ta thật không có giải dược.
Thiết Kiếm Vũ Thánh.
– Trong Gia tộc thì có.
– Một.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng đếm.
Ở trong gia tộc mới có? Đằng Thanh Sơn không tin. Thiết Kiếm Vũ Thánh là loại người như thế,nên sẽ không đưa mình bức tới tuyệt lộ.
– Đằng Thanh Sơn. Ta nói thật, ngươi làm như vậy là buộc hai chúng ta cùng chết.
Thiết Kiếm Vũ Thánh vội vàng nói.
– Hai.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói:
– Yên tâm. Gia tộc Thiên Phong của ngươi còn chưa có bổn sự giết được ta. Thiên Phong Chiến Thần không đạt tới hư cảnh đại thành, hắn không thể bay, ta ở trên lưng Thanh Loan, hắn đuổi theo như thế nào đây?
– Ngươi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh cảm thấy cả người phát run. Nói thật, hắn cũng sợ Đằng Thanh Sơn sẽ giết hắn thật.
Hắn còn phải trở thành tân Thiên Phong Chiến Thần chứ.
Cho dù chết, lại chết vì một viên giải dược à. Đích xác không đáng.
– Ba.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng hô. Thiết Kiếm Vũ Thánh cả người run lên.
– Quả thật là con người sắt đá. Hừ, ngươi chết đi.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói. Đồng thời tay phải phát lực.
– Chờ một chút.
Thiết Kiếm Vũ Thánh vội hô, rồi cười khổ nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Ngươi thắng.
Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi. Nếu giết Thiết Kiếm Vũ Thánh thật thì con đường mình đi quả thật là tuyệt lộ.
– Giải dược đâu?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh hơi chần chờ
– Nhanh. Lấy ra.
Đằng Thanh Sơn quát. Tay phải lại bóp mạnh.
– Để ta đưa cho ngươi.
Thiết Kiếm Vũ Thánh thở khì một hơi, lấy từ trong ngực ra một khối nhìn như bạc.
– Bạc này là bạc giả. Bề ngoài chỉ sơn một tầng bạc. Bên trong giấu giải dược.
Đằng Thanh Sơn lúc này mới thở phào một hơi, nhận lấy giải dược.
– Đằng huynh, sao ngươi biết được là trên người hắn mang theo giải dược?
Mục Vọng kinh ngạc hỏi.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
– Hách Liên Hạo Duyên, không thể vì thiếu một viên giải dược mà chết được, do đó để ngừa vạn nhất, khẳng định hắn sẽ mang theo giải dược.
Đằng Thanh Sơn quay đầu đi về phía Lý. Đồng thời nhè nhẹ bóp thỏi bạc. Một viên đan dược màu xanh thẫm lăn ra. Hắn không lo là giải dược giả… Trừ phi Hách Liên Hạo Duyên muốn chết.
Nhưng hắn lại không chú ý tới Lúc này trên mặt Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên trên lộ ra nụ cười quỉ quyệt.
Vèo.
Hách Liên Hạo Duyên lùi bắn ra sau.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn quay đầu, biến sắc.
– Hách Liên Hạo Duyên, ngươi muốn chết.
Đồng thời hắn lao về phía Hách Liên Hạo Duyên. Hách Liên Hạo Duyên chạy trốn làm hắn hoài nghi giải dược là độc dược.
– Ha ha. Giải dược không phải độc dược. Nhưng… Tiểu cô nương đó không xong rồi.
Hách Liên Hạo Duyên cười phá lên.
– Ta mua chút thời gian, thế mà ngươi không nhìn ra. Ha ha…
Trong tiếng cười, Mục Vọng và Nữ Vũ Thánh Giang Nhạn cùng biến sắc tái nhợt.
Sắc mặt Đằnng Thanh Sơn cũng biến thành trắng bệch. Ngẩng đầu nhìn lên trời…
Một con đại điêu khổng lồ toàn thân trắng như tuyết, không có lấy một chút lông tạp, toàn thân vờn quanh hào quang màu xám bàng bạc kỳ dị. Trên lưng đại điêu, một nam tử áo đen tóc bạc lãnh khốc nhìn xuống phía dưới. Ánh mắt lạnh buốt làm bọn Đằng Thanh Sơn, Giang Nhạn như bị soi thủng.
Chỉ một ánh mắt đã làm Đằng Thanh Sơn cảm thấy áp lực vô cùng đáng sợ.
– Thiên Phong Chiến Thần.
Đằng Thanh Sơn biết mình vẫn trúng chiêu của Thiết Kiếm Vũ Thánh.