Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 419: Cuối Cùng Đạt Tới Hư Cảnh

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Bắc Hàn Vực, ngoài thành Thiên Phong hơn mười dặm, đó là một trong tam đại hiểm địa trong thiên hạ, Thiên Phong Hợp Cốc.

Vù… vù… gió lạnh gầm rít, không người không thú. Thiên Phong Hợp Cốc cực lạnh, cho dù là cao thủ nội kình ở trong hẻm núi này, bị gió lạnh thổi một lúc, cũng sẽ đông cứng tại đương trường. Nhưng đây cũng là chỗ tu luyện của Thiên Phong Chiến Thần.

Bên trong hẻm núi, có một cung điện toàn bộ do hàn băng điêu khắc thành toạ lạc. Bên trong cung điện trải da thú làm thảm, cả một khoảng cung điện dài rộng chừng hơn mười trượng mà không có vật gì cả, chỉ có thảm lông. Thiên Phong Chiến Thần mặc hắc y, Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên mặc ngân bào, đều khoanh chân ngồi đó, cách xa nhau một khoảng.

– Hạo Duyên, tay ngươi so với lúc chưa đứt có giống nhau không?

Thiên Phong Chiến Thần lạnh lùng hỏi.

– Thưa sư phụ. Nó mọc lại rất tốt.

Hách Liên Hạo Duyên gật đầu, nhúc nhích cánh tay phải.

– Cũng tương tự như khi chưa đứt. Đáng tiếc, nửa quả Vân Mộng Bạch Quả để dành bây giờ đã gần như hết sạch rồi. Hừ, đều do tên Đằng Thanh Sơn và quái điểu phun lửa đó!

Trong hai mắt Hách Liên Hạo Duyên lóe ra lệ mang.

Cả Đoan Mộc Đại Lục, chỉ có gia tộc Thiên Phong biết thú ngữ. Nên việc tìm Vân Mộng Bạch Quả đối với gia tộc Thiên Phong cũng không khó khăn lắm. Húc Nhật Thương Hành cũng phải nhờ Đằng Thanh Sơn đi tìm, nhưng bản thân gia tộc Thiên Phong đã có nửa quả Vân Mộng Bạch Quả để dành từ lâu rồi. Vừa vặn cũng đủ để cánh tay phải của Hách Liên Hạo Duyên mọc ra.

– Quái điểu phun lửa…

Thiên Phong Chiến Thần nheo mắt lại.

– Ở Đoan Mộc Đại Lục chúng ta chưa bao giờ có loại yêu thú này. Đằng Thanh Sơn không biết lấy nó ở đâu ra.

Thiên Phong Chiến Thần rất thèm thuồng Thanh Loan.

– Hạo Duyên, Đằng Thanh Sơn bên kia có động tĩnh gì không? – Thiên Phong Chiến Thần hỏi.

– Đằng Thanh Sơn nhát gan sợ chết, cả ngày trốn chui nhủi trong Vân Mộng Cổ Thành.

Hách Liên Hạo Duyên căm hận nói:

– Hai ngày trước, hắn thành thân với nữ tử tên là Lý Quân, nhưng chỉ mời rất ít người tới! Thành thân xong, hắn vẫn một mạch ở trong Đông Hoa viên tu luyện, vui vẻ với thê tử, rất ít ra ngoài.

Thiên Phong Chiến Thần nhướng mày:

– Hạo Duyên, từ hôm nay trở đi, ngươi an bài người quản chuyện gia tộc. Ngươi chỉ chuyên tâm theo ta ở đây tiềm tu.

– Sư phụ?

Hách Liên Hạo Duyên giật mình.

– Hạo Duyên, ngươi cần phải đạt tới hư cảnh!

Thiên Phong Chiến Thần nói trầm trầm

– Đằng Thanh Sơn tiềm lực vô cùng, ta và hắn giao thủ ở Ngưu Đầu Sơn, ta phát hiện ra hắn hẳn là mới vào bước vào hư cảnh! Còn trẻ như vậy đã đạt tới hư cảnh, sau này thành tựu không thể đo lường được. Cái gay go nhất là, hắn và Mục Gia quan hệ rất tốt, mà lại có cừu hận với gia tộc Thiên Phong ta. Hắn tránh ở Vân Mộng Cổ Thành, ta căn bản không giết được hắn.

– Vậy…đợi khi thực lực tăng lên… không phải?

Hách Liên Hạo Duyên cực kỳ hoảng sợ.

– Đừng lo.

Thiên Phong Chiến Thần lạnh nhạt nói

– Hắn chỉ mới vào hư cảnh, đến cả thần dung thiên địa cũng chẳng làm được. Còn ta đã tiến vào hư cảnh hai trăm năm rồi. Sao hắn có khả năng so được chứ? Cho dù tu luyện có nhanh tới mấy, muốn vượt qua ta thì tối thiểu cũng phải mất năm mươi năm. Hạo Duyên, ngươi nhất định phải đạt tới hư cảnh. Như vậy ta mới nắm chắc có thể ứng phó được với Mục lão đầu!

– Ừm.

Hách Liên Hạo Duyên trịnh trọng gật đầu.

– Còn nữa, truyền lệnh một khi Đằng Thanh Sơn ly khai Vân Mộng Cổ Thành, phải lập tức báo lại cho ta.

Thiên Phong Chiến Thần nghiêm giọng ra lệnh.

– Vâng, sư phụ.

Hách Liên Hạo Duyên cũng muốn giết Đằng Thanh Sơn.

– Sư phụ, chín hạt sen thì sao?

Hách Liên Hạo Duyên dò hỏi

– Sư phụ sẽ chia như thế nào?

– Hạt sen có công hiệu thần kỳ, người có nội kình đỉnh mà ăn một viên vào thì ‘thần’ có thể đề cao tới mức đủ để đột phá đến tiên thiên. Vũ Thánh Tiên thiên thực đan ăn vào có thể trở thành Vũ Thánh tiên thiên kim đan!

Thiên Phong Chiến Thần nói trầm trầm

– Hạt sen này không thể lãng phí được. Chọn ai phục dụng, phải rất thận trọng. Bất luận là ai, muốn phục dụng cũng phải được ta xem xét… Chín hạt sen này, cũng bất tất dùng vội làm gì. Đâu biết chừng gia tộc Thiên Phong ta tương lai sẽ xuất hiện một thiên tài

Có thiên tài có nhận thức cao, có nghị lực, nhưng có thể là trời sinh có ‘thần’ yếu. Tỷ như ở Cửu Châu Đại Địa, có thể một vài nhân vật cường giả có tên trong Địa Bảng, nhận thức và nghị lực của họ không nhất định yếu hơn tiên thiên cường giả. Nhưng có thể là ‘thần’ lại kém một bậc.

Một khi cho họ một hạt sen, sẽ như cá chép vượt vũ môn, vận mệnh sẽ hoàn toàn khác hẳn.

– Ngươi về gia tộc an bài xong rồi lập tức tới đây.

Thiên Phong Chiến Thần phất tay nói

– Thôi, ngươi đi đi.

Đằng Thanh Sơn đương nhiên biết, gia tộc Thiên Phong luôn luôn âm thầm giám thị hắn. Ở Ngưu Đầu Sơn, lúc Đằng Thanh Sơn uy hiếp Thiên Phong Chiến Thần giao ra giải dược, Thiên Phong Chiến Thần mặc dù nén giận vì gia tộc, nhưng vẫn rất giận dữ, cũng làm cho Thiên Phong Chiến Thần tràn đầy sát tâm với Đằng Thanh Sơn, chỉ muốn giết hắn càng sớm càng tốt!

Nhưng…

Đằng Thanh Sơn không quan tâm!

Bên trong Vân Mộng Cổ Thành, trong Húc Nhật Thành, ở Đông Hoa viên.

Sáng sớm, trời dần sáng, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng rời giường.

– Rửa mặt này.

Lý Quân bưng nước ấm đặt lên bàn. Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn Lý Quân. Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, cảm thấy vô cùng ấm áp.

– Ừ. Huynh luyện quyền trước, đợi lát nữa sẽ tới ăn điểm tâm.

Đằng Thanh Sơn vừa rửa mặt, vừa cười nói.

Lý Quân gật gật đầu, rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Đi xuống lầu, ra đại sảnh, trước mặt chính là mặt hồ tựa như mặt gương. Những căn lầu các ở Đông Hoa viên đều được kiến tạo ở trên hồ nước. Còn Đằng Thanh Sơn buổi sáng mỗi ngày đều luyện quyền, đều đạp trên mặt nước luyện quyền.

– Sư phụ.

– Sư phụ.

Đằng Thú và Dương Đông đang trải những bản gỗ trên nước để luyện quyền. Mặc dù Đằng Thú bây giờ đang dùng búa, Dương Đông dùng kiếm, nhưng… buổi sáng mỗi ngày đều phải luyện quyền. Đằng Thanh Sơn lấy quyền làm đạo! Còn kiếm pháp và phủ pháp chỉ là kỹ xảo giết địch!

– Ừm.

Đằng Thanh Sơn nhảy dựng lên, như một trận gió bay xuống mặt hồ.

Dẫm trên mặt nước, nhưng không hề trầm xuống, dưới hai chân Đằng Thanh Sơn sinh ra một vòng xoáy nhỏ.

– Từ khi tìm hiểu phủ pháp, tự nghĩ ra quyền pháp cho tới bây giờ, ta đã sáng chế ra quyền thứ tám của Hành Thổ Chi Quyền và Hành Hỏa Chi Quyền. Còn Hành Kim Chi Quyền thì sáng chế ra quyền thứ bảy. Bây giờ chỉ thiếu đúng một bước, ta đã cảm giác được, nhưng lại không thể đột phá.

Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng lo lắng, nhưng việc tìm hiểu thiên đạo thì sốt ruột cũng không làm gì được.

Tâm hồn Đằng Thanh Sơn trở nên bình lặng, lúc này dùng tay làm đại phủ, diễn luyện từng chiêu phủ pháp! Phủ pháp này đều là do Đằng Thanh Sơn tìm hiểu Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rồi tự mình lĩnh ngộ ra. Cơ hồ mỗi ngày, lĩnh ngộ về phủ pháp của Đằng Thanh Sơn đều có chút hơi thay đổi.

Luyện một lần phủ pháp, tâm tình Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn bình tĩnh.

Sau đó lại diễn luyện quyền pháp!

Hành Thổ Chi Quyền đánh một lát, mới chuyển sang luyện Hành Hỏa Chi Quyền.

– Xoẹt…

Đằng Thanh Sơn từng quyền một, mặc dù không ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, nhưng lại khiến cho linh lực thiên địa chung quanh chấn động. Trong lúc diễn luyện hành hỏa chi quyền, ý cảnh cũng không ngừng tăng lên, cho đến lúc quyền thứ tám với ý cảnh núi lửa bộc phát muốn xé rách cả thiên địa.

– Đáng tiếc, chỉ sáng tạo tới quyền thứ tám.

Ngay lúc này, Đằng Thanh Sơn cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào người, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy phía chân trời phương đông xa xôi, một vòng mặt trời đỏ đang vừa nhô lên khỏi đường chân trời. Ánh mặt trời mặc dù không chói mắt, nhưng khi chiếu vào người lại rất ấm áp, vô cùng dễ chịu.

– Ánh mặt trời… nó vẫn là mặt trời, bản thân mặt trời vốn nóng rực, nhưng bây giờ lại không cảm giác nóng như vậy.

– Chỉ nhìn thấy mặt trời xa xa, chỉ cảm giác được sự ấm áp của nó, nó chiếu ra những tia nắng ấm áp.

– Nhưng nếu đến gần nó, nó sẽ đốt tất cả thành hư vô.

Hai mắt Đằng Thanh Sơn như mờ đi, chỉ nhìn vòng mặt trời đỏ ối xa xa.

– Rắc!

Trong đầu Đằng Thanh Sơn như có một tia chớp lóe lên. Vốn đã cảm giác được, nhưng mãi mà không thể đột phá được, thế mà lúc này Đằng Thanh Sơn thoáng cái đã nắm bắt được điểm mấu chốt, giống như tìm được chìa khóa mở cửa. Trên mặt Đằng Thanh Sơn dần dần lộ ra nụ cười, nụ cười đẹp như nụ cười của một hài tử.

Đồng thời hắn cứ đứng trên mặt nước như vậy, yên lặng nhìn ánh mặt trời.

Lúc này Lý Quân mặc tạp dề như một thị nữ, đang làm điểm tâm, nhìn chén cháo bốc khói không khỏi nở nụ cười. Mặc dù có thị nữ nấu cơm, nhưng Lý Quân vẫn thích tự mình nấu cho Đằng Thanh Sơn. Ngay lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng kêu:

– Sư mẫu, sư mẫu.

– Hả?

Lý Quân nghi hoặc đi ra.

– Nhìn kìa, nhìn bên kia.

Dương Đông chỉ về phía Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền, Đằng Thú cũng chỉ về chỗ đó.

Đằng Thanh Sơn luyện quyền rất ít khi ngây ngốc ngẩn người.

– Thanh Sơn hắn…

Lý Quân cũng nhìn bóng người đứng trên mặt hồ.

Đột nhiên…

Đằng Thanh Sơn chợt động. Hắn tiếp tục luyện quyền pháp. Lần này hắn luyện hành hỏa chi quyền. Nhưng, mấy người Lý Quân đều không cảm giác được. Mặc dù họ đã thấy hành hỏa chi quyền này rất nhiều lần, nhưng lần này, lại cảm giác thấy nó khác hẳn lúc trước.

Rốt cuộc có gì không giống thì không thể nói ra được.

Một chiêu một quyền pháp, khi Đằng Thanh Sơn đánh ra quyền thứ tám, chợt xoay người tiến lên đấm thẳng một quyền, một quyền đấm thẳng rất đơn giản mộc mạc.

– Ầm…

Phía trước cả không gian đều chấn động mạnh. Toàn bộ những cây cỏ sinh trưởng trên hồ phía trước bị chấn động mạnh, sau đó… xoẹt xoẹt… vỡ vụn ra.

– Sư phụ luyện quyền không dùng cương kình, cũng không dùng lực, sao…

Dương Đông kinh ngạc nói.

– Thanh Sơn bình thường luyện quyền cũng không hề làm thực vật bên cạnh hư hao gì. Vậy mà hôm nay….

Lý Quân cũng kinh hãi.

Chỉ thấy lúc này Đằng Thanh Sơn đứng trên mặt hồ, lộ vẻ tươi cười, hơn nữa không khí chung quanh mờ ảo như vặn vẹo đi. Lý Quân nhìn khu vực xa xa chung quanh Đằng Thanh Sơn đều méo xệch đi. Một luồng hào quang màu đỏ rực xoay tròn chung quanh Đằng Thanh Sơn.

Toàn thân Đằng Thanh Sơn mờ ảo có lưu quang màu đỏ rực, làm Đằng Thanh Sơn như một vị thần tiên.

– Oang…

Hồ nước dưới chân Đằng Thanh Sơn lấy Đằng Thanh Sơn làm trung tâm, bắn thẳng về bốn phương tám hướng, sinh ra một làn sóng mãnh liệt.

Trong thành Húc Nhật, Vân Mộng Chiến Thần đang khoanh chân tĩnh tu ngồi trước cái bàn, vuốt ve chiến đao đầu sói khổng lồ, đột nhiên mở to mắt. Mục Vọng cũng khoanh chân ngồi cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Mộng Chiến Thần, hỏi:

– Sư phụ, sao vậy?

Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phương đông:

– Mục Vọng, ngươi cảm giác được gì không?

– Cảm giác?

Mục Vọng nhìn về phương đông, nghi hoặc hỏi không xác định:

– Tựa hồ mờ ảo có linh lực Hỏa dao động, rất yếu ớt, có gì đặc thù ạ?

– Không, không phải linh lực dao động bình thường.

Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phương đông, từ từ nói:

– Từ hôm nay trở đi, trong thiên hạ lại có thêm một chiến thần!

– Hư cảnh?

Mục Vọng không khỏi trừng mắt.

Hư cảnh cao cao tại thượng… Hắn luôn luôn có giấc mộng hư cảnh!

– Đằng Thanh Sơn, bước vào hư cảnh rồi.

Chọn tập
Bình luận