Vừa nghe
“Bảo tàng cất giấu ngàn năm!”, dù trầm ổn cách mấy tim Mục Vọng cũng không khỏi đập thật nhanh. Đoan Mộc Đại Lục loạn lạc không ngớt, trăm tộc tranh bá. Tục ngữ nói cực thịnh sẽ suy. Không hề một gia tộc nào có thể hưng thịnh vĩnh viễn. Do đó trong thiên hạ, bất kỳ một đại gia tộc nào cũng chừa đường lui, chuẩn bị một ngày vùng dậy, giống như Phó gia là huyết mạch của Thần Phủ Sơn, có thể qua sáu ngàn năm vẫn bất diệt, cũng chính là nhờ họ có chuẩn bị đầy đủ, có thể làm gia tộc sau mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm sau lại tiếp tục hưng thịnh!
Gia tộc Thiên Phong đang là gia tộc đứng đầu ở Đoan Mộc Đại Lục! Một gia tộc cường thịnh trên ngàn năm!
Họ cũng sẽ cho tự mình lưu lại một đường lui.
Một gia tộc muốn vùng dậy, cần phải có các loại trân bảo, bí tịch cùng với của cải kinh người!
“Gia tộc Thiên Phong xưng bá Bắc Hàn Vực, là thiên hạ đệ nhất gia tộc, bảo tàng cất dấu ngàn năm sao không kinh người cho được?” Mục Vọng ngẫm lại không khỏi máu nóng sôi trào.
– Thiên Phong Chiến Thần vừa chết! Tuy gia tộc Thiên Phong có rất nhiều binh mã, nhưng không có chiến thần! Căn bản gia tộc Thiên Phong không có tư cách độc chiếm cả Bắc Hàn Vực.
Vân Mộng Chiến Thần nói trầm trầm:
– Gia tộc Thiên Phong căn bản không nghĩ đến việc chiến thần của họ sẽ chết, nên bảo tàng phải tới tám chín phần còn ở trong Hách Liên phủ. Chúng ta lập tức tới Hách Liên phủ.
Ngay lập tức, hai bóng người Vân Mộng Chiến Thần cùng Đại trưởng lão Mục Vọng nhoáng lên rồi biến mất trong đám đông.
Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh sau khi thiêu đốt Thiên Phong Chiến Thần, bay lơ lửng giữa không trung, không khỏi sung sướng ngẩng đầu hưng phấn hót vang một tiếng:
– U…
Thanh âm cao vút vang dội, chấn động lòng người.
Mấy vạn người thấy cảnh này hoàn toàn bị Bất Tử Phượng Hoàng làm cho tin phục. Có không ít người còn bị dọa tới ngẩn người. Đám người của Hách Liên gia tộc cơ hồ không ai không trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ không dám tin, họ không tin chiến thần của họ lại chết nhanh như vậy!
– Ha ha!
Đằng Thanh Sơn cười vang rồi đi về phía bất tử Phượng Hoàng. Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình cũng đi theo.
– Tiểu Thanh!
Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa cười gọi.
Bất tử Phượng Hoàng quay đầu thấy hắn, trong hai mắt lóe ra vẻ kinh hỉ, nó chợt xuất hiện cạnh mấy người Đằng Thanh Sơn tựa như thuấn di.
– Tiểu Thanh, ngươi thật lợi hại.
Lý Quân không khỏi vuốt bộ lông của bất tử Phượng Hoàng.
Ngọn lửa bên người Bất tử Phượng Hoàng hoàn toàn thu liễm vào trong, đồng thời hót một tiếng với Lý Quân.
– Thanh Sơn! Tiểu Thanh nói là nó rất cảm tạ huynhđã giúp nó đạt tới hư cảnh, lột xác thành Bất tử Phượng Hoàng.
Lý Quân cười nói.
Đằng Thanh Sơn lại cảm thán:
– Cảm tạ ta sao? Nếu không có nó, căn bản không thể giết được Thiên Phong Chiến Thần. Do đó, chúng ta còn phải cảm tạ Tiểu Thanh mới đúng.
Lý Quân cũng kêu lên tiếng với Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh.
Bất tử Phượng Hoàng cúi đầu, nhè nhẹ chạm vào Đằng Thanh Sơn, có vẻ rất cảm kích. Trong thiên hạ, những cường giả hư cảnh đều phải ngộ đạo. Họ căn bản không có cách nào có thể miêu tả được đạo. Nhưng Đằng Thanh Sơn lại thông qua quyền pháp đem Đạo của mình hoàn toàn biểu đạt ra ngoài. Vốn Nội gia quyền tu luyện bằng cách luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn thể hiện rất tự nhiên, đem ngộ đạo chuyển hóa thành quyền pháp.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày, quay đầu nhìn về phía sau:
– Mục lão ca đang làm gì thế?
Trong khu vực của mình, hắn rõ ràng nhận thấy khí tức của Vân Mộng Chiến Thần đang đi ra ngoài rất nhanh.
Thiết Kiếm Vũ Thánh “Hách Liên Hạo Duyên” đang đỏ mắt, dùng tốc độ kinh người lao về phía Thiên Phong thành.
“Sao lại như thế?”
“Sao Sư phụ lại chết? Sao có thể chết chứ!!!” Thiết Kiếm Vũ Thánh rõ ràng nghe thấy ngàn vạn người quan khán đang thảo luận, hắn lại càng cảm thấy thống khổ. Sư phụ hắn là chiến thần, không chết mới đúng. Thiết Kiếm Vũ Thánh vĩnh viễn nhớ sư phụ hắn đã nói “Hạo Duyên, chỉ cần ngươi đạt tới hư cảnh, trước hết đạt tới thần dung thiên địa. Đến lúc đó, cho dù ngươi yếu hơn chiến thần khác, nhưng chiến thần khác cũng đừng mơ tưởng giết được ngươi.”
Sau khi đạt tới thần dung thiên địa, tốc độ cường giả hư cảnh sẽ tương đương nhau, cho dù một ai đó chiếm được ưu thế, có thể có tốc độ cao hơn một bậc.
Nhưng lúc chạy trốn, hoàn toàn có thể đổi phương hướng một cách không có quy tắc… nên biết cường giả hư cảnh lắc mình một cái là ra xa một hai dặm, đột nhiên thay đổi phương hướng cũng sẽ làm người đuổi giết trở tay không kịp. Chỉ cần tốc độ không chênh lệch quá lớn, địch nhân căn bản không thể đuổi giết được cường giả hư cảnh!
Đáng tiếc…
Thiên Phong Chiến Thần lần này gặp phải Bất tử Phượng Hoàng, vương giả trong yêu thú phi cầm, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều so với thần thú phi cầm bình thường. Tốc độ Bất tử Phượng Hoàng nhanh hơn hắn gấp hai! Chênh lệch quá lớn. Hơn nữa ngọn lửa của bất tử Phượng Hoàng cũng chẳng phải chiêu thức gì, chỉ dùng ngọn lửa đầy trời thiêu đốt, chẳng có cách nào trốn được.
“Ta phải sống.”
“Thoát khỏi phạm vi ba mươi bốn dặm của Vân Mộng Chiến Thần và Hỏa Diễm Chiến Thần, sau đó sẽ cẩn thận ẩn núp. Đợi đến khi ta đạt tới hư cảnh, mới có hy vọng đưa gia tộc Thiên Phong ta hưng thịnh trở lại.” Trong lòng Thiết Kiếm Vũ Thánh rất đau đớn, nhưng đầu hắn vẫn thanh tỉnh. Không có Thiên Phong Chiến Thần trấn thủ, gia tộc Thiên Phong tất sẽ phải bị các đại gia tộc trong thiên hạ cấu xé!
Trong đó người xuống tay ác độc nhất không thể nghi ngờ gì sẽ là Mục Gia!
– Hách Liên Hạo Duyên!
Thanh âm già nua vang lên.
Vù!
Một tàn ảnh mơ hồ xuất hiện trước người Thiết Kiếm Vũ Thánh, sau đó ngưng thành người thực. Chính là Vân Mộng Chiến Thần lưng đeo một thanh chiến đao đầu sói khổng lồ. “Vân Mộng Chiến Thần!” Thấy người trước mắt, sắc mặt Thiết Kiếm Vũ Thánh trắng bệch đi, lập tức hắn nặn nụ cười:
– Vân Mộng Chiến Thần… người… người làm gì thế?
– Hách Liên Hạo Duyên, ngươi phải biết ta muốn làm gì chứ.
Vân Mộng Chiến Thần cười khẽ nói:
– Nói đi, bảo tàng của Hách Liên gia tộc giấu ở đâu?
Thiết Kiếm Vũ Thánh nghe thế, hiểu rằng hôm nay không đường nào có thể đi nữa, không khỏi phá lên cười cuồng loạn:
– Mục lão đầu, ngươi cũng tham lam bảo tàng của Hách Liên gia ta à! Ha ha… Nằm mơ đi! Ngươi có giết ta cũng đừng nghĩ tới nó. Hách Liên gia ta sau này sẽ nhờ nó có thể hưng thịnh lại!
Lời còn chưa dứt, “vèo” một tiếng, một ánh đao xẹt qua cổ Thiết Kiếm Vũ Thánh.
Một cái đầu máu me bị bắn tung lên, mắt hắn vẫn còn vẻ điên cuồng.
– Rõ là muốn chết.
Vân Mộng Chiến Thần lắc đầu cười nhạt.
Thiết Kiếm Vũ Thánh là cường giả của Hách Liên gia có hy vọng đạt tới hư cảnh nhất. Hắn đương nhiên không thể để Thiết Kiếm Vũ Thánh sống được.
Vân Mộng Chiến Thần vừa muốn bỏ đi, đột nhiên ‘Vèo’ một tiếng!
Lực thiên địa khẽ chấn động, một bóng người xuất hiện cạnh Vân Mộng Chiến Thần, chính là Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn!
Vân Mộng Chiến Thần mỉm cười.
– Mục lão ca, huynh làm gì thế?
Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn thi thể của Thiết Kiếm Vũ Thánh trên đất. Trong thời buổi loạn lạc này đến cả Thiên Phong Chiến Thần cũng bị giết, thì một Vũ Thánh bị giết cũng không đáng để kinh ngạc. Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể hiểu, Đoan Mộc Đại Lục có hai nhà cực mạnh, Mục Gia, và Hách Liên gia. Hai nhà này âm thầm cạnh tranh vói nhau.
Có cơ hội ném đá xuống giếng (thừa cơ hại người khi người đang bị nạn) thì dứt khoát nhà họ Mục đương nhiên sẽ làm!
– Thanh Sơn! Hách Liên vừa chết, Thiết Kiếm Vũ Thánh cũng chết! Gia tộc Thiên Phong không có cường giả cao cấp trấn thủ nữa, như vậy sao có thể bá chiếm cả Bắc Hàn Vực được chứ?
Vân Mộng Chiến Thần cười:
– Hơn nữa Thiên Phong Chiến Thần Hách Liên chết đi, ngàn vạn người đều thấy. Gia tộc Thiên Phong muốn giấu giếm cũng không giấu được. Do đó, chắc chắn gia tộc Thiên Phong sẽ lập tức dời bảo tàng gia tộc đi.
“Bảo tàng?” Đằng Thanh Sơn lập tức tỉnh ngộ.
Vừa tới Đoan Mộc Đại Lục, khi ở trên hải đảo, hắn thấy Hắc Thiết Hà Lưu Gia bị đồ sát. Gia tộc này ở Đoan Mộc Đại Lục chỉ có thể xem là một tiểu gia tộc, thế mà có nhiều hoàng kim như vậy. Đến cả Phó gia, chìm đắm mấy ngàn năm vẫn có thể luyện ra ngàn Thần Đao Vệ! Còn gia tộc Thiên Phong là thiên hạ đệ nhất gia tộc, xưng bá trên ngàn năm, bảo tàng của nó sẽ kinh người như thế nào đây?
– Thanh Sơn! Hay là chúng ta cùng đi tìm?
Vân Mộng Chiến Thần cười:
– Nếu hôm nay không đi, sau này muốn tìm sẽ khó khăn nhiều.
– Được.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
– Xem trong chúng ta ai tìm được trước.
Vân Mộng Chiến Thần cười:
– Ai tìm được sẽ về tay người đó.
Nếu Bất tử Phượng Hoàng chưa ra đời, Vân Mộng Chiến Thần không thể nói như vậy. Nhưng sau khi thấy Bất tử Phượng Hoàng có thực lực đáng sợ như thế, địa vị của Đằng Thanh Sơn trong lòng Vân Mộng Chiến Thần tăng lên rất nhiều!
– Ha ha, được! Xem ai tìm được trước nhé!
Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần đồng thời thân hình tiêu tan, tiến vào trong Thiên Phong thành.
Hách Liên phủ, là trung tâm của gia tộc Thiên Phong, hơn một ngàn năm chưa bao giờ loạn đến như thế!
Mọi người kinh hoàng!
Từ khi tin Thiên Phong Chiến Thần chết lan truyền về, đám tộc nhân của gia tộc Thiên Phong trước vẫn kiêu ngạo, bây giờ trong lòng hoàn toàn suy sụp. Đặc biệt là khi thi thể của Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên, của tộc trưởng Hách Liên Hạo Phàm và của các nhân vật trọng yếu khác liên tiếp được phát hiện, càng làm cho gia tộc lâm vào tình trạng hỗn loạn trước đó chưa từng có.
Tuyết lớn đã ngưng, trên nóc của một cung điện ở Hách Liên phủ, Đằng Thanh Sơn, Vân Mộng Chiến Thần sóng vai đứng đó. Mục Vọng đứng chếch một bên.
– Bảo tàng này rốt cuộc giấu ở đâu?
Vân Mộng Chiến Thần nhíu mày.
– Mục lão ca! không phải huynh mới vừa tìm được một địa điểm rồi sao?
Đằng Thanh Sơn cười khẽ.
Vân Mộng Chiến Thần nhíu mày, lắc đầu:
– Không, cực ít người biết được bảo tàng quan trọng nhất của gia tộc cất giấu ở đâu. Có thể chỉ Thiên Phong Chiến Thần mới biết được. Cũng có lẽ là Thiên Phong Chiến Thần, Thiết Kiếm Vũ Thánh và gia chủ biết được. Hách Liên Hạo Duyên và Hách Liên Hạo Phàm đã bị giết rồi. Những trưởng lão khác cũng chỉ biết sơ sơ bề ngoài… Nhưng, những gì họ nói về địa điểm bảo tàng, theo ta phỏng chừng hẳn là một bảo tàng bình thường của gia tộc Thiên Phong thôi. Bảo tàng chính thức, đám trưởng lão chắc không biết.
Cáo khôn có ba hang, bảo tàng của gia tộc Thiên Phong khẳng định sẽ được giấu ở không ít nơi!
– Gia tộc Thiên Phong không ngờ sụp đổ nhanh thế này. Do đó tuyệt đại bộ phận bảo tàng hẳn là còn ở nơi nào đó trong Hách Liên phủ.
Vân Mộng Chiến Thần nói trầm trầm:
– Nhưng căn bản không tìm thấy.
Cường giả hư cảnh có bản lĩnh bao trùm cả một khu vực. Nhưng chỉ có thể phát hiện khí tức sinh mạng thôi. Những vật chết như gỗ, búa vân vân, thì không thể phát hiện được.
– Chắc chắn bảo tàng được chôn giấu ở một nơi rất khó tìm.
Đằng Thanh Sơn cười:
– Dù sao nơi này có rất nhiều bảo bối. Ví dụ như chín hạt sen của đệ bị cướp mất lần trước.
Mục lão ca! Đệ đi trước một bước.
Chợt Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, thân thể mờ đi đã ra một chỗ thật xa, hắn gọi:
– Tiểu Thanh!
– Sư phụ, Thanh Sơn đang muốn làm gì thế?
Mục Vọng kinh ngạc hỏi, nhưng Vân Mộng Chiến Thần chỉ nghi hoặc nhìn hình bóng Đằng Thanh Sơn xa xa, không trả lời.
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên trời, gọi Bất tử Phượng Hoàng đáp xuống. Lúc này hắn nhảy lên cao năm sáu mươi trượng, đáp xuống lưng Bất tử Phượng Hoàng.
– Thanh Sơn, chàng tìm được bảo tàng rồi à?
Lý Quân dò hỏi.
– Không.
Đằng Thanh Sơn cười:
-… Tiểu Quân, đem cái hộp gỗ trên lưng nàng xuống cho ta.
Hộp gỗ do Lý Quân mang theo được mở ra. Bên trong có để một thanh Khai Sơn Thần Phủ, một cây Hắc Diễm Côn, còn không ít những hộp ngọc nhỏ, có một hộp ngọc bảo tồn Vân Mộng Bạch Quả.
Đây là những thứ quan trọng nhất với Đằng Thanh Sơn. Nếu để ở trong Đông Hoa viên ở Vân Mộng Cổ Thành, hắn cũng không an tâm. Nên mới bảo Lý Quân mang theo.
– Thanh Sơn, chàng muốn làm gì?
Lý Quân nghi hoặc khó hiểu.
– Tìm bảo tàng!
Đằng Thanh Sơn cười cầm lấy Hắc Diễm Côn.
Vừa rồi khi nhắc tới chín hạt sen, Đằng Thanh Sơn đã sực nghĩ: “Chín hạt sen là hạt nhân của Hỏa Diễm Hồng Liên. Lúc đó ta dựa vào Hắc Diễm Côn mà tìm được Hỏa Diễm Hồng Liên! Vậy, thông qua Hắc Diễm Côn, hẳn cũng có thể tìm lại chín hạt sen. Chín hạt sen cực kỳ trân quý, khẳng định gia tộc Thiên Phong sẽ để trong bảo tàng quan trọng nhất. Tìm được chín hạt sen, thì sẽ tìm ra bảo tàng! Hắc Diễm Côn, dựa vào ngươi đó!”
Cầm Hắc Diễm Côn, Đằng Thanh Sơn nhảy khỏi lưng Bất tử Phượng Hoàng, rơi xuống Hách Liên phủ đang hỗn loạn phía dưới.