Dịch: suthat
Mỹ nhân quá động lòng người
Ngày mai hẹn trước nhớ cười với ta
Triệu Phủ mày tươi như hoa
Chưa biết họa, vẫn la cà mỹ nhân
Mấy chục vạn đệ tử trong Thanh Hồ Đảo vì lời nói đó của Đằng Thanh Sơn đều bị dọa cho sợ hãi.
“Có thể khiến Thanh Hồ Đảo bồi táng cùng, thống khoái, thống khoái”
Bồi táng Thanh Hồ Đảo cùng?
Ai nói mạnh miệng vậy chứ?
Vù! Hạt Tử Kiếm Thánh hóa thành một đạo hắc sắc lưu quang phá không bay nhanh về phía Đằng Thanh Sơn đồng thời truyền âm nói:
“Kinh Ý, bọn chúng đều là tiểu bối, ngươi cũng là Hư Cảnh, hà tất tàn sát những tiểu bối đó như thế. Tên Triệu Phủ đó ta bây giờ phái người đi bắt lại.”
Đến nước này, Hạt Tử Kiếm Thánh có phẫn nộ cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Vù! Đằng Thanh Sơn thân ảnh nhoáng lên hạ xuống đỉnh một tòa cung điện.
Đứng trên đỉnh cung điện, tà áo trắng bị cuồng phong thổi phần phật, Đằng Thanh Sơn nhìn Hạt Tử Kiếm Thánh bay lơ lửng trước mặt cũng truyền âm trả lời:
“Thiết Ngũ, ông muốn ta dừng tay? Lúc trước ngay từ đầu ông giao Triệu Phủ ra, ta khẳng định cho ông chút mặt mũi, chỉ mang Triệu Phủ rời đi, thế nhưng hiện tại, hết rồi!”
Hạt Tử Kiếm Thánh sắc mặt khẽ biến.
Đằng Thanh Sơn tiếp tục cười lạnh:
“Ông còn uy hiếp ta? Còn nói không tiếc mọi giá, phải truy khắp Cửu Châu đại địa cũng phải lấy mạng ta? Kinh Ý ta không chịu nổi kẻ khác uy hiếp! Cũng ghét nhất bị người khác uy hiếp! Ta trái lại muốn xem Thanh Hồ Đảo xưng là một trong bát đại tông phái có thể làm khó dễ được ta không?”
Hạt Tử Kiếm Thánh trong ngực lửa giận thiêu đốt, lão giận ghê gớm nhưng lão phải nhịn!
“Không thể so đo với Kinh Ý này, hắn là một thằng điên sống mấy trăm năm rồi, không ràng không buộc, một thằng điên không sợ chết.” Hạt Tử Kiếm Thánh không ngừng tự thuyết phục bản thân, lão dù sao còn phải chăm lo cho toàn bộ Thanh Hồ Đảo, lão không thể côn đồ giống như đối phương ‘Kinh Ý’ được.
Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, điều này giờ rõ như ban ngày.
“Kinh Ý.” Hạt Tử Kiếm Thánh thanh âm vẫn tiếp tục dịu xuống.
“Khi trước là ta không đúng, chuyện này cứ coi như bỏ qua đi, Triệu Phủ kia ta lập tức sai người giao cho ngươi.”
“Một câu không đúng là bỏ qua à?” Đằng Thanh Sơn hừ lạnh nói.
…
Hai đại cường giả Hư Cảnh, một đứng trên cung điện, một bay lơ lửng giữa không trung. Cảnh này được ngàn vạn đệ tử Thanh Hồ Đảo chứng kiến, đông đảo đệ tử kẻ nào cũng kích động đến phát cuồng.
“Xem kìa! Họ có thể bay, người áo đen ở giữa không trung kìa.”
“Có thể bay, không ngờ có thể bay.”
“Người áo trắng kia vừa rồi hình như đột nhiên xuất hiện trên đỉnh cung điện.”
Bốn phương tám hướng, ngàn vạn đệ tử đều chăm chú nhìn hai đại hư cảnh, bàn luận sôi nổi, kích động đến quên cả bản thân! Dù sao…trên Cửu Châu đại địa, tuy rằng rất nhiều người đều biết ở trên tiên thiên khẳng định còn có cường giả mạnh hơn, nhưng cũng không có biết ý nghĩa của ‘hư cảnh’.
Hơn nữa, cũng chưa từng thấy qua những kẻ vượt trên tiên thiên!
Bất luận là đám người ‘Vũ Hoàng’ ‘Tần Lĩnh thiên đế’ hay là các nhân vật đỉnh cao trên Cửu Châu đại địa – hư cảnh cường giả, bọn họ đều không có cơ hội gặp mặt.
…
“Kinh Ý, việc này xem như ta không đúng, ngươi làm sao mới có thể bỏ qua chuyện này.”
Thanh âm già nua trầm thấp của Hạt Tử Kiếm Thánh tựa hồ không một chút tức giận nào. Thế nhưng Đằng Thanh Sơn ở đối diện có thể đoán ra… Hạt Tử Kiếm Thánh lúc này khẳng định là lửa giận đầy bụng đều đang nén lại.
“Ta tới tận bây giờ vẫn chưa có một chốn yên thân lập nghiệp.”
Đằng Thanh Sơn thở dài một tiếng:
“Thanh Hồ Đảo ông nhà rộng người đông, như vậy đi… Trong biên giới Dương Châu, ở phía tây Thái A Sơn Mạch đó có một ‘Cửu Lang Hồ’, trong Cửu Lang Hồ có một hòn đảo giữa hồ, chỗ đó rất thích hợp để cư trú. Thanh Hồ Đảo các ông thống lĩnh gần như toàn bộ Thanh Châu, đâu để ý một hòn đảo giữa hồ như thế nhỉ.”
Hạt Tử Kiếm Thánh giật mình.
Cửu Lang Hồ?
Cho dù là Hạt Tử Kiếm Thánh, cũng biết Cửu Lang là cái dạng địa phương gì.
Phải biết “Thái A Sơn Mạch” chính là sơn mạch lớn nhất của cả Dương Châu, cường đạo thổ phỉ ở trong đó nhiều hơn mấy chục vạn, tin nhảm loan đi là gần trăm vạn. Mà hoàn cảnh sinh hoạt và ưu thế địa lý ở trong sơn mạch há có thể so với được với đảo nằm giữa Cửu Lang Hồ?
Đảo giữa hồ thứ nhất có sự hiểm yếu tự nhiên của hồ nước, thứ hai là hoàn cảnh sinh hoạt cũng tốt hơn nhiều.
Cho nên trên đảo giữa Cửu Lang Hồ có một siêu đại bang phái tên là “Cửu Lang Bang”, là một bang phái khổng lồ đông đảo cường đạo thổ phỉ ở Thái A Sơn Mạch! Chỉ riêng bang chúng đã hơn mười vạn.
“Thế nào, một Cửu Lang Hồ cũng tiếc rẻ à?” Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống.
Hạt Tử Kiếm Thánh trong lòng tức giận nhưng bấm bụng.
Chỉ là một bang phái cường đạo mà thôi, mạnh yếu thế nào căn bản chẳng cần nghĩ. Cửu Lang Bang đó tuy trên danh nghĩa có mười vạn bang chúng nhưng đối với Thanh Hồ Đảo mà nói, lại là chẳng chịu nổi một kích.
“Được rồi, nội trong nửa tháng giải quyết Cửu Lang Hồ này, đến lúc đó Kinh Ý ngươi có thể đi tiếp nhận.”
Hạt Tử Kiếm Thánh tuy rằng phẫn nộ không cam lòng, nhưng hiện tại lão chỉ nghĩ cách giải quyết cho xong yêu cầu của tên “Kinh Ý”.
“Kinh Ý, ta và ngươi hay là xuống dưới đi”
Hạt Tử Kiếm Thánh tuy rằng con mắt đã mù, thế nhưng lỗ tai vẫn nghe được, ngoài ra cũng có thể cảm ứng… Lão biết lúc này hàng ngàn hàng vạn đệ tử Thanh Hồ Đảo đều đang ngửa đầu nhìn hai người bọn họ.
“Cũng được.”
Đằng Thanh Sơn hờ hững trả lời.
“Tên Triệu Phủ đó, có lẽ nhanh đưa tới một chút.”
Trong một tòa cung điện bên cạnh Tỏa Long Các, Đằng Thanh Sơn và Hạt Tử Kiếm Thánh đều ở trong cung điện, theo bên cạnh còn có Thanh Hồ Đảo chủ “Thiết Phiền” cùng Triệu Đan Trần.
“Thiết Phiền, ngươi tự mình đi đi, cho người đưa Triệu Phủ tới.” Hạt Tử Kiếm Thánh trầm giọng nói.
“Dạ, sư tổ.”
Đảo chủ ‘Thiết Phiền’ lại nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,
“Kinh Ý tiền bối, không biết là Triệu Phủ nào? Thanh Hồ Đảo ta đệ tử đông đảo.”
“Cháu của quận thủ Vũ An Quận ‘Triệu Quang Tá’.” Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn Triệu Đan Trần.
“Triệu Đan Trần này chắc chắn biết.”
Triệu Đan Trần nhíu mắt, không dám hé răng.
“Ta đã biết rồi.” Thiết Phiền không nhiều lời lúc này rời khỏi đi tìm Triệu Phủ.
“Kinh Ý.” Hạt Tử Kiếm Thánh giọng hòa nhã:
“Đến bây giờ ta vẫn không biết Triệu Phủ này rốt cuộc đã chọc vào đệ tử ngươi thế nào”
“Đệ tử ta, tên là Tiết Tân!”
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Triệu Đan Trần, Triệu Đan Trần lúc này biến sắc, hiển nhiên đã hiểu ra nguyên nhân,
“Cừu oán giữa Tiết Tân và Triệu Phủ, ngươi có thể hỏi Triệu Đan Trần.”
“Đan Trần.” Hạt Tử Kiếm Thánh hỏi Triệu Đan Trần.
Triệu Đan Trần không dám giấu diếm, bắt đầu cung kính thuật chuyện:
“Sư tổ, là thế này, ba năm trước đây…”
Sau khi đảo chủ “Thiết Phiền” ly khai cung điện tới bên ngoài liền thấy máu tươi đầy đất thậm chí cả chân cẳng bị chặt đứt.
“Đảo chủ.”
Đám đệ tử, hộ pháp đông đảo ở bên ngoài đều hành lễ.
“Thế nào?” Thiết Phiền dò hỏi,
“Tử thương thế nào?”
Một trưởng lão tóc bạc đi tới, sắc mặt khó coi bẩm báo:
“Đảo chủ, vừa rồi một đạo quang mang lóe lên, chúng ta có tới năm mươi ba người bị mất mạng, mười ba người trọng thương. Trong năm mươi ba người bị chết có hai vị trưởng lão, là Vạn sư huynh và Lý Đồng sư điệt.”
“Cái gì.” Thiết Phiền kinh hãi.
Trong Thanh Hồ Đảo có thể đảm nhiệm chức trưởng lão đều là tiên thiên cường giả. Từ chiến dịch Đại Duyên Sơn số lượng tiên thiên của Thanh Hồ Đảo lại ít đi, vừa rồi không ngờ lại tổn thất hai người.
“Vừa rồi ở bên ngoài có chừng gần nghìn người, các trưởng lão chạy tới kể cả ta cũng chỉ ba người! Ta không nghĩ ra thế nào mà lại trùng hợp như vậy, một đạo quang mang không ngờ giết chết Vạn sư huynh bọn họ hai người.”
Trưởng lão tóc bạc đó cũng nổi giận, Thiết Phiền vừa nghe liền minh bạch, khẳng định là kẻ tên “Kinh Ý” kia đã cố ý!
Cường giả hư cảnh đích thực có thể căn cứ khí tức phán đoán thực lực mạnh yếu, tiên thiên cường giả có ‘Thần’ mạnh, khí tức rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.
Một đạo kiếm quang đó của Đằng Thanh Sơn cũng là cố gắng lấy phạm vi lớn nhất giết chết tiên thiên cường giả.
“Triệu Phủ!” Đảo chủ ‘Thiết Phiền’ trong lòng nổi giận,
“Triệu Phủ này ỷ thế là đệ tử Triệu gia, không ngờ khiến Thanh Hồ Đảo ta chọc phải đại địch như vậy. Hôm nay còn chết mất hai tiên thiên, ngay cả Triệu trưởng lão cũng bị phế rồi, rồi lại còn phải công chiếm Cửu Lang Hồ…Triệu Phủ quá giỏi gây họa rồi.”
“Mấy người các ngươi đi bắt tên phế vật Triệu Phủ đó cho ta, chính là tên Triệu Phủ cháu của quận thủ Vũ An Quận ‘Triệu Quang Tá’.”
Thiết Phiền ra lệnh. Trưởng lão tóc bạc cùng mấy đại hộ pháp ở quanh lập tức lĩnh mệnh đi tìm Triệu Phủ.
…
Thanh Hồ Đảo đã có thể trở thành cơ sở của một trong bát đại tông phái thì có thể tưởng tượng đảo này lớn thế nào!
Triệu Phủ cư trú ở trong Thanh Hồ Đảo.
“Vừa rồi có chuyện gì vậy? Sống đã hơn ba trăm năm? Còn nói phải để Thanh Hồ Đảo bồi táng cùng?”
“Không rõ, thanh âm hình như từ phía đông truyền đến”
Ngoại trừ một ít đệ tử tới gần khu vực Tỏa Long Các, bọn đệ tử toàn bộ Thanh Hồ Đảo tới hơn chín phần đều không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Yên tâm đi, có thể có chuyện gì chứ? Chắc là thằng điên nào đó tới Thanh Hồ Đảo ta làm loạn.”
Một gã thanh niên mặc lam bào viền bạc đang cười với một thiếu nữ xinh đẹp ở cạnh:
“Sư muội, sư phụ truyền “Phiêu Phong Cửu Kiếm” huynh còn mấy chỗ không hiểu, chúng ta cùng nhau luận bàn, cùng tìm hiểu được không?”
Thiếu nữ xinh đẹp này cố nén vẻ chán ghét, rặn ra một nụ cười đáp lời:
“Triệu sư huynh, muội còn có việc, để lần sau đi.”
Đối với thanh niên ‘Triệu Phủ’ ở trước mặt cô cũng không dám làm mất lòng, đối phương chính là con của gia chủ hiện thời của Triệu gia. Mà Triệu gia ở trong Thanh Hồ Đảo thực sự là có thế lực rất mạnh.
“Được, lần sau. Hừm, buổi sáng ngày mai thì thế nào?” Thanh niên áo lam ‘Triệu Phủ’ cười cố dây dưa.
Thiếu nữ xinh đẹp miễn cưỡng gật đầu, rồi rời đi ngay.
Triệu Phủ sắc mặt lạnh lẽo, sau đó trên mặt lộ ra một tia cười nhạt:
“Thú vị đấy, hôm nay tốn lời trêu đùa ngươi, nếu như còn không thức thời…thì chớ có trách ta.”
Bỗng nhiên…
“Triệu Phủ đâu?”
“Triệu Phủ.”
Mấy tiếng quát tức giận vang lên.
Triệu Phủ cau mày quay đầu muốn quát mắng, nhưng nhìn những người vừa đến lại sợ đến dựng người. Trong mười mấy người tới, không ngờ kể cả sư phụ hắn vào có cả hai vị trưởng lão, những người khác đều là hộ pháp.
“Sư phụ, trưởng lão.” Triệu Phủ vội hành lễ.
“Hừ, tên nghiệt đồ ngươi.”
“Hiện tại không phải lúc thích hợp răn dạy hắn, nhanh mang hắn đi tìm đảo chủ đi.”
Triệu Phủ hoàn toàn bị dọa ngây người, căn bản không dám hé răng, ngoan ngoãn để hai vị trưởng lão cùng hơn mười vị hộ pháp lôi đi. Hắn có ngông nghênh càn quấy nữa cũng chỉ là ngông nghênh ở nhà mà thôi.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ta, ta không có gây chuyện mà?” Triệu Phủ căn bản không hiểu.
Chỉ một chốc sau.
Triệu Phủ đã bị đưa tới bên ngoài Tỏa Long Các, Triệu Phủ vừa nhìn thấy bức tường đã sập của Tỏa Long Các rồi lại cả vết máu trên mặt đất không khỏi run lên.
“Triệu Phủ, ngươi qua đây.” Một tiếng quát lớn.
Triệu Phủ ngẩng đầu nhìn, quát mắng hắn chính là đảo chủ ‘Thiết Phiền’ với mái tóc vàng trông giống như một con sư tử đang nổi giận. Ánh mắt Thiết Phiền nhìn Triệu Phủ giống như đang muốn giết người. Một đệ tử hạch tâm sao có thể so được với giá trị của ba đại tiên thiên cường giả.
“Đảo chủ.” Triệu Phủ sợ đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh.
“Theo ta đi vào.” Thiết Phiền quát tháo, Triệu Phủ vội ngoan ngoãn đi theo phía sau cùng tiến vào trong cung điện đó.
Giữa cung điện, Triệu Phủ trong lòng vô cùng khẩn trương.
“A, vị này chính là Triệu Phủ sao?” Một thanh âm lãnh đạm vang lên.
Triệu Phủ ngẩng đầu thấy kẻ vừa nói là một thanh niên đeo kiếm mặc áo trắng không khỏi thầm nghĩ:
“Người này là ai?”
Chỉ thấy đảo chủ Thanh Hồ Đảo ‘Thiết Phiền’ vội hành lễ nói
“Kinh Ý tiền bối, hắn chính là Triệu Phủ. Hiện tại, xin giao cho tiền bối, để tiền bối người tùy ý trừng trị.”
“Trừng trị? Ta bị trừng trị gì?” Triệu Phủ trong mắt đầy kinh hoảng.