Đám lính thủ vệ trên tường thành phía bắc Giang Ninh quận thành nhìn như đóng đinh vào trận chiến giữa các cường giả hư cảnh dưới thành. Mặc dù tốc độ đối chiến cường giả hư cảnh làm họ hoa cả mắt… nhưng ai chiếm ưu thế, ai rơi vào thế yếu, đám thủ vệ đều có thể thấy được.
“Yêu thú của Kinh Ý tiền bối, con yêu thú hình người cao hai trượng, một chiêu khiến cho mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân ngã gục.”
“Kinh Ý tiền bối đấu với tên thợ săn bắn tên có thể bất phân thắng bại, khi đánh với lão mù hắc y thì Kinh Ý tiền bối ở vào thế hạ phong.”
Một tên binh vệ đứng trên tường thành đang không ngừng lẩm bẩm trong lòng, chỉ sợ mình quên.
Hắn tên là Hồ Xuyên, là thành viên trong Thành Vệ Quân Giang Ninh quận thành.
Làm một lính Thành Vệ Quân, tiền lương cũng không phải là cao. Muốn sống thoải mái ở Giang Ninh quận thành, muốn cưới được mỹ nữ xinh đẹp, nuôi cha mẹ già, thì chỉ tiền lương là không đủ. Do đó, hắn làm thêm vài thứ… Lần này hắn nhận một việc làm thêm…
Dựa theo người thuê dặn, một khi Giang Ninh quận thành phát sinh đại chiến của cường giả cấp bậc cỡ Kinh Ý tiền bối, phải quan sát kỹ, ghi nhớ lại toàn bộ quá trình này.
Sau đó thuật lại toàn bộ quá trình cho người thuê mình là có thể có được năm trăm lượng bạc!
Năm trăm lượng bạc! Đối với một binh vệ hạng bét, quả là khoản tiền cực lớn. Do đó đương nhiên hắn nhận ngay… Hơn nữa hắn xem ra, sau loại siêu đại chiến này, sẽ có rất nhiều lời bàn luận. Do đó hắn có kể lại cũng không tính là tổn hại tới ích lợi của Quy Nguyên Tông, tiền đó hắn nhận rất thanh thản.
Loại người như Hồ Xuyên, coi như là ‘nhân viên thuê ngoài’ của một vài tổ chức tình báo của các thế lực lớn.
Dù sao có vài nơi, người của tổ chức tình báo cũng không dễ đi vào được.
Quá trình đối chiến giữa cường giả hư cảnh, cũng coi như là tiết lộ một vài bí mật của cường giả hư cảnh. Do đó tám đại tông phái trong thiên hạ đều rất trọng thị. Giá thu mua loại tin tình báo này rất cao. Binh vệ bình thường quan khán cũng không cố tình nhớ kỹ, có rất nhiều chi tiết sẽ không để ý lắm. Nhưng người được thuê làm sẽ chuyên tâm nghi nhớ.
“Tên thợ săn bắn ra một tiễn, đánh bay Kinh Ý tiền bối tới hai dặm, đập vào trên tường thành. Kinh Ý tiền bối vẫn không việc gì.”
“Bang thủ của Kinh Ý tiền bối, con yêu thú hình người phi hành rất nhanh, một cái đã biến thành hai.”
“Yêu thú hình người đuổi theo con cự lang trắng bạc, chui vào lòng đất.”
Thanh niên Hồ Xuyên đem những gì mình quan sát được ghi nhớ thật kỹ. Mặc dù hắn không nhìn thấy rõ quá trình giao chiến giữa cường giả hư cảnh, nhưng tin tình báo chỉ yêu cầu hắn đem mọi tin mà hắn quan sát được kể lại thôi…
“Lão mù áo đen cũng chui xuống dưới đất.”
“Lão mù và con cự lang trắng bạc đều chạy lên.” Hồ Xuyên trợn tròn mắt.
…
Bùng!
Mặt đất vỡ ra, Hạt Tử Kiếm Thánh và con cự lang trắng bạc toàn thân nhiễm máu gần như đồng thời nhảy vọt lên. Bây giờ con cự lang trắng bạc không còn vẻ hùng dũng như lúc trước. Không nói chuyện người nó đầy máu, chỉ nhìn vũ khí rất lợi hại của nó – Cái đuôi. Cái đuôi tuyệt đẹp bây giờ chỉ còn lại có một mẩu nhỏ xíu sát mông.
Đứt đuôi rồi!
Con Xạ Nhật Thiên Lang thành một con yêu lang không có đuôi. Hơn nữa trên đùi nó còn có một vết thương ghê rợn, mơ hồ có thể thấy xương trắng.
– Ầm!
Từ một chỗ khác trên mặt đất, Lục Túc Đao phá đất bay ra. Một cái đao của Lục Túc Đao đang mang theo cái đuôi to bằng cánh tay của con yêu lang. Nó vỗ hai cánh bay về phía Đằng Thanh Sơn… Lúc này, Thân Công Đồ và Đằng Thanh Sơn đồng thời lùi lại.
Vèo!
Đằng Thanh Sơn nhảy lên lưng Lục Túc Đao, còn Thân Công Đồ lao đến cạnh Xạ Nhật Thiên Lang.
– Ngao, ngao ngô…
Con cự lang trắng bạc tựa vào Thân Công Đồ, rên rỉ đau đớn.
– Ngao, ngao…
Là hư cảnh đại thành, vốn uy danh hiển hách trên Cửu Châu Đại Địa, Thân Công Đồ vội vuốt ve con cự lang trắng bạc. Khi thấy con cự lang trắng bạc chỉ còn lại một mẩu đuôi nhỏ gần sát mông, cùng với vết thương lớn trên đùi, Thân Công Đồ giận tới tím mặt, trong mắt lại rơm rớm.
Thân Công Đồ biết thú ngữ, sống với con cự lang trắng bạc trên ba trăm, tình như huynh đệ.
Vết thương trên đùi thì dễ chữa, nhưng không có đuôi thì con cự lang trắng bạc từ nay sẽ thiếu một vũ khí. Hai nữa, nếu không có cái đuôi điều chỉnh, con yêu thú cũng không thể xê dịch nhanh như chớp trong phạm vi nhỏ một cách quỷ dị linh hoạt như lúc trước nữa. Ba là, không có đuôi, là một điều sỉ nhục với con cự lang trắng bạc.
Cũng tương tự người biến thành người què, sẽ bị người khác xem thường.
Trong bầy sói, những con sói không có đuôi đều bị xem thường. Mặc dù con cự lang trắng bạc là yêu thú hư cảnh, nhưng chúng vẫn coi trọng thẩm mỹ.
– Thiết Ngũ! Cả vị cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn nữa! Không phải hôm nay các ngươi muốn giết chúng ta sao?
Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên lưng Lục Túc Đao cười hỏi.
Lục Túc Đao cũng đắc ý nhìn xuống phía dưới.
Con cự lang trắng bạc nhìn về phía Lục Túc Đao với ánh mắt hơi khiếp sợ.
Lúc chưa đánh, con cự lang trắng bạc còn dám chiến đấu với Lục Túc Đao!
Nhưng khi vừa đánh nhau, con cự lang trắng bạc phát hiện ra đấu không lại đối phương. Chạy trốn lại càng trốn không thoát, vừa rồi nếu không có Hạt Tử Kiếm Thánh đâm ra một côn hỗ trợ, e rằng nó không chỉ mất một cái đuôi.
– Thân Công Đồ, ngươi bắn thêm một mũi “Phá hư tiễn” đi. Lần này đừng bắn Kinh Ý, ngươi nhè con yêu thú đó mà bắn, rất có thể một tiễn bắn chết con yêu thú đó.
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm.
– Phá Hư tiễn đâu có dễ làm?
Thân Công Đồ tức giận truyền âm.
– Hơn nữa… Vừa rồi Thiên Lang đánh nhau với yêu thú đó, ta cũng thấy rất rõ lợi trảo của Thiên Lang chỉ lưu lại vài vết xước trên người yêu thú này, chứ không thể phá vỡ được lân giáp… Có lẽ “Phá Hư tiễn” của ta có thể xuyên thấu người nó, nhưng uy lực sẽ giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, con yêu thú này né tránh quá nhanh, rất khó bắn trúng chỗ yếu hại.
Vừa nghĩ tới Lục Túc Đao từ một biến thành hai Lục Túc Đao bay trên không trung, Thân Công Đồ phải thầm phục.
Con yêu thú này né tránh quá nhanh.
– Hai vị, sao, còn muốn đánh thêm một trận nữa không?
Đằng Thanh Sơn ngồi trên lưng Lục Túc Đao, cười nói:
– Nếu còn nhã hứng… Ta không ngại hôm nay cùng ăn thịt chó nướng với nhau!
– Hừ!
Hạt Tử Kiếm Thánh hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt Thân Công Đồ lạnh đi.
Họ cũng biết sự tình lần này rất phiền toái. Bây giờ Đằng Thanh Sơn ở trên lưng Lục Túc Đao, với tốc độ phi hành của Thân Công Đồ và Hạt Tử Kiếm Thánh, nếu bọn họ tấn công hắn, e rằng Lục Túc Đao sẽ tập kích con cự lang trắng bạc.
– Đấu cũng không thể thắng, chỉ chịu thiệt thòi, còn đấu làm gì?
Thân Công Đồ truyền âm cho Hạt Tử Kiếm Thánh.
Hạt Tử Kiếm Thánh liếc mắt nhìn đại quân, nhìn vô số thi thể Ngân Giao Quân xa xa, không khỏi nổi giận đùng đùng, truyền âm nói:
– Thật là không cam lòng. Lần trước ta bất lực lui quân cũng chỉ vì Cổ Ung. Không ngờ lần này… Tên Kinh Ý này! Vận khí hắn sao lại tốt thế, lại có một con yêu thú giỏi cả phi hành lẫn khoan đất như vậy.
– Một con yêu thú có thể so với hai cao thủ hư cảnh đại thành, quả là làm cho người ta thèm thuồng.
Thân Công Đồ cũng cảm thán một tiếng.
Dựa vào Xạ Nhật Thiên Lang, không ít tông phái đều phải nịnh bợ Xạ Nhật Thần Sơn.
Dù sao hư cảnh yêu thú có tác dụng rất lớn, còn tông phái có thể thu phục hư cảnh yêu thú lại quá ít. Nhưng bây giờ hư cảnh yêu thú của Đằng Thanh Sơn rõ ràng mạnh hơn Xạ Nhật Thiên Lang nhiều.
– Đi!
– Đi!
Hai người Hạt Tử Kiếm Thánh, Thân Công Đồ không do dự gì, mang theo con cự lang trắng bạc bay lên trời. Ba tên đi cùng nhau, Đằng Thanh Sơn có muốn tập kích cũng chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
– Rút, rút về!
Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm cho thống soái Ngân Giao Quân.
– Rút!!!
Trong Ngân Giao Quân lập tức vang lên những tiếng ra lệnh. Lập tức hơn hai vạn Ngân Giao Quân mang theo đồng đội trọng thương hoặc chết, chật vật bỏ đi.
– Thiết Ngũ, cả vị cao thủ Xạ Nhật Thần Sơn nữa, hy vọng không có lần sau nữa. Nếu lần sau các ngươi còn trở lại, ta cũng không ngại mang theo vị hảo huynh đệ này tới tông phái các ngươi chơi vài vòng.
Tiếng truyền âm của Đằng Thanh Sơn vang lên bên tai Hạt Tử Kiếm Thánh, Thân Công Đồ giữa không trung.
Hạt Tử Kiếm Thánh và Thân Công Đồ thầm run lên.
Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao đi đại náo tông phái họ! Lúc đó, quả thực họ chẳng có biện pháp nào đối phó.
– Hừ, đây là chủ ý của ngươi. Sao trước đó bọn ngươi không dò xét cho rõ ràng?
Thân Công Đồ hơi tức giận.
– Sao ta biết chứ?
Hạt Tử Kiếm Thánh cũng rất bất mãn.
Hai người chia tay giữa đường, trở về tông phái mình.
…
Sau trận lần này, không nói chuyện hơn mười vạn người Quy Nguyên Tông cực kỳ hưng phấn vui mừng, mà loại người như Hồ Xuyên lại càng vui vẻ hơn.
– Ừm, đây là phần của ta lần này.
Trong một gian phòng riêng trong tửu lâu, Hồ Xuyên đưa một mảnh giấy ra.
Một người gầy gò râu cá trê cười hà hà nhận lấy, trải ra xem, không khỏi sáng mắt lên, cười:
– Hồ Xuyên, lần này ngươi làm rất tốt. Ta đã thu được ba báo cáo. Bản của ngươi viết là tốt nhất. Ừm, cho ngươi này.
Nói đến đây, tên râu cá trê đưa ra một xấp ngân phiếu.
Hồ Xuyên hưng phấn tiếp nhận. Nhìn qua thấy đều là ngân phiếu Dương Diêm, trị giá một trăm lượng, đến sáu tờ?
– Sáu trăm lượng!
Hồ Xuyên hơi giật mình. Hắn không tin là người thuê trả sai.
– Ừm, đúng, sáu trăm lượng bạc!
Tên râu cá trê cười nói:
– Lần này ngươi làm tốt lắm! Nên ta thưởng cho người thêm một trăm lượng bạc. Nhớ kỹ, chỉ cần cẩn thận quan sát và nhớ kỹ, làm thật tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
– Ha ha!
Hồ Xuyên vui cười hớn hở, nghĩ thầm: “Có số tiền như vậy, cũng đủ cho ta kiếm được một bà vợ đẹp rồi.”
– Ta đi trước.
Hồ Xuyên lặng lẽ ly khai, không quên đóng cửa phòng lại.
Tên râu cá trê nhìn tờ giấy trong tay, khẽ mỉm cười.
…
Gần như cùng ngày, những phong mật thư từ Giang Ninh quận thành được gửi về khắp mọi nơi ở Cửu Châu Đại Địa: Ung Châu đông nam, U Châu đông bắc, Thanh Châu, còn cả Nhung Châu, Vũ Châu. Những đại tông phái đều sắp đặt nhân thủ tại những nơi trọng yếu…
…
Trên chiến mã, Bùi Tam cưỡi ngựa thong dong lẫn trong đại quân rầm rộ.
“Tên Kinh Ý này thật là lợi hại.” Bùi Tam đọc mảnh giấy, không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ. “Hư cảnh yêu thú như vậy mà lại lọt vào tay hắn. Có con yêu thú này… lão tặc giảo hoạt của Tiêu Dao Cung làm sao có thể chạy trốn được?”
…
Ba ngàn dặm Tần Lĩnh, Doanh thị gia tộc, dưới một tòa đại điện u tĩnh ngầm dưới đất, trong đại điện cắm đầy những thanh kiếm. Liếc mắt qua lớp sương mù trong đại điện, mơ hồ có một bóng người mặc cẩm bào, trên trán có một nốt ruồi màu đỏ tươi.
“Yêu thú như thế à?”
“Tên Kinh Ý lại tìm được yêu thú như thế. Nếu Doanh thị gia tộc có yêu thú như thế, năm đó làm sao lại bị Tửu Phong Tử gây gổ, làm trò cười cho thiên hạ chứ?” Giọng của bóng người mặc cẩm bào không che giấu được vẻ kích động.
…
Chỉ trong thời gian ngắn, trên khắp Cửu Châu Đại Địa, rất nhiều siêu cường giả bên ngoài, có lẽ ẩn cư đã lâu, hoặc là những siêu cường giả Lạt Ma ẩn dật của Ma Ni Tự, ai nấy cũng đều biết tin. Yêu thú hư cảnh quá kiêu ngạo. Rất ít khi thu phục được yêu thú hư cảnh, chứ đừng nói yêu thú sở trường cả phi hành lẫn khoan đất. Đến cả việc quần công đồ sát mà con yêu thú này cũng sở trường nốt.
Quả là làm cho người ta thèm thuồng!
Nhưng những đại tông phái cũng biết, cũng giống như yêu thú, tên Kinh Ý này chẳng dễ trêu vào.
May mà…
Tên Kinh Ý này vô môn vô phái.
Nếu hắn có thể gia nhập vào môn phái mình, chẳng phải là một mỹ sự sao?