Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 486: Vũ Đồng Hải

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Giang Ninh quận thành, trong thư phòng Gia Cát Nguyên Hồng, chỉ có hai người Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng.

– Ha ha, không phải lo, Quy Nguyên Tông ta không phải lo rồi!

Gia Cát Nguyên Hồng không kìm được cười lớn.

– Sư phụ, đúng rồi. Thanh Hồ Đảo không dám tới gây chuyện với Quy Nguyên Tông ta nữa đâu. Nhưng tương lai Thiên Thần cung sẽ tấn công Dương Châu… vẫn có rất nhiều phiền toái.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày đáp.

Mặc dù tự tin, nhưng ít ra Đằng Thanh Sơn không cho rằng mình có thể khiến Thiên Thần cung bỏ qua cả Dương Châu.

Có lẽ, họ chỉ bỏ qua một quận Giang Ninh cho “Quy Nguyên Tông” mà thôi.

Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng có mưu đồ riêng. Tương lai nội gia quyền nhất mạch muốn phát dương quang đại, một quận Giang Ninh làm sao đủ?

– Không có gì phải lo. Ngươi và Thiên Thần cung cũng có lui tới. Vì Thanh Sơn ngươi, Thiên Thần cung lưu quận Giang Ninh lại cho ngươi, ít nhất cung chủ Thiên Thần cung cũng chẳng ngu, khẳng định sẽ đáp ứng thôi.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nói:

– Ta cũng biết, ngươi cho rằng một quận này không đủ để phát triển.

– Nhưng đừng nóng. Bụng to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm.

Gia Cát Nguyên Hồng cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Đợi khi ngươi có một ngày có thể tung hoành Cửu Châu không ai địch nổi thì tiếp tục khuếch trương cũng không muộn. Tin rằng đến lúc đó, áo giáp Hỏa Lưu Thiết và Bắc Hải Chi Linh sẽ có thể hoàn toàn phát huy tác dụng.

– Vâng!

Đằng Thanh Sơn suy nghĩ rồi gật đầu:

– Cũng chỉ có thể như thế thôi.

– Nhưng Thanh Sơn, lần này ngươi đánh một trận với ba hư cảnh của Xạ Nhật Thần Sơn, Thanh Hồ Đảo. Sau vụ này, nếu ta đoán không sai, e rằng không ít tông phái trên Cửu Châu Đại Địa muốn tìm tới ngươi đó.

Gia Cát Nguyên Hồng nói.

– Tìm con làm gì?

Đằng Thanh Sơn vừa mở miệng hỏi vừa nở nụ cười.

Hắn cũng không ngốc, cũng hiểu ý sư phụ.

– Đúng, đến cả con yêu lang của Xạ Nhật Thần Sơn cũng bị đánh thê thảm.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

– Con Đao Trì này, bất luận về khả năng phi hành hay khoan đất, đều mạnh hơn con sói đó nhiều.

– Ha ha! Muốn con hỗ trợ cũng không phải việc khó, để xem họ có trả giá đủ không thôi.

Đằng Thanh Sơn cười quái dị.

– Ngươi đó.

Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu cười.

Tiếng cười hai thầy trò vang vang trong thư phòng. Hiển nhiên hôm nay là một ngày khiến cho người ta rất vui. Vào buổi chiều cùng ngày, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì về Nghi thành.

Nghi thành, trong phủ đệ khổng lồ.

Bây giờ đã buổi sáng sau hôm năm đại hư cảnh đánh nhau dưới tường thành bắc Giang Ninh quận. Trong luyện võ trường ở ngoại viện phủ đệ Đằng Thanh Sơn, trên chín trăm thiếu niên chia làm hai đội, một đội có bốn mươi lăm người, đội kia có trên tám trăm người. Trên tám trăm thiếu niên đó thỉnh thoảng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bốn mươi lăm người kia.

– Sư phụ, đây là bốn mươi lăm người đã luyện được nội kình.

Đằng Thú đứng cạnh Đằng Thanh Sơn.

– À, ta vừa mới đi hai ba ngày, lần trước ngươi nói có bốn mươi hai, bây giờ đã tới bốn mươi lăm rồi.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu hài lòng, nhìn về phía bốn mươi lăm thiếu niên.

Chỉ thấy bốn mươi lăm thiếu niên đang luyện tập Tam Thể Thức liên tục, đồng thời khống chế hô hấp thổ nạp. Rất rõ ràng, động tác và thổ nạp của bốn mươi lăm thiếu niên này tốt hơn trên tám trăm thiếu niên kia rất nhiều. Thậm chí còn có một loại mỹ cảm, mỹ cảm của tiết tấu.

Bốn mươi lăm thiếu niên này nhìn thấy Đằng Thanh Sơn lại càng luyện tập chăm chú hơn.

– Không tệ, cũng khá!

Đằng Thanh Sơn cười tươi.

Đây là nền móng của mình.

Nền móng của nội gia quyền nhất mạch. Mặc dù bây giờ chúng đều nhỏ tuổi, nhưng mười, hai mươi năm sau, những người này sẽ là những nhân vật trung kiên của nội gia quyền nhất mạch. Nhìn đám thiếu niên, Đằng Thanh Sơn mơ hồ thấy hơn mười năm sau, cả Cửu Châu Đại Địa sẽ dâng lên một cơn sóng tu luyện nội gia quyền.

– Hả?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn dừng lại trên người một thiếu niên trong nhóm đó.

Đằng Thú nhìn thấy thế, vội giới thiệu:

– Sư phụ, thiếu niên đó là Đằng Hồng Hầu. Mặc dù là một đứa lớn tuổi nhất, nhưng là đứa luyện tập Tam Thể Thức tốt nhất trong đám thiếu niên này. Hầu Quyền cũng đã luyện được rất giỏi. Hắn là đứa đầu tiên luyện ra nội kình.

“Đương nhiên ta biết nó.” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ: “Đằng Hồng Hầu là cháu trai ta, phỏng chừng lúc ở Đằng gia trang Hồng Hầu cũng đã luyện Hổ Quyền, hơi có cơ sở rồi.”

Đằng Hồng Hầu thấy Đằng Thanh Sơn dán mắt vào mình, những động tác cũng biến dạng. Hắn chỉ biết là… người này là Kinh Ý trong truyền thuyết. Mặc dù hắn tuổi không lớn lắm, cũng không biết về Kinh Ý rõ ràng lắm, nhưng nó được chú Đằng Thanh Hổ cho biết, Kinh Ý là nhân vật đỉnh cao ở cả Cửu Châu Đại Địa. Hơn nữa, cảnh lúc trước Đằng Thanh Sơn dậm chân một cái làm mặt đất rạn nứt, hắn vĩnh viễn không quên được.

“Cái gì?” Đằng Thanh Sơn đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn trời.

– A Thú, ngươi phụ trách dạy chúng, ta về nội viện.

Đằng Thanh Sơn ra lệnh, rồi đi về nội viện.

……

Lúc này, giữa bầu trời có một lưu quang xé gió bay tới. Khi bay đến bầu trời Nghi thành, tốc độ của nó giảm xuống, hóa thành một bóng người. Người này mặc trường bào màu xanh lam, trên ngón cái còn có một chiếc nhẫn màu xanh lá, tóc hoa râm, nhất là một đôi lông mày chổi xể quái dị. Dưới cặp lông mày chổi xể này là một đôi mắt nhỏ, như cười cười.

Cả người giống như một phú ông nhà giàu.

“Hả?” Lão giả mắt nhỏ nhìn về Nghi thành dưới chân, nhíu mày: “Kinh Ý! Thật là làm bộ làm tịch, phát hiện ta tới mà không ra nghênh đón. Nhưng cũng đúng thôi, có lẽ hắn nghĩ rằng ta chỉ đi ngang qua.”

Lão giả truyền âm xuống dưới:

– Kinh Ý huynh.

– Vị lão huynh này là ai thế?

Thanh âm Đằng Thanh Sơn truyền nhập vào tai lão giả.

Giữa nội viện, Đằng Thanh Sơn đang ngửa đầu nhìn trời. Lúc nãy hắn vừa phát hiện ra cường giả hư cảnh xuất hiện trong khu vực mình, Đằng Thanh Sơn đã đoán… có lẽ là người đến tìm mình. Lúc trước, mình và sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng đã suy luận có lẽ sẽ có người vì Đao Trì mà tìm đến mình.

Bây giờ vừa thấy người tới, thì quả nhiên như vậy.

“Cửu Châu Đại Địa không ít hư cảnh đại thành. Không ngờ người tới tìm ta lại là hư cảnh đại thành. Quả là nể mặt ta.” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ: “Không biết hắn đến từ tông phái nào?”

– Ha ha, lão phu Vũ Đồng Hải, đến từ Vũ Hoàng môn.

Thanh âm vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn.

“Vũ Đồng Hải?” Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Hắn biết rất ít về những cường giả hư cảnh ở Cửu Châu Đại Địa. Nhưng hiểu khá rõ về Vũ Hoàng môn. Đặc biệt khi đối phương có họ Vũ.

– Không ngờ Vũ lão huynh ở Vũ Hoàng môn đại giá quang lâm.

Đằng Thanh Sơn truyền âm cười nói.

Đôi mắt nhỏ của Vũ Đồng Hải đang ở giữa không trung lúc này mới lộ ra chút hài lòng.

Vèo một tiếng, một luồng lục quang trong nháy mắt đáp xuống giữa nội viện, hóa thành một bóng người.

Đằng Thanh Sơn ngưng thần nhìn lại, lúc này mới biết dung mạo Vũ Đồng Hải.

“Lông mày chổi xể, mắt nhỏ?” Đằng Thanh Sơn nhẹ mỉm cười, vội ra đón.

– Kinh Ý huynh, yêu thú của ngươi đâu?

Vũ Đồng Hải đi thẳng vào vấn đề, cười nói:

– Mặc dù ta đang ở Vũ Châu, nhưng nghe nhắc yêu thú của ngươi vẫn luôn luôn cảm thấy rất tò mò. Vậy xin mời triệu hoán nó ra để ta nhìn một chút được không?

– Không thành vấn đề, tới đây. Vũ lão huynh, ngồi đây nhé.

Đằng Thanh Sơn dẫn Vũ Đồng Hải tới một cái đình đài, hai người cùng ngồi đối diện nhau.

– Đao Trì!

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại gọi một tiếng.

Vũ Đồng Hải vội quay đầu nhìn về phía một gian phòng gần đó. Kỳ thật thông qua khu vực, hắn sớm đã biết rằng Lục Túc Đao Trì đang ở trong phòng đó… chỉ thấy con yêu thú toàn thân đen kịt, cặp đồng tử đỏ ké, hai chi dưới và bốn cánh tay, sáu chi tựa như sáu thanh chiến đao. Mới liếc nhìn đã làm cho người ta lạnh người.

Vũ Đồng Hải dán mắt vào cánh tay đao đặc biệt của Lục Túc Đao Trì, nhất là trên trăm cái gai trên đó, trông như cánh tay áo đầy mũi nhọn.

Hắn cũng biết…

Con yêu thú này dựa vào những gai nhọn đó trong nháy mắt đã giải quyết mấy ngàn quân sĩ Ngân Giao Quân.

– Hống…

Hai mắt đỏ như máu của Lục Túc Đao Trì lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Đồng Hải, rồi trở lại chỗ ở của mình.

– Vũ lão huynh, tính tình Đao Trì là như thế đó. Lúc trước, khi ta và hắn vừa kết bạn, cũng phải đại chiến một hồi, sau vài lần đại chiến, cuối cùng mới thành bằng hữu của nó. Huynh đừng để ý tới tính tình nó.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Vũ Đồng Hải vội lắc đầu nói:

– Không để ý đâu. Hư cảnh yêu thú mà, luôn luôn có ngạo khí.

Vũ Đồng Hải cũng hiểu hư cảnh yêu thú kiêu ngạo ra sao, vì trong Vũ Hoàng môn cũng có.

– Kinh Ý huynh, theo Vũ Hoàng môn ta dọ thám, Kinh Ý huynh ngươi hẳn là chưa gia nhập vào một tông phái nào cả.

Vũ Đồng Hải cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Ở Thiên Thần cung, Kinh Ý huynh hẳn cũng chỉ là khách khanh “Hô Hòa”, ta nói có đúng không?

Đằng Thanh Sơn sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.

Rất ít người biết Kinh Ý là Hô Hòa. Mặc dù Đằng Thanh Sơn cũng không cố ý dấu diếm, nhưng…

Có thể tra ra Kinh Ý chính là Hô Hòa, đủ thấy năng lực tình báo của Vũ Hoàng môn thật sự đáng sợ.

“Không hổ là tông phái xa xưa nhất Cửu Châu.” Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.

– Đúng, ta vô môn vô phái.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

– Ha ha, vô môn vô phái thì tốt quá.

Vũ Đồng Hải cười nói:

– Vô môn vô phái, chính là tiêu diêu tự tại, đặc biệt là Kinh Ý huynh ngươi bây giờ có một con hư cảnh yêu thú lợi hại như vậy. Cửu Châu Đại Địa rộng lớn, Kinh Ý huynh có thể tung hoành không có gì phải sợ cả. Ta quả là rất hâm mộ.

Đằng Thanh Sơn được tâng bốc tới chín tầng mây nhưng không hề váng đầu. Hắn biết, mục đích chính thức của Vũ Đồng Hải vẫn chưa nói ra.

– Nhưng…

– Vô môn vô phái, cũng có chỗ hỏng của vô môn vô phái.

Vũ Đồng Hải thở dài nói:

– Tỷ như làm sao chiếu cố hậu duệ tương lai? Cường giả hư cảnh chúng ta mặc dù sống được năm trăm năm, nhưng khi chúng ta chết thì sao? Dù sao, cho dù là Bất Tử thảo trong truyền thuyết, cũng chẳng có giá trị gì với chúng ta cả. Chúng ta chỉ có thể sống được năm trăm năm.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Bất Tử thảo đích xác không có hiệu quả với cường giả hư cảnh. Trong bộ sách sớm đã ghi lại. Cường giả hư cảnh nhân loại đại hạn năm trăm tuổi. Đây là hạn mức của thiên địa, không thể vượt qua. Đối với cường giả hư cảnh, công hiệu duy nhất của Bất Tử thảo e rằng chỉ là có năng lực trị liệu và bảo vệ tính mạng thôi.

Tiên thiên cường giả, cao thủ hậu thiên, người thường, khi dùng Bất Tử thảo đều có thể sống thêm hai trăm tuổi.

– Hơn nữa khi gặp phải đại cừu gia, có hư cảnh yêu thú cũng chỉ có thể trốn tránh, chứ không thể giết địch.

Vũ Đồng Hải lại than thở.

Đằng Thanh Sơn ngồi một bên chỉ gật đầu.

– Nhưng, nếu gia nhập vào tông phái sẽ khác hẳn.

Vũ Đồng Hải nhìn Đằng Thanh Sơn, hai mắt hơi tỏa sáng.

– Tỷ như Vũ Hoàng môn. Vũ Hoàng môn ta chính là tông phái xa xưa nhất Cửu Châu Đại Địa… Truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng không cần phải ta nói nhiều lời về chỗ tốt thì Kinh Ý huynh cũng hiểu mà.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Vũ Đồng Hải cười, tiếp tục:

– Nếu như Kinh Ý huynh nguyện ý gia nhập vào Vũ Hoàng môn ta, Vũ Hoàng môn ta còn chuẩn bị một đại lễ.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky