Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cửu Đỉnh Ký

Chương 508: Làm Khó Dễ

Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chọn tập

Đêm khuya, Lục Túc Đao Trì đang bay trên bầu trời Thanh Châu.

Gió đêm thật mát.

– Tới rồi.

Đằng Thanh Sơn ôm Lý Quân, nhìn xuống mặt đất trải dài vô tận phía dưới.

Lý Quân liền gầm gừ một tiếng, Lục Túc Đao Trì nghe được bèn nhắm phía dưới lao xuống, như một tia chớp bay thẳng tới tổng đàn Tuyết Liên giáo ở Thanh Châu, Hổ Dược quận.

Nơi ở của Lý Quân tại tổng đàn Tuyết Liên giáo.

Sưu.

Lý Quân, Lục Túc Đao Trì đột nhiên xuất hiện trong trang viện hào hoa, làm không ít thân vệ tuần tra trong đêm giật mình.

– Người nào?

Thân vệ tay xách lồng đèn lập tức tới gần, Lý Quân nhíu mày, nhẹ giọng thốt:

– Là ta.

Hơn mười thân vệ tới gần thấy được người tới là hai vợ chồng quyền giáo chủ và một con yêu thú đáng sợ, liền quỳ xuống hành lễ:

– Điện hạ.

– Gọi Hoa Nhược tới đây.

Lý Quân ra lệnh, Hoa Nhược là trợ thủ của Lý Quân.

– Vâng.

Lập tức có hai thân vệ chạy đi, còn những thân vệ khác cũng đi ra xa, tiếp tục tuần tra xung quanh trang viện.

– Thanh Sơn?

Lý Quân nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày, lắc đầu nói:

– Trong tổng đàn chỉ có sư phụ muội Tuyết Liên giáo chủ và con Lôi Điện Thần Ưng.

Ngoài ra không có hư cảnh cường giả nào khác, nói chi đến Bùi Tam.

Ngay khi tới nơi, có lĩnh vực rộng ba mươi bốn dặm Đằng Thanh Sơn nắm rõ tình hình tổng đàn.

– Vậy phải làm sao?

Lý Quân ngơ ngác.

Lần này tới đây, chính là Đằng Thanh Sơn muốn gặp Bùi Tam.

– Đừng lo, nàng kiểm tra thông tin trước, xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ trinh thám của Quy Nguyên Tông chỉ dựa vào dấu tích để lại, muốn biết rõ hành động của Thiên Thần Cung phải nhờ Tuyết Liên giáo. Chỉ có biết được mục đích chân chính của kế hoạch mới có thể xác định được cách nào để thuyết phục Bùi Tam.

Chỉ một lát sau.

Một thiếu nữ mặc y phục ngân sắc, thắt lưng màu tím, thể hiện rõ tư thế oai hùng hiên ngang chạy vội tới, thấy cửa thư phòng mở rộng, trong có ánh đèn, liền bước vào. Khi gặp Lý Quân và Đằng Thanh Sơn, nàng liền cung kính hành lễ:

– Điện hạ! Đại nhân!

Lý Quân ngồi trước bàn sách hỏi:

– Hoa Nhược! Mấy ngày này ta không có ở đây, trong giáo có xảy ra chuyện lớn gì không?

– Trong giáo hình như điều động Huyết Liên Quân.

Hoa Nhược cung kính trả lời, khẽ nhíu mày:

– Hình như cũng có điều động chút binh mã. Tình huống cụ thể thế nào, thuộc hạ không rõ. Điện hạ cũng biết, thuộc hạ không có quyền xem mật thư đi lại.

Lý Quân từ thắt lưng lấy ra một khối tử sắc hồng phiến, đưa cho Hoa Nhược, phân phó: — Hoa Nhược, ngươi mang lệnh bài của ta đi tới nhà kho một chuyến, nhanh chóng mang đầy đủ tất cả mật thư trong vòng một tháng nay tới đây, ta muốn xem.

– Vâng, điện hạ.

Hoa Nhược nhận lấy lệnh bài, lập tức cung kính rời khỏi, đi tới nhà kho.

Tuyết Liên tổng đàn, trong một tòa trang viện hào hoa khác, Tuyết Liên giáo chủ Bùi Tuyết Liên đang ở cùng với Lôi Điện thần ưng.

– Trần thúc.

Bây giờ vẫn là giữa khuya, Bùi Tuyết Liên lại đang ngồi bên cạnh Lôi Điện thần ưng, nghi hoặc hỏi:

– Trần thúc, có người tới à?

Vừa rồi nàng ta đang ngủ thì tiếng kêu của Lôi Điện thần ưng lại trực tiếp vang bên tai. Bùi Tuyết Liên biết chỉ có trong tình huống đặc biệt thì Lôi Điện thần ưng vốn thân như huynh đệ với phụ thân nàng mới đánh thức nàng ta dậy.

Chỉ lát sau, ‘binh, binh’, tiếng gõ cửa vang lên.

– Vào đi.

Bùi Tuyết Liên nói.

Chỉ thấy một trung niên phụ nhân bước vào, cung kính hành lễ:

– Bẩm cáo giáo chủ, Thánh nữ điện hạ đã trở về rồi.

– Đứa trẻ Lý Quân này, ta còn cho rằng nó đã quên rằng nó là quyền giáo chủ của Tuyết Liên giáo ta rồi.

Bùi Tuyết Liên vừa mừng vừa giận nói. Cả ngày ở chung với đàn ông, sắp quên luôn sư phụ ta rồi.

– Giáo chủ, thánh nữ điện hạ vừa mới ra lệnh thuộc hạ Hoa Nhược đi tới nhà kho lấy mật thư trong một tháng gần đây.

Trung niên phụ nhân thấp giọng báo cáo tiếp:

– Cùng về với Thánh nữ điện hạ lần này còn có Hô Hòa khách khanh và một con yêu thú toàn thân đen bóng, đôi mắt màu đỏ máu.

– Hô Hòa.

Bùi Tuyết Liên cười lạnh:

– Tên gia hỏa này mà nỡ mang thê tử tới, ra là lấy mật thư trong một tháng gần đây.

“Tiểu Quân muốn tiếp tục thay ta quản lý Tuyết Liên giáo, không đúng, dù muốn quản thì cũng không cần gấp đến nửa đêm trở lại. Gấp như vậy, chắc là có việc khó nói, là vì cha đang chuẩn bị tiến đánh Dương Châu?”

Trong tích tắc ý niệm hiện lên trong đầu, Bùi Tuyết Liên liếc mắt nhìn trung niên phụ nhân:

– Ngươi lui xuống trước đi.

– Vâng, giáo chủ.

Sau khi trung niên phụ nhân rời khỏi. Bùi Tuyết Liên nhảy ngay lên lưng Lôi Điện thần ưng, chỉ tay, chính là hướng nơi ở Lý Quân.

Trong thư phòng của Lý Quân.

Ánh nến lập lòe, hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều đang xem những mật thư một tháng qua.

– Thì ra là thế.

Đằng Thanh Sơn xem thư trong tay. Lần trước ta lấy làm lạ, Thiên Thần Cung muốn diệt Hồng Thiên thành, tại sao chết nhiều binh sĩ thế. Thì ra là không nỡ mất Thần Vệ quân tinh anh nhất trên đại thảo nguyên. Tình báo mà Gia Cát Nguyên Hồng có được ít đến thảm thương.

Mà những mật thư trước mắt đem nói rõ mọi chuyện.

– Cái gì!

Lý Quân đọc tới một trang giấy, kinh hãi la lên.

– Sao vậy?

Đằng Thanh Sơn tới gần Lý Quân, cùng đọc trang giấy trong tay nàng.

– Đồ Nguyên Vệ? Một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ? Lý Quân, lần trước tới tìm chúng ta là thống lĩnh tên Tào Nham. Đồ Nguyên Vệ này rốt cuộc là thế nào?

– Thanh Sơn! Đồ Nguyên Vệ là quân đội thuộc Thiên Thần Cung, cũng là quân đội tinh anh nhất của cả Thiên Thần Cung, có thể trở thành binh sĩ Đồ Nguyên Vệ ít ra phải là nhất lưu võ giả. Vốn là số lượng quân sĩ không nhiều, theo em biết cũng chỉ có ba bốn ngàn người. Nhưng tại sao bây giờ…

– Nhất lưu võ giả?

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ sự đáng sợ của nhất lưu võ giả.

Nhất lưu võ giả nhảy một cái cao mười trượng. Cho dù là tường thành kiên cố, chỉ cần cắm vào một ít chủy thủ, tên các loại để mượn lực, nhất lưu võ giả liền có thể nhảy hai lần liên tục là có thể vào thành.

Tường thành cao to trong mắt nhất lưu cường giả không có chút tác dụng. Thông thường, mấy trăm nhất lưu võ giả xông lên liền có thể dễ dàng nhanh chóng đột phá một khuyết khảu cho binh lính tràn vào.

Khi xưa tại Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn giao cho sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng hai đỉnh Bắc Hải chi linh. Sau này, Gia Cát Nguyên Hồng lại thán phục rằng có hai đỉnh Bắc Hải chi linh, có thể xây dựng quân đội với hơn một vạn nhất lưu võ giả, đủ để càn quét cả Dương Châu.

– Lúc đầu không nhiều, hiện tại lại nhiều lên?

Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt hiểu.

– Tiểu Quân, chắc là Thú Vương lần đó tại Đại Duyên Sơn đã lấy được Bắc Hải chi linh.

– Bắc Hải chi linh?

Lý Quân bừng tỉnh.

Đằng Thanh Sơn đọc thư, nhíu mày nói:

– Mười vạn Thần Vệ quân, bốn vạn Tuyết Liên quân. Riêng mười bốn vạn quân tinh anh này đã hơn trăm vạn đại quân. Còn có thêm một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ tinh anh nhất còn đáng sợ hơn trăm vạn đại quân. Mười lăm vạn hai ngàn người này đủ để càn quét Dương Châu. Huống chi còn có tám mươi vạn quan do Tuyết Liên giáo huấn luyện chuẩn bị.

– Khó trách Thiên Thần Cung dám làm như thế.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Đại quân thế này tấn công, vốn Dương Châukhông thể chống cự. Trừ phi, lấy Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp để cho Long Cương Vệ của Quy Nguyên Tông mặc vào.

Nhất lưu võ giả kết hợp Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp tạo nên quân đội Tiên thiên thiết kị mới có thể ngăn cản Đồ Nguyên Vệ, thậm chí đánh bại Đồ Nguyên Vệ. Dù sao, đẳng cấp của chiến giáp hai bên chênh lệch quá lớn.

Ta toàn lực một kiếm chém chết ngươi, ngươi toàn lực chém một kiếm không thể phá giáp.

Hai bên làm sao mà đấu?

Nhưng mà Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp vẫn chưa tới lúc để lộ ra.

– Ủa?

Đằng Thanh Sơn quay đầu lại.

– Sao thế?

Lý Quân cả kinh.

– Sư phụ nàng đến rồi.

Đằng Thanh Sơn bỏ thư xuống, nhìn ra sân ngoài cửa, Lý Quân cũng lập tức rời bàn, đón sư phụ Tuyết Liên giáo chủ.

Soạt.

Lôi Điện thần ưng và Tuyết Liên giáo chủ đồng thời xuất hiện ở trong sân.

Tuyết Liên giáo chủ cười khanh khách đi tới:

– Ủa, Hô Hòa khách khanh! Không phải các hạ nói là tiểu Quân có bệnh, không cho tiểu Quân tiếp tục quản lý chuyện giáo phái chúng ta sao? Tại sao hôm nay nửa đêm lại tới xem mật thư trong một tháng gần đây. Lúc này ta cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ Hô Hòa khách khanh không quan tâm tới sức khỏe của tiểu Quân à?

Tuyết Liên giáo chủ lời nói như có dao.

– Giáo chủ.

Đằng Thanh Sơn cười đáp:

– Thật sự có việc gấp nên mới gấp rút tới đây.

– Ủa, chuyện gì có thể làm cho Hô Hòa khách khanh cho là chuyện gấp nhỉ?

Tuyết Liên giáo chủ mang theo bộ mặt ngạc nhiên:

– Nói ra xem nào, để coi ta có thể giúp Hô Hòa khách khanh ngươi không.

Đằng Thanh Sơn cũng không quanh co:

– Tuyết Liên giáo chủ, không biết Cung chủ hiện nay ở đâu? Tại hạ có việc cần gặp người.

– Cha của ta, ông ấy giờ bận lắm, không có thời gian gặp ngươi.

Tuyết Liên giáo chủ một câu từ chối ngay.

– Sư phụ.

Lý Quân thấp giọng hô.

– Hừ!

Tuyết Liên giáo chủ trách:

– Hài tử ngươi đó, càng lúc càng không nghe lời.

– Đồ đệ gả đi như nước đã đổ đi mà.

Lý Quân cười hì hì nói, Tuyết Liên giáo chủ lúc này biểu tình mới chút biến chuyển, Lý Quân lại thấp giọng nói:

– Sư phụ, Hô Hòa huynh ấy thật sự có việc cần gặp Cung chủ. Sư phụ người giúp đỡ, nói cho biết Cung chủ hiện đang ở đâu đi.

Tuyết Liên giáo chủ sắc mặt trầm xuống, trong lòng lửa giận bùng lên.

Từ nhỏ tới lớn, Tuyết Liên giáo chủ chưa từng bị chọc giận.

Bà ta cực kỳ yêu quí Lý Quân, nhưng bây giờ sự thật là Lý Quân đã theo hẳn Đằng Thanh Sơn. Cứ theo như “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, Lý Quân làm thế cũng là bình thường thôi. Nhưng Tuyết Liên giáo chủ không giống người thường. Bà ta là con gái Thiên Thần Cung Cung chủ, cả đời chưa từng bị chọc giận.

Từ lần đầu tiên gặp Đằng Thanh Sơn, bà ta đã khôgn có hảo cảm với hắn. Nhất là khi trước, Đằng Thanh Sơn lấy Hồng Thiên thần giáp đi, càng làm cho nàng ta có ác cảm đối với Đằng Thanh Sơn.

Bây giờ, đệ tử lại giúp Đằng Thanh Sơn, làm cho Tuyết Liên giáo chủ có cảm giác đồ đệ yêu quí của mình bị Đằng Thanh Sơn cướp đi.

Tuyết Liên giáo chủ vung tay áo, giận dữ:

– Tiểu Quân, con bây giờ càng lúc càng không nghe lời sư phụ nữa. Một lòng chỉ có giúp cho tên Hô Hòa này.

– Hô Hòa!

Tuyết Liên giáo chủ lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn, có vẻ cao cao tại thượng:

– Ngươi nửa đêm nửa hôm tới đây, không nói ta cũng biết chắc chắn là ngươi muốn điều tra việc Thiên Thần Cung của ta tấn công Dương Châu. Ta nói thật cho ngươi biết: đúng, Thiên Thần Cung của ta là muốn đánh Dương Châu, hơn nữa chỉ trong trong thời gian ngắn nữa thôi.

– Lần tiến đánh Dương Châu này chính là do ta và Tô Mông Đặc đại hòa thượng mấy người điều khiển.

Tuyết Liên giáo chủ lạnh lùng:

– Mọi chuyện ta đều nói với ngươi rồi. Sau này muốn biết cái gì, cứ việc hỏi. Đừng cứ dở trò cũ rích nhờ vả Lý Quân, tới rình mò tìm hiểu tình báo của Thiên Thần Cung ta.

Chọn tập
Bình luận