– Ồ!
Thiếu nữ áo lam chỉ có thể gật đầu, lập tức thấp giọng hỏi:
– Tiểu thư, môn chủ bế quan sang tạo ra quyền pháp lợi hại à? Tiểu nữ nhớ ba năm trước môn chủ đã bế quan khá lâu.
– Ta cũng không biết.
Lục y thiếu nữ cau mày, khẽ lắc đầu…
– Nhưng vài năm nay cha đã bế quan vài lần, đều là để sáng tạo quyền thứ chín. Tựa hồ quyền pháp này cực kỳ khó sáng tạo. Thôi đi! Chúng ta đừng để ý nữa. Ừm, đợi ăn cơm xong, chúng ta trước tiên đi chơi ở Vũ An quận, ngày mai hãy ly khai Vũ An quận.
Thiếu nữ áo lam cũng gật đầu:
– Ly khai Vũ An Quận rồi đi đâu tiếp?
– Đến lúc đó rồi tính.
Lục y thiếu nữ tùy ý cười nói.
Veo!
Một con bạch điểu nhỏ từ cửa sổ bay vào, đứng lại trên bả vai lục y thiếu nữ.
– Tiểu bạch nhất định là đói bụng rồi.
Thiếu nữ áo lam cười nhìn con bạch điểu.
– Tiểu bạch.
Lục y thiếu nữ dùng đôi đũa đưa một cục thịt nhỏ cho con bạch điểu này.Con bạch điểu nhỏ này há mỏ, mổ lấy cục thịt, sau đó nuốt xuống.
Con chim này là con chim mà lục y thiếu nữ lúc còn nhỏ đã nuôi, nó rất nghe lời.
—
Quận Giang Ninh Đại Duyên sơn. Bây giờ đang lúc giữa trưa, dưới chân núi Đại Duyên sơn có dòng người qua lại không dứt, quan đạo đã mở rộng ra nhiều so với lúc trước. Thậm chí dưới Đại Duyên sơn còn có không ít những phủ đệ xa xỉ, trông có vẻ rất phồn hoa. Đại Duyên sơn bây giờ có danh khí rất lớn ở Cửu Châu đại địa.
Bởi vì nơi này là thánh địa của những người tu luyện nội gia quyền!
Một nơi đặc thù trong Hình Ý môn ở Đại Duyên sơn trong Đông Hoa uyển.
– Thiếu gia! Thiếu gia!
Một thiếu niên khí khái anh hùng mười phần đi giữa Đông Hoa uyển. Những thị nữ trong Đông Hoa uyển vừa nhìn thấy thiếu niên này đều cười và gọi có vẻ rất quen thuộc, nhưng vẫn có phân biệt chủ tớ. Thiếu niên cũng cười chào hỏi những thị nữ bên cạnh:
Xuân Lan tỷ, tỷ hấp dẫn hơn lần trước nhiều.
– Thiếu gia thật ngọt miệng.
Đám thị nữ cũng đùa lại.
– Mẹ ta đâu.
Thiếu niên dò hỏi.
– Trong vườn hoa bên kia, đang đợi môn chủ xuất quan.
Thị nữ tên là Xuân Lan trả lời.
Thiếu niên gật đầu liền đi về phía vườn hoa. Y từ bé đã lớn lên ở đây, Đông Hoa uyển không có chỗ nào y không biết. Ngay cả nhắm hai mắt lại y cũng có thể tìm được chỗ vườn hoa. Chẳng mấy chốc, y đã đi qua một hành lang, tiến vào một cánh cửa, rồi đi tới vườn hoa muôn hồng nghìn tía. Trong sân, những bông hoa màu tím được trồng ở một cụm, những hoa màu vàng lại trồng ở nơi khác.
Vừa tiến vào sân, có cảm giác như tiến vào hải dương đầy hoa.
Chỉ thấy một nữ tử mặc bạch y rộng rãi đang ở giữa vườn hoa đang diễn luyện một bộ quyền pháp như một nàng tiên đang hái hoa.
– Mẹ.
Thiếu niên vội kêu.
Nữ tử đang luyện quyền lập tức hạ thân, phiêu dật bước tới một nơi lát thanh thạch. Nữ tử mặc bạch y chính là Lý Quân. So với mười sáu năm trước, Lý Quân bây giờ có vẻ trưởng thành hơn. Ánh mắt cũng ôn hòa hơn, cả người mềm mại dịu dàng như ngọc bích, làm cho người ta cảm thấy trong lòng yên tĩnh.
– Hồng Vũ, về rồi à?
Lý Quân cười đi tới, trong mắt có chút thương yêu cưng chiều.
Năm đó sau khi sinh hạ con gái Hồng Lâm. Không lâu sau Lý Quân lại một lần nữa mang thai, sinh hạ được nhi tử ‘Hồng Vũ’. Đặt tên là Vũ. Đây là một kỷ niệm lúc trước hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân gặp nhau ở Vũ An quận. Thứ hai, cũng là ký thác hy vọng! Đàn ông trên Cửu Châu Đại Địa phải có vũ lực tuyệt thế.
Đằng Thanh Sơn cũng hy vọng nhi tử có thể có vũ lực tuyệt cường.
Nhưng có đôi khi sự việc phát triển khác với dự tính.
Con gái Hồng Lâm, trước mặt cha Đằng Thanh Sơn thì rất nghe lời nhưng lại nghịch ngầm.
Nhưng không thể phủ nhận Hồng Lâm rất có khiếu học nội gia quyền.
Từ bé luyện quyền, luyện vài chục năm quyền pháp, Hồng Lâm cũng đạt tới hậu thiên cực hạn. Chỉ thiếu một chút là kinh mạch chưa được đả thông.
Hơn nữa, Hồng Lâm lại rất sở trường về trình độ quyền pháp tấn công. Giữa Hình Ý Ngũ Hành quyền, con gái Hồng Lâm sở trường nhất là Băng quyền,.
Đằng Thanh Sơn ký thác hy vọng rất lớn vào nhi tử Hồng Vũ.
Nhưng Hồng Vũ mặc dù cũng chăm chú luyện quyền, nhưng càng lớn Hồng Vũ ngược lại càng thích làm việc ở Thanh Sơn hội quán. Thanh Sơn hội quán bây giờ chính là một tổ chức buôn bán siêu cấp trên cả Cửu Châu đại địa. Có Hình Ý môn sau lưng ủng hộ, hơn nữa vô số người tu luyện nội gia quyền rải rác Cửu Châu.
Hơn nữa, căn cơ ở Dương Châu cũng phồn hoa. Thanh Sơn hội quán bây giờ kinh doanh tửu lâu, muối, tiêu cục… Hồng Vũ luyện quyền mặc dù không bằng những gì Đằng Thanh Sơn mong muốn, nhưng cũng coi là có tư chất. Hơn nữa y có sư phụ nổi danh Đằng Thanh Sơn tự mình dạy, nhờ vào hoàn cảnh tốt nên thành tựu cũng coi như không tệ. Thực lực đã gần tiếp cận với vũ giả nhất lưu.
Đương nhiên, so với tỷ tỷ của y thì hiển nhiên thua không ít.
Nhưng về buôn bán Hồng Vũ lại rất có thiên phú.
– Nỗ lực của con người của không thể bằng được với số trời. Con phát triển làm sao cũng không phải được như tâm ý cha mẹ.
Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể bất lực than thở.
– Mẹ, cha còn chưa xuất quan à?
Hồng Vũ nhìn về phía căn phòng lớn ở luyện võ gần đó
– Ừm.
Lý Quân cười nhìn thoáng qua luyện võ phòng mới xây lại mười năm trước
– Cha con bế quan cũng tầm mười hai ngày rồi. Nhưng ai biết khi nào thì hắn xuất quan. Nhưng… khi tròn một tháng cho dù cha con không thành công cũng sẽ xuất quan thôi.
Để sáng chế ra quyền thứ chín trong hành Mộc chi đạo, Đằng Thanh Sơn đã bế quan mấy lần. Hiển nhiên trong ngũ hành chi đạo, Đằng Thanh Sơn phải cố sức nhiều nhất cho hành Mộc chi đạo.
– Mẹ.
Hồng Vũ nhìn chung quanh:
– Lần này con về, không thấy tỷ tỷ đâu cả?
– Tỷ của con à?
Lý Quân lắc đầu, cười:
– Con còn không biết tính tình tỷ của con. Khi cha con ở nhà, nó căn bản không dám quậy phá, cha con có thể dễ dàng bắt nó lại. Nhưng cha con vừa bế quan cũng không rảnh mà quản nó. Ta chỉ sơ sẩy một chút, không ngờ con quỷ nha đầu này kéo tiểu Tiêu chạy mất…
Hồng Vũ cũng cười:
– Tỷ tỷ sở trường dịch dung thuật, khó mà tìm được.
Đột nhiên.
– Hả?
Lý Quân quay đầu lại vẻ kinh ngạc, nhìn về phía luyện võ trường.
– Làm sao vậy, mẹ?
Hồng Vũ nghi hoặc.
– Không hợp lý.
Lý Quân cẩn thận dán mắt vào phòng luyện võ. Từ khe cửa phòng luyện võ, nàng mờ ảo có thể thấy được hào quang màu lam yếu ớt cơ hồ không thể phát hiện ra lóe ra…
Ngay lúc này.
– Ha ha…
Một tràng tiếng cười to sang sảng vang lên từ phòng luyện công truyền ra. Tiếng cười quanh quẩn mãi trong Đông Hoa uyển.
– Hống! Kỷ!
Từ Đại Duyên Sơn xa xa cũng truyền đến một tiếng gầm.
– Là Đao Trì thúc.
Hồng Vũ kinh ngạc nhìn về phía xa.
Còn Lý Quân hai mắt sáng rực, dán mắt vào cánh cửa đá khổng lồ của phòng luyện võ. Chỉ nghe “Ầm ầm…” một tiếng, hai cánh cửa đá thật lớn bắt đầu từ từ mở sang hai bên. Giữa căn phòng luyện võ đen thui bỗng có một thân ảnh cao lớn đi ra. Hắn mặc áo choàng đen rộng, tóc dài xõa tung, khuôn mặt kiên nghị.
Chính là Đằng Thanh Sơn!
So với mười sáu năm trước, hắn cũng không có biến hóa gì lớn. Chỉ là nội liễm trầm ổn hơn, thỉnh thoảng giữa hai mắt mờ ảo có quang mang bức nhân. Bao lâu rồi hắn ngồi trên ghế cao, bây giờ có địa vị rất cao trên Cửu Châu đại địa, khai sơn tổ sư của Hình Ý môn. Hơn nữa một trong bảy đại tông phái Cửu Châu, Quy Nguyên tông cũng là do hắn đầu lĩnh. Ở địa vị cao lâu ngày, hơn nữa được người trong thiên hạ kính trọng tôn là một Đại tông sư, nên khí chất của Đằng Thanh Sơn tự nhiên từ từ biến hóa.
– Tiểu Quân.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn thê tử, sau đó nhìn về phía nhi tử:
– A Vũ, về lúc nào thế?
– Hôm nay con vừa về.
Hồng Vũ trả lời.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu, trong hai đứa con, mặc dù Hồng Vũ nhỏ hơn nhưng cách làm người, đối nhân xử thế, nhi tử này rõ ràng trưởng thành hơn con gái rất nhiều, hơn nữa cũng không làm mình phải bận tâm.
– Lâm Lâm lại chạy ra ngoài chơi à…?
Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
– Đúng, huynh vừa bế quan là nó trốn luôn…
Lý Quân vừa đi tới vừa nói.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
– Huynh đang luyện công cũng đã cảm ứng được nó bỏ đi nhưng cũng không có biện pháp. Thôi đi… muội tra được nó bây giờ chạy đến đâu chưa?
– Muội hỏi qua tiểu Thanh.
Lý Quân trả lời,…
-Tiểu Thanh cũng hỏi thuộc hạ nó, chắc vài ngày là có kết quả.
– À, ồ.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Hồng Vũ bên cạnh không kìm được liền thì thào:
– Cha, có phải là chc đã sáng chế ra quyền thứ chín trong hành Mộc chi quyền không?
– Ha ha…
Đằng Thanh Sơn không kìm được lại cười ha ha.
Nhìn cha con cười như vậy, con còn không nhìn ra à?
– Lý Quân cũng không nén được nụ cười, nàng cũng vui cho Đằng Thanh Sơn. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng đã khổ tu hành Mộc chi đạo mất thời gian rất nhiều, đặc biệt là quyền thứ chín đã phải bế quan mấy lần, mãi tới hôm nay mới chính thức hoàn toàn đột phá.
Hắn hao phí mười sáu năm trong hành Mộc chi đạo, rốt cục đột phá đến đại thành. Từ nay, Đằng Thanh Sơn cũng rốt cục cũng đạt tới hư cảnh đại thành!
– Mười thành lực thiên địa, phối hợp với sức mạnh thân thể. Lướt mắt nhìn khắp Cửu Châu đại địa, e rằng cũng chỉ có cường giả động hư mới có thể mạnh hơn ta.
Đằng Thanh Sơn rất tự tin. Mười sáu năm khổ tu, hắn không chỉ hao phí thời gian vào hành Mộc chi đạo, mà cũng bỏ nhiều tinh lực nghiên cứu thương pháp. Lúc này, Đằng Thanh Sơn cho rằng, những người dưới động hư không ai có thể vượt qua hắn!
– Ta bây giờ đã là hư cảnh đại thành. Còn hư cảnh đại thành mà tiến thêm một bước là đã động hư rồi.
– Rốt cuộc làm sao mới có thể đạt tới được cảnh giới động hư?
Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ.
Cùng ngày, Đằng Thanh Sơn, Lý Quân và nhi tử Hồng Vũ, lâu lắm mới đoàn tụ cùng ăn cơm với nhau.
Ban đêm, trong thư phòng.
Đằng Thanh Sơn chốc chốc lại diễn luyện quyền pháp trong thư phòng, chốc chốc lại đi đến bên bàn viết, ghi chép những chú giải về quyền pháp.
– Thanh Sơn, lại sáng tạo quyền pháp à?
Lý Quân từ cửa thư phòng đi vào, cười hỏi.
– Ừm! Có cũ mới có mới. Kỳ thật lúc sáng tạo ra quyền pháp, cũng làm huynh hiểu hơn về ngũ hành chi đạo.
Đằng Thanh Sơn cười:
– Hôm nay hành Mộc chi đạo của huynh vừa thành công. Cũng làm cho Băng quyền trong Hình Ý Ngũ Hành quyền được giải thích thêm không ít. Nghĩ đến phương pháp tập luyện hai loại Băng quyền bất đồng, trước hết hoàn thiện một chút rồi ghi chép lại.
Đột nhiên, Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn về phía nam.
– Sao vậy?
Lý Quân giật mình.
– Tiểu Thanh tới rồi.
Đằng Thanh Sơn cười đi nhanh về phía cửa thư phòng.