Bùi Tam thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
– Thù hận đã báo, căn cơ Thiên Thần cung cũng đã thành. Ta đã không còn gì khác phải làm nữa, chỉ còn lại có một việc là đạt tới đỉnh cao trên võ đạo.
Bùi Tam nhìn Đằng Thanh Sơn, ánh mắt sắc bén vô cùng, ẩn chứa chiến ý vô tận.
– Đằng Thanh Sơn, ngày mốt, mười tám tháng chạp, trận đấu trên hồ Bạch Mã, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng.
Bùi Tam nói.
Đằng Thanh Sơn hiểu ý Bùi Tam
Lúc này thực lực mình đương nhiên là không làm Bùi Tam thất vọng rồi, nhưng nếu đến lúc đó Đằng Thanh Sơn cố ý không ứng chiến, học theo tên “Hoàng Thiên Cần”, thì Bùi Tam chẳng biết phải làm gì. Đối phó với Hoàng Thiên Cần, Bùi Tam có thể giết chết. Nhưng nếu Đằng Thanh Sơn không ứng chiến, Bùi Tam căn bản không thể giết chết Đằng Thanh Sơn.
– Ta cũng chờ mong trận chiến ấy.
Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam.
– Tốt lắm.
Vốn đang nghiêm trang, Bùi Tam lại nở nụ cười, uống cạn một chén rượu. Còn Đằng Thanh Sơn cũng rót thêm một chén rượu.
– Hôm nay, chúng ta nói chuyện uống rượu. Nhưng mười tám tháng chạp, đó là ngày quyết chiến sinh tử.
Bùi Tam nâng chén.
– Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam ta rất bội phục ngươi, nào, làm một chén!
– Nào, cạn chén.
Đằng Thanh Sơn cũng nâng chén.
Hai người uống cạn.
Rồi Bùi Tam thoải mái cười to, lướt đi.
Mười bảy tháng chạp, thời tiết âm u, trong một ngôi tháp ở Quy Nguyên Tông, Vĩnh An Quận.
Một tòa nhà hình tháp, bên trong bày biện vô số bình tro cốt. Lúc này một luồng lưu quang màu xám từ không trung nhanh chóng bay đến trước tòa nhà, hạ xuống. Chính là Đằng Thanh Sơn tay cầm làn trúc. Trong làn trúc có hương nến, rượu, bánh bao và rất nhiều đồ tế.
Mặc dù trong toà nhà có binh vệ tuần tra, nhưng binh vệ cứ thế đi qua người Đằng Thanh Sơn, căn bản không thấy Đằng Thanh Sơn.
– Đây rồi!
Thế giới lực của Đằng Thanh Sơn đảo qua, đã phát hiện ra bình tro dùng ‘Băng ngọc thạch’ đặc thù chế tạo.
Giữa tầng ba mươi mốt trong tòa nhà, Đằng Thanh Sơn lẳng lặng đứng trước khối bia đá đầu tiên. Trên tấm bia đá có vô số những cái tên dày đặc, cái tên được xếp thứ năm mươi bảy là Gia Cát Thanh.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn vào đó. Bình tro cốt chế tạo bằng ngọc thạch rất trong gần như có thể thấy được bên trong. Trên bình tro cốt này có ba chữ Gia Cát Thanh, còn ở phía bên phải bình tro cốt còn có chữ ‘cha Gia Cát Nguyên Hồng lưu tự’. Trong cả toà nhà hình tháp khí tức rất âm lãnh, chỉ có trước bia mộ có vài cây nến thơm đang cháy.
– Thanh Thanh…
Đằng Thanh Sơn ngồi xổm xuống, tự tay bày biện đồ tế, châm một cây nến.
– Ngày mai ta phải đánh với Bùi Tam rồi.
Đằng Thanh Sơn vừa bày biện đồ tế, vừa nhẹ giọng nói.
– Đợi sau trận đại chiến, ta còn sống sẽ đến thăm ngươi. Nếu… Nếu ta không tới, cũng tốt, chúng ta có thể gặp mặt nhau rồi.
Bày biện xong, hắn lặng lẽ đứng trước bình tro cốt của Gia Cát Thanh nhìn một hồi lâu, đến khi cây nến cháy gần nửa, Đằng Thanh Sơn mới ly khai toà nhà hình tháp.
Mười tám tháng chạp!
Một ngày đủ để làm cả Cửu Châu Đại Địa phát điên!
Trên cả Cửu Châu Đại Địa, vô số vũ giả nằm mơ cũng mong được tới ngày này! Không biết có bao nhiêu người, trước ngày mười tám tháng chạp, đã bắt đầu ào ào tụ tập về hồ Bạch Mã. Bây giờ chung quanh hồ sớm đã tụ tập ngàn vạn người, trong đó có không ít đệ tử Hình Ý Môn.
Khi trên bầu trời đêm đen kịt xuất hiện vài tia nắng sớm, cả Hình Ý Môn bắt đầu dần dần ồn ào, vài chục vạn đệ tử đều biết hôm nay là ngày Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam quyết chiến. Sáng sớm đã có vô số đệ tử đàm luận với nhau, xem thử trận chiến sắp đến sẽ phát sinh việc gì.
Đông Hoa Uyển, chỗ ở của Đằng Thanh Sơn.
Nơi này lại rất yên lặng.
– Tú Tú, ăn thêm một chút.
Trong nhà, Đằng Thanh Sơn và mọi người đang vây quanh bàn ăn điểm tâm. Đằng Thanh Sơn gắp một khối bánh ngọt vào bát Tú Tú.
– Cám ơn ông nội.
Tú Tú kêu lên trong trẻo.
Đằng Thanh Sơn không khỏi bật cười.
– Sau này con muốn được ăn cơm với ông nội. Mẹ luôn luôn không cho con ăn ngọt.
Tú Tú phồng cái miệng nhỏ nhắn lên.
Câu này lập tức làm cả bàn ăn phá lên cười.
Lý Quân vuốt đầu Tú Tú:
– Tú Tú nói đúng, sau này mỗi ngày cứ ăn cơm với ông nội
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Nhìn cha mẹ, vợ, con, cùng với cháu gái bên cạnh, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Đây là gia đình!
Gia đình của Đằng Thanh Sơn!
Cùng nhau ăn điểm tâm, ăn cơm.
– Tốt lắm, cần phải xuất phát rồi.
Đằng Thanh Sơn là người đầu tiên đứng dậy. Bên ngoài lúc này đã có không ít người đang chờ. Ba đại đồ đệ Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông và người nhà họ. Còn có một đám người như biểu ca Đằng Thanh Hổ, cùng với ông ngoại Đằng Vân Long ở Đằng gia trang, tất cả mọi người ở bên ngoài chờ đợi, không ai quấy rầy gia đình Đằng Thanh Sơn cùng ăn điểm tâm với nhau.
Lục Túc Đao Trì cũng đợi một bên, bên cạnh thậm chí còn còn cả Cuồng Phong Ưng.
Vừa thấy Đằng Thanh Sơn đi tới.
– Sư phụ!
Ba người Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông đều cung kính hành lễ.
– Các ngươi đợi một chút!
Đằng Thanh Sơn xoay người đi vào thư phòng. Lát sau, hắn mang ra ba bản bí tịch dày đóng thành sách.
– A Thú! Ba người các ngươi nghe đây.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng:
– Ba bản bí tịch này, gồm có Sinh chi đạo, Tử chi đạo, cùng với Tam Thể Thức tường giải. Bí tịch này rốt cuộc nên đặt tên là gì, thì ta cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Nhưng ba bản bí tịch này, chính là tinh hoa do ta giác ngộ “Đạo” mà ra.
Ba người Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông không khỏi nín thở.
Họ sớm đã biết… Tam Thể Thức là bổn nguyên của Hình Ý Quyền, sư phụ họ cũng viết ra Tam Thể Thức tường giải này, có thể tưởng tượng được tầm quan trọng của bản bí tịch này.
– Ba bản bí tịch này, các ngươi chia nhau mỗi người giữ một quyển, tiến hành sao lại một bản. Sau khi sao lại thì giữ trong Hình Ý Môn., tạm thời giao cho sư mẫu các ngươi giữ.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:
– Nhớ kỹ, các ngươi cần phải tự mình sao lại. Không được mượn tay người khác nhé.
– Dạ, sư phụ.
Ba người lần lượt trịnh trọng nhận quyển bí tịch.
Đằng Thanh Sơn mất gần hai tháng, viết ra ba bản bí tịch, cũng có nghĩa đó là bí tịch đỉnh cao ở Hình Ý Môn bây giờ, được xem là trấn môn chi bảo.
– Ông ngoại!
Đằng Thanh Sơn nhìn ông ngoại đang đứng gần đó, mỉm cười.
– Thanh Sơn.
Đằng Vân Long mặc dù đã sống trên trăm tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất quắc thước, vỗ vai Đằng Thanh Sơn.
– Ta cũng đi xem cuộc chiến, vây ngươi phải đánh cho tuyệt đẹp nhé!
– Ừm.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Sau đó, nhóm Hình Ý Môn gần trên vạn người cưỡi ngựa, dưới sự chỉ huy của Đằng Thanh Sơn, rầm rộ tiến về phía hồ Bạch Mã. Hồ ở cạnh Đại Duyên Sơn, cách Đại Duyên Sơn cũng không xa, lấy tốc độ chiến mã thượng đẳng của Hình Ý Môn, đại khái nửa canh giờ là tới được.
Mặc dù hồ Bạch Mã có phương viên hơn mười dặm, nhưng bây giờ bốn phía ven hồ đã tụ tập vô số người đến từ đủ mọi nơi trên Cửu Châu, còn có không ít người mua thuyền lớn chèo vào hồ Bạch Mã, trực tiếp xem cuộc chiến ở trên thuyền. Mặc dù ở giữa hồ Bạch Mã có một tòa tiểu đảo, nhưng không ai dám lên đó.
Bởi vì… Mọi người cũng sợ, bị làn sóng của hai đại siêu cường giả khi chiến đấu lan đến.
– Hôm nay trời âm u quá, chắc không mưa đó chứ?
– Ai biết được.
Đám thanh niên đã đợi tại đây trên hai ngày đang trò chuyện với nhau, đột nhiên một thanh niên áo da màu xám chỉ về phía xa xa hô:
– Mau nhìn, bên kia là nhân mã của Hình Ý Môn. Oa, thiệt nhiều người. Liếc mắt nhìn không tới cuối!
Chỉ thấy trên quan đạo xa xa một dòng kỵ binh đang uốn lượn nhanh chóng đi tới. Còn nữa, dẫn đầu có quân kỳ Huyết Lang Quân của Hình Ý Môn tung bay phất phới.
Bầu trời trên đầu đội ngũ kỵ binh, còn có Lục Túc Đao Trì, cùng với một con Cuồng Phong Ưng đang bay.
Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng đang cầm một thanh Luân Hồi thương, vừa đi vừa nói chuyện với Lý Quân.
– Là Đằng Thanh Sơn!
– Chắc chắn là Đằng Thanh Sơn rồi!!!
Lập tức không ít người từ các nơi trên Cửu Châu sớm đã tới hồ Bạch Mã, đều nhộn nhạo lên.
– Đâu? Đằng Thanh Sơn đâu?
Có người cực kỳ kích động.
– Đằng Thanh Sơn!
Vô số vũ giả sùng bái Đằng Thanh Sơn tận nội tâm, hoặc rất nhiều thiếu niên trên Cửu Châu Đại Địa mang theo giấc mộng, vừa thấy Đằng Thanh Sơn, ai nấy đều kích động như điên. Trong lòng họ sớm đã sùng bái Đằng Thanh Sơn như “thần linh”. Rất nhiều người có giấc mộng cũng muốn được như Đằng Thanh Sơn.
– Nhìn kìa, người cầm thanh trường thương, mặc áo trắng, chính là Đằng Thanh Sơn.
Một lão già tóc hoa râm, thân thể cường tráng, trên mặt có một vết sẹo gào lên vẻ kích động:
– Đằng Thanh Sơn đã từng xưng huynh gọi đệ với ta đó.
– Ngươi đừng có nói khoác.
Có một người mập mạp cười chế diễu.
– Nói khoác cái gì?
Lão giả cường tráng có vết sẹo trừng mắt, lập tức hơn mười tráng hán phía sau hắn lập tức trừng mắt nhìn lão mập, làm lão sợ tới mức nhảy dựng lên. Một tên trong bọn mười tráng hán này tự hào nói:
– Vị này, là Đại đương gia Bạch Mã Bang chúng ta, Lưu tam gia. Năm xưa Đằng gia trang ở Nghi thành chúng ta. Đằng môn chủ năm đó đã từng uống rượu với Lưu Tam gia chúng ta, từng xưng huynh gọi đệ đó!
– Bạch Mã Bang Lưu Tam gia?
Chung quanh không ít người nhìn qua.
Lão giả có vết sẹo Lưu Tam gia cười sang sảng, chắp tay vái chung quanh:
– Tại hạ chính là Lưu Tam. Lần này Đằng môn chủ có thể đấu với Bùi cung chủ trên hồ Bạch Mã của ta, ta cũng cảm thấy rất vinh dự, tất cả huynh đệ trên những đảo ở hồ Bạch Mã đều đã triệt thoái cả rồi. Dù sao Đằng môn chủ năm xưa cũng từng xưng huynh gọi đệ với Lưu Tam ta, đừng nói một cái đảo, cho dù phải dốc hết toàn bộ nhân lực vật lực lo liệu cho trận đại chiến lần này, Lưu Tam ta cũng vui lòng.
– Thì ra hồ Bạch Mã là địa bàn của Lưu Tam gia.
– Ha ha, sau này, Bạch Mã Bang đã có thể thanh danh đại chấn rồi.
Chung quanh nổi lên những tiếng thảo luận ồn ào.
Nhất thời chung quanh không ít người tới chào hỏi Lưu Tam gia.
Lưu Tam gia vốn là một Đại đương gia của Bạch Mã Bang ở Nghi thành mà thôi, nói toạc ra, chỉ là một tên thủ lĩnh thổ phỉ. Nhưng bây giờ nhờ vào quan hệ với cường giả đỉnh cao trên Cửu Châu Đại địa Đằng Thanh Sơn, nên địa vị lập tức khác hẳn. Hơn nữa hồ Bạch Mã lại thành chiến trường giữa Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam. Bạch Mã Bang sau này cũng tự nhiên có tính đặc thù.
– Xem kìa, hán tử phía sau Đằng Thanh Sơn chính là cha của Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm. Đó là hảo hán của Đằng gia trang. Còn cả ông già tóc bạc, chính là Đằng Vân Long, lão tộc trưởng của Đằng gia trang. Năm xưa cũng có không ít giao tình với ta.
Lưu Tam gia cười ha ha.
Hồ Bạch Mã trở thành chiến trường làm Lưu Tam gia thực sự rất vui.
Dù sao sau khi đánh nhau xong, những hòn đảo đó vẫn quy về hắn cả.
Trong lúc ngàn vạn người thảo luận, người trong gia đình Đằng Thanh Sơn đã tới một căn lầu được Hình Ý Môn sớm đã chuẩn bị từ trước.
– Thiên Thần cung còn chưa tới.
Hồng Vũ nhìn nhìn ra bên ngoài.
Còn Đằng Thanh Sơn bỏ Luân Hồi thương sang bên cạnh. Hắn lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, bưng chén trà, nhè nhẹ hớp một hớp, bình tĩnh chờ đợi. Lúc này tâm tình Đằng Thanh Sơn dần dần bình thường, dần dần bắt đầu điều chỉnh lại.
Đang chuẩn bị cho trận đấu đỉnh cao sắp bắt đầu.
– Sao hôm nay không thấy Tiểu Thanh xuất hiện?
– Không biết!
Phía sau vọng đến thanh âm thảo luận.
Trong lúc Đằng Thanh Sơn lặng lẽ chờ đợi, trên Cửu Châu Đại Địa, không ít cường giả hư cảnh cũng đang đến.
– Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam sắp liều chết rồi, muốn đạt tới Chí Cường Giả à? Chí Cường Giả tưởng là dễ ngộ được vậy sao? Từ sau khi Thích Già Tổ Sư, đã trên hai ngàn năm rồi mà không ai đạt tới cảnh giới Chí Cường Giả cả.
Liễu Hạ của Vũ Hoàng môn đứng giữa những tầng mây trên không trung, nhìn xuống phía dưới, cạnh hắn là Vũ Phụng.
– Liễu trưởng lão, người nói trận này, ai chết ai sống?
Vũ Phụng dò hỏi.
Liễu Hạ cười lạnh một tiếng:
– Tên Bùi Tam hại chết sư bá, Đằng Thanh Sơn cũng không phải người tốt gì. Với Vũ Hoàng môn chúng ta, bất luận ai chết cũng đều là chuyện tốt. Hy vọng cả hai đồng quy vu tận.
– Hả?
Vũ Phụng kinh ngạc nhìn về phía xa xa.
– Yêu long?
Liễu Hạ chấn động.