Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 140: Cách tính mới (p2)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Bởi vì bốn phép tính giải toán là phương pháp giải toán cơ bản nhất. Mà thời này cũng có môn toán học. Lý Kỳ chẳng qua chỉ là thay đổi ký hiệu mà thôi. Cho nên hai người rất nhanh nắm bắt.

Lý Kỳ thấy bọn họ nắm bắt nhanh như vậy, trong lòng cũng rất cao hứng. Trực tiếp nhảy tới môn thống kê. Ngành mà hắn học chính là tài chính, nên rất quen thộc với thống kê. Cái gì sắp xếp tổ hợp, giá trị trung bình, giá trị lớn nhất, nhỏ nhất, hắn đều nhớ rõ.

Chỉ riêng công thức thôi đã tràn ngập một trang giấy.

Đương nhiên, Lý Kỳ chỉ dạy những phép tính đơn giản nhất của môn thống kê. Nhưng đồng thời hắn sử dụng một số ví dụ về buôn bán để giúp hai người hiểu rõ hơn.

Đối với phương thức giáo dục nhồi cho vịt ăn này của Lý Kỳ, già như Ngô Phúc Vinh bắt đầu theo không kịp. Nhưng Lý Kỳ cũng không quan tâm. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi. Không thể dạy chậm rãi như dạy học sinh tiểu học được. Như vậy phải đợi đến năm nào tháng nào. Không hiểu thì tự mình đi nghiên cứu.

Mà Bạch Thiển Dạ không những hiểu hết, mà có thể một suy ra ba. Càng ngày nàng càng đặt ra nhiều câu hỏi. Khiến cho Lý Kỳ phải nhảy từ môn thống kê sang vi phân và tích phân. Mà ngay cả x, y cũng dùng tới. Nếu lại nói tiếp, Lý Kỳ thực không biết nói đến bao giờ mới xong. Vội vàng dừng lại, nói: – Được rồi, hôm nay dạy tới đây thôi. Hai người nhớ được bao nhiêu?

Ngô Phúc Vinh đỏ mặt, đáp: – Hổ thẹn, lão hủ chỉ nhớ được chưa tới ba thành. Đặc biệt về sau những vi, tích phân gì đó, lão hủ không hiểu gì cả.

– Ừm, không sao.

Lý Kỳ mỉm cười, nói: – Chú giữ tờ giấy này lại đi. Rồi tự mình cân nhắc. Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi cháu. Còn có, sau này lúc chú tính sổ, có thể dùng cách tính của cháu để tính. Dùng nhiều sẽ biết được tác dụng lớn của nó.

– Thất Nương, ngươi nhớ được bao nhiêu?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy Bạch Thiển Dạ vẫn còn chăm chú nhìn những công thức trên tờ giấy, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, căn bản không nghe thấy lời hắn nói. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, lại hô: – Thất Nương, Thất Nương.

– Ừ?

Bạch Thiển Dạ nao nao, nhìn qua Lý Kỳ nói: – Gì vậy?

Đồ mồ hôi!

Lý Kỳ trừng mắt, lại hỏi lại một lần.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, cúi đầu đáp: – Ta chỉ hiểu sáu thành.

Hiểu sáu thành? Tài nữ đúng là tài nữ.

Lý Kỳ rất là vui mừng nói: – Như vậy đã không tồi rồi. Từ lúc ta sáng tạo ra cách tính này, trong số học sinh của ta, ngươi là người học nhanh nhất.

Lời này thật ra không phải khoác lác hoàn toàn. Vô luận là quá khứ hay hiện tại, đây là lần đầu tiên Lý Kỳ dạy người khác tính toán. Tổng cộng thu hai đệ tử, Ngô Phúc Vinh và Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ tự nhiên là thông minh hơn Ngô Phúc Vinh rồi.

– Cái gì?

Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng, nói: – Cách tính đó là do ngươi sáng tạo?

Lý Kỳ nhún nhún vai nói:

– Điều này có gì phải kinh ngạc. Những kiến thức này hồi bé ta đã hay dùng. Không đáng nhắc tới.

Bạch Thiển Dạ nhìn vẻ đắc ý của hắn, trong mắt tràn đấy vui mừng, nhưng ngoài miệng lại hừ nhẹ một tiếng: – Ngươi người này dù có chút thông minh. Nhưng làm sao có thể nghĩ ra một cách tính nghiêm luật như vậy. Ngươi đừng khi dễ ta không biết. Nói mau, ngươi học được từ đâu. Nói tới phần sau, ngữ khí có chút làm nũng.

Lý Kỳ nghe được cả người như lâng lâng, thở dài nói: – Không ngờ lại bị ngươi phát hiện. Vậy ta đành phải nói thật. Năm đó lúc ta mới ba tuổi, vào một ngày ta đang chơi bùn trước cửa nhà. Thì bỗng có một lão đạo đi tới. Ông ta nhìn tướng mạo của ta, sau đó nói ta có cốt cách kinh kỳ gì đó, chính là thiên tài năm trăm năm khó ngộ. Tương lai hẳn là rường cột nước nhà. Bởi vậy liền truyền cho ta bộ phép tính này. Dặn ta phải dùng nó tạo phúc cho dân chúng.

Ngô Phúc Vinh vừa nghe, nhất thời hít một hơi khí lạnh, nói: – Không thể tưởng được cậu lại gặp kỳ ngộ như vậy.

Lý Kỳ khiêm nhượng nói: – Đâu có, đâu có.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe, cười khanh khách nói: – Ngô thúc, chú đừng tin hắn nói. Cháu thấy tám phần là hắn nói bậy.

Lý Kỳ cười hắc hắc, cũng không giải thích, bởi vì hắn không biết nên giải thích như thế nào.

Có được phép tính này, Ngô Phúc Vinh như nhặt được chí bảo. Tranh thủ thời giàn cầm bút luyện tập. Xem ra sở thích của ông ta chính là việc tính toán sổ sách.

Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ thấy vậy, cũng không tiện quấy rầy, liền tới phòng nghỉ ở hậu viện.

Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ lặng lẽ không nói, giống như có tâm sự, liền hỏi: – Thất Nương, muội đang nghĩ gì vậy?

Bạch Thiển Dạ nao nao, vô ý thức đáp: – Nghĩ huynh.

Lý Kỳ còn không đợi nàng nói hết, liền cười hắc hắc nói: – Ta đang ở bên cạnh đó thôi, cần gì phải nghĩ.

– Không phải, không phải.

– Cái gì mà không phải. Chỗ này không có người ngoài, muội cũng không phải xấu hổ. Huống hồ tối hôm qua ta đã nghĩ đến muội cả đêm. Muội nghĩ tới ta cũng là chuyện bình thường. Như vậy mới công bằng. Lý Kỳ giả vờ bất mãn nói.

Bạch Thiển Dạ nghe lời thổ lộ buồn nôn của Lý Kỳ, trong lòng vừa vui vừa thẹn, đỏ mặt, trách móc: – Ai nghĩ huynh. Muội đang nghĩ tới phép tính mà huynh vừa dạy.

Biết ngay mà.

Lý Kỳ trừng mắt nói:

– Nghĩ tới cái đó làm gì, còn không bằng nghĩ tới huynh chẳng tốt hơn không.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, nói: – Huynh đúng là không biết xấu hổ.

– Đó là đương nhiên.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: – Nếu như da mặt của ta mỏng, thì một đầu bếp như ta, sao dám nắm tay ái nữ của thừa tướng cơ chứ. Nói xong, cầm tay Bạch Thiển Dạ giơ lên, vẻ mặt rất đắc ý.

– Ai da.

Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng. Vừa rồi nàng một mực nghĩ tới những công thức kia, căn bản không chú ý tay của mình bị tay trư của Lý Kỳ cầm nãy giờ. Khuôn mặt liền đỏ bừng như quả cà chua.

Vừa định giãy ta ra, chợt nghe Lý Kỳ hỏi: – Đúng rồi, trưa nay muội muốn ăn gì, ta làm cho muội ăn. Con đường ngắn nhất để lấy lòng nữ nhân, là qua dạ dày. Về điểm ấy, đầu bếp đã có ưu thế trời sinh, Lý Kỳ sao có thể bỏ đấy mà không dùng.

Một chiêu chuyển sự chú ý này quả nhiên là có hiệu quả. Bạch Thiển Dạ lập tức ngừng việc giãy, suy nghĩ một lúc, nói: – Mặt Mày Hớn Hở.

Món Mặt Mày Hớn Hở chính là món đầu tiên mà Lý Kỳ làm cho nàng ăn. Cho nên nàng có cảm tình đặc biệt với món này.

– Mặt Mày Hớn Hở?

Lý Kỳ nhướn mày, nói: – Thất Nương, thực ra Mặt Mày Hớn Hở lần trước ta làm, chỉ là bán thành phẩm. Chờ ta nghiên cứu ra bơ thì làm cho muội ăn được không?

Bạch Thiển Dạ sững sờ: – Bơ?

– Ách, bơ là một nguyên liệu rất có lực hấp dẫn với nữ nhân. Muội yên tâm, chờ qua yến tiệc gạch cua, ta liền làm cho muội món Mặt Mày Hớn Hở chính thức. Lý Kỳ cười nói.

– Thực ra huynh không cần phải hao tâm tổn trí vì muội. Chỉ cần là Mặt Mày Hớn Hở do huynh làm, có bơ hay không, muội đều thích. Bạch Thiển Dạ cúi đầu khẽ nói.

Lý Kỳ nghe xong, trong lòng rất cảm động. Bỗng nghĩ tới, hiện tại mình vẫn chưa xứng là một người bạn trai của nàng. Chưa từng tặng quà cho nàng, chẳng phải là làm mất mặt của nam nhân hiện đại sao. Hơi trầm ngâm, hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: – Có rồi.

– Có cái gì? Bạch Thiển Dạ sững sờ.

Chọn tập
Bình luận